Dư Sinh Mộ Yên

Chương 29: 29: Học Nấu Ăn





Cũng không biết cô chủ Ngạn gia này uống trúng thuốc gì, cuối tuần chạy về biệt thự Ngạn gia ở ngoại ô bám theo mấy vị đầu bếp đòi học nấu ăn khiến cho cả bọn há hốc.
Biệt thự Ngạn gia nằm ở ngoại ô Hải Thành, nói là ngoại ô nhưng khu vực này ngọa hổ tàng long, phải biết là trăm dặm không có ai dám bén mảng bước vào.

Bao bọc bên ngoài biệt thự là tường đồng vách sắt, cửa cao mười mét lúc nào cũng có vệ sĩ và mấy chú chó Becgie Đức canh giữ.
Từ cổng vào đến bên trong trồng rất nhiều loại cây cỏ hoa lá quý hiếm, ở giữa sân là đài phun nước dẫn thẳng đến căn biệt thự phong cách châu Âu cổ điển nằm sừng sững, toát lên mùi tiền.
"Dì Từ, con muốn học nấu ăn." - Ngạn Bách Hàm khoác tay dì Từ nũng nịu.

Dì Từ làm đầu bếp ở Ngạn gia cũng được hơn 10 năm, cũng coi như chứng kiến Ngạn Bách Hàm từ khi còn bé đến lúc trưởng thành.

Bà biết rõ tiểu thư nhà mình bên ngoài kiêu ngạo ngông cuồng nhưng đối với bà thì luôn tôn kính, bà cũng xem cô như con gái mà đối đãi.

Nhà họ Ngạn tất nhiên không thiếu đầu bếp nhưng Ngạn Bách Hàm xưa nay chỉ thích mỗi đồ ăn do dì Từ nấu.
Bà vỗ vỗ cánh tay của Ngạn Bách Hàm, nụ cười nuông chiều: "Tiểu thư sao hôm nay lại muốn học nấu ăn?" Không phải từ nhỏ đến lớn mười ngón tay không đụng nước sao, đúng là chuyện lạ.
"Con lớn rồi, vẫn nên biết một chút, mấy món nhà hàng nấu con ăn bên ngoài đến ngán rồi." Ngạn Bách Hàm bịa đại một lý do hợp lý.

Dì Từ lập tức sốt sắng: "Nếu vậy thì để dì nấu ăn mang sang bên đó cho tiểu thư, cần gì phải vất vả."
"Con mới không sợ vất vả, bắt mọi người chạy tới chạy lui mới là phiền phức, dì từ, dì dạy con đi mà." Ngạn Bách Hàm quyết tâm bám lấy không buông, hôm nay cô không học được tuyệt đối không đi.
Dì Từ thấy không lay chuyển được cô, cuối cùng cũng thỏa thuận: "Vậy dì dạy tiểu thư một mặn, một canh trước, còn lại từ từ tiểu thư có tiến bộ dì sẽ dạy thêm."
Ngạn Bách Hàm lập tức vui vẻ xắn tay áo vào làm việc.
Sau một thời gian vật lộn thì mấy món ăn cuối cùng cũng được dọn lên, cộng thêm mấy món đầu bếp Ngạn gia nấu cũng xem như một bàn cơm thịnh soạn.

Ngạn Bách Hàm vốn thông minh, dù là lần đầu có hơi lóng ngóng tay chân nhưng nấu ra mấy món cũng có hương vị, lần đầu như vậy là rất tốt rồi, dì Từ tấm tắc khen ngợi.
Ngạn Bách Tùng từ nãy đến giờ bận bịu trên thư phòng cuối cùng cũng chậm rãi đi xuống, nhìn thấy con gái liền vui vẻ: "Nghe nói hôm nay con học nấu ăn?"
Ngạn Bách Hàm chạy lại khoác lấy tay Ngạn Bách Tùng: "Không phải là nấu cho ba ăn sao."
Ngạn Bách Tùng nghe xong càng thấy thỏa mãn, gật đầu lia lịa: "Được được được, còn biết nịnh bợ ta." rồi nhanh chóng ngồi xuống bàn chủ tọa.
Ngạn Bách Hàm gắp cho ba một miếng để vào chén: "Ba, ăn thử miếng sườn xào chua ngọt."
Ngạn Bách Tùng nhanh chóng cắn một miếng, mùi vị không tệ: "Ngon lắm, ta còn tưởng sẽ khó nuốt lắm đây." sau đó cười ha hả.
"Ba, ba đừng xem thường con gái ba chứ." Ngạn Bách Hàm giả vờ bất mãn.
"Biết rồi, con gái ba là nhất." Ngạn Bách Tùng lại ăn tiếp mấy miếng sườn, cuối cùng lại uống một chén canh cá Ngạn Bách Hàm nấu, mấy món ăn còn lại trên bàn bỗng chốc tàng hình.

Hai người ăn xong quay trở lại phòng khách, Ngạn Bách Tùng hỏi vài câu liên quan công việc tại Ngạn thị: "Ta nghe nói mấy lão già kia lại bằng mặt không bằng lòng?"
"Ba yên tâm, bọn họ sớm đã co ro phục tùng mệnh lệnh rồi." Ngạn Bách Hàm đắc chí nhướng mày.

Phải biết là Ngạn Bách Hàm cô cũng không phải con cọp giấy, tuổi còn trẻ nhưng mưu mô xảo trá gì chưa trải qua, mấy con cáo già đó e cũng chỉ giúp cô dệt hoa trên gấm.
Nghe con gái nói vậy, Ngạn Bách Tùng vô cùng yên tâm, xem ra lão già hắn cũng nên tận hưởng tuổi già rồi.

Định đứng lên trở về thư phòng thì lại bị Ngạn Bách Hàm tóm lấy: "Ba, hôm nay Ngạn nhi còn muốn học pha trà."
"Pha trà?" Ngạn Bách Tùng tỏ vẻ nghi hoặc
"Đúng vậy, không phải ba pha trà công phu lão luyện sao, con gái cũng nên học một chút." Ngạn Bách Hàm vừa nói vừa đẩy Ngạn Bách Tùng đến thư phòng.
Ngạn Bách Tùng hiếm khi thấy con gái ham học hỏi như vậy, đương nhiên phải dạy, thế là mất cả buổi chiều trong thư phòng mới rời đi.

Ngày cuối tuần, hiếm khi Tần Hàm Yên cho phép bản thân lười biếng, ngủ đến tận 8 giờ mới tỉnh dậy.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào gương mặt tinh tế, không còn lớp trang điểm gương mặt ấy như trút hết mấy phần thành thục.


Tần Hàm Yên vươn tay với lấy điện thoại đặt trên đầu giường theo thói quen kiểm tra công tác.

Đập vào mắt cô là một dòng tin nhắn không thể quen thuộc hơn được nữa: [Tần tổng, chào buổi sáng.], kể từ khi bước vào công ty làm việc đã được một tuần, ngày nào Ngạn Bách Hàm cũng gửi tin nhắn cho cô, hết chào buổi sáng rồi đến chúc ngủ ngon, cô cảm thấy hành vi này thật vô vị nên không lần nào phản hồi.

Tần Hàm Yên bước xuống giường vào đánh răng rửa mặt, kem đánh răng vị bạc hà cô yêu thích, dòng nước mát lạnh khiến cô thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hôm nay Tần Hàm Yên muốn dành thời gian đến Thịnh Thế thăm Đổng Duyệt, phải nói gần đây cô bận rộn hiếm khi tới thăm, cô Đổng và cô Diệp đều sắp gọi đến cháy máy rồi.
Đứng dưới tòa soạn Thịnh Thế, Tần Hàm Yên lại nghĩ về quãng thời gian trước, lúc đó cô từng nghĩ nơi đây sẽ là điểm dừng chân của mình, nào ngờ thế sự xoay vần, chính bản thân cô cũng không lường trước được.
Nhân viên tòa soạn gần như cũng quen mặt Tần Hàm Yên, thấy cô đến liền gật đầu chào hỏi.

Tần Hàm Yên đi thẳng đến văn phòng Đổng Duyệt gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng nói quen thuộc, khí thế quen thuộc.
"Cô Đổng, em đến thăm cô." Tần Hàm Yên vui vẻ bước vào, Đổng Duyệt thấy là Tần Hàm Yên đến lập tức đứng dậy đi đến ghế sô pha, tiện thể vẫy tay ra hiệu Tần Hàm Yên ngồi xuống.
"Cuối cùng cũng chịu đến, cô Diệp của em nhắc em mãi, ta thấy lỗ tay ta sắp hỏng mất rồi." Đổng Duyệt rót tách trà đẩy đến trước mặt Tần Hàm Yên.
"Đúng là lỗi của em, dạo gần đây bận quá." Tần Hàm Yên lễ phép trả lời.
Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới, Diệp Kha Lâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tần Hàm Yên ngồi đó thì không giấu nỗi vui mừng: "Hàm Yên, xem nào, cô nhớ em muốn chết." bà vừa nói vừa nắm hai tay Tần Hàm Yên nhìn ngắm.

Tần Hàm Yên đứng dậy cho Diệp Kha Lâm một cái ôm: "Cô Diệp, em cũng nhớ cô."
"Nói cô nghe, dạo gần đây công việc thế nào, đã có đối tượng chưa?" Diệp Kha Lâm kể từ khi Tần Hàm Yên về nước thì lần nào gặp cũng là câu hỏi này, Tần Hàm Yên luôn cười trừ cho qua.
"Cô, em đang tập trung cho sự nghiệp." Đây là câu trả lời không thể nào tiêu chuẩn hơn được nữa.
"Lúc nào cũng sự nghiệp, 5 năm trước cũng sự nghiệp mà không từ mà biệt cô." Diệp Kha Lâm oán trách.
"Đừng trách nó, dù sao cũng mới 26 mà." Đổng Duyệt lên tiếng giải vây giúp Tần Hàm Yên.
"Sắp 30 rồi, cũng không còn trẻ nữa, nên tìm người chăm sóc thôi." Diệp Kha Lâm vẫn không chịu từ bỏ: "Hay là Hàm Yên, để cô giới thiệu cho em vài người?"
Tần Hàm Yên lắc lắc đầu, Đổng Duyệt lại đóng vai người hòa giải: "Bà xem, nếu Yên nhi muốn hẹn hò, đối tượng chắc xếp dài hết cả Hải Thành này."
"Nói cũng phải, dù gì ưu tú như vậy mà, lại còn xinh đẹp." Diệp Kha Lâm vừa nói vừa cảm thấy tự hào.
Tần Hàm Yên không biết vị Diệp lão sư này từ khi nào mà trút đi sự lão luyện vốn có, trở nên nói nhiều như vậy, nhưng cô cũng cảm thấy thực sự vui vẻ.
Kể từ khi về nước thành lập Hải Tinh, Đổng Duyệt và Diệp Kha Lâm giúp đỡ cô rất nhiều.

Vị thế của Thịnh Thế thì không thể bàn cãi, cũng nhờ điều đó mà Hải Tinh có một nơi bảo trợ truyền thông vô cùng tốt.
"Phải rồi Hàm Yên, trưa nay cùng chúng ta đi dùng bữa, có tiện không?" Đổng Duyệt tuy hỏi nhưng đương nhiên không mong muốn bị từ chối.
Tần Hàm Yên gật đầu: "Hôm nay em bồi hai cô."
"Vậy mới được chứ." Diệp Kha Lâm vui vẻ tán thành..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.