Dư Ôn

Chương 71: Bầu Trời Khắng Khít Hoàn





Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Giữa lúc môi răng va chạm vào nhau, hai gò má hơi lạnh sượt qua chóp mũi và hàm dưới của Bùi Tự.

Hắn sờ mấy cái, lập tức hôn Thẩm Du Tu càng sâu.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Bùi Tự hơi cao, hắn áp tay vào gò má Thẩm Du Tu, cảm xúc lúc này hệt như chạm vào vải dệt nhung tơ mềm mại êm dịu.

Gió lạnh khẽ lùa vào cửa thủy tinh, phát ra tiếng rung nhè nhẹ, nhưng quanh người Thẩm Du Tu lại trở nên ấm áp.

Môi lưỡi của cậu và Bùi Tự quấn quít không rời, cảm giác chân thật rõ ràng hơn bao giờ hết, như thể sau khi gian nan tìm đường, rốt cuộc cũng tìm được một người dẫn đường mà cậu có thể dựa vào.

Nụ hôn dài vừa chấm dứt, Thẩm Du Tu liền túm cổ áo hắn, liếc mắt nhìn những băng vải mà nói, "Anh hỏi bác sĩ rồi, muốn xuất viện thì nhanh nhất cũng phải là cuối tuần này, em ngoan ngoãn ở lại đây đi."
Cậu biết rõ lý do Bùi Tự vội vàng xuất viện, chắc chắn là có liên quan đến chú cảnh sát họ Cảnh kia.

Động tác trên tay Bùi Tự hơi khựng lại, nhưng hắn vẫn không tỏ ý dị nghị gì, hắn nắm cánh tay Thẩm Du Tu lại gần, vuốt ve vùng da nhỏ trên cổ tay của Thẩm Du Tu, "Em muốn đến thăm chú Cảnh."
Thẩm Du Tu nhìn hắn một lát rồi gật đầu nói, "Cuối tuần này anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em."
Bùi Tự cụp mắt, "a" một tiếng bày tỏ sự đồng ý, sau đó buông tay ra rồi dựa vào chiếc gối dựa thêm một chút nữa, như thể là do mất máu quá nhiều và hao phí sức lực lẫn tinh thần nên hắn thấy buồn ngủ.

Thẩm Du Tu vặn đèn tối đi, không nói chuyện được với hắn mấy câu thì trợ lý lại gọi điện thoại tới, cậu không còn cách nào khác, đành phải rời khỏi phòng bệnh để nghe điện thoại.


Nghe xong, Thẩm Du Tu đứng trong hành lang bệnh viện, chợt nhớ đến một người bạn từng giúp cậu giải quyết chuyện di chuyển mộ phần.

Cậu suy nghĩ thêm một chút, điện thoại cho đối phương để kể lại tình huống sơ bộ, nhờ đối phương giúp đỡ sắp xếp chuyện của Cảnh Chinh Minh theo như mong muốn của Bùi Tự, để chú cảnh sát này và vợ con ông ấy được an táng cùng nhau.

Không may rằng người bạn này là do Khâu Dương giới thiệu cho cậu, vì thế trong ngày thứ hai, Khâu Dương gọi điện thoại đến, vòng vèo một hồi mới hỏi thăm.

Thẩm Du Tu nghe đến hết mới hiểu được y đang hiểu lầm cái gì, cậu nói thẳng luôn, "Chuyện nghĩa trang không liên quan đến ba tôi, ông ấy đang nằm ở bệnh viện, tình hình cũng tạm ổn."
"À, vậy thì tốt." Khâu Dương quan tâm xong, nghĩ đến chuyện kế hoạch dọn nhà của Thẩm Du Tu sẽ dời vô thời hạn, bèn nói, "Vậy tiếp theo cậu định ở lại bên đó để quản lí chuyện công ty trong nhà?"
Tưởng Nghiêu và vài người bạn thân thiết cũng đã từng hỏi Thẩm Du Tu câu này rồi, đáp án khi đó của Thẩm Du Tu và bây giờ không khác nhau gì cả, "Chỉ là tạm thời, chờ mẹ tôi đỡ hơn chút thì để bà ấy thương lượng với mấy thư kí kia."
Khâu Dương cũng cảm thấy bất ngờ giống hệt những người bạn kia, "Cậu không muốn tiếp nhận à?"
Thẩm Du Tu cười cười, cũng không nói thẳng ra, "Tôi sẽ gửi vài thứ khi dọn nhà qua đó, cậu nhớ nhận giúp tôi."
"Cậu vẫn muốn chuyển đến đây ở?" Khâu Dương rất biết điều biết chuyện, không hỏi đến cùng.

Sau khi hiểu rõ ý của bạn tốt, y bật cười thoải mái, "Được, gửi tới công ty tôi đi."
"Ừm, lần này...!Cảm ơn cậu nhiều lắm đó Khâu." Thẩm Du Tu nói thật lòng.

"Có gì đâu chứ?" Khâu Dương trêu chọc, "Cậu không thèm làm ông chủ lớn mà chạy đến đây làm ăn chung với tôi, thế nào thì cũng phải là tôi cảm ơn cậu chứ.

À đúng rồi, vậy bây giờ cậu và người tên Bùi Tự kia..."
Y không nói hết câu, sợ sẽ làm Thẩm Du Tu không vui, nhưng giọng của Thẩm Du Tu vang đến tai ấm áp lạ thường, "Đóng gói ôm đi rồi."
...!

Sau khi bụi trần lắng xuống, hình như mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, chiều cuối tuần, Thẩm Du Tu kết thúc một buổi họp ban chấp hành quan trọng, lái xe đi đón Bùi Tự xuất viện, dẫn hắn đến nghĩa trang công cộng gần bên kia.

Buốt giá lui đi, thời tiết dần dần có hương vị của mùa xuân.

Hai người đứng trước bia mộ, ánh nắng phía sau chiếu rọi bóng người của bọn họ trên mặt sàn xi măng một cách rõ ràng.

Bọn họ đặt một bó cúc non màu trắng nở hoa rất đẹp, sau đó lẳng lặng đứng ở đó trong gió vờn quanh giữa núi và biển.

Thẩm Du Tu tưởng Bùi Tự có chuyện muốn nói với Cảnh Chinh Minh, nhưng hắn không hề hé môi, vẫn luôn nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp đen trắng trên bia mộ.

Thời gian tảo mộ lần này khá dài, đến gần năm giờ, nghĩa trang công cộng chuẩn bị đóng cửa.

Trước khi rời khỏi đây, Bùi Tự giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ như một cụ già lưng còng lọm khọm.

Thẩm Du Tu cảm thấy đây có lẽ là một lời hứa của Bùi Tự, đơn giản, kiên cố, yên lặng.

Khi bọn họ đi xuống bậc thang, một đám mây đen lẳng lặng bay đến cản đi phần lớn ánh chiều tà.

Bọn họ sóng vai đi trên con đường có một nửa ánh sáng chiếu rọi, quay về trong xe.

Hoàng hôn dần buông xuống, dãy núi màu xanh ngắt từ từ biến thành sắc xanh sẫm, dường như sắp hòa thành một thể với màu xanh xám đậm của biển rộng.


Thẩm Du Tu khởi động xe rồi chạy một quãng ngắn, khi xe chạy qua đài quan sát ở lưng chưng núi, cậu vô thức giảm tốc độ lại.

Hình như Bùi Tự cũng đang nhìn nơi đó, hai giây sau, hắn nghiêng mặt hỏi cậu.

"Anh muốn xem mặt trời mọc không?"
Thẩm Du Tu giảm tốc độ chậm lại nữa, nhướng mày cười cười, "Trời sắp mưa rồi, chưa chắc ngày mai sẽ nắng."
Cậu nói như vậy, rồi khi chạy xe đến chân núi lại dừng xe.

Có một khách sạn cách ngọn núi này không xa, Thẩm Du Tu không muốn dằn vặt một bệnh nhân đang trong thời kì dưỡng bệnh, bèn đặt một phòng, qua đêm với Bùi Tự ở đây.

Một đêm đó cậu ngủ rất ngon.

Có lẽ là do muốn ngắm mặt trời mọc, khi gần đến lúc đó, Thẩm Du Tu tự tỉnh luôn.

Cậu mở mắt ra nhìn, đèn sàn trong phòng sáng rực, cửa sổ sát đất hướng lên sân thượng đã được mở ra một nửa, rèm che chống mũi bị gió thổi tung lên một góc.

