Dư Âm Còn Văng Vẳng Bên Tai

Chương 3: Trấn an tâm tình




Lâm Tô Văn cố gắng hồi tưởng lại những nơi mà cô đã đi qua, nhưng lúc ra khỏi phòng, vì đi quá nhanh, lại thêm trong đầu chỉ nghĩ đến Kỳ Kỳ và ba mẹ, cô không có để tâm đến khung cảnh phố xá. Hiện giờ, Lâm Tô Văn chỉ biết nơi kia gọi là huyện SR, còn nhớ rõ chỗ đó có một đập chứa nước. Khi trình bày với tài xế taxi như thế, người ta cũng biết chỗ đó là chỗ nào, xem ra là cô vẫn còn may mắn lắm. Huyện SR chỉ có một đập chứa nước, rất dễ tìm. Nhưng lúc này lại phát sinh thêm một vấn đề khác, chính là khi Lâm Tô Văn đến đây, cô vội vàng đưa hết tiền cho tài xế, nên bây giờ trong người cô không có một đồng nào cả.

Người đã từng trải qua bao sóng to gió lớn như Lâm Tô Văn lúc này đây cũng chỉ có thể cười khổ.

“Thì ra mình cũng có ngày như thế này.” Cuộc đời 23 năm làm minh tinh đã khiến cô không bao giờ phải cầu xin người khác, đây chính là tôn nghiêm của cô, không để người khác phải bố thí thương hại cho mình.

Hiện tại, Lâm Tô Văn chỉ có thể đi dạo loanh quanh vô mục đích, vừa để nghĩ biện pháp vừa bình phục tâm tình. Vô thức đi một hồi, cuối cùng cô lại đến cổng trường học của con gái mình.

“Kỳ Kỳ, mẹ không thể đón con tan học nữa rồi.” Lâm Tô Văn ngẩng đầu nhìn cổng trường, nghe thấy âm thanh đọc sách văng vẳng truyền ra từ bên trong, khiến cho cô càng hy vọng mình vẫn còn sống cuộc sống của trước kia.

Lâm Tô Văn cứ đứng lặng như vậy đến nửa giờ, mới định xoay người rời đi.

“Cháu gái, cháu đến đón em trai hay em gái? Thấy cháu đứng đây đã lâu để đợi giờ tan trường.” Lâm Tô Văn nhìn lão Trương đang bước ra từ Phòng Bảo Vệ, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

“Cháu đến... đón em gái.”

“A, giờ tan học cũng không còn lâu nữa, vậy cháu cứ đợi thêm một lát nữa nhé.”

“Vâng, vậy để cháu chờ thêm một chút.” Nội tâm Lâm Tô Văn vốn không muốn rời đi, cũng muốn đứng lại nhìn xem một chút khung cảnh tan trường. Bây giờ, đến tư cách trở thành một phụ huynh thông thường đón con tan học cô cũng không có, tất cả đều trở thành hy vọng xa vời.

“Cháu gái, cháu có biết chuyện cô Thiên hậu Lâm Tô Văn qua đời mấy ngày hôm trước không? Cháu có thấy toà nhà có bức tường đen bên kia không? Cô gái ấy cứu hai đứa bé mà ra đi ở chỗ ấy đấy.” Lão Trương chỉ toà nhà cách đó không xa, “Haiz! Thật sự là một người tốt nha. Cháu trai của bác chính là người yêu thích âm nhạc của cô ấy, gọi là cái gì gì “fans” ấy. Thằng nhóc ấy bởi vì Lâm Tô Văn nên mới thích đánh đàn ghi-ta, thích đến si mê luôn. Mỗi ngày nó đều chạy đến quảng trường Đông Thành để biểu diễn, nói là để luyện tập. Mấy hôm trước nghe tin Lâm Tô Văn ra đi, nó liền ăn không ngon mấy ngày liền. Bà lão nhà bác nhìn nó gầy gò đi hẳn liền khổ tâm biết bao.” Lão Trương vừa nói vừa lắc đầu.

Lâm Tô Văn nhìn toà nhà cách đó không xa, vì vụ nổ kinh hoàng kia mà trở nên cũ nát, trong tâm không khỏi thổn thức cảm thán, thế sự thật là vô thường mà. Nhưng mấy câu nói cuối cùng của lão Trương lại khiến cho Lâm Tô Văn chú ý, khiến cho cô nhớ đến con đường mưu sinh của chính mình.

Rốt cuộc trường cũng tan học, bên ngoài trường đã có không ít phụ huynh đứng chờ sẵn. Tiếng chuông vang lên không lâu thì một toán học sinh chạy ra gọi ba mẹ hoặc ông bà. Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tô Văn suýt nữa rơi nước mắt.

Đợi cho đến khi học sinh cuối cùng cũng đã được phụ huynh đón đi, bầu trời cũng đã tối đi vài phần, nhưng Lâm Tô Văn vẫn bất vi sở động(1) đứng chỗ đó.

“Ôi chao, không phải là cháu đến đón em gái sao? Đã trễ như thế này rồi, phòng học cũng tắt đèn hết rồi, sao mà em gái cháu vẫn chưa đi ra?”

“Em... Em ấy hình như hôm nay không có lớp, chắc là bây giờ đang ở nhà rồi.” Lâm Tô Văn vẫn không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào trường học, giống như vô tình cô sẽ nhìn thấy hình ảnh Kỳ Kỳ chạy về phía cô rồi lớn tiếng gọi “Mẹ“.

“A, vậy sao cháu còn không mau về nhà đi, ở đây chờ cái gì nữa?” Lão Trương kỳ quái đánh giá cô gái đang bất động kia.

“Vâng, cháu đi ngay đây. Chỉ là không thể quay trở về nhà nữa rồi...” Bởi vì âm thanh rất nhỏ, lão Trương chỉ nghe thấy phần trước của câu nói.

“Vậy cháu phải cẩn thận một chút, bây giờ cũng tối rồi, cháu là con gái, đi lại một mình cũng không an toàn.”

“...” Tuy rằng không muốn, nhưng Lâm Tô Văn hiểu được, cho dù cô có đứng ở nơi này mãi cũng vô dụng. Nhớ tới tình cảnh tại nhà tang lễ, cô biết chỉ khi bản thân mình có năng lực, thì mới có thể bảo vệ được Kỳ Kỳ.

Nhớ đến lời nói lúc đầu của lão Trương, Lâm Tô Văn biết mình cần phải đi đến nơi nào.

--- ------ ------ ----Tớ là đường phân cách khi Lâm Tô Văn rời đi---- ------ ------ ------ ----

Rời khỏi trường học, Lâm Tô Văn đến một DANCE SITE ngoài trời nổi tiếng ở Thành phố X. Không phải do cô yêu thích khiêu vũ, mà là cô muốn tìm một nơi kế bên địa điểm này. Nơi này cách đây 20 năm chỉ là một khu dân cư thông thường, nhân khẩu cũng không đông. Cho tới bây giờ cũng chỉ có một số phòng ở kiểu cũ. Lâm Tô Văn muốn tìm một nơi tại khu phòng ở kiểu cũ này.

20 năm trước, bởi vì một số sự tình mà trong lòng Lâm Tô Văn sinh ra sự chán ghét đối với âm nhạc. Cô cho rằng bản thân bất tài, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ca hát, nhưng mà càng ngày càng có nhiều hậu bối lợi hại xuất hiện như măng mọc sau mưa(2). Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn thì cô cũng chìm trong “biển lớn” của giới âm nhạc này, cô thậm chí còn cảm nhận được công ty đang muốn bỏ rơi cô. Vì quá mức phiền muộn, nên cô không thể chuyên tâm ca hát, suốt ngày đeo kính râm rồi đi dạo không mục đích ở khắp nơi, cho đến khi cô phát hiện Thần Mộ, là một thiếu niên anh tuấn như ánh mặt trời chiếu rọi.

Thời điểm đó Thần Mộ vẫn còn rất trẻ, ngồi ở trên ghế đánh đàn ghi-ta, bên cạnh rải rác vài quyển sách, có sách triết học nhân văn, cũng có cả tạp chí thời trang, tiếng đàn ghi-ta thì rối tung rối mù, nhưng thật kỳ lạ là nhìn sao cũng giống một thiên sứ. Đến khi Thần Mộ phát hiện ra cô thì đã là 10 phút sau, trầm mặc một hồi, cậu ta cũng mở miệng.

“Cô đứng đó nhìn lâu lắm rồi, trên mặt tôi có mọc hoa sao?”

Cho dù là âm thanh trêu đùa, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy mị hoặc. Nhất thời, Lâm Tô Văn có chút đỏ mặt.

“Rất bối rối?” Thần Mộ tiếp tục sờ đàn ghi-ta trong tay, “Vẫn chưa ăn no sao?”

“Cậu muốn làm ngôi sao ca nhạc sao? Hình tượng của cậu cũng không tồi. Giọng hát cũng rất có sức quyến rũ.” Dù sao thì giới giải trí cũng tràn ngập tuấn nam mỹ nữ, hình tượng của Thần Mộ mặc dù rất tốt, nhưng cũng không khiến cho Lâm Tô Văn nảy sinh ý nghĩ gì khác với cậu ta, ngược lại chỉ là cảm thấy cậu ta có tư chất để tiến vào giới giải trí.

