Chương 104: Chân tướng (09)
Nghe xong câu trả lời ngắn gọn kia, Mã Thanh Lam chợt phát hiện sau khi Giản Mạc tỉnh lại thì nói câu nào cũng rất đơn giản, nhất là ở chuyện đi tìm Mộc Hi Lương. Cho nên.... chẳng lẽ Giản Mạc nhớ ra những chuyện khó chịu với Mộc Hi Lương à? Nếu không phải vì vậy thì sẽ không tự mà bày ra dáng vẻ không có động tĩnh gì thế kia? Rõ ràng trước khi khôi phục trí nhớ thì Giản Mạc luôn một lòng muốn tìm Mộc Hi Lương, nhưng sao bây giờ lại không chút động đậy vậy?
"Muốn tìm hay không là chuyện của cô, dù sao Hi Lương là vợ của cô chứ không phải của tôi. Vì vợ của cô mà bây giờ vợ của tôi còn đang tức giận kìa, hừ! Tôi đi đây." Mã Thanh Lam mặc kệ Giản Mạc có đi tìm hay không, dù sao bây giờ chuyện cô cần làm là đi dập tắt lửa giận trên đầu của bạn gái nhà mình.
Còn chuyện Giản Mạc khôi phục được bao nhiêu kí ức? Thành thật mà nói, Mã Thanh Lam mới không quan tâm chuyện này, tóm lại khôi phục được bao nhiêu thì cũng hoàn toàn không có liên quan gì đến cô. Tùy tiện thu dọn vài thứ, Mã Thanh Lam tay xách nách mang rời khỏi nhà Mộc Hi Lương. Chỉ cần cô có thể vào được cửa nhà Ngôn Ngôn thì tất cả mọi thứ đều là mây trôi chứ đừng nói là nghiên cứu. Nếu cô không thể vào được cửa nhà Ngôn Ngôn thì sớm muộn gì cô cũng phải quay lại nơi này để tá túc vài ngày.
Mã Thanh Lam vừa đi, trong nhà của Mộc Hi Lương liền yên tĩnh hơn rất nhiều, Giản Mạc im lặng ngồi trên sofa, duy trì tư thế giống như lúc nãy.
Trong lòng Giản Mạc có vô số âm thanh vọng về, cũng có rất nhiều hình ảnh thoáng hiện lên. Hình ảnh mẹ nằm trong vũng máu, hình ảnh cô và Mộc Hi Lương chơi đùa trên sân trường, nhưng mà mặc kệ có xuất hiện bao nhiêu hình ảnh thì cuối cùng cũng quay về dáng vẻ cô cả người đầy máu ôm mẹ khóc rống lên.
Hi Lương....
Mình nên làm gì bây giờ? Nếu không phải ban đầu kiên định thì mẹ sẽ không đi theo mình, cũng sẽ không bị những người đó sát hại, làm thế nào đây...
Một bên đối mặt với cái chết của mẹ Giản, một bên đối mặt với tình yêu sâu đậm của Mộc Hi Lương, Giản Mạc có cảm giác rất vô lực. Khi đối mặt với cảm giác áy náy này, cô không biết nên làm thế nào?
Nếu cứ như vậy ở chung một chỗ với Mộc Hi Lương, vậy thì món nợ cô thiếu mẹ mình phải làm sao? Là cô hại chết cơ mà.... Cho dù cô có ở bên Mộc Hi Lương thì cũng sẽ không vui vẻ.
Nhưng nếu chỉ biết áy náy, như vậy sẽ tổn thương Mộc Hi Lương, đây là chuyện cô vạn lần không muốn, như vậy thì cả hai cũng sẽ không vui vẻ.
Ngay lúc Giản Mạc còn đang giãy dụa thì khung hình trên tường đã hấp dẫn sự chú ý của cô. Những khung hình này là hôm nay sau khi xem xong cô đã treo nó lên lại vị trí cũ.
Trong hình là kí ức vui vẻ của hai người, có Mộc Hi Lương, có Giản Mạc.
Nhìn thấy những thứ này, trong lòng Giản Mạc chỉ còn lại nụ cười của Mộc Hi Lương, nước mắt của Mộc Hi Lương, ngạo kiều và ôn nhu của Mộc Hi Lương.
Có lẽ ngay cả Giản Mạc cũng không ý thức được, lúc nhìn những tấm hình này, trên mặt cô là nụ cười, chứ không còn là sự quấn quýt như khi nãy.
Đời người có bao nhiêu cái mười năm? Lại có bao nhiêu người có thể chờ đợi mười năm?
Cho dù có chờ mười năm đi chăng nữa, nhưng khi đối mặt với người yêu đã mất trí nhớ, có mấy ai sẽ làm được như Mộc Hi Lương?