Cậu đi đến, phát hiện Bùi Tự chẳng biết đã thức dậy từ khi nào đang dựa vào lan can sân thượng, đùa nghịch một chiếc bật lửa trong tay.

Bùi Tự không hút thuốc lá, chơi cái bật lửa này là vì hắn nghiện cảm giác này.

Ánh lửa nhỏ sáng rồi lại tắt theo từng tiếng lạch cạch, ánh sáng ngắn ngủi lóe lên chiếu sáng nửa gương mặt dưới của Bùi Tự.

Thẩm Du Tu nhìn một lát bèn gõ gõ cánh cửa thủy tinh bên cạnh, ra hiệu cho hắn đến đây.


Nghe thấy tiếng động cậu gây ra, Bùi Tự mới choàng tỉnh lấy lại tinh thần.

Bầu trời rạng sáng vẫn rất tối tăm, không thấy rõ động tác và vẻ mặt của ai, nhưng hắn không chần chừ, hắn đi ra khỏi bóng đêm rồi đến bên cạnh Thẩm Du Tu, vươn tay ôm cậu rồi nhẹ nhàng trao cho cậu một cái hôn nhẹ nhàng, hỏi cậu có muốn lên núi xem mặt trời mọc hay không.

Thẩm Du Tu nghĩ ngợi, cậu cảm thấy mình muốn đấy, bọn họ nhanh chóng xuống lầu cùng với nhau, lái xe quay lại mảnh đất trống trên sườn núi kia một lần nữa.

Bọn họ chờ sau khi màn đêm lui về cánh gà sân khấu, Thẩm Du Tu mơ hồ nhớ đến lần xem mặt trời mọc trước đó, cảm giác nó như một giấc mơ, vừa giống bọt biển bị sóng đánh trồi lên, chìm nổi lên xuống, không có cảm giác chân thực cho lắm.

Tuy rằng trong quá trình có rất nhiều khúc chiết, nhưng bây giờ nguyện vọng mà cậu cầu xin bầu trời đã được thực hiện, giống như một chiếc thuyền bỏ neo tránh thoát khỏi đá ngầm trong giờ phút nguy hiểm.

Mười ngón tay của Thẩm Du Tu và Bùi Tự đan chặt vào nhau, cộm bởi một chiếc nhẫn chẳng hề đắt giá nhưng có một không hai.

Ánh sáng màu đỏ cam yếu ớt lập lòe ở nơi chân trời xa, cậu nhìn chăm chú vào nó rất lâu, đón lấy ánh mặt trời từ từ rực rỡ hơn, đến gần hôn môi cái người lần trước, thì thầm nói, "Bây giờ anh muốn đến thành phố B, anh sẽ dẫn em theo."
Bùi Tự cúi đầu, hiển nhiên là hắn vẫn nhớ rất rõ câu nói "không thể hiện tốt thì tôi sẽ đổi người khác", hắn đưa ngón cái lên ấn môi dưới của Thẩm Du Tu một cái, cũng thì thầm nói, "Lần này em còn có thời gian thử việc hay không?"
Thẩm Du Tu nhìn người đứng trước mặt mình, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay đang ôm eo cậu của Bùi Tự, kéo hắn đi về phía chiếc xe đang đứng giữa ánh sáng rực rỡ tươi đẹp, muốn chạy về hướng ngôi nhà của bọn họ cùng với hắn.

"Không có đâu nhé." Thẩm Du Tu cười nói.
HOÀN (07/05/2020 - 22/08/2021)
Editor: Sau hơn 1 năm có lẻ mấy tháng thì cuối cùng tui cũng hoàn bộ này rồi, cảm ơn những bạn đã theo dõi bộ truyện trong suốt quãng thời gian vừa qua.

Bộ này dù hiện tại không được biết đến nhiều như các bộ khác nhưng đây là một đứa con tâm đắc của tui, tui rất thích hai nhân vật chính trong đây cũng như tình yêu của hai người.

Mong tương lai bộ này sẽ được nhiều bạn biết đến hơn nè! Các bạn có thể nêu cảm nghĩ của mình về bộ này dưới comment nhé, tui thích đọc bình luận của các bạn đọc lắm á!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.