Minh Ất chân nhân lắc đầu nói:
"Hiện nay ta cũng không biết nên thế nào, ta đã cầu xin với Thiên đế, đặc xá tội phu thê các ngươi lén xuống trần gian, ngoài ra xin dùm các ngươi được xuống trần gian một năm, các ngươi ở đây làm bạn với Bạch Bạch, chỉ mong điều ta lo lắng chỉ là dư thừa."Vợ chồng Bạch Nguyên Tùng nghe được thì cảm thấy bất an, thế nhưng việc đã đến nước này, bọn họ không thể để Bạch Bạch ở bên cạnh Mặc Yểm chịu ủy khuất được, còn mấy tháng, bọn họ thực sự không nhẫn tâm như vậy, nhất là Bạch Nguyên Tùng, trong lòng biết cho dù Bạch Bạch có sống qua một năm cũng không có khả năng thành tiên, nhưng lại không muốn nữ nhi tiếp tục chịu ủy khuất nữa.
Hơn nữa có thể ở nhân gian làm bạn với nữ nhi một năm, thật sự là điều vui mừng bất ngờ, Vân Hạo Tuyết ôm Bạch Bạch, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Việc Bạch Bạch tu luyện uổng phí, đợi qua mấy tháng xác định bình an, sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Cái lục lạc này các ngươi nhận đi, nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chỉ cần mang nó vứt vào trong nước, ta sẽ biết." Minh Ât đưa qua một cái lục lạc màu vàng, phân phó một phen rồi rời khỏi động phủ, cưỡi mây bay lên trời.
Vân Hạo Tuyết thương yêu nữ nhi, lúc này mang lục lạc đeo lên cổ Bạch Bạch. Bạch Bạch chạy liên tục vài ngày, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, lúc này trở lại bên người phụ mẫu, yên tâm ngủ ở trong ngực Vân Hạo Tuyết.
Ngủ một hồi, khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, trong mũi ngửi thấy được hương thơm gà nướng ngào ngạt, so với mọi thứ khác có tác dụng lớn hơn nhiều, Bạch Bạch trở mình ngồi dậy, chỉ thấy mẫu thân cầm hai con gà nướng đi vào.
Đặt con gà nướng lên trên bàn, Bạch Bạch đã nhảy qua, Vân Hạo Tuyết đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ của nàng rồi nói:
"Nhanh ăn đi! Chắc là con đói bụng lắm rồi!"Bạch Bạch láu lỉnh cọ cọ vào tay bà, làm nũng nói:
"Mẫu thân là tốt nhất!" Nói xong liền hài lòng đè con gà nướng ra, a ô cắn một ngụm vào chân gà.
Nguồn truyện: Truyện FULLThấy tâm trạng nữ nhi tốt lên, Vân Hạo Tuyết cũng cười rộ lên, chỉ là nụ cười vừa lóe lên đã hóa thành bi thương, bà đã nghe từ miệng trượng phu, biết Bạch Bạch đã trải qua những chuyện gì, nói không đau lòng đúng là gạt người.
Về việc đa tình trọng dục đối với hồ tiên mà nói, thất thân hoàn toàn không tính là chuyện gì to tát, thế nhưng nghĩ đến pháp lực căn cơ tu luyện năm trăm năm thanh thanh bạch bạch của nữ nhi lại bị một thằng đàn ông vô liêm sỉ hủy diệt trong chốc lát, thì không khỏi oán hận nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như Bạch Bạch phải tu luyện một lần nữa, e rằng lại năm trăm năm nữa, sợ ngày phu thê bọn họ đợi được nữ nhi trở thành tiên phàm sẽ còn rất xa, đêm qua bọn họ đã thương lượng rồi, từ nay về sau không bao giờ ép nàng tu tiên nữa, phu thê bọn họ cũng không phải người ảnh hưởng lớn tới trời đất gì, liều mạng để tiên giới xoá tên, thà rằng một nhà ba người vui vẻ cùng nhau sống ở Ngọc Sơn.
Nếu như có thể, ngược lại không ngại kén cho Bạch Bạch một người con rể biết thương yêu quý trọng đứa con ngoan của bà… Để nàng quên đi người đàn ông ghê tởm vô liêm sỉ kia! Thấy nữ nhi trở nên như vậy, bởi do không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, cho nên cũng không biết đau lòng, rốt cuộc là bất hạnh hay may mắn đây.
Dựa vào khuôn mặt khả ái, dễ thương của nữ nhi bảo bối của bà, có thể đoán được người tới cầu thân có thể xếp thành mấy vòng quanh Ngọc Sơn!
Đợi qua mấy ngày nữa, kiếp số Bạch Bạch qua đi, cũng sẽ hoàn toàn quên đi người đàn ông thối tha kia, đến lúc đó phu thê bọn họ sẽ đưa Bạch Bạch đi thăm người thân, chỉ sợ khi đó sẽ có một đám hồ ly đực quấn bên cạnh, cho dù đuổi cũng không đuổi đi được!
Nghĩ đến có thể chọn con rể, lông mày Vân Hạo Tuyết lại giãn ra lần nữa, nhìn nữ nhi mà cười híp mắt.