Dữ Thiên Đồng Thú

Chương 16




Tiếp theo Sở Chước lại xem Võ Thịnh cùng với huynh đệ Chu Phi Hồng.

Võ Thịnh rất giống Chiêm Hòa Trạch, khuôn mặt thâm đen, độc đã thâm nhập vào trong phế phủ.

Thứ độc này lợi hại thật - có thể khiến người tu luyện không thể chống cự mảy may!

Còn huynh đệ Chu Phi Hồng, khí mạch đã phá, hơi thở cũng không còn, nhìn vết thương chí mạng trên người bọn họ, hẳn là bị Toái Tinh Kiếm giết chết.

Kết quả này rât giống với đời trước, Sở Chước cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi xem xét xong tình huống của bốn người, nàng lấy ra một viên giải độc đan từ trong nhẫn trữ vật nhét vào trong miệng Chiêm Hòa Trạch, liên tục gọi hắn: "Chiêm tiền bối, ngài thế nào rồi?"

Giải độc đan tất nhiên không giải hết được độc tố trên người Chiêm Hòa Trạch, bởi thứ độc này do Chu Sĩ Nam hạ, không có thuốc giải tương ứng thì không có cách nào giải được. Từ đây cũng có thể nhìn ra huynh đệ Chu Phi Hồng vì muốn đạt được truyền thừa trong bí cảnh, sớm đã lên kế hoạch từ trước – muốn trừ khử sư huynh đệ Tẩy Kiếm Tông này.

Sở Chước biết Chiêm Hòa Trạch tuy rằng trúng độc nhưng ý thức vẫn vô cùng thanh tỉnh, hắn có thể cảm giác được nàng đang làm gì.

Cho nên nàng cực kì cẩn thận không hề làm thêm bất cứ chuyện dư thừa nào, chỉ chuyên tâm tìm giải dược cho bọn họ.

Đầu tiên là tìm thêm mấy phương pháp giải độc, sau khi thấy không có tác dụng mới đi lục lọi nhẫn trữ vật của huynh đệ Chu thị. Diễn thì phải diễn cho trót, biểu hiện của Sở Chước lúc này không có gì khác biệt nào so với đời trước.

Thực sự trong mắt của đám người tu luyện gian xảo kia - nàng quá đơn thuần quá ngu xuẩn, thậm chí còn không có sự kiên định quả quyết của người tu luyện. Trải qua biết bao nhiêu cay đắng mới đến được đây, việc làm đầu tiên lại là đi cứu người, không hề nghĩ tới chuyện giết hai người này để chiếm lấy truyền thừa cho bản thân.

Lần này, nàng vẫn quyết định đi theo con đường của đời trước.

Rốt cuộc cũng tìm thấy giải độc đan ở trong nhẫn trữ vật của Chu Sĩ Nam, Sở Chước đút nó vào trong miệng của Chiêm Hòa Trạch và Võ Thịnh.

Sau khi uống thuốc giải, độc tố trên khuôn mặt hai người nháy mắt đã giảm đi rõ rệt, lộ ra màu da trắng bệch không còn chút máu, nhìn qua yếu ớt cực kì. Cũng đúng thôi, đánh nhau đến mức suýt chút nữa đồng quy vô tận mà, dù có giải dược đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi việc nguyên khí đại thương.

Một lúc sau, hai người đồng loạt mở to mắt. Sở Chước bị hai đôi mắt sắc bén âm trầm nhìn chằm chằm, theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Chiêm Hòa Trạch rất nhanh liền hòa hoãn lại, khôi phục bộ dáng ôn hòa ngày thường. Nhưng Võ Thịnh là một vị kiếm tu trời sinh, ánh mắt lúc này của hắn không khác gì một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, đánh giá nàng một lần từ đầu tới chân, một lúc lâu sau mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, thần sắc nhàn nhạt chọn một chỗ bắt đầu khoanh chân điều tức.

Chiêm Hòa Trạch cũng không vội đả tọa, hắn cười nói: "Thì ra là Sở cô nương, mấy ngày nay ngươi không gặp được nguy hiểm gì chứ?"

Sở Chước vội nói: "Đa tạ Chiêm tiền bối quan tâm! Sau khi bị dòng nước kì quái kia cuốn đi, tuy rằng ta may mắn nhặt lại được một cái mạng nhưng lại bị trọng thương, tĩnh dưỡng vài ngày mới có chút khởi sắc. Sau lại tìm đường đi ra bên ngoài, không nghĩ tới nơi này nguy hiểm như vậy, đi mất mấy ngày mới tới được đây......"

Sở Chước chỉ vài ba câu đã kể lại toàn bộ lịch trình sau khi bước chân vào bí cảnh.

Chiêm Hòa Trạch vừa nghe vừa âm thầm đánh giá nàng, phát hiện quần áo trên người tiểu cô nương này vô cùng dơ bẩn, làn váy có vài chỗ rách nát, trên mặt dính không ít bùn đất, bẩn hề hề, đầu tóc không còn chỉnh tề như lúc mới gặp mà được thắt thành đuôi ngựa, da thịt cũng có mấy vết thương chưa lành. Quả thật hình tượng hiện giờ của Sở Chước rất giống với võ giả cấp thấp lăn lộn tìm đường sống trong bí cảnh, thậm chí tiểu yêu thú trên vai nàng cũng có chút dơ bẩn, không còn mượt mà sáng bóng như lúc ban đầu.

Chiêm Hòa Trạch càng thêm ôn hòa: "Cũng may ngươi tới kịp lúc, nếu không sư huynh đệ chúng ta đã chết ở nơi này rồi. Sở cô nương chính là ân nhân của chúng ta, lần này thực sự phải cảm ơn ngươi rất nhiều."

Sở Chước thẹn thùng cười một cái, nàng ngọt ngào nói: "Không có gì không có gì, hai vị tiền bối không nên bỏ mệnh ở đây."

Chiêm Hòa Trạch không nói thêm gì nữa, lúc này ánh mắt lại trùng hợp nhìn thấy thanh kiếm trong tay Sở Chước, hắn vẻ mặt ngoài ý muốn nói: "Sở cô nương dùng kiếm?"

Sở Chước cảm thấy có chút ngượng ngùng, dùng kiếm trước mặt võ giả Tẩy Kiếm Tông thì có khác gì múa rìu qua mắt thợ: "Cũng không hẳn, chỉ là ta thích kiếm, kiếm có thể thủ cũng có thể công, dùng tương đối thuận tay thôi."

Câu nói này làm cho Chiêm Hòa Trạch cảm thấy rất ngoài ý muốn, ngay cả Võ Thịnh đang nhắm mắt đả tọa cũng đột nhiên mở mắt ra.

Sở Chước bị hai người tu luyện thuộc cảnh giới Không Minh nhìn chằm chằm, sắc mặt có chút trắng bệch, may mắn bọn họ không có ác ý nên nàng chỉ thừa nhận một chút áp lực, rất nhanh đã trấn định lại được.

Chờ Võ Thịnh nhắm mắt lại một lần nữa, Chiêm Hòa Trạch đột nhiên hỏi: "Nếu Sở cô nương đã thích kiếm như vậy, chi bằng đến Tẩy Kiếm Tông của chúng ta?"

Sở Chước giả bộ hoảng sợ, vội nói: "Chiêm tiền bối nói đùa, ta là người của Sở gia, sao có thể đến Tẩy Kiếm Tông được?"

Chiêm Hòa Trạch vẫn vô cùng ôn hòa, tiếp tục nói: "Ta từng nghe nói ngự thú sư của Sở gia không giống các ngự thú sư bình thường. Sở gia các ngươi từ thời kì hồng hoang đã ký Khế Ước Bình Đẳng với các đại yêu thú. Hai bên lấy nguyên tắc là bình đẳng lẫn nhau, cũng bởi vì thế nên mới triệu hồi được các yêu thú cấp cao – hơn hẳn các gia tộc khác. Đương nhiên, những yêu thú cấp cao đã trưởng thành rất khó triệu hồi, đa số đều là những yêu thú nhỏ tuổi. Mà trước khi chúng trưởng thành, trở nên lớn mạnh, ngự thú sư của Sở gia vẫn phải dựa vào chính bản thân mình, không thể dùng thú ngăn địch, có đúng như vậy không?"

Sở Chước gật đầu, toàn bộ đại lục Tấn Thiên ai ai cũng biết đến tình huống của Sở gia.

Cũng bởi vì Khế Ước Bình Đẳng không giống các gia tộc khác nên đệ tử của Sở gia ở giai đoạn đầu vô cùng yếu đuối, giá trị vũ lực thì không bằng các võ giả chân chính, ngự thú chiến đấu cũng không so bì được với các ngự thú sư chuyên môn, quả thực không khác gì một con gà còi. Đây cũng chính là lý do khiến cho Sở gia không thể nào xưng vương xưng bá ở đại lục Tấn Thiên.

Đương nhiên, cũng chỉ có đệ tử Sở gia đệ tử mới may mắn hơn người khác – khế ước được yêu thú cấp cao. Nếu chúng trưởng thành lên, chắc chắn sẽ trở thành những thần binh lợi khí bảo vệ an toàn cho Sở gia, khiến các thế lực thù địch không dám tùy tiện xâm phạm.

Từ thời viễn cổ hồng hoang đến nay Sở gia đều được truyền thừa như vậy, dù cho đã trải qua nhiều thế hệ nhưng truyền thống này vẫn được giữ nguyên không có gì thay đổi.

Đó là may mắn của Sở gia, cũng là may mắn của Sở Chước.

Nàng cảm thấy bản thân có được thú duyên – thứ khiến cho các yêu thú cảm thấy dễ gần thân cận, một phần cũng là nhờ huyết mạch của Sở gia.

"Sở cô nương là ân nhân của sư huynh đệ chúng ta, Tẩy Kiếm Tông có thể cho cô nương một danh ngạch làm đệ tử tu hành, cũng không cần cô nương phải rời khỏi gia tộc, như vậy đã được chưa?" Chiêm Hòa Trạch cười tủm tỉm hỏi.

Trên mặt Sở Chước lập tức để lộ ra sự vui sướng: "Thật sao?"

Nụ cười của Chiêm Hòa Trạch càng thêm ấm áp: "Tất nhiên là thật, Tẩy Kiếm Tông chúng ta không nói hai lời bao giờ." Sau đó hắn lại hỏi: "Thế cô nương có bằng lòng hay không?"

"Tất nhiên là nguyện ý, đa tạ tiền bối!"

Sở Chước giống như một người đang đói cồn cả ruột, trên trời đột nhiên rơi xuống một chiếc bánh có nhân, cả người cứ lâng lâng bay bay, cười ngốc nga ngốc nghếch, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Danh ngạch tu hành của Tẩy Kiếm Tông không hề dễ lấy một chút nào, đa số đều là những người có ân với Tẩy Kiếm Tông mới xin được một suất, kể cả ngươi có bối cảnh thâm hậu, trưởng bối trong gia tộc tự mình thỉnh cầu Tẩy Kiếm Tông thì cũng chưa chắc sẽ xin được một danh ngạch.

Đại lục Tấn Thiên có tam tông tứ tộc ngũ môn. Tẩy Kiếm Tông nổi tiếng là khó vào, càng khỏi phải nói tới những người xuất thân từ tam tông tứ tộc ngũ môn, gia tộc tất nhiên là đủ tài nguyên cho bọn họ tu hành, cũng không cần phải tới các tông môn khác. Mà những tông môn đó cũng sẽ không nhận những đệ tử đến từ tam tông tứ tộc ngũ môn, trừ phi bọn họ tự nguyện rời khỏi gia tộc hoặc môn phái của mình, lựa chọn trở thành đệ tử Tẩy Kiếm Tông.

Nhưng người có thể từ bỏ gia tộc, môn phái sinh ra và nuôi dưỡng mình, có thể thấy được nhân phẩm của người nọ rất tệ, Tẩy Kiếm Tông cũng không dám nhận những người như vậy làm đệ tử.

Chiêm Hòa Trạch nhìn bộ dáng vui sướng của tiểu cô nương, cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Mục đích của chuyến đi lần này chủ yếu là vì truyền thừa trong bí cảnh, sư môn của bọn họ rất coi trọng truyền thừa này nên định dẫn một số đệ tử thần không biết quỷ không hay âm thầm lấy đi truyền thừa.

Chỉ là cơ duyên xảo hợp, huynh đệ Chu Phi Hồng cũng phát hiện ra tiểu bí cảnh này. Nhìn phong cách hành sự của hai anh em nhà họ, Tẩy Kiếm Tông cũng có chút băn khoăn, sợ Chu Phi Hồng nếu biết Tẩy Kiếm Tông cũng muốn lấy được truyền thừa, hắn nhất định sẽ thông cáo cho toàn bộ thiên hạ, như vậy chẳng khác gì mua dây buộc mình. Thế nên làm bộ như chỉ có Võ Thịnh và Chiêm Hòa Trạch phát hiện ra, bốn người bọn họ sẽ cùng tiến vào bí cảnh, phát huy mọi bản lĩnh của bản thân để cướp lấy truyền thừa.

Kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, nào biết ở thời khắc cuối cùng, huynh đệ Chu Phi Hồng vì tranh đoạt danh ngạch thế nhưng hạ độc bọn họ.

Nếu không phải sư huynh đệ hai người hợp sức giết hai tên này trước khi độc phát, chỉ sợ truyền thừa đã thuộc về huynh đệ Chu thị rồi.

Tuy rằng giết chết được hai anh em nhà họ, nhưng bọn họ trúng độc đã thâm, thân thể không thể cử động, chỉ có thể yên lặng chờ chết.

Nhưng ai ngờ vào phút chót, tiểu cô nương của Sở gia xuất hiện.

Dù trước đó bọn họ chưa từng nói tình huống của bí cảnh cho nàng biết, nhưng cô nương này thông tuệ như vậy, hẳn có thể phát hiện tiểu bí cảnh không giống bình thường. Kể cả trong lúc nhất thời không phát hiện ra truyền thừa, nhưng chỉ cần cho nàng thêm một chút xíu thời gian, chắc chắn Sở Chước sẽ tìm ra manh mối, đạt được truyền thừa của bí cảnh.

Tuy rằng thân thể không thể động đậy nhưng thần trí của hai người vẫn vô cùng thanh tỉnh, thậm chí có thể cảm giác được tiểu cô nương này đang làm gì.

Bọn họ nghĩ rằng nàng sẽ ham cái lợi trước mắt, giết bọn họ hoặc lành lùng đứng ở đó không làm gì cả, nhìn bọn họ chết dần chết mòn rồi đoạt lấy truyền thừa.

Chỉ cần bọn họ chết, mệnh bài ở Tẩy Kiếm Tông sẽ vỡ nát – đồng nghĩa với việc người của Tẩy Kiếm Tông đã biết bọn họ tử vong ở bí cảnh, sẽ phái đệ tử tới đây. Nếu là tiểu cô nương này thật sự đạt được truyền thừa, mặc kệ nàng có ra tay với bọn họ hay không, Tẩy Kiếm Tông cũng sẽ không bỏ qua mà điều tra rõ ràng việc này, chỉ sợ cuối cùng Tẩy Kiếm Tông cùng Sở gia Lăng Dương sẽ xảy ra một cuộc đại chiến.

Nào biết Sở Chước lại lựa chọn cứu bọn họ.

Cũng không biết nàng thật sự không ham muốn truyền thừa hay là tự mình hiểu lấy, hoặc...... có thể là dại dột không biết nơi này có truyền thừa.

Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Sở Chước, Chiêm Hòa Trạch cảm thấy có lẽ nàng không biết nơi này có truyền thừa thật, chỉ đơn thuần cho rằng đây là một tiểu bí cảnh mà thôi.

Chiêm Hòa Trạch suy nghĩ tỉ mỉ mọi chuyện, sau khi nói xong chuyện này, hắn cũng bắt đầu đả tạo điều dưỡng thân thể.

Sở Chước thấy thế, ngây người trong chốc lát rồi mới đi ra bên ngoài hộ pháp giúp bọn họ.

Đi đến cửa động, nhìn thông đạo sâu hun hút trước mắt, sự vui sướng trên mặt Sở Chước lập tức biến mất, trở nên trầm ổn bình tĩnh như ngày thường.

Nàng âm thầm nắm chặt tay, cuối cùng cũng hoàn thành bước thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.