“Không phải, tôi muốn trở thành minh tinh điện ảnh.”

“Minh tinh điện ảnh? Vậy thì cậu luyện đàn ghi-ta để làm gì?” Câu trả lời của cậu khiến Lâm Tô Văn cảm thấy kỳ quái.

“Bởi vì mấy hôm trước xem TV, MC có nói Phí Trân vì diễn kịch mà đi học Trung y và đàn nhị, nên tôi cảm thấy nếu bây giờ học thêm chút gì đó, về sau sẽ có lợi thế để nổi tiếng hơn một chút.”

“Nhưng hình tượng của cậu cũng tốt rồi, cho dù không học cái này cũng có thể nổi danh.” Lâm Tô Văn nói không sai, thời điểm này ở giới showbiz đang thiếu hình tượng thiên sứ như thế này, nam nhân trước mắt nhất định có thể thành công.

“Nhưng bây giờ nổi tiếng, vậy về sau thì sao? Chẳng lẽ cả đời chỉ có thể dựa vào gương mặt để kiếm cơm? Đây không phải là điều mà tôi muốn. Hơn nữa, nếu bây giờ học cũng giúp cho bản thân trở nên phong phú hơn, tôi sao phải cực khổ đợi đến sau này khi bị yêu cầu, lại phải mất công đi học?” Thần Mộ buông đàn ghi-ta, một đôi mắt sáng ngời nhìn cô chăm chú.

“...”

“Cô là minh tinh phải không? Hình như tôi đã nhìn thấy cô rồi thì phải?”

“Cứ cho là vậy đi, hiện tại cũng đã hết thời rồi.”

“Hết thời? Vậy có nghĩa là không có việc gì làm sao?”

“...” Nếu không phải nhìn thấy biểu tình rất khờ khạo, hồn nhiên trên mặt cậu ta, Lâm Tô Văn rất hoài nghi có phải là cậu ta đang cố ý chế giễu mình hay không.

“Tôi nghe qua bài hát của cô rồi, cô rất có năng lực. Nhưng cô lại không thể hát đến nốt này.” Thần Mộ dùng tay chỉnh vị trí trung tâm.

“Rất nhiều người đã nói như vậy.”

“Cô cũng chưa từng nghĩ đến việc cải thiện sao?”

“Cải thiện như thế nào đây? Công ty cũng không muốn tôi nữa. Chờ đến khi kết thúc hợp đồng là sẽ đá tôi đi.” Lâm Tô Văn ngước nhìn bầu trời, đây là lần đầu tiên cô thoải mái nói về chuyện này trước mặt người lạ.

“Công ty không cần cô, cho nên cô cũng vứt bỏ bản thân mình sao?” Một tay chống cằm, Thần Mộ chăm chú nhìn cô.

“Cậu có ý gì?”

“Rõ ràng là cô có thể cố gắng đi học thêm gì đó, lại một mực để cho vòng xoáy của công ty hạn chế bản thân mình. Nếu hợp đồng vẫn chưa hết hạn, cô có thể nghĩ ra biện pháp để khiến bản thân một lần nữa được công ty coi trọng là xong rồi! Vẫn là chính bản thân cô không muốn học tập cải thiện bản thân, cho nên lúc hát mới không có kỹ xảo lẫn nội hàm. Một người không bao giờ làm cho bản thân tiến bộ, thì có tư cách gì để người khác coi trọng?”

Lâm Tô Văn không trả lời. Cô không phải loại người không muốn tiếp thu ý kiến đóng góp của người khác, mà chỉ là không có ai nguyện ý chỉ ra những khuyết điểm của bản thân cô. Hiện tại được nam nhân trước mắt này giảng giải, cô cũng hiểu ra được rất nhiều điều.

“Đúng vậy! Khó trách bản thân mình lại bị công ty lạnh nhạt, một người không bao giờ tiến bộ là người không có giá trị.”

Cuộc trò chuyện giữa họ rất ngắn, xác thực và súc tích nhưng lại khiến cô tìm ra lý do cho tình trạng hiện tại của bản thân, sau đó có thể thay đổi. Đồng thời, việc này cũng khiến cho cô quen biết một người tên là Thần Mộ.

Sau này cậu ấy từng bước từng bước trở thành ảnh đế, nhưng vẫn như cũ thẳng thắn chỉ ra những khuyết điểm của cô. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Lâm Tô Văn luôn coi cậu là bạn tốt. Nhưng ai cũng không thể ngờ được, tại thời điểm 20 năm sau, khi Thần Mộ đã là Ảnh đế của châu Á, Lâm Tô Văn cũng mất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.