Dư Âm

Chương 18




Tám năm sau, trường tiểu học thực nghiệm thành phố G.1

"Cô ơi, Từ Tử Huyên vẽ lên sách con." Du Âm chưa vào lớp đã thấy bảy, tám tên nhóc mập mạp trên tay cầm quyển sách đến cáo trạng.

Phía sau là cô bé buột tóc đuôi ngựa đi tới, "Cô ơi, là Trình Tễ Minh vấy mực lên váy con trước." Cô bé chỉ vào cái váy trắng dính mực của mình, chu miệng nói.

"Tớ không cố ý vấy mực lên váy cậu, tớ chỉ vô ý thôi. Nhưng cậu cố tình vẽ lên sách tớ."

"Cậu nói cậu không cố ý, vậy cậu không cần xin lỗi tớ à?"

"Nhưng tớ thật sự không cố ý."

"Cậu không xin lỗi tức là cậu cố ý!"

"Được rồi." Du Âm ngăn hai đứa bé đang đấu võ mồm với nhau lại, hai đứa đều còn nhỏ nên cô đành phải ngồi xổm xuống nói: "Trình Tễ Minh, con làm bẩn váy của của Từ Tử Huyên, con đã xin lỗi bạn ấy chưa?"

"Dạ chưa." Cậu bé yếu ớt trả lời.

"Vậy con xin lỗi bạn ấy đi." Cậu bé vẻ mặt cam chịu, nói "Tớ xin lỗi, không phải tớ cố ý."

Tiểu cô nương kia "Hừ" một tiếng, Du Âm lại nhìn cô bé, "Từ Tử Huyên, Trình Tễ Minh cũng không cố ý làm bẩn váy con, nhưng con lại cố ý vẽ lên sách của bạn ấy. Con nghĩ xem con có nên xin lỗi bạn ấy không?"

"Tớ xin lỗi." Cô bé nói nhanh, nhìn cũng biết là không tình nguyện.

Hai đứa nhỏ vẫn còn giận nhau nhưng không còn ồn ào như khi nãy nữa. Du Âm đứng lên vỗ vai tụi nhỏ, "Được rồi, mau vào lớp nào, sắp tới giờ học rồi."

Cô dẫn tụi nhỏ về lớp. Tiết cuối cùng của chiều hôm nay là tiết Ngữ văn, chuông tan học vừa reng thì tụi nhỏ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Du Âm vừa nói "Tan học" thì chúng ngay lập tức chạy ào ra khỏi lớp.

Trình Tễ Minh chậm rãi dọn dẹp sách vở của mình. Cậu bé là học sinh mới chuyển tới nên mấy hôm nay Du Âm đặc biệt chú ý tới cậu. Nhìn thấy Trình Tễ Minh mặt mày buồn rầu, Du Âm đi tới hỏi: "Trình Tễ Minh, hôm nay ai đến đón con về thế?"

"Dạ, mẹ con." Mắt cậu rũ xuống, mặt ủ mày chau.

"Con vẫn còn giận chuyện của Từ Tử Huyên sao?"

"Dạ không, nhưng mà sách của con bây giờ thật xấu. Đây là sách mà chú của con đã tặng con." Trình Tễ Minh không vui khi thấy cuốn sách mình yêu thích bị như vậy. Mặc dù cậu bé trông mập mạp thật nhưng mà làn da lại trắng, ngũ quan hài hòa, lời nói non nớt nhưng đôi mắt lại thông minh lanh lợi.

"Đưa cho cô nhìn xem." Du Âm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu bé. Trình Tễ Minh lấy cuốn sách trong cặp ra, lật tới hai trang bị Từ Tử Huyên vẽ.

Từ Tử Huyên không vẽ lên chữ, cô bé chỉ vẽ lên những khoảng trống trên sách, trên đó còn nhỏ hai giọt mực nước, nhưng không phải không cứu vãn được, "Trình Tễ Minh, cô giúp con vẽ lên những chỗ này che đi những vết mực này nhé?"

