Du Thế

Chương 2: Cha mẹ sinh con trời sinh tính có Bị Hí, trên lưng cõng tấm bia khắc công trạng




*  truyền thuyết thời xa xưa, một con rồng sinh được chín con, hình dạng và tính cách của chúng không giống nhau, ví với việc anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính

Một đập rơi xuống, không phát ra âm thanh gì mắt thường nhìn như chẳng sao, nhưng mà trên mặt đá cứng rắn bên ngoài kia lại có thể xuất hiện một vết mẻ.

Trong phút chốc giống như con rồng lộn người, đất rung núi chuyển, khắp chung quanh núi vang vọng tiếng nổ "ầm ầm", tấm bia đá cao ngất lung lay sắp đổ, trên ót chỗ bị mẻ của con thú "răng rắc răng rắc --" từ từ lan rộng ra, chỉ thấy bên dưới tấm đá nứt lộp độp rơi xuống, dần dần lộ ra hình dáng của  thú.

Không bao lâu, mắt nhìn thấy cái đầu thú vô cùng lớn kia cử động một cái khiến cho tấm bia trở thành đống đá vụn, trên lưng vẫn như cũ vác theo tấm kia nặng trịch đứng dậy. Không còn mặt thạch che bên trên, mai rùa kia chiếu sáng lóng lánh, đây như là màu hoàng kim nguyên chất!      

Nếu không có cột đá trùm bên trên, một khối hoàng kim lớn như vậy chỉ sợ rằng không đến nửa tháng cả núi Võ Đang này tuyệt đối sẽ bị người chen chúc san bằng.

"Ai dám làm càn, quấy rối giấc ngủ của ta?!"         

Giữa không trung Ứng Long khóe miệng cười tà càng sâu.

"Hâm Bí cháu của ta nói chuyện như vậy, là chưa tỉnh ngủ sao?" Khi nói chuyện, vốn đôi cánh kia chỉ là ảo ảnh đen phía sau nhưng khi phát ra tiếng rồng ngâm rít gào, mở rộng hai cánh vút lên trời, trong chớp mắt lại hiện ra thực thể con rồng bộ dạng hung ác đang giương nanh múa vuốt, che lấp mặt trời, càn rỡ hung bạo! 

Lúc này đây con rùa cực kỳ lớn vô cùng lưu loát mà đem cái đầu tròn bự chảng của từ từ co rụt lại về phía sau, bốn móng cơ hồ cũng đồng thời "sưu --" một tiếng rụt vào trong mai, hoàn mỹ bày ra bộ mai vô cùng kiêu ngạo của tộc Nguyên, bản năng hóa hung thành cát.

"..."         

Ứng Long không nói gì lơ lửng như thế ở giữa không trung, nhìn thấycái mai rùa tròn vo rực rỡ sắc vàng này, thật sự trong lòng ngập tràn cảm giáckhông muốn phải đi thừa nhận người này là một thành viên của Long Tộc.

Mai rùa trong bóng tối, một đôi mắt nhỏ màu vàng giống như ngọn đuốc trong đêm hình như chớp chớp vài cái, nhận diện được người đến là ai, lúc này mới lộ ra hình thể giống như rồng mà chẳng phải rồng, giống như rùa nhưng chỉ có mỗi mai rùa bự.

"Thì ra….thì ra là Ứng thúc a! Nhưng…nhưng lại dọa cháu… hù chết cháu mất thôi!"    

"..."       

Luôn luôn bày mưu nghĩ kế Long đế cực Nam lúc này đột nhiên phát hiện chủ ý tìm đến con rùa trước mắt này cực kỳ có khả năng là một quyết định sai lầm.

"Nhiều năm không gặp, Ứng thúc phong thái vẫn như cũ, cháu ở trong núi lâu mặc dù không hỏi đến thế sự, nhưng cũng thường nghe tiểu yêu đi qua đi nói đến hành động vĩ đại nghịch thiên của Ứng thúc, cháu một lòng hướng tới người, hận không thể dấn thân vào trong đó, giúp Ứng thúc một tay, tiếc là… tiếc là..." Không nghĩ tới nó nhìn thì có vẻ đần độn, nhưng a dua nịnh hót nói cũng lưu loát giống như một cây đậu bình thường bị lộn ngược như vậy.

Ứng Long hé nửa con mắt, chợt cười: "Không nghĩ tới Hâm Bí tiểu chất lại có chí nguyện to lớn như thế, thế mà bổn tọa luôn luôn xem nhẹ."    

Bị Hí lưng vàng thấy long tâm thỏa mãn như thế, tự nhiên càng bỏ thêm ba phần thịt vào nồi: "Ứng thúc chí hướng rộng lớn, tiên nhân trên thiên giới toàn một đống người bảo thủ không biết thời thế cứ ngang ngược cản trở. Nói tới mấy vị thần tiên trên thiên đình này, còn không phải đều là những tên ăn no rửng mở không có việc gì thì luyện ra cái gì mà tiên đan dược quý những thứ chính mình kiêng không ăn lại còn không cho người khác ăn. Lần này số trời đã thay đổi, nếu không phải Ứng thúc tấm lòng nhân hậu bỏ Long nguyên luyện châu thì hiện giờ những kẻ trên khắp cửu tiêu Thiên Đình này không biết còn có nhà ở hay không đâu!"    

Nhìn lão đại rung đùi đắc ý nói đến mức có chút kích động, nếu không phải bốn cái móng kia đã được chống, phỏng chừng cũng đã vung tay múa chân.

Ứng Long trong lòng âm thầm buồn cười, nhịn không được ghé mắt nhìn vị kia "bảo thủ không biết thay đổi", "thần tiên Thiên Đình ", mỗi lần then chốt thần sắc vẫn bất động như cũ, nhắm mắt làm ngơ.

Lúc này liền cắt đứt Bị Hí còn đang chờ đợi hung hồn hát bài ca công tích: "Lần này bổn tọa cùng đến với bạn, vốn định mượn núi Võ Đang linh khí tu thân bổ nguyên. Mấy ngày này ở tạm phủ đệ trong núi của ngươi, có tiện hay không?"

Ở trên địa bàn người khác, mượn nơi ở của người ta, cư nhiên còn có thể đường hoàng như thế giống như ban ân, phỏng chừng cũng cũng chỉ có vị yêu đế hoành hành tam giới nghịch thiên này, Long quân cực Nam.

Bị Hí liên tục gật đầu đáp: "Nếu vậy quả thật là hết sức hãnh diện cho tiểu chất, Ứng thúc cần ở bao lâu đều được a! Tiểu chất lập tức dẫn đường!" Nói xong thằng nhóc đang chôn trong mai rùa thật lớn kia chợt lóe một đoàn sáng, hào quang giống như mặt trời mặt ở phương Đông cực kỳ chói mắt.

Chờ đợi hào quang đi qua, đã thấy Bị Hí thật lớn đã biến mất không thấy gì nữa.

Trên mặt đất xuất hiện một nam tử nhỏ con một thân ục ịch, một thân áo dài tơ vàng đỏ sậm, bộ dáng phúc hậu mười phần,  cái đầu tròn tròn, trên môi hai sợi râu hổ nhếch a nhếch, thân hình béo tròn còn khiêng cái mai rùa, nhìn qua chính là một con rùa mang hình người.

Tấm bia đá cao chừng ba mươi trượng bị biến thành tấm bia bé như lòng bài tay, hắn thật cẩn thận mà đem tấm bia đá thu nhỏ vào trong lòng, sau đó xoay người hướng Ứng Long khom mình hành lễ: "Tiểu chất hướng Ứng thúc vấn an."     

Cháu chắt chào hỏi bậc cha chú là chuyện rất thỏa đáng, Ứng Long biến hóa hình người tuy nói uy vũ ổn trọng nhưng cũng bất quá nhìn qua chỉlà một người mới hai mươi ba mươi. Còn Bị Hí hóa ra bộ dáng như một vị tài chủ bốn năm mươi tuổi, mắt nhìn vào thật sự có chút không thể tưởng tượng nỗi.