Thật ra thì, bây giờ Giản Mạc đã quá cường đại, cũng đã không còn là cô bé của mười năm trước, suy nghĩ của cô, ý tưởng của cô đã thành thục hơn. Lúc đối mặt với một sự lựa chọn, Giản Mạc cũng chỉ quấn quýt một giờ rồi liền có kết luận, sẽ không còn trốn tránh giống như trước đây nữa....
Giản Mạc tin, mặc kệ cô đưa ra quyết định thế nào thì người mẹ ở trên thiên đường cũng sẽ phù hộ cô, chúc phúc cho cô, đúng như lời bà nói trước khi chết, hạnh phúc là được rồi, mặc kệ cô làm gì thì bà cũng sẽ ủng hộ.
Nghĩ thông suốt những chuyện này rồi thì tâm tình của Giản Mạc cũng tốt hơn nhiều. Mặc kệ thế nào, cô sẽ không buông tay Mộc Hi Lương, giống như mười năm qua, Mộc Hi Lương cũng không buông tay cô vậy.
Muốn tìm được Mộc Hi Lương thì Giản Mạc sẽ bắt đầu điều tra từ chỗ Giản Dực Long. Trước đó dò xét có thể xác định sự mất tích của Mộc Hi Lương có liên quan đến Giản Dực Long, nhưng mà gia nghiệp Giản gia quá lớn, bất động sản quá nhiều, Giản Mạc nhất thời không thể xác định vị trí chính xác của Mộc Hi Lương.
Bây giờ gọi điện xác nhận với Giản Dực Long thì cũng sẽ không nhận được câu trả lời như ý, huống chi còn hiểu lầm ông nhiều năm như vậy, cũng thấy áy náy khi đối mặt với ông. Cho nên muốn tìm được Mộc Hi Lương thì phải dựa hết vào chính bản thân.
Giản Mạc suy đoán vài địa điểm có khả năng nhất, đánh giá mỗi một nơi với vị trí mà Mộc Hi Lương mất dấu, đều cảm thấy vô cùng có khả năng, những chỗ này cách ở đây khá xa, nhưng mà con đường mà Mộc Hi Lương đi đều dẫn đến mấy chỗ này, như vậy.... Rốt cuộc là đã đi chỗ nào?
Bên này Giản Mạc đang suy tính, dùng phương thức loại bỏ để chắc chắn vị trí của Mộc Hi Lương, bên kia cũng có hai người vô cùng náo nhiệt.
"Ngôn Ngôn, mở cửa một chút có được không em? Chị thật sự biết lỗi rồi...."
Từ bên nhà Mộc Hi Lương trở về đây, Mã Thanh Lam một đường thúc giục tài xế taxi chạy thẳng đến nhà Cố Ngôn Sương.
Thế nhưng mặc kệ Mã Thanh Lam nói thế nào, oanh tạc tin nhắn cuộc gọi, không ngừng nhấn chuông thì cánh cửa trước mắt vẫn sừng sững không ngã, không có chút khuynh hướng nào là nó sẽ được mở ra.
Ngay cả cửa còn không vào được thì đừng nói đến sắc dụ, hôm nay sẽ bại trận chắc thôi. Hôm nay không vào được, vậy ngày mai có tiếp tục không nhỉ?
Không thể không nói, lúc đối mặt với vấn đề tình cảm, nhất là khi đối mặt với người yêu có tính phúc hắc thì Mã Thanh Lam hoàn toàn giống như Giản Mạc. Cửa chính không thể vào, cửa sổ cũng không thể leo, đây đang là lầu thứ mười mấy đó, không thể leo tường được, vậy phải làm sao bây giờ?
Điện thoại không ngừng gọi đi, cuối cùng, còn chưa chờ cho điện thoại của Cố Ngôn Sương hết pin thì điện thoại của Mã Thanh Lam đã hết pin trước.
Mẹ nó! Không nhịn được mà thô tục một tiếng, sao lúc nãy không sạc điện thoại đầy pin đi chứ!
Ngoài cửa, Mã Thanh Lam không ngừng oán trách bản thân ngu xuẩn, bên trong nhà, Cố Ngôn Sương nhìn chằm chằm cái điện thoại đang được cắm sạc của mình.
Cái tên đần như trứng kia không biết kiên nhẫn chút sao? Thấy nàng không nghe điện thoại thì không gọi nữa sao? Ừ..... Ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì, đi rồi?
Cố Ngôn Sương mặt đầy ngạo kiều, bề ngoài thì khó chịu nhưng lại sợ Mã Thanh Lam không đủ kiên nhẫn, muốn từ bỏ...
Cố Ngôn Sương nhớ lại tình cảm mấy năm nay, cho đến bây giờ đều là nàng buông mặt mũi để chiều chuộng Mã Thanh Lam. Mỗi lần cũng sẽ bởi vì Mã Thanh Lam quan tâm Mộc Hi Lương quá mức mà ghen tuông, những lần nào cũng đều bực bội ăn giấm chua một mình, bởi vì từ trước đến nay Mã Thanh Lam đều không quan tâm những chuyện này. Cho dù biết cũng sẽ chọc ghẹo nàng ăn giấm lung tung, còn không thì cũng chỉ lo chuyện nghiên cứu của mình.