Trình Tễ Minh do dự một chốc, nghĩ đi nghĩ lại bây giờ đã như vậy, vẽ thêm lên thì cũng có sao đâu nên gật đầu đồng ý.

Du Âm mượn cậu bé bút màu, theo nét vẽ của Từ Tử Huyên phác họa ra một chú sư tử con rất đẹp, cậu bé liền thích, đặt tên mới cho cuốn sách là "Vua sư tử". Cậu bé vui vẻ, "Cô ơi, cô thật lợi hại."

Du Âm cười cười, tiếp tục vẽ. Trong phòng học, tụi nhỏ cũng đã đi hết, chỉ còn lại hai cô trò đang ngồi vẽ, chờ đến khi Du Âm vẽ xong, Trình Tễ Minh híp mi cười, lộ ra cái má lúm rất đáng yêu. Du Âm đem cuốn sách cất vào cặp cậu bé, "Đi thôi, mẹ của con đang đợi bên ngoài đấy."

Trình Tễ Minh nắm tay Du Âm bước ra cổng trường, từ xa đã nhìn thấy mẹ, cậu bé chạy ào ra. Trình mẹ ngồi xuống ôm lấy con trai, nhưng cô lại quên mất thân hình của thằng bé nên bị quả pháo nhỏ này đâm trúng ngã ngồi xuống đất. Trình Tễ Minh cẩn thận đỡ mẹ đứng dậy, trước khi về còn vẫy tay tạm biệt Du Âm: "Bái bai cô, ngày mai gặp lại ạ!"

Trình Vũ Sơ nhìn thấy tâm trạng của cậu nhóc rất tốt, sờ đầu nó hỏi: "Hôm nay con đi học có vui không?"

"Khá vui ạ." Trình Tễ Minh không thích bị người khác xoa đầu mình nên né tránh. Cậu bé kể mẹ nghe hôm nay ở trường cãi nhau với bạn học, còn kể chuyện Du Âm giúp cậu vẽ tranh, cuối cùng không quên khen cô giáo một câu: "Cô giáo Du lợi hại ghê."

"Mẹ ơi, hình như con đã nhìn thấy cô giáo Du ở đâu rồi."

Trình Vũ Sơ cũng không mấy quan tâm tới lời nói của thằng bé. Thằng nhóc này nhìn cô gái xinh đẹp nào cũng đều nói là đã gặp qua người ta.

- --

Du Âm trở về văn phòng thu dọn đồ đạc một chút, cùng đồng nghiệp nói chuyện vài câu rồi chuẩn bị tan làm. Chỗ cô ở cách trường học không xa, đi bộ hai mươi phút là tới. Trên đường đi về Du Âm nhận được điện thoại của Chu Kỳ.

"Âm Âm, cậu mua vé máy bay chưa?"

Năm đó Du Âm đột ngột chuyển trường, Chu Kỳ mất một khoảng thời gian mới liên lạc lại với cô, từ đó hai người cũng không cắt đứt liên lạc nữa. Đầu năm Chu Kỳ đã nói lúc kết hôn muốn Du Âm trở về làm phù dâu cho mình, bọn họ cũng đã lâu rồi không gặp mặt rồi.

"Tớ mua rồi, tối thứ năm sẽ bay nên có lẽ rạng sáng sẽ tới. Các cậu không cần tới đón tớ đâu, tớ tự đón xe về là được rồi."

"Không được, tớ phải đón cậu, cùng cậu đi ăn một bữa thật linh đình."

Du Âm tính toán thời gian. Hôn lễ của Chu Kỳ tổ chức vào thứ bảy, thứ sáu Du Âm xin nghỉ một ngày để chuẩn bị. Hôn lễ vào thứ bảy, vậy chủ nhật là có thể bay về để kịp thứ hai lên lớp với tụi nhỏ.

Chu Kỳ nghe Du Âm sắp xếp xong thì bất mãn: "Cậu không thể nghỉ thêm vài ngày sao? Tớ khó khăn lắm mới khiến cậu trở về đây, mà giờ cậu lại nỡ bỏ tớ về nhanh như vậy."

"Biết là gấp gáp thật nhưng bây giờ tớ là nhà giáo nhân dân, những mầm non tương lai của Tổ quốc đều đang chờ tớ về dạy bảo chúng đấy."

Hai người đều phì cười, Chu Kỳ mắng Du Âm: "Cậu làm gì mà bây giờ nghèo thế?"

Các cô hàn huyên một chút, cuối cùng Chu Kỳ có việc nên mới cúp máy trước. Vừa đúng lúc Du Âm về đến trước cổng nhà, cô cất điện thoại vào túi lấy chìa khóa ra mở cửa. Lúc này cửa nhà đối diện mở ra, có một cậu bé chừng ba bốn tuổi nước mắt nước mũi đầy mặt, bộ dáng cực kỳ đáng thương chạy tới trước mặt cô. Cậu bé chạy tới ôm lấy đùi Du Âm, cọ cọ khuôn mặt ướt nhẹp vào ống quần nói: "Dì ơi, mẹ con mắng con."

Du Âm lấy khăn tay, cúi người lau mặt cho cậu bé, dịu dàng hỏi: "Mộc Mộc à, tại sao mẹ con lại mắng?"

"Gâu Gâu bẩn quá nên con tắm cho nó."

Viên Duyên đứng ở sau cửa không nghe nổi nữa, kéo cửa ra: "Nhóc con! Con còn dám nói nữa à? Chị Tiểu Du, chị sang nhìn xem nhà cửa trông thế nào này. Trời ơi, em mới ra ngoài có mười phút thôi đó."

Cửa nhà mở rộng ra, Du Âm nhìn trong nhà Viên Duyên như mới có một trận cuồng phong. Đồ đạc trong nhà nghiêng ngả, sàn nhà thì toàn vệt nước kéo dài. Một con Husky ướt đẫm đang bị đứng phạt tường, dường như nó cảm thấy có người đang nhìn nên liền bày ra vẻ mặt vô tội, trông rất buồn cười.

"Mẹ thật đáng ghét!" Mộc Mộc nghe Viên Duyên nói xong liền nhảy khỏi người Du Âm. Cửa nhà Du Âm đã mở nên Mộc Mộc theo thói quen mở cửa đi vào trong rồi đóng cửa "Phanh" một tiếng.

"Con không về nhà đâu! Mẹ ở nhà một mình đi." Nó đứng trong nhà kêu lên.

"Được rồi! Vậy con cũng đừng về nữa!" Viên Duyên tức giận, đóng sầm cửa lại để Du Âm bất đắc dĩ đứng đó.

- --

Viên Duyên vào nhà, một bên thu dọn bãi chiến trường, một bên giáo huấn con Husky kia. Một con chó đương nhiên sẽ không trả lời được làm Viên Duyên càng ngày càng tức. Đúng lúc này Triệu Tu Tề gọi điện về, vừa mở miệng thì câu đầu tiên chính là: "Con trai anh đâu rồi?"

"Con trai anh bỏ nhà đi rồi." Viên Duyên tức giận.

Cha Mộc Mộc vui vẻ nói: "Sao, nó bỏ đi rồi à? Em không đi tìm nó về hả?"

"Nó còn có thể đi đâu chứ! Đang tị nạn ở nhà chị Tiểu Du kìa. Em còn chưa kịp mắng nó, nó nghe tiếng chị Tiểu Du về liền chạy sang đó trốn. Thằng tiểu tử này!"

Triệu Tu Tề cảm thán: "Số chị Tiểu Du xui ghê, gặp phải mấy người hàng xóm phiền phức như vậy."

Viên Duyên thật sự muốn đưa tay qua điện thoại mà xách lỗ tai Triệu Tu Tề lên: "Anh không biết xấu hổ hả, chừng nào anh mới về, em sắp bị con trai anh làm cho tức chết rồi."

Triệu Tu Tề chần chừ: "Không nói trước được. Thẩm thị là tập đoàn lớn. Anh với lão Lưu hai ngày rồi vẫn chưa thấy mặt Thẩm tổng."

"Nếu không gặp được thì anh về trước đi, đừng cố sức quá." Viên Duyên an ủi.

"Được rồi, anh cúp máy đây, có người đến."

Triệu Tu Tề vội vàng cúp máy, thư ký Tiền vẻ mặt tươi cười nói: "Thật xin lỗi, Triệu tiên sinh. Thẩm tổng hôm nay có khách, phiền anh hôm khác lại đến."

Thư ký Tiền vừa đi, Lưu Phong đi cùng buồn bã nói: "Người ta không có thời gian rảnh tiếp đón tép riu như chúng ta, lão Triệu à, tôi thấy chúng ta nên về thôi."

Triệu Tu Tề vẫn không nản lòng: "Kiên nhẫn lên, chúng ta không có quan hệ thì phải kiên nhẫn."

- --

"Thẩm tổng, tôi đã thông báo Triệu tiên sinh theo lời dặn của anh rồi." Thư ký Tiền trở lại văn phòng của Thẩm Trị báo cáo. Trong văn phòng còn có người, Thẩm Trị cũng không nói gì thêm.

Đợi thư ký đi khỏi, Cao Lãng mới nói: "Thẩm Trị, cậu để người ta chờ lâu như vậy rồi. Nhỡ người kia không chờ được nữa thì sao?"

"Nếu chỉ mấy ngày mà không đợi được, nóng nảy muốn gặp ngay thì khó hợp tác với nhau lắm, người trẻ tuổi kị nhất là có cái lợi trước mắt thì mắt phát sáng, không có kiên nhẫn."

Cao Lãng bĩu môi: "Nói cứ cậu già lắm rồi ấy, cậu cũng còn trẻ mà."

Thẩm Trị không thèm để ý lời Cao Lãng mà nói: "Cậu còn có thời gian quan tâm chuyện của tớ, tớ nghĩ cậu thà tự lo cho cậu còn hơn. Đừng đứng ở đây mà trốn tránh nữa, cậu cũng đã làm cha rồi đấy!"

"Nhàm chán!" Lý Nhiễm sinh được một cậu con trai, năm nay đã học tiểu học. Cao Lãng ghét nhất là bị người khác nói về chuyện này.

Thẩm Trị không nói gì cậu ta nữa, Cao Lãng buồn chán ngồi một lúc rồi rời đi. Ra tới cửa thì Thẩm Trị mới nói: "Thanh Hề cũng đã đính hôn rồi đấy, cậu cũng nên bắt đầu sống tốt cuộc sống của cậu đi."

Cao Lãng nện mạnh lên cánh cửa. Cuộc sống của anh? Cuộc sống của anh từ lúc lấy Lý Nhiễm đã vĩnh viễn không thể tốt đẹp được.

1

- --

Mộ Tùng đã đến sớm chờ Thẩm Trị tan làm: "Tiểu Trị, ông bà nội đang chờ cậu ở nhà. Cậu theo tôi về nhà một chuyến đi."

"Chú Mộ, chú phải báo sớm cho cháu biết chứ. Sao có thể để ông bà nội chờ cháu được?" Hôm nay Thẩm gia tổ chức tiệc, Thẩm Trị vốn không định về nhưng bây giờ không thể không chừa lại mặt mũi cho các vị trưởng bối.

Trở về biệt thự lớn của Thẩm gia, không khí vô cùng náo nhiệt.

Mấy năm nay Thẩm gia đã thêm vào nhiều nhân khẩu, mấy anh chị em họ cùng tuổi Thẩm Trị đã kết hôn sinh con. Bây giờ đứa cháu nhỏ nhất ở Thẩm gia cũng đã chập chững biết đi. Bản chất Thẩm Trị ít nói, đối với mọi người đều lạnh nhạt thờ ơ.