"Đâu có."          

Ứng Long chạm đất, ý cười giữ ở khóe miệng chưa giảm. Trên bầu trời bóng rồng đen lập tức giống như thu hết vào chỗ lưng, trong chớp mắt nhập vào cơ thể biến mất không còn gì.

Bị Hí lúc này cũng đá chú ý tới Thiên Xu vẫn đứng một bên không nói lời nào. Trên người hắn mặc dù chỉ là thân thể tu luyện kỳ Nguyên Anh, nhưng khí độ bất phàm, trong mắt kiên quyết mặc dù có thu liễm lại, một thân sát khí quỷ thần khó bì. Trong nhất thời không thể nhìn ra lai lịch vị này, bất quá có thể cùng Ứng Long làm bạn, đảm bảo không phải nhân vật tầm thường.

Vì thế ngay lập tức bước lên phía trước chào hỏi: "Tại hạ Hâm Bí, còn chưa thỉnh giáo pháp danh đạo trưởng?"    

Ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại với cặp mắt nghiêm khắc lạnh lùng như băng kia, "Tê --" bỗng chốt sau gáy đột nhiên lạnh hết cả lên. Trong lòng hắn không hiểu, cũng không nhớ rõ làm sao lại nói sai rồi, không khỏi quay đầu nhìn lại Ứng Long, lại thấy bộ mặt giữ kín như bưng của đối phương lúc này biến ảo đồng tử đen như mực tràn đầy ý true tức.

Bên tai vang lên tiếng nam tử áo xanh kia trả lời.

"Bổn quân, Tham Lang."    

Thanh âm này không lớn, với Hâm Bí mà nói trái có thể so với việc cõng trên lưng tấm bia chạy tán tán khắp nơi để tránh từng đợt từng đợt thiên lôi độ kiếp bổ vào !!     

Lúc này yết hầu giống như bị nhồi tảng đá vào, những lời hay ý đẹp như bị nhét vào bình kín như bưng, mắt nhỏ tròn tròn trừng to, khó có thể tin nhìn về phía vị thần tiên áo xanh biếc đứng trước mặt.

"Hâm… Hâm Bí bái… bái kiến tinh… tinh quân!"      

Lúc này vị Long đế cực Nam sợ thiên hạ không loạn, chuyên gia gây sóng gió, bỗng nhiên xòe bàn tay ra khoát lên trên vai dọa cho Hâm Bí sửng sốt không thôi. Hắn lúc này thái độ vô cùng thân thiết, rất có phong phạm của trưởng bối nói: "Cháu Hâm Bí của ta, ta thấy tư chất của cháu caoquá mức, kỳ thật thành yêu không khó, chỉ cần mấy ngày tới bổn tọa tự mình chỉ điểm, ngươi chỉ cần dốc lòng tu luyện, mấy năm sau chắc chắn sẽ có chút thành tựu, nghiệp lớn nghịch thiên sắp tới."        

"Không, không! Ứng thúc hiểu lầm!" Hâm Bí lúc này giống như bị đạp phải đuôi nhảy dựng lên, đừng có mà nói giỡn, lên trời xuống đất, thử hỏi tiên yêu ma quái ai mà chẳng biết vị trước mặt này chính trực nghiêm minh, lãnh khốc Tham Lang Tinh quân lợi hại như thế nào?!

Ngay cả yêu đế nghịch thiên cũng đều bị hắn nhốt vào trong tỏa yêu tháp ngàn... ngàn năm. Nếu ở trước mặt hắn công khai nói xằng có ý muốn nghịch thiên? Đây… đây không phải là muốn chết sao?  

Nó mặc dù sống thọ gần vạn năm nhưng tuyệt đối cuối đời không muốn có một kết cục như vậy!      

"Hiểu lầm? Vậy là những lời cháu vừa mới nói kia chính là lừa bịp bổn tọa?" Ứng Long mặt nhìn qua tươi cười không thay đổi, cát đen sau lưng vốn đang mềm rủ xuống lúc này có xu thế dâng lên.

Lúc này thật đúng là vỗ mông ngựa ở trên đùi rồng mà! Từng giọt từng giọt mồ hôi tròn tròn trên ót Hâm Bí ứa ra như tương, chỉ cảm thấy trước mắt quả nhiên chính là tình cảnh trước có lang, sau có hổ -- không, là rồng... 

Hận không thể một lần nữa biến hóa về nguyên hình đem đầu bốn móng đều rụt về lại trong vỏ tị nạn, phải biết là cái mai rùa kia cứng cáp đến mức có thể chống đỡ thiên lôi oanh kích!        

May mà so sánh với Ứng Long Vương thì Tham Lang Tinh quân miễn cưỡng còn cũng coi là cái người phúc hậu.

"Nghìn người miệng vâng thưa dạ, không bằng một lời nói thẳng." Thiên Xu mắt quét qua hình người của rùa đen lưng vàng nọ liếc mắt một cái, "Lời nói vừa mới tuy có chỗ không thoả đáng, thiên quy tuy là sâm nghiêm, nhưng người nói không có tội, bổn quân sẽ không lấy vì lời ấy mà trách phạt."            Hâm Bí mới nhẹ nhàng thở ra, lại nghe vị kia bên người nói: "Nói như thế có chút không đúng!"     

"Như thế nào không đúng?"       

"Nếu nguyện ý nghe lời nói thẳng, sao những lời lúc trước bổn tọa nói sao một câu ngươi cũng không nghe vào tai!" Hâm Bí nghe được lời ấy của Ứng Long, không hiểu sao nó lại cảm thấy lời này nghe có chút chua xót thế nào ấy.

Thiên Xu nhìn hắn một cái: "Đó là bởi vì mấy lời nói của Long quân, hết sức trái nghịch với thiên đạo, méo lệch với cương thường, nghe có ích lợi gì?" Không thể phủ nhận, mỗi một lời Ứng Long luôn luôn có ý xúc giục, tội lớn nghịch thiên ở trong miệng hắn cũng có thể nói ra rất có lý, nhưng những lời  này có lẽ đối với yêu tà trời sanh không an lòng có thể có tác dụng, nhưng với người đứng đầu Bắc Đấu lại chưa bao giờ vì lời ấy mà thay đổi.

Ứng Long không nghĩ lại ngang ngược như thế, nhíu mày chỉ Hâm Bí: "Vậy hắn đây?"        

"Ngược với ngươi, lời hắn nói..." Thiên Xu ánh mắt lợi hại đảo qua Hâm Bí, khiến hình người của rùa già nọ không tự giác rụt rụt cần gổ đã ngắn đến mức gần như đã không còn chỗ nào để rụt lại nữa, "Là lời nói nhảm."      

"..."        

"Trong lòng không có ý muốn, cũng chưa đến nỗi."   

"Nói như vậy, " Đồng tử Ứng Long dừng ở Thiên Xu giống như có thể nhìn thấu mọi chuyện mọi vật trong trời đất, "Ngươi cảm thấy bổn tọa, là trong lòng mặc dù có ý làm ác, cũng tính toán hành động?"      

Thiên Xu trầm mặc, đến lúc Ứng Long cho rằng hắn sẽ không trả lời, chợt nghe giọng nói trong suốt như phá vỡ sự tĩnh lặng trong ngọn núi đang ngủ đông này.

"Bổn quân chưa bao giờ hoài nghi."    

Mắt rồng trong phút chốc từ màu mực chuyển sang màu vàng kim, hình dạng yêu dị trong bóng tối lấp lánh lóe ra, giống như ác thú trong bóng đêm rốt cục cũng tính toán trực tiếp nhào về phía con mồi ngấp nghé đã lâunhai xương lóc thịt một ngụm tọt vào bụng.

Trong lúc đó chung quanh hai người như có bầu không khí kỳ diệu bao trùm.

"Ứng… Ứng thúc, nơi này gió lớn, không bằng hai vị đến căn nhà thô sơ trong núi của tiểu chất nghỉ ngơi, rồi tiếp tục nói chuyện đi?"       

Hắn là có ý tốt, mặc dù không muốn đắc đạo lên trời, chở tấm bia đácho Thiên đế nhưng nếu mấy lời xằng bậy mới vừa rồi bị thần tiên trên bầu trời nghe được rồi đem tính toán, nhất định hắn khó có thể bình an mà sống, vì vậy muốn dốc sức đem hai vị này hầu hạ thật tốt, coi như là lấy công chuộc lỗi bỏ qua cho hắn chắc được đi? Ai ngờ lời này vừa ra khỏi miệng hắn, đổi lại phải chốc lấy ánh mắt vô cùng hung ác tàn bạo từ trên người Ứng Long quẳng tới cho hắn.

Lại… lại nói cái gì sai rồi sao?!     

Thẳng đến khi hai con mắt vàng lấp lánh trừng đến mức khiến cả người hắn rét run, trong mắt nhìn như có ý cười nhưng ý cười không tới đáy mắt, ánh mắt lợi hại giống như xuyên thấu qua lớp vỏ cứng trực tiếp tùng xẻo xương thịt bên trong.

"Hâm Bí."       

"Vâng, cháu…cháu đây."     

"Bổn tọa biết cái vỏ này của ngươi thì ra lóng lánh sắc vàng như thế, có thể hóa rủi thành điềm lành."       

"Ứng thúc khen nhầm..." Núi này khi vào đêm thật sự là rất lạnh a...

"Trùng hợp là hành cung phương Nam của bổn tọa thiếu một cái khạp đậy vạc nước lớn, dùng ngọc bích xanh sáng làm cùng không hài lòng lắm. Nhưng thật ra cai vỏ cứng ánh kim này của ngươi, bổn tọa nhìn vào cảm thấy rất hợp thích."       

"..."       

Hắn nói lời này còn thật sự rất nghiêm túc, hoàn toàn không có mộtchút ý tứ vui đùa.

Khuôn mặt bánh bao của Hâm Bí như xuất hiện nếp gấp, nhìn vào xác thực trông rất buồn cười, người nào không biết Long đế cực Nam am hiểu súc thủy, hành cung của hắn sẽ cháy tuyệt đối còn hoang đường hơn so với việc trên đỉnh núi thấy cá bay, dưới đáy nước thấy gà đi!       

Hắn phải trải qua muôn ngàn thử thách gọt giũa của thiên lôi, càng đừng nói hơn hàng vạn hàng nghìn mỹ nữ Nguyên tộc say mê điên đại vỏ cứng vàng lấp lánh này sắp nguy rồi!!     

"Ứng… Ứng thúc…tạm thời…. tạm tha cho tiểu chất lần này đi?" Vì thế bật người "phù phù" một tiếng vừa ngã  xuống đất, lại dập đầu bái lạy miệng liên tục lời cầu xin tha thứ.

Thấy hắn sợ tới mức run rẩy như thế, Ứng Long hừ lạnh một tiếng: "Thôi được, mai này còn trợn to mắt nhìn bổn tọa như thế nữa, lại có lần sau… thì trực tiếp dỡ xuống mai rùa giùm cho ngươi."     

"Vâng,vâng.. Tiểu chất hiểu được, tiểu chất hiểu được..." Hâm Bí run lẩy bẩy gật gật đầu đáp ứng. Nói thật, hắn thật sự còn chưa có hiểu!... Bất quá trước mắt cần phải biểu hiện thành thực, nếu không phỏng chừng cái mai vàng trên lưng phải chuyển chỗ ngồi mất.

"Còn không mau đó dẫn đường?"    

"Vâng, vâng…" Hâm Bí lăn một vòng rồi bò lên, đừng coi thườnghắn chậm chạp như rùa già, hắn di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn. Đổi cái sắc mặt mới vừa rồi khủng hoảng, lúc này lại lộ ra tươi cười lấy lòng, chạy lên trước dẫn đường đi.