Từ trước đến nay, đều là nàng lo sợ, lo lắng, cho dù số lần hai người xảy ra quan hệ rất nhiều, nhưng mà, Cố Ngôn Sương vẫn có băn khoăn. Rõ ràng mỗi một lần nàng đều tự nói với bản thân rằng cho dù Thanh nhi còn thích Mộc Hi Lương thì cũng không liên quan đến quan hệ của hai người. Bởi vì cho dù nàng có không tin Thanh nhi thì cũng sẽ tin tình yêu mà Mộc Hi Lương dành cho Giản Mạc. Nhưng mà, ý nghĩ như vậy thật sự khiến cho người ta rất khổ sở, nàng không tin người mình yêu mà lại đi tin tình địch của mình, hay nói chính xác hơn chính là người mà người yêu mình từng thích nhưng không thành.
Thanh nhi, rốt cuộc chị có yêu em hay không?
Hồi tưởng từng chút một, Cố Ngôn Sương khổ sở đến không biết làm sao, mỗi ngày mỗi đêm, người Thanh nhi nói đến nhiều nhất, quan tâm nhiều nhất đều là Mộc Hi Lương. Cố Ngôn Sương thật sự không cảm giác được tình yêu mà Thanh nhi dành cho mình....
Cũng giống như lúc này, nếu như Thanh nhi cẩn thận nghe những lời nàng nói, nếu Thanh nhi để lời nàng nói trong lòng, thì sao có thể không có chìa khóa của căn nhà này. Sợ là cô đã sớm quên chuyện Cố Ngôn Sương cố ý đặt một cái chìa khóa ở nơi mà cô có thể nghĩ đến, nhưng mà bây giờ thì chuyện gì đang diễn ra chứ?
Một cảm giác vô lực đánh úp về phía Cố Ngôn Sương, nàng ôm hai chân mệt mỏi nhìn chằm chằm cửa chính.
Mã Thanh Lam, chị có thật sự yên em không?
"Ngôn Ngôn...." Không biết có phải là thần giao cách cảm hay không, Mã Thanh Lam tựa hồ như cảm nhận được tâm tình của Cố Ngôn Sương lúc này mà vô thức khẽ gọi.
Mã Thanh Lam bắt đầu nhớ lại tại sao mình lại không có chìa khóa nhà của Cố Ngôn Sương, như đã nói qua, ngay cả chìa khóa nhà mình mà cô còn giao cho Cố Ngôn Sương thì nguyên nhân tại sao cô lại không có chìa khóa nhà nàng chứ?
"Thanh nhi, chìa khóa nhà em để ở xxx, đến lúc đó chị có thể nhanh chóng tìm được, nếu không với tính cách mơ mơ hồ hồ của chị thì sẽ không nhớ được. Biết chưa, đã nhớ chỗ em cất chìa khóa chưa?"
Trong đầu đột nhiên xuất hiện ra cảnh lúc cô ở phòng nghiên cứu, Cố Ngôn Sương đã từng nói như vậy. Thế nhưng xui xẻo chính là cái gì cô cũng nghe nhưng chỗ mà cất chìa khóa thì Mã Thanh Lam lại không nghe rõ a!
Đáng chết! Mã Thanh Lam tức giận vỗ đầu mình mấy cái, sao lại quên mất từ mấu chốt như vậy chứ! Nhớ đi, mau nhớ đi, nhớ đi a!
"Thanh nhi, chị có thật sự yêu em không? Tại sao em không cảm nhận được? Từ trước đến giờ đều là em nỗ lực theo đuổi, nếu có một ngày không nhìn thấy em nữa, Thanh nhi có đi tìm em hay không?"
Lại một câu nói nữa chạy vào đầu, trong đó tràn đầy sự bất lực và không cam lòng, sao mà bạn gái ngạo kiều nhà cô lại nói ra những lời này được chứ? Nhưng mà không biết tại sao lúc Mã Thanh Lam nhớ lại những lời này thì cảm thấy rất khó chịu, là bởi vì lời nói hay là vì người nói?
Đến lúc vô lực, Mã Thanh Lam chậm rãi trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà, ngay trước cửa nhà Cố Ngôn Sương.
Ngôn Ngôn, hóa ra khi đó chị đã làm nhiều chuyện khiến em thương tâm như vậy sao? Một người như chị, sao có thể cho em tình yêu? Chị ích kỉ đến như vậy.
Thật ra thì Hi Lương cũng giống như Ngôn Ngôn đi, đều là người yêu chân thành, chẳng qua cách biểu đạt của hai người khác nhau mