Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 43




Buổi tối bệnh viện yên lặng, cũng không dễ dàng nói chuyện.

Nghiêm Khuynh hỏi cô: "Ăn cơm chưa?"

Cô dùng một vẻ mặt ngây ngốc gật đầu, dáng vẻ vẫn còn trong mơ, "Ăn rồi."

"Anh chưa ăn." Nghiêm Khuynh nhăn đầu lông mày, dáng vẻ đói không chịu được, dĩ nhiên sau đó kéo tay của cô đi xuống lầu dưới.

"Đi chỗ nào vậy?" Cô còn chưa đuổi kịp tiết tấu của anh.

"Ăn cơm." Anh nghiêng đầu tới liếc cô một cái, giống như đang nhìn một con lang tâm cẩu phế. . . . . .

Đợi chút, một con?

Lý trí của Vưu Khả Ý hồi phục trong nháy mắt, "Chờ một chút, vẻ mặt anh có ý gì?"

"Ghét bỏ." Anh nói rất bình tĩnh, "Bạn trai ngàn dặm xa xôi tới tìm em, anh nói với em đói bụng, kết quả em thờ ơ. Anh chủ động lôi kéo em đi mời anh ăn cơm, em còn hỏi anh cái gì?"

"! ! !" Bộ dáng của cô giống như hơi kích động.

Nghiêm Khuynh cho rằng cuối cùng cô có chút tự giác đuối lý rồi, cho nên hạ một cái bậc thang cho cô, tốt bụng nhắc nhở cô: "Nói đi."

Cuối cùng cô mặt đỏ tới mang tai mở miệng kêu la: "Tại sao em phải mời khách?"

". . . . . ."

Đầu tiên Nghiêm Khuynh dừng một chút, ngay sau đó lôi kéo cô vừa đi vừa lắc đầu, mỉm cười nói: "Vưu Khả Ý, hai chúng ta quả nhiên không cùng một băng tần."

Lời nói này không nhanh không chậm, rõ ràng là oán giận, rồi lại tự dưng có chút tư vị khoan thai tự đắc, thích thú.

Vưu Khả Ý tiến tới hỏi anh: "Không cùng một băng tần với anh thì anh vui vẻ làm cái gì?"

Lần này, Nghiêm Khuynh lại vứt cho cô một câu thơ nho nhã để trả lời: "Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc? (Không phải cá, sao biết niềm vui của cá?)."

Cô há miệng, lại lặng lẽ khép lại.

Nghiêm Khuynh hỏi cô: "Đang suy nghĩ gì?"

Cô thở dài, vừa lắc đầu vừa nói: "Đang suy nghĩ thật ra thì lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa."

Nghiêm Khuynh cúi đầu cười ra tiếng, đưa tay xoa xoa tóc của cô, ngay khi bước ra cửa bệnh viện, nhìn thấy một khu chợ đêm đèn đuốc sáng trưng trước mắt, đột nhiên rất muốn ôm cô vào trong ngực.

Bên cạnh bệnh viện có một con phố ăn vặt, bữa ăn tối của Nghiêm Khuynh giải quyết ở nơi này.

Hình như là thân phận khác với người khác, kể từ Vưu Khả Ý biết anh tới nay, lại luôn nhìn thấy anh đang làm những chuyện làm trời đất tức giận, ví dụ như nói toạc ra t shirt và áo khoác ngoài phối hợp hoàn mỹ, ví dụ như tự mình bôi thuốc băng bó ở Bắc Thành bẩn thỉu cũ nát, ví dụ như giờ phút này, ngồi ở trước bàn nhỏ đầy dầu mỡ. . . . . Ăn lẩu mì.

Vưu Khả Ý suy nghĩ một chút, chống cằm hỏi anh: "Nghiêm Khuynh, anh có cảm thấy chúng ta nói yêu đương rất đặc biệt hay không?"

Anh hổn hển hút một đũa lẩu mì vào trong miệng, thô lỗ lại không chú ý, sau đó cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Đặc biệt chỗ nào?"

"Người khác hẹn hò đều đến nhà hàng lãng mạn có phong cách, xem phim trước hoa dưới trăng, nhưng chúng ta hoặc là ở quán bán hàng, hoặc là ở phố ăn vặt." Cô dịch gần hơn, ngắm anh, "Anh không cảm thấy không giống như người khác à?"

Nghiêm Khuynh vừa đưa vào miệng một đũa lẩu mì lớn, vừa ăn vừa lạnh nhạt nói: "Không giống với nhau ở đâu hả? Không phải mấy chuyện ăn ăn uống uống này kia sao?"

Vưu Khả Ý cứng họng, nhưng suy nghĩ một chút, rõ ràng còn có mấy phần đạo lý như vậy.

Ăn lẩu mì xong, anh lại muốn một cái bánh nướng, vừa đi dọc theo đường phố, vừa nhìn cảnh đêm với cô.

Cô suy nghĩ đề tài, gọi là "Thích hay không nhanh hỏi mau trả lời", có lợi cho người đang yêu hiểu nhau hơn. Vì vậy cô hỏi Nghiêm Khuynh: "Có thích xem phim hay không?"

"Không thích."

"Xem tiểu thuyết?"

"Không thích."

"Nghe diễn xướng?"

"Không thích."

"Chơi game?"

"Không thích."

"Chơi mạt chược?"

"Không thích."

Sao tất cả đều là không thích hả? Cô suy sụp xụ mặt.

"Vậy. . . . . . Leo núi? Nhảy Bungee? Du lịch?" Cô vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng dứt khoát buông tha, "Vậy anh nói với em anh thích làm gì?"

Nghiêm Khuynh nghiêng đầu lại bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, "Anh thích chém người."

". . . . . ."

Đáp án này quá kinh hãi, trái tim nhỏ của cô không chịu đựng được.

Sau đó cô đã nhìn thấy anh Nghiêm nhà cô rất nhanh nâng khóe miệng lên, "Đùa thôi. Em hỏi anh thích gì à?"

Anh giả vờ suy tư chốc lát, chân mày nho nhỏ nhíu lên, sau đó giống như đột nhiên đã có chủ ý, trong phút chốc buông lỏng mi tâm ra, chân mày khóe mắt cũng dính vào một chút ý cười.

Anh đến gần lỗ tai của cô, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Vậy em nghe cho kỹ."

Cô gật đầu một cái, đặc biệt mong chờ, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe, sau đó đã nghe thấy anh kéo dài âm cuối lặp lại vấn đề kia một lần nữa: "Anh thích cái gì. . . . . ."

Nói nhanh!

Nói nhanh lên nói nhanh lên!

Cô chỉ thiếu không có mắt lấp lánh chờ đợi đáp án của anh thôi.

"Vậy anh nói cho em biết, anh thích ——" sau đó rốt cuộc nghênh đón ba chữ không nhanh không chậm, "Vưu Khả Ý."

Cô lập tức đỏ mặt, gò má giống như bị người khác bôi thuốc màu, hồng đến mức giống như diễn đàn lê quý đôn hoa đào đầu xuân, đỏ chói rực rỡ động lòng người. Trong miệng còn không ngừng la hét: "Anh đùa giỡn em! Anh đùa giỡn em anh đùa giỡn em anh đùa giỡn em. . . . . ."

Nghiêm Khuynh đặc biệt nghiêm túc nhăn đầu lông mày, dáng vẻ rất thất vọng, "Em không thích đáp án này?"

Cô chu môi.

Thích, dĩ nhiên thích, nhưng cô muốn không phải đáp án này. . . . . .

"Vậy về sau anh không thích nữa." Anh biết sai liền đổi, dáng vẻ đặc biệt nghe lời.

Vưu Khả Ý đánh một quyền qua, ngay giữa cánh tay của anh, cả giận nói: "Không cho phép!"

"Không cho phép anh thích?" Anh vẫn làm ra vẻ rất nghiêm túc, "Biết, không thích, không thích là được."

Vưu Khả Ý phát điên, lôi kéo cánh tay của anh vừa kéo vừa túm vừa lắc lư, "Không! Chính xác! Không! Vui! Vẻ!"

Cuối cùng anh cười ra tiếng, ở trên cầu Thải Hồng kéo cô vào trong ngực, chấm dứt bước chân tiến tới.

Ven đường có người đi đường, ngựa xe như nước, ánh đèn dày đặc.

Đỉnh đầu có bầu trời đêm, ánh sao lóe lên, tầng tầng lớp lớp mây.

Ở chỗ này, ở thành phố xa lạ, anh đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại ảo giác, giống như anh không có gì khác với người bình thường. Anh cũng không cần băn khoăn cái gì, không cần lo lắng tương lai, có thể quang minh chính đại ôm người bên cạnh anh vào trong ngực, không quan tâm ánh mắt của người khác.

Anh cũng có thể nói một số lời nói đùa nhẹ nhàng lại thú vị.

Anh cũng có thể như người đàn ông bình thường có ý xấu muốn trêu chọc người phụ nữ mình thích, nhìn dáng vẻ cô đỏ mặt.

Anh cũng có thể làm một số chuyện có vẻ lãng mạn lại có chút không có đầu óc, ví dụ như giờ phút này, ôm lấy cô ở trên cầu Thải Hồng người tới người đi, sau đó nói lời không thiết thực nhưng lại sinh ra từ đáy lòng.

Anh nói: "Vưu Khả Ý, cho tới bây giờ anh cũng không cảm thấy mình là một tên lưu manh côn đồ thì có vấn đề gì, thậm chí có lúc cảm thấy, chỉ cần không đi con đường của ba anh, cả đời đánh đánh giết giết như vậy thật ra thì cũng không có gì không tốt."

"Nếu như có ngày bị chết, chết thì chết đi, dù sao cũng không có gì đáng để nhớ thương cả. Nếu như may mắn sống thật tốt, vậy cứ tiếp tục sống như vậy, dù sao sống thế nào thì anh cũng vẫn như vậy, cũng không khá hơn chút nào, cũng không hư hỏng chỗ nào."

"Anh cảm thấy cuộc đời như vậy gọi là tự do, làm chuyện muốn làm, không cần phải suy nghĩ ngày mai sẽ như thế nào."

Đường phố ồn ào đông đúc như vậy, tiếng động lớn ầm ĩ như vậy.

Nhưng Vưu Khả Ý nghe rất rõ ràng, thậm chí ngay cả hô hấp của anh càng thêm dồn dập cũng nghe rất rõ.

Anh nói: "Nhưng sau khi ở bên cạnh em, có một ngày anh đột nhiên quay đầu lại nhìn, liền không nhịn được hỏi mình, con mẹ nó trước kia anh trải qua đời người như thế nào?"

"Anh không ngại, anh không sợ hãi, anh không lo lắng, anh không quan tâm." Anh cười cười, lồng ngực cũng rung động theo, ngay tiếp theo cô cũng rung động, "Nhưng anh hỏi mình, vậy còn em?"

Giờ khắc này, lần đầu tiên cô nghe người đàn ông trước mặt chủ động bình thản tâm sự với cô.

"Anh hỏi mình, có phải em đồng ý đi theo anh lưu lạc chân trời cả đời hay không, trải qua cuộc sống hôm nay không biết rõ ngày mai, trải qua bấp bênh lo lắng, nói không chừng ngày nào đó ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu sẽ phải tiếp nhận chuyện người đàn ông của mình đã chết. Anh biết rõ em sẽ nói em không quan tâm, nhưng nghĩ tới sau này, anh không thể không quan tâm. Anh sợ, sợ có một ngày anh thật sự xảy ra việc không hay, em nên làm cái gì?"

Anh nói tới chỗ này, đột nhiên không còn âm thanh, ôm hai cánh tay của cô nhưng có chút rung động rất nhỏ.

Vưu Khả Ý cúi đầu gọi anh: "Nghiêm Khuynh?"

Hơn nửa ngày sau, anh mới ừ một tiếng.

Anh khẽ rời khỏi cô, sau đó cúi đầu xuống nhìn vào đáy mắt cô, nói từng câu từng chữ: "Vưu Khả Ý, ngày đó lời của anh còn chưa nói hết, hôm nay muốn nói cho em nghe."

"Chờ anh, chờ anh một khoảng thời gian, anh muốn để cho em thấy một người không như anh."

"Anh muốn cho em một cuộc sống không giống như vậy."

Đó không phải là một đời thuộc về côn đồ, cũng không phải đi theo anh vượt qua cuộc đời binh hoang mã loạn, anh thật sự muốn trở thành một người không giống như mình, cách xa những hỗn loạn này, cách xa tầng dưới chót xã hội bị người kỳ thị đè ép không thấy trời.

Anh muốn đi ra ngoài, anh muốn giống như tối hôm nay, có thể dắt tay của em đến những chỗ em muốn đi, mặc kệ ai xuất hiện ở trước mặt chúng ta, em cũng sẽ không bởi vì xấu hổ hoặc lo lắng mà buông tay anh ra theo bản năng.

Anh muốn bảo vệ em, trở thành người có thể che mưa che gió cho em.

Anh muốn tự mình đi qua 25 năm cũng không muốn trở thành loại người sống như vậy.

Một người bình thường.

Tuy là một người bình thường, nhưng đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, làm người được ngồi thẳng, cho dù không có năng lực đại phú đại quý, ít nhất bảo vệ em ấm no không lo âu.

Năng lực nói chuyện của Nghiêm Khuynh cũng không đuổi kịp tốc độ suy tư của anh.

Trong đầu của anh hiện ra rất nhiều lời nói không đầu không đuôi, những lời tâm tình kiểu cách giống như thời kỳ mới trưởng thành lỗ mãng có thể nhất thời xúc động nói xằng nói bậy, thế nhưng giờ phút này, lại như vòi nước bị hỏng, toàn bộ cuộn trào mãnh liệt sục sôi dâng trào khỏi nội tâm của anh.

Thậm chí anh có chút không nói ra lời, có chút nghẹn ngào.

Anh chỉ có thể nhỏ giọng lặp lại với cô một lần lại một lần: "Vưu Khả Ý, chờ anh, chờ anh."

Rốt cuộc ngày đó có xa lắm không, anh cũng không biết.

Nhưng chỉ cần cô đồng ý chờ, anh sẽ dùng hết tất cả hơi sức cố gắng đổi lấy ngày đó.

***

Nếu như nói đời người đều sẽ có một ít kí ức gần như ở đồng thoại, như vậy giờ khắc này đối với Vưu Khả Ý mà nói, tuyệt đối cũng coi như một ký ức trong đồng thoại.

Bởi vì trong một ngày đêm ở nơi này, khi Nghiêm Khuynh nói xong những lời đó, bầu trời đêm đột nhiên bắt đầu thả tuyết.

Cũng không phải loại tuyết rơi như lông ngỗng ở trong phim thần tượng, cũng không phải tuyết bay lả tả rơi đầy đất, thật vất vả thành phố phía nam mới xuất hiện một lần mưa lẫn tuyết, rất lạnh rất ướt, cũng không tốt đẹp như thế.

Nhưng có quan hệ gì đâu?

Hốc mắt cô đã ươn ướt, ôm lấy người đàn ông trước mặt thật chặt.

"Em chờ anh."

Cô lặp lại những lời này một lần lại một lần: "Nghiêm Khuynh, em chờ anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.