Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 48: Tới tìm người




Nhìn tập thông tin trước mặt, Diệp Mạc cau mày. Cái này là Eric vừa mới chuyển tới, là thông tin liên quan đến Sở Hạ. Điện thoại vừa lúc đổ chuông, anh chậm rãi cầm lên.
"Mạc, nhận được chưa?"
"Rồi." Diệp Mạc đọc những thông tin mà Eric vất vả kiếm ra, vết nhăn trên trán vẫn không thể giãn ra.
"Anh thử đọc xem, tôi chỉ có thể điều tra được chừng đó, không hiểu sao thông tin về người tên Sở Hạ này đã bị một thế lực nào đó bảo mật rất kỹ. Chỉ có thể dò ra người năm xưa bỏ rơi Sở Hạ không phải một người phụ nữ bình thường mà ở trong một gia tộc lớn." Eric nói một mạch, anh ta cũng bắt đầu dâng lên cảm giác tò mò với hắn. Có thể khiến mạng lưới thông tin rộng của anh ta chỉ điều tra được ở phần rìa thì quả thật rất đáng để chú ý.
Rốt cuộc là ai đã nhúng tay vào, hơn nữa trên người của Sở Hạ đang cất giấu bí mật gì?
Diệp Mạc cũng có chút ngoài ý muốn, anh không nghĩ tới việc Sở Hạ không hẳn chỉ là một tên lưu manh côn đồ. Có điều chắc chắn Sở Hạ không thể biết được bản thân có thân phận như thế nào.
Kết nối tới Mặc Dịch, giọng nói anh vừa trầm vừa lạnh, "Gọi Mộc Thụy cùng đến đây."
Nghe thấy điệu bộ này, Mặc Dịch dần trở nên nghiêm túc. Đã làm việc mấy năm, thế nên cậu ta biết hiện tại Diệp Mạc muốn làm cái gì. Mặc Dịch đè thấp giọng nói "vâng" một tiếng, sau đó không trễ nải mà liên lạc tới Mộc Thụy.
Diệp Mạc rút từ trong ngăn bàn ra một khẩu súng, Diệp Mạc ước lượng trên tay, ánh mắt hiện lên sự chết chóc.
Cũng đã đến lúc đón người trở về rồi.
...
Sở Hạ nhẩm tính thời gian, bây giờ đã là khoảng mười ngày hắn ở đây ăn bám. Trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ rằng Diệp Mạc tính bỏ rơi mình.
Vừa khéo vết thương trên người đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ bị tổn thương phần mềm, với lại sức khoẻ của Sở Hạ rất tốt, thế nên rất nhanh liền không cần phải băng bó nữa. Để vết thương ra bên ngoài sẽ nhanh lành hơn.
Mười ngày này thỉnh thoảng người đàn ông kia lại đến, ông ta chỉ tới vào lúc khuya, sau đó nói những chuyện vớ vẩn. Sở Hạ chỉ còn cách làm ngơ, xem ông ta là không khí.
Có điều ở đây ngày nào thì Sở Hạ còn thấy bức bối ngày đó, hắn nhìn vết thương đang dần kết vảy của mình, tính toán sẽ trốn đi.
Nơi này rất rộng, Sở Hạ chỉ mới nhìn qua cửa sổ đã thấy được một khoảng sân dài. Nếu mà muốn chạy khỏi chỗ này thì có vẻ khá khó khăn, chưa kể hắn không biết rõ đường lối của căn nhà này kết cấu ra sao.
Bản thân không thể bị động đợi Diệp Mạc tới cứu nữa, trước đây hắn cũng không quen chờ đợi ai tới cứu mình, bởi vì đã làm bạn với cô độc nhiều năm, thế nên Sở Hạ phải học cách tự bảo vệ.
Cửa phòng phát ra âm thanh khiến Sở Hạ quay đầu, lại là Tống Hàn. Anh ta cầm thuốc lẫn thức ăn tới, mấy ngày này đều do anh ta phục vụ. Sở Hạ cũng lười thắc mắc, ăn xong bát cháo liền cầm thuốc lên uống theo thói quen.
"Ở đây còn khó chịu nữa không?" Tống Hàn mỉm cười nhìn vào bụng của Sở Hạ.
Hắn lắc đầu, tầm mắt rơi vào thứ đồ vật mà Tống Hàn đang đeo ở bên hông. Là một khẩu súng đen, cầm vừa tay. Họng súng như một hố sâu khiến người ta cảm thấy vừa đáng sợ vừa nguy hiểm.
"Cậu không hỏi sao?" Thấy Sở Hạ chỉ liếc mắt sau đó không thèm nhìn lại nữa, Tống Hàn nhướn mày.
Sở Hạ cười khẩy, giọng nói mang theo vài phần châm biếm, "Hỏi thì anh sẽ trả lời?"
"Tất nhiên là không." Tống Hàn cười nhẹ, thản nhiên nói.
Từ chối cho ý kiến, Sở Hạ quay đầu không nhìn anh ta nữa.
"Có điều..." Tống Hàn kéo dài giọng, "Nếu cậu có thể làm một việc thì có thể tôi sẽ vô tình tiết lộ một chút."
Hắn cau mày, không rõ mục đích của người trước mặt là gì.
"Làm gì?"
"Nếu bây giờ cậu..."
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vừa kịp cắt ngang lời mà Tống Hàn muốn nói, anh ta có vẻ cụt hứng đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
"Có chuyện gì?"
Sở Hạ chỉ có thể nghe âm thanh loáng thoáng mà thôi, hắn nhìn thấy sắc mặt của Tống Hàn hơi biến, quay đầu nhìn về hắn một cái rồi vội vàng bỏ đi.
Ban nãy hình như Sở Hạ có nghe ra một câu "có người tới" thì phải. Là người nào mà có thể khiến cho Tống Hàn trở nên hoảng hốt như vậy chứ?
Đột nhiên có một ý nghĩ loé lên trong đầu Sở Hạ, hắn chậm rãi bước xuống giường, tay thử vặn chốt cửa ra.
Không khoá.
Sở Hạ đẩy cửa, bên ngoài hành lang không một bóng người, cũng không để lại một vài người canh gác. Hắn nâng mắt lên quan sát khắp nơi, xác định thật sự không hề có người mới chầm chậm bước đi.
Có hai lối, Sở Hạ nhắm mắt chọn bừa một hướng để đi. Càng đi càng thấy quái lạ, thật sự không hề xuất hiện một người nào cản đường.
Nơi này đúng thật rất rộng, nãy giờ đi mãi toàn thấy phòng trống. Sở Hạ vừa đi vừa nhìn, cách bài trí ở chỗ này khá cổ kính, khác hoàn toàn với phong cách của Diệp Mạc.
Đi một đoạn đột nhiên hắn khựng lại, phía trước hình như có tiếng người. Sở Hạ tiến từng bước chậm rãi, men theo tường mà đi.
Đầu bên kia Tống Hàn nghe thấy tin rằng Diệp Mạc tìm đến, lập tức liền di chuyển tới đó. Vừa đến sảnh chính thì đã thấy anh đứng, bên cạnh còn có thêm mấy người, sắc mặt ai nấy đều rất đáng sợ.
Mà chủ nhân của căn nhà này, Thiên Sính đang đứng đối diện với Diệp Mạc. Không biết anh đã dùng cách gì để có thể vào chỗ này.
Ông ta mang gương mặt ung dung, chậm rãi bước tới.
"Có việc gì mà Diệp Tổng phải đích thân tới tận đây vậy?"
Diệp Mạc lạnh mặt nhìn người này, mấy hôm trước khi điều tra ông ta cũng bị gián đoạn.
Anh lạnh giọng, "Tới tìm người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.