Mấy năm nay sự nghiệp của Thẩm Trị vô cùng rực rỡ, so với Thẩm cha có phần xuất sắc hơn. Thẩm Thế Phạm vô cùng vui mừng nhưng cũng không khỏi muộn phiền. Từ tám năm trước, ông đã không còn có dịp ngồi cùng Thẩm Trị.

Anh vẫn như ngày trước, lễ phép kính trọng cha mẹ, hiếu thuận với trưởng bối nhưng có một số chuyện cũng không còn như trước.

Ăn cơm xong, Thẩm Thế Phạm gọi Thẩm Trị lên thư phòng nói chuyện riêng. Tôn Ngọc Lâm nhỏ giọng lầm bầm: "Đúng là cháu trai bảo bối."

Thẩm mẹ vẫn là dáng vẻ hiền lành ấy, đang ngồi nói chuyện phiếm với cô của Thẩm Trị. Tôn Ngọc Lâm thấy ngứa mắt, bất chợt nhớ lại chuyện tám năm trước, tâm trạng bà ta lại khá hơn một chút. Đó chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng khiến người ta khó mà quên được.

Thẩm Trị từ thư phòng bước ra, sắc mặt anh vẫn bình thường. Nhưng nhìn qua sắc mặt của Thẩm Thế Phạm cũng đoán được là hai người nói chuyện không vui vẻ gì. Anh tạm biệt bà nội, nói là ngày mai còn có việc nên rời đi sớm. Bà nội dặn dò anh: "Tiểu Trị à, con đừng cố gắng làm việc quá nhé, phải chú ý nghỉ ngơi."

"Dạ, con biết rồi. Bà nội nhớ giữ gìn sức khỏe."

Lúc Thẩm Trị chuẩn bị ra cửa thì bị Thẩm mẹ chặn lại. Mấy năm nay Thẩm Trị rất ít khi về nhà, thường ngày nói là bận việc không về được, trước khi anh đi bà lại dặn dò: "Tiểu Trị, chuyện của Thẩm Nhương con nên khuyên anh con một chút. Để mẹ con Vũ Sơ và Tễ Minh ở bên ngoài mẹ cũng không yên tâm."

"Con biết rồi, mẹ yên tâm đi."

Thẩm Trị an ủi bà xong rồi đi. Thật ra Thẩm mẹ cũng muốn nói với Tiểu Trị là tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên nghĩ tới chuyện lập gia đình. Nhưng lời này bà chỉ để trong lòng, nhìn con trai rời đi.

Mộ Tùng túc trực bên cạnh Thẩm Thế Phạm đang đứng trước cửa sổ. Nhìn bóng lưng Thẩm Trị đang rời đi Thẩm Thế Phạm không khỏi thở dài.

Mộ Tùng nhớ tới chuyện cũ mà trong lòng cũng không khỏi hoài niệm.

Ở thành phố G xa xôi, cậu bé mập mạp Trình Tễ Minh tay cầm một tấm hình chạy đến trước mặt Trình Vũ Sơ nói lớn: "Mẹ, mẹ, con không nói sai đâu, con đã từng gặp cô giáo Du rồi. Mẹ nhìn này, đây là bằng chứng!"

Trình Tễ Minh đã sớm phát hiện ra mẹ không tin mình. Những người khác có thể thằng bé không biết nhưng mà nó chắc chắn đã gặp qua cô giáo Du ở đâu đó rồi. Cậu bé theo trí nhớ đi lật tìm cuốn album ảnh của bà nội, quả nhiên là tìm được tấm hình này. Bàn tay nhỏ mập mạp của thằng nhóc chỉ vào tấm hình: "Mẹ nhìn xem. Đây là ba, đây là bà nội, đây là chú còn đây là cô giáo Du."

Trình Vũ Sơ nhìn vào tấm hình. Đúng thật là cô giáo Du!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.