Du Hồn Tiểu Thư

Chương 29: C29: Giải Thuật - Tìm Người




Chương 27: Giải thuật - Tìm người.

Tô Mạt Mạt nghe Lãng Tinh Thần nói như vậy thì lập tức muốn để cô nhập vào thân thể của mình, sau đó dẫn cô đi ăn chút đồ ngon bồi bổ 

Lãng Tinh Thần nhịn xuống vui vẻ trong lòng, chỉ chỉ cánh tay: "Quỷ y nói mấy nay tôi không nên hấp thụ quá nhiều dương khí, sẽ bất lợi cho việc bình phục vết thương, đợi thân thể tôi tốt hơn thì chúng ta lại hợp thể ha!"

Tô Mạt Mạt nghe xong mất tự nhiên, nàng cứ cảm thấy hai chữ hợp thể này trong thế giới mạng là một từ ngữ rất kỳ quái, đặc biệt là hai chữ này lại đi chung với đợi thân thể tôi tốt hơn thì càng thêm kỳ quái...
2

Nhưng thấy đối phương nghiêm túc nói như vậy, hơn nữa ánh mắt cô ấy lại sạch sẽ trong suốt, ngược lại làm cho Tô Mạt Mạt cảm thấy mình mới là người xấu xa.

Lãng Tinh Thần đọc số điện của Tang Du, sau khi chết đi thoát khỏi trói buộc của thân thể, mọi kỹ năng của con người sẽ đạt tới đỉnh điểm, tuy là quỷ hồn sẽ không thể trở thành thông minh như Einstein nhưng một hồn phách mạnh mẽ thì trí lực, lẫn trí nhớ đều sẽ được thăng cấp rất nhiều.

Hai người soạn xong lời muốn nói, Tô Mạt Mạt gọi điện cho Tang Du.

Tô Mạt Mạt có chút khẩn trương, điện thoại kêu lên vài tiếng thì vang lên giọng nói mềm mại dịu dàng: "Xin chào."

Nghe được giọng nói này, khẩn trương trong lòng Tô Mạt Mạt vơi đi ít nhiều: "Xin chào, xin hỏi ngài có phải là tiểu thư Tang Du không?"

"Là tôi, xin hỏi ngài là ai?"

"Tôi là Tô Mạt Mạt, là một người...." Lãng Tinh Thần đứng bên cạnh không ngừng khoa tay múa chân còn dùng khẩu ngữ giao tiếp với nàng, Tô Mạt Mạt cong cong khoé miệng, dựa theo Lãng Tinh Thần nhắc nhở, nói: "Tôi là người địa phương ở thành phố Sơn Dương sở hữu âm dương nhãn không hoàn hảo, hôm nay mạo muội liên hệ ngài là vì chỗ tôi đang xảy ra chuyện tà mị hại người, đêm qua súyt chút xảy ra án mạng, nên muốn xin ngài hỗ trợ."

Quả nhiên sau khi nghe xong Tô Mạt Mạt nói, Tang Du lập tức ngồi thẳng, nàng nhìn thoáng qua Mục Dung đang ngủ say bên cạnh, rón rén đi ra nhà vệ sinh phòng khách, đóng lại cửa.

Mấy ngày hôm trước bọn nàng vừa mới cứu một nam hồn phách trong tay của Diệp Lâu Hà Yêu, hiện tại cả đám đang ở Nhĩ Châu nghỉ ngơi, hơn nữa cũng không biết tại sao mà chị họ của nàng và một thành viên khác trong đội đột nhiên phản cảm với Mục Dung, quan hệ bây giờ giữa bọn họ rất căng thẳng.

Nhưng mà nghe được chuyện liên quan tới mạng người, Tang Du đương nhiên sẽ không dám chậm trễ, đối phương còn nói cô ấy sở hữu âm dương nhãn không hoàn hảo điểm này càng làm Tang Du thêm để tâm, Tang Du là một người sở hữu âm dương, nhiều năm qua nàng chưa gặp được người thứ hai giống nàng.

Tang Du mở vòi nước trong toilet, cầm chặt điện thoại áp sát vào tai: "Mời cô nói."

Tang Du thông qua Tô Mạt Mạt biết được án oan của anh Trương, cùng với sự an nguy của dì Ngô.

An tĩnh một lúc, Tang Du nhẹ hỏi: "Tô tiểu thư, ngài muốn tôi làm gì đây?"

Tô Mạt Mạt nhìn nhìn Lãng Tinh Thần: "Tôi có một người bạn, chính là....linh thể duy nhất tôi có thể nhìn thấy, cô ấy quen biết một vị âm sai tên là....Hách Giải Phóng. Là anh ấy đưa số của cô cho bạn tôi, hy vọng các cô có thể xử lý tà thuật Thái Lan trên người dì Ngô, bảo đảm dì ấy sẽ không bị tà mị mưu hại, sau đó....nếu có thể thì còn muốn xin mọi người chỉ điểm, bọn tôi cần tìm được nhân chứng mục kích ở mười lăm năm trước, trợ giúp anh Trương lật lại vụ án."

"Tôi hiểu, nhưng bản thân tôi cũng không có năng lực giúp hai chuyện này, cần phải hỏi người nhà và bạn của tôi trước đã, xin hỏi đây là số của cô phải không?"

"Đúng vậy, số này của tôi."

"Vây chờ tôi hỏi xong sẽ gọi lại cho cô."


"Được, rất cám ơn cô."

Cúp điện thoại, Tang Du lưu lại số của Tô Mạt Mạt, ra khỏi toilet giúp Mục Dung kéo chăn, chỉnh lại nhiệt độ điều hoà sau đó ra khỏi phòng gõ cửa phòng kế bên.

Mở cửa là một vị thiếu nữ tóc ngắn, màu da lúa mạch thân hình mảnh khảnh nhưng ẩn chứa sức mạnh nguy hiểm, ánh mắt lanh lợi.

nhìn thấy Tang Du thấy ánh mắt hoá mềm: "Du nhi? Làm sao vậy?"

Quan hệ chị em hai người mấy ngày nay bởi vì Mục Dung nên có chút không thoải mái, Tang Du rất ít chủ động tìm đến Tang Đồng.

"Chị Đồng Đồng, em có chuyện muốn nhờ chị giúp."
1

"Vào đi."

...

Ai ngờ Tang Đồng nghe thấy Hách Giải Phóng có tên trong chuyến này thì lại cảnh giác, nhưng trước thái độ kiên quyết của em gái, lại nghĩ đến quan hệ căng thẳng mấy ngày nay của hai người, Tang Đồng đành phải nuốt lời từ chối vào bụng.

Huống hồ, cô là người trong cục xử lý sự kiện đặc biệt của quốc gia, còn Tằng Thiên Hàm người phụ trách sự kiện đặc biệt ở thành phố Sơn Dương thì lại bị tổ chức điều đi Nhĩ Châu, trước mắt thành phố Sơn Dương không có ai phụ trách, nếu thật sự có tà mị ngoại quốc quấy rầy mưu hại sinh mệnh công dân quốc gia, khoa trưởng như cô phải có trách nhiệm ra tay.

"Gọi điện cho bạn em đi, chị muốn hỏi chút tin tức." Tang Đồng nói 

Tang Du gọi cho Tô Mạt Mạt, đồng thời ấn mở loa.

"Tô tiểu thư, bây giờ tôi đang mở loa ngoài, chị của tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô."

"Được, mời hỏi."

"Đưa bát tự của nam quỷ cho tôi."

Nghe được giọng nói quạnh quẽ kia Tô Mạt Mạt ngẩn người, nàng đã xem qua hồ sơ của anh Trương nhưng kêu nàng lập tức nói ra năm sinh của anh Trương thì có chút khó.

"Ngài chờ một chút, tôi đi tra điện thoại...."

Tô Mạt Mạt chuẩn bị ấn vào màn hình điện thoại thì bên kia đã truyền đến giọng nói không kiên nhẫn: "Đưa bát tự của cô cũng được."

Tô Mạt Mạt nhìn nhìn Lãng Tinh Thần, thấy đối phương gật đầu nên nói cho Tang Đồng biết bát tự của nàng.

Điện thoại bên kia truyền đến một trận âm thanh lạch cạch, nghe như....đang tính bàn tính, Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần nhìn nhau, không biết đối phương đang làm cái gì 


Tang Đồng nghe xong bát tự của Tô Mạt Mạt lập tức linh hoạt tính bán tính.

"Hửm?"

"....sao vậy?" Tô Mạt Mạt hỏi.

Bàn tay đang khảy bàn tính dừng lại, Tang Đồng hỏi: "Cô từng gặp Tô Tứ Phương?"

"...đúng vậy, lật chị tiểu Huyện dẫn tôi đến. Ngài là Tang đại sư sao?"

"Ừm."

Tô Mạt Mạt mở to hai mắt, hèn gì nàng cứ thấy cái tên Tang Đồng này quen quen, nhắc tới Tô Tứ Phương thì nàng cũng nhớ ra, trước đây chủ thớt Bảo Tiểu Huyên từng dẫn mình đến gặp một vị đại sư họ Tang, nhưng lại không gặp được.

Nghĩ đến đây, Tô Mạt Mạt có chút chột dạ nhìn nhìn Lãng Tinh Thần, thầm cầu nguyện đối phương đừng nói chuyện này ra.

Mục đích của nàng khi tìm gặp Tang đại sư là trảm yêu trừ ma cũng chính là người đang ở bên cạnh nàng lúc này.

Tang Đồng nhìn thấy đáp án Xì một tiếng, âm thanh bàn tính lại tiếp tục.

Tang Đồng dựa vào bát tự của Tô Mạt Mạt dùng bí kỹ của sư môn suy ra, cô gái Tô Mạt Mạt này vốn dĩ có chút duyên phận với mình, ít nhất cũng là một lần gặp gỡ. Nhưng đoạn duyên phận đáng lẽ phải phát sinh này bị người diệt, mà người này đúng lúc lại là Tô Tứ Phương.

Nói cách khác, nếu ngày đi Tô Tứ Phương không tặng Phật châu cho Tô Mạt Mạt thì Tô Mạt Mạt rất có thể sẽ lại tìm tới, đến lúc đó Tang Đồng và Tô Mạt Mạt sẽ gặp nhau, nhưng bởi vì Tô Tứ Phương tặng Phật châu mà hành trình của Tô Mạt Mạt cũng thay đổi, đoạn duyên phận này chuyển tới trên người Tô Tứ Phương.

Tô Tứ Phương đã mở pháp nhãn, muốn tính cái gì cũng không cần phiền phức như Tang Đồng, nhìn một cái là có thể biết được, Tang Đồng nghĩ: Chắc chắc nhìn thấy mình không thể nhìn thấy gì nên mới ra tay.

Nhưng đạo hạnh của Tô Tứ Phương cao thâm hơn Tang Đồng, cho nên Tang Đồng cũng không thể nhìn thấu ý muốn của Tô Tứ Phương.

"Đúng là thích lo chuyện bao đồng." Tang Đồng nhỏ giọng nói.

"Ngài vừa nói gì?"

"Không có gì."

"Ầm! một tiếng, ngón tay trên bàn tính dừng lại, Tang Đồng lại nói: "Bên cạnh cô có phải có một nữ quỷ không?"

Tô Mạt Mạt cảm giác được lông tơ của mình dựng thẳng, đầu đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được quay đầu tìm kiếm xem mình có đang bị theo dõi hay không.

Tô Mạt Mạt có cảm giác: So với Tô đại sư ôn hoà, phong cách của vị Tang đại sư này sắc bén hơn nhiều, mặc dù chỉ nghe giọng không thấy người nhưng vẫn làm nàng có cảm giác kính sợ.


Loại kính sợ này giống như một loại đề phòng, Tô Mạt Mạt trầm mặc không nói, Tang Đồng bên kia cười lạnh.

Tô Mạt Mạt vội giải thích: "Đúng vậy, nhưng cô ấy là bạn tôi." 

"Cô có biết chuyện này là vì cô ấy nên mới xảy ra không? Với cô mà nói thì là tai bay vạ gió." Tang Đồng giọng nói lạnh băng, tựa như một loại tuyên án vô tình.

Lãng Tinh Thần cả mặt xám trắng, đau nhức trên cánh tay càng thêm kịch liệt, cô che lại vết thương không nói nên lời.

Lại là một trận tính toán dồn dập, Tang Đồng lại nói: "hai người âm dương cách biệt, cứ mãi dây dưa cũng không có kết quả gì, đợi tôi quay lại thành phố Sơn Dương sẽ giúp cô tiễn người bạn đó đi, tuy nhiên...."

"Chị Đồng Đồng!"

Tang Du vội vàng ấn nút tắt tiếng: "Chị Đồng Đồng, chị làm gì vậy? Người ta đâu phải nhờ chị giúp chuyện này?!"

"Chấp niệm quá sâu sẽ hại người hại mình, nữ quỷ tuy không có ý hại người nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại bên cạnh bạn của em thì chỉ đưa bạn em đến vô vàng mối hoạ, nữ quỷ này năng lực có hạn, bảo vệ bạn em nhất thời không thể bảo vệ cả đời. Nếu đã hao tổn tâm phí phong ấn ký ức năm xưa của bạn em thì sao không tiêu sái rời đi? Cần gì làm những việc thừa thãi? Chết cũng đã chết rồi..."

"Chị Đồng Đồng! Nếu chị cứ như vậy thì em sẽ không để ý chị nữa đâu!"

Tang Đồng nhún vai:"Lời thực thì khó nghe, chị chỉ nói sự thật thôi."

"Tích"một tiếng, cửa mở, Tô Tứ Phương đi tới.

Tang Đồng nhàn nhạt liếc nhìn Tô Tứ Phương, nói tiếp: "chị là người gọn gàng dứt khoát, không giống ai đó rõ ràng nhìn thấu mọi việc lại xem như không thấy, để mặc người khác tự sinh tự diệt."

Tô Tứ Phương nhìn Tang Đồng, hơi hơi chớp mắt, niệm một tiếng: "A Di Đà Phật."

"Mấy người không muốn tôi quản đúng không, vậy tôi sẽ càng quản, đừng nghĩ mấy người tặng chuỗi Phật châu là có thể giải quyết vấn đề, đợi tôi trở lại Sơn Dương nhất định sẽ tiễn nữ quỷ này về nơi cần về."

Tô Tứ Phương nhìn Tang Đồng, đạm nhiên cười: "Nếu thật là như vậy thì đây cũng là một loại pháp duyên."

Tang Đồng có chút nhụt chí, Tô Tứ Phương luôn là như vậy, mặc kệ người khác dùng cảm xúc gì để nói chuyện, nàng đều có thể một chiêu nhận hết, kể cả là giận dỗi hãy lời nói ác ý, đối phương cũng có thể hoà giải tức thì.

Tang Đồng cũng không biết dạo này mình thế nào, cứ cảm thấy trong lòng buồn bực tiêu cực.

"Chị Đồng Đồng, em mở lại tiếng điện thoại, chị đừng nói lung tung nữa được không? Xem như em xin chị đó."

Tô Mạt Mạt đợi đã lâu, điện thoại không hề có âm thanh nào, nhưng nàng cũng không dám mạo muội tắt máy, tuy rằng lời nói của Tang Đồng làm Tô Mạt Mạt thực không thoải mái. Nàng không chút tán thành lời nói của Tang Đồng, nhưng đối phương lại là người nắm hi vọng cho việc lật lại bản án, Tô Mạt Mạt chỉ có thể nhịn.

Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần, nhìn thấy đối phương suy tư, trong lòng nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Điện thoại lại truyền đến âm thanh, Tang Du nhẹ giọng hỏi: "Tô tiểu thư, cô còn nghe máy không?"

"Tôi đây."

"Chiều mai hai giờ mười lăm phút các cô đến thành tây phố duyên hoa, trên đường có cái công trình đang thi công, tầm hai giờ muời lăm sẽ có một chiếc xe mang biển số 808 màu xanh chạy vào công trường, mọi người nghĩ cách nói chuyện với tài xế có lẽ sẽ có thu hoạch trong chuyện tìm kiếm nhân chứng mục kích."

Tô Mạt Mạt sợ mình nghe lầm vội vàng tìm giấy bút, Lãng Tinh Thần ở bên cạnh nói: "Không cần đâu, tôi nhớ rồi."


"Cám ơn cô, Tang tiểu thư."

"Đừng khách sáo...Tô tiểu thư cô chờ tôi một chút." 

Tang Du bước nhanh ra khỏi phòng Tang Đồng, đứng trên hành lang khách sạn nói: "Hi vọng Tô tiểu thư đừng để tâm chuyện lúc nãy, mấy ngày nay tâm tình chị tôi không tốt, những lời chị ấy nói không phải nhắm vào cô....mà là tình huống của Tô tiểu thư và tôi rất giống nhau, tôi cũng có một người bạn như vậy, ban đầu chị ấy rất phản đối lúc đó toàn muốn tiễn bạn tôi đi nhưng là....chị ấy không có ý xấu đâu."

"Tôi biết mà, cám ơn cô."

"Chúc mọi người thành công, à còn chuyện về nữ đại linh và dì Ngô có hành vi bất thường ấy, chị tôi nói có thể là tà thuật bậc cao ở Thái Lan, cùng loại cổ thuật Hận Hưng của chúng ta, cần phải có quá trình mới có thể phá giải, chuyện này chị ấy sẽ xử lý không lấy một xu, mọi người đừng quá lo lắng."

"Vậy đến khi nào mới xử lý xong vậy? Tôi sợ...."

"Bên này có tin tôi sẽ lập tức gọi cho cô."

"Được cám ơn cô."

Cúp máy, Tô Mạt Mạt vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lại đây ngồi."

Lãng Tinh Thần ngôi xuống, Tô Mạt Mạt quay đầu nhìn, hỏi: "cánh tay còn đau không?"

"Còn đau một chút thôi."

"Những lời lúc nãy cô đừng để bụng nha."

"Tôi cảm thấy.... Người kia nói không sai." Tâm tình của Lãng Tinh Thần rất thấp, quả nhiên bởi vì mình nên Mạt Mạt mới bị nguy hiểm.

"Tôi... Không biết cách an ủi người, nhưng có một số chuyện tôi tin, một số tôi không tin, ví như mấy lời cô ấy nói về chúng ta ấy, tôi không tin một chút nào."

"Lỡ đâu cô ấy nói đúng thì sai?"

"Sự thành do người thôi."

Trầm mặc một hồi, Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần, nghiêm túc nói: "Tuy tôi không biết tên của cô nhưng tôi rất vui vì đã quen biết có, bất kể người khác nói cái gì, tôi có thể nhìn thấy cô, quen biết cô là may mắn lớn nhất của tôi trong hơn hai mươi năm qua. tôi thừa nhận lúc đầu nhìn thấy cô tôi có chút không quen lắm, còn nghĩ cách muốn cô rời đi, nhưng đó là vì tôi không hiểu biết chút nào cả, hiện tại tôi sẽ không làm mấy chuyện như vậy nữa."

Nghe Tô Mạt Mạt thành khẩn nói, Lãng Tinh Thần im lặng thật lâu.

"Hứa với tôi đừng suy nghĩ miên man nữa, được không?"

"... Ừm."

Lãng Tinh Thần đọc được suy nghĩ của Tô Mạt Mạt, những lời Tô Mạt Mạt vừa mới nói chỉ là một phần rất nhỏ trong suy nghĩ của nàng.

Suy nghĩ của Tô Mạt Mạt rất chân thành và kiên định, nàng không muốn Lãng Tinh Thần bị những tác động khác bên ngoài mà rời đi, Tô Mạt Mạt rất vừa lòng với cuộc sống hiện tai, nàng ỷ lại sự tồn tại của Lãng Tinh Thần, cũng đem Lãng Tinh Thần trở thành bạn thân của mình 

Ăn xong cơm trưa, đợi ánh nắng bên ngoài giảm đi đôi chút, Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần đến thăm dì Ngô.

Đầu ngón tay dì Ngô quấn băng trắng bị bỏng do chậu than đêm qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.