Nhìn về cái mai rùa tròn vo vô cùng sáng chói phía trước, Thiên Xu chuyển mắt nhìn qua Ứng Long.

"Quả nhiên là cha mẹ sinh con trời sinh tính."   

Ứng Long thế nhưng cười lắc đầu: "Ngươi không biết, đừng nhìn cái bộ dáng hiện giờ của hắn như vậy mà lầm, năm đó có thể cõng tam sơn ngũ nhạc, gây sóng gió khắp năm sông bổn biển." 

*Gồm có: Bắc nhạc, Nam nhạc, Đông nhạc, Tây nhạc và Trung nhạc.Ngũ Nhạc được sắp xếp theo bốn hướng chính và trung tâm của vùng đất Trung Hoa cổ đại. Các rặng núi trong nhóm này bao gồm:  Wiki 

·        Hướng bắc: Hằng sơn ( 恒山) thuộc tỉnh Sơn Tây cao 2.017 m

·         hướng nam: Hành sơn ( 衡山) thuộc tỉnh Hồ Nam, cao 1.290 m

·         hướng đông: Thái sơn ( 泰山) thuộc tỉnh Sơn Đông, cao 1.545 m

·         hướng tây: Hoa sơn ( 华山) thuộc tỉnh Thiểm Tây, cao 2.154,9 m

·         trung tâm: Tung sơn ( 嵩山) thuộc tỉnh Hà Nam, cao 1.494 m

Thiên Xu hỏi: "Việc xảy ra khi nào? Bổn quân quả thật chưa từng nghe thấy."       

"Vốn là lúc thượng cổ Hồng Hoang, hồng thủy làm hoạn."   

Thiên Xu gật đầu, nhớ rõ thời thượng cổ hồng thủy làm hại thế gian, hắn đang tiếp nhận thiên mệnh hàng yêu ở vùng đất bỏ hoang phươngBắc.

"Hâm Bí là người từng trợ giúp bên cạnh Vũ Vương sau này lại giúp thế gian trị thuỷ, đẩy núi mở rãnh, khơi thông sông biển lập nhiều công huân, thọ mệnh dài muôn đời. Tấm bia đá mới vừa rồi hắn cõng trên lưng chính là năm đó sau khi ở bên phò tá giúp đỡ Vũ Vương được thế gian được khắc trổ ghi công. Hâm Bí không muốn đời sau bị người quản giáo, nên dùng mình đục vào cửa núi, dựng thẳng người cõng tấm bia trên lưng. Trên bia có ghi lại chiến tích của Vũ Vương, chính là đại biểu cho công lao Hâm Bí trị thuỷ."     

Thiên Xu nhớ tới Ứng Long cũng từng trợ giúp Vũ Vương trị thuỷ, khó trách cùng Hâm Bí có chút quen biết. Chính là long tính kiêu căng, vốn là không chịu bị người quản thúc, giống như Ứng Long xem thiên đạo cương thường như không là gì, càng khó có thể tưởng tượng hắn lại có thể nguyện ý trợ giúp đế vương dưới thế gian, chứ đừng nói chỉ là việc vặt vãnh như mở đường trị thuỷ.

Hiện giờ trong lời nói lại khó có khi có ý tôn sùng, liền không khỏi tò mò hỏi hắn: "Long quân thấy Vũ Vương là nhân vật như thế nào?"  

Ứng Long chưa lập tức trả lời, chỉ nhìn hắn một cái thật sâu rồi sau đó tầm mắt quẳng tới hướng cái bóng lưng lảo đảo càng lúc càng xa kia.

Trong mắt thâm ý khó dò, giống như xuyên thấu qua thời không ngày trước, một lần nữa nhìn chăm chú cái thân ảnh phàm nhân kia đứng ở trong không trung lũ dâng ngập trời không sợ vất vả, không sợ hiểm trở.

"Bổn tọa thấy người trong lòng mang theo thiên hạ, hình như đều không hiểu phong tình."         

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.