Dụ Quân Hoan

Chương 31: Trăng sáng vô tình




Ngu Quân Duệ há miệng muốn nói tiếp, Lưu Thị mang theo Lưu Uyển Ngọc tiến vào.

Đây là lần thứ nhất Ngu Quân Duệ gặp mặt Lưu Uyển Ngọc sau ngày ấy ở Cúc Viên, trong lòng Ngu Quân Duệ không tự chủ được bối rối. Không đến một tháng, sắc mặt Lưu Uyển Ngọc tái nhợt, xanh xao. Hai gò má vốn mượt mà xinh đẹp giờ gầy gò lợi hại, một thân váy tối màu càng làm nổi bật cả người tiều tụy, một đóa hoa tươi đẹp, đầy sức sống đã héo rũ rồi.

”Bái kiến lão gia, tỷ tỷ, bái kiến hai vị thiếu gia.” Lưu Uyển Ngọc cúi người, hành lễ.

Đệ nhất mỹ nhân thành Giang Ninh ngày xư, hèn mọn hành lễ của thị thiếp, gọi dượng mình là lão gia, cô mụ là tỷ tỷ, hành lễ cho biểu ca ngang hàng mình.

Ngu Diệu Sùng và Lưu Thị có chút không được tự nhiên, Ngu Diệu Sùng xấu hổ ho một cái, Lưu Thị duỗi tay vịn Lưu Uyển Ngọc, Ngu Quân Duệ lấy lại bình tĩnh nỗ lực đè áy náy trong lòng xuống, xa cách mà có lễ độ đáp lễ: “Không dám nhận, Uyển di nương miễn lễ.”

Lưu Uyển Ngọc thích Ngu Quân Duệ, Ngu Diệu Sùng biết, dưới sự choáng váng đã quên mất việc này, lúc này không khỏi có chút kinh hãi, lúc định thần nhìn, còn thứ hai không có nửa phần mập mờ với Lưu Uyển Ngọc, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, kính cẩn hữu lễ, đối đãi với Lưu Uyển Ngọc như trưởng bối, tâm Ngu Diệu Sùng lại thêm một phần tán thưởng con thứ hai.

Ngu Quân Diệp nhớ tới tai họa bất ngờ của phụ thân bởi vì Lưu Uyển Ngọc mà đến, ngẩng đầu lên, trong lỗ mũi hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

Ngu Diệu Sùng không đặt tâm trên người Lưu Uyển Ngọc nhưng ông đã làm ô nhục nữ tử trẻ tuổi người ta, đã cao tuổi lại nạp nữ hài nhi mười lăm tuổi làm tiếp, trong nội tâm có bao nhiêu áy náy, thấy Ngu Quân Diệp không giữ thể diện cho Lưu Uyển Ngọc trước mặt mọi người, lửa giận bất giác cháy, nhíu nhíu mày, muốn quát mắng, lại không đành lòng làm mất mặt con cả trước nhiều người, thở hổn hển một hồi, tự đè nộ khí xuống.

”Duệ Nhi, con có biện pháp gì hóa giải nguy cơ lần này?” Ngoắc tay để Lưu Uyển Ngọc ngồi bên cạnh, Ngu Diệu Sùng nhìn về phía Ngu Quân Duệ.

”Hài nhi không nhất định sẽ đúng, xin cha nương và Uyển di nương tham tường châm chước...”

Ngu Quân Duệ nói kế sách ra, sắc mặt mọi người không giống nhau, Ngu Diệu Sùng thầm khen, Ngu Quân Diệp không phản bác, mắt lóng lánh nhìn cha hắn, Lưu Thị nửa lo nửa mừng, chỉ có trên mặt Lưu Uyển Ngọc trầm tĩnh nhưng tay trong áo không ngừng run rẩy.

Ngu Quân Duệ đưa ra là để Ngu Diệu Sùng dâng sổ gấp thỉnh tội, nói mình và Lưu Uyển Ngọc lưỡng tình tương duyệt nhưng tuổi chênh lệch quá lớn, dù đã cưới vào cửa nhưng vẫn lấy lễ đối xử, nguyện do hoàng đế xử lí. Sau đó, Lưu Uyển Ngọc ra mặt gặp thánh giá cầu tình, tỏ vẻ tình thâm ý sắt không phải Ngu Diệu Sùng không lấy chồng, nguyện cùng lĩnh trách phạt của hoàng đế với Ngu Diệu Sùng.

Một chiêu này lấy lui làm tiến, nếu hoàng đế thật muốn vì Lưu gia hả giận, trái lại không tiện xử trí Ngu Diệu Sùng, hơn nữa, trải qua chuyện này, nếu sau này Lưu Uyển Ngọc làm ra phong bà gì thì khó có thể dùng tư thế kẻ bị khi dễ chiếm đồng tình.

Một chiêu này, sẽ dọn sạch bất cứ hậu quả nào từ việc ông nạp thiếp gây nên.

”Ý của Duệ Nhi không tệ.” Ngu Diệu Sùng vui mừng đầy mặt, nhìn về phía Lưu Uyển Ngọc, cười nói: “Uyển Ngọc cảm thấy thế nào?”

Lưu Uyển Ngọc cắn răng ngà, Ngu Quân Duệ đã mưu tính nàng ta làm là chắn chết rồi, nhưng cá trong lưới người khó có thể phản đối, miễn cưỡng gật đầu đồng ý, nghẹn một ngụm oán khí, tâm niệm đi lòng vòng, nói: “Lão gia, giao hảo với Diêu gia rất trọng yếu, có điều nhi nữ thân gia, Diêu Ý Chân hung hãn mãnh liệt, lời đồn đãi rất chân thực, đại thiếu gia hoặc nhị thiếu gia ai lấy Diêu Ý Chân đều giúp Ngu gia có liên quan tới hoàng thân...”

Trong mọi người không có ai sẵn lòng kết thân với Diêu gia, nghe vậy đều trầm mặc không nói. Tĩnh lặng một lát. Ngu Quân Duệ nói: “Nói đến việc hôn nhân, hài nhi cảm thấy Diêu nhị tiểu thư thích đại ca, để tiểu thư là Diệp gia lưu lại không phải tốt hơn?”

Hắn ngừng lại một chút, Ngu Diệu Sùng tất nhiên là biết rõ, không có Diệp Tố Huân ở lại làm lá chắn thì nói Ngu Quân Diệp và Diệp Tố Huân đã đính hôn, nếu Diêu gia lại đề hôn sự, Ngu gia thiếu đi lí do thoái thác.

”Cha, để Huân Nhi các nàng lưu lại thôi.” Ngu Quân Diệp nói, hắn còn có vài phần vui mừng như chim sẻ khi thấy Diệp Tố Huân.

”Cha còn muốn nghĩ.” Ngu Diệu Sùng cảm thấy đau đầu, khoát tay áo, nói: “Các ngươi đều lui xuống đi.”

Nhớ tới sắc mặt vui mừng của con trai cả, nhớ tới sự kiện giày nọ, nhớ tới ngày đó nói muốn đưa Diệp Tố Huân về nhà, con trai cả nói nghe ông an bài, trong nội tâm Ngu Diệu Sùng đã buồn lại đau lòng.

Tình thế lúc này không thể đưa Diệp Tố Huân về nhà, Ngu Diệu Sùng có chút do dự. Nhưng không đưa Diệp Tố Huân đi, chỉ sợ có đuổi Diệp Tố Vân cũng không quay về.

Ngu Quân Duệ biết trong nội tâm Ngu Diệu Sùng cố kỵ Diệp Tố Vân, hắn cũng không muốn lưu lại Diệp Tố Vân. Diệp Tố Huân không muốn lưu lại, hắn đành phải vậy. Đường xa ngàn dặm, từ biệt biết bao giờ mới gặp lại, đành làm trái ý Diệp Tố Huân vậy. (Và nếu chị ấy biết thì anh lại đứng ngoài cửa sổ ngắm trăng bị che nhá, hí hí)

Sau khi ra Trọng Hi Đường, Ngu Quân Duệ cố ý ngừng lại cung kính Lưu Thị và Lưu Uyển Ngọc, Ngu Quân Diệp khinh thường liếc hắn, đi trước. Ngu Quân Duệ đợi tất cả mọi người đi xa, trở lại đi vào đại sảnh.

”Phụ thân, thân phận Diệp đại tiểu thư khác, ở lại Ngu gia là đương nhiên, Diệp tam tiểu thư ở lại Ngu gia có phần không ổn, không bằng đưa nàng về trước.”

”Chỉ sợ nàng ta không chịu về.” Ngu Diệu Sùng nghiêm mặt lắc đầu nói.

”Cha, để đại ca tạm thời tránh đi, không xuất hiện trong phủ, sau đó để hạ nhân trong phủ lặng lẽ tung tin, đại ca phụng mệnh cha đến Diệp gia cầu hôn, cha xem như vậy đã được chưa?”

Lời Ngu Quân Duệ nhìn như không quan hệ tới việc đưa Diệp Tố Vân đi nhưng hàm ý trong đó, Ngu Diệu Sùng trầm tư một chút liền hiểu được, để hạ nhân rải tin tức Ngu Quân Diệp đi Diệp gia cầu hôn, lại không nói cầu hôn vị tiểu thư nào, Diệp Tố Vân nhất định đứng ngồi không yên, không cần Ngu Diệu Sùng đuổi, cũng sẽ cấp thiết bề bộn muốn chạy về thăm nhà một chút, hơn nữa vì để tránh cho Diệp Tố Huân xuất hiện trước mặt cha nàng ta làm ông thương tiếc, chỉ sợ còn sẽ chủ động yêu cầu để tỷ tỷ tạm thời lưu lại, chính mình về trước.

Tiến trình sau đó, Ngu Quân Diệp đi Diệp gia cầu hôn. Người nhà họ Diệp thấy Diệp Tố Vân mắc mưu, chắc chắn nghi ngờ ông không thực hiện ước định, cho nên để Ngu Quân Diệp đi định ra hôn sự với Diệp Tố Huân.

Lừa gạt người về nhà, đường đi xa như thế, đến ắt không dễ dàng.

Suy nghĩ cẩn thận, Ngu Diệu Sùng đại hỉ, một khắc cũng không đợi, nói với Ngu Quân Duệ: “Duệ Nhi, đi gọi nương con và đại ca tới.”

Để làm cho giống, ông bảo Lưu Thị mở nhà kho điểm đồ giống như sính lễ để con trai cả đi.

”Vâng, cha.” Ngu Quân Duệ hành lễ, lui ra, bước nhanh ra cửa phòng.

Ngu Diệu Sùng giải quyết tâm bệnh mấy ngày liên tiếp, trong nội tâm vô cùng thoải mái, nhìn bóng lưng cao ngất của tiểu nhi tử, hết sức thuận mắt.

Ngu Quân Duệ chỉ là sơ lược nói ra, chi tiết không hề nhúng tay, cha hắn không hồ đồ, chắc chắn làm được Diệp Tố Vân tin là thật. Đêm nay Ngu Diệu Sùng lại để cho Lưu Thị điểm, nhặt rất nhiều vật phẩm quý trọng, bao bọc ổn thỏa cả, xem xét chính là muốn mang đi xa, hạ nhân trong phủ đều truyền đây là muốn cầu hôn Diệp gia. Trong khoảng thời gian này, Diệp Tố Vân vung bạc ra không ít, rất nhanh nghe nói, nghĩ chắc mẩm Ngu Diệu Sùng làm theo ước định, bất giác vui mừng nhướng mày.

Hôm sau Ngu Diệu Sùng muốn âm thầm, để Lưu Thị mang theo tỷ muội Diệp gia và Lưu Uyển Ngọc đi biệt trang ngoại thành du ngoạn, Diệp Tố Vân vui vẻ đáp ứng, Lục La và Tử Điệp muốn thay Diệp Tố Huân thoái thác, song Lưu Thị quá nhiệt tình, đành phải cho một người cùng đi với Diệp Tố Huân.

Biệt trang của gia nằm ngoài thành Giang Ninh, ngay dưới chân núi, tường đỏ ngói xanh, ngoài trang đại thụ sum suê, cao ngất xanh ngắt. Trong trang sắc màu rực rỡ, một đầm thanh tuyền dựa vào núi dẫn vào trong trang, hợp thành một đầm nước, trong đầm có núi giả dắt mây dẫn mạn, cùng sen tím trong đầm tôn lên khung cảnh đặc biệt.

Mấy người chậm bước ngắm cảnh, trước sau như một Diệp Tố Huân không nói không rằng, Lưu Uyển Ngọc trầm mặt cũng không nói chuyện, Lưu Thị yêu thương mỉm cười, chỉ là dáng tươi cười có chút cứng ngắc. Tâm tình Diệp Tố Vân tốt, líu ríu không ngừng giống chim con, cũng không sợ không có người phản ứng.

Lưu Thị dẫn mấy người trong sân dạo qua một vòng, trong lòng hậm hực, nhìn Diệp Tố Vân hào hứng, nhất thời không tiện nói trở về thành, thích thú đề nghị ra sân nhỏ, đi ra bên ngoài nhìn một chút.

Hôm nay Diệp Tố Vân mặc váy gấm màu vàng nhạt, the mỏng màu phỉ thúy, đầu búi Vân kế, cắm đầy châu ngọc rực rỡ, khi nói làm trầm cái lắc lư leng keng, kiều nhan có một phen nghiên mị khác.

Diệp Tố Huân tà áo trắng như trăng, thanh tao lịch sự, tĩnh mịch, Lưu Thị lớn tuổi mặc sắc xanh trầm ổn, Lưu Uyển Ngọc sau khi tự gả cho Ngu Diệu Sùng, mỗi ngày đều là trang phục tối màu, hôm nay càng là một thân đỏ tím, trên mặt cũng không thêm soi hay phấn, tóc tùy ý buộc lên, chỉ cài một cây trâm ngọc trai.

Mấy người đồng hành, du khách liên tiếp nhìn chăm chú Diệp Tố Vân, Diệp Tố Vân thêm đắc ý, trong chốc lát nhặt một đóa hoa tươi cài lên đầu, chốc thì đuổi theo bươm bướm chơi đùa.

Diệp Tố Huân âm thầm lắc đầu, Lưu Uyển Ngọc và Lưu Thị tâm sự đầy bụng lộ trên mặt, cô muội muội này của mình không thu liễm đắc ý, quả thực khiến người dễ ghét.

”Cháu là ai? Mẹ cháu là Hoa Ẩn Dật?” Bỗng một trận gió đánh úp lại, tay phải Diệp Tố Huân bị người cầm lấy.

Bà ấy nói cái gì? Diệp Tố Huân kỳ quái nhìn về phía người giữ tay mình, đó là một mỹ phụ trung niên tư thái phong độ, trong mắt của bà có nước mắt, giữa lông mày là kinh hỉ và không dám tin.

”Trình phu nhân.” Vài bước, Lưu Thị đã đi tới, mỉm cười chào hỏi mỹ phụ trung niên kia.

”Ngu phu nhân.” Mỹ phụ gọi là Trình phu nhân thấy Lưu Thị tới có chút gật đầu, thần sắc nhàn nhạt, quay người lại nhìn Diệp Tố Huân, dò xét từ trên xuống dưới hồi lâu, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Vừa thấy, cháu giống hệt Ẩn Dật, giờ nhìn kĩ, lại không giống nữa.”

Bởi vì Hoa phu nhân đam mê hoa cúc, nhã xưng Ẩn Dật, Diệp Tố Huân biết, nghe xong lời Trình phu nhân hơi có chút ngẩn ngơ. Lưu Thị ở một bên nên nàng không tiện nói gì, hai mắt như ngơ ngác nhìn về phía đỉnh núi dưới bầu trời, tròng mắt cũng không nhúc nhích.

”Trình phu nhân nhận lầm rồi! Đây là thân thích nhà ta...” Lưu Thị cười, giới thiệu.

”Thân thích nhà ba? Trùng hợp vậy? Tỷ phu Ngu gia đối với nàng tốt không?” Thần sắc Trình phu nhân có chút hoảng hốt.

”Lão gia nhà ta một mực yêu thương vãn bối.” Lưu Thị cười cười rụt rè, lại uyển chuyển nói: “Huân Nhi sinh bệnh rồi, chúng ta làm trưởng bối quan tâm một chút là điều nên làm.”

”Sinh bệnh hả? Bệnh gì? Đã tìm đại phu xem chưa? Không đúng, nữ oa này...” Trình phu nhân nhìn Diệp Tố Huân nhíu mày, âm điệu bỗng nhiên cao lên, hỏi: “Muội nói nhiều như thế, tiểu nữ oa này cũng hành lễ, không nói chuyện, ánh mắt thẳng tắp, chẳng lẽ?”

”Đúng là điều Trình phu nhân nghĩ tới.”

Trình phu nhân lùi lại vài bước, châu lệ trong mắt cuồn cuộn, hồi lâu sau nghẹn ngào nói: “Sao có thể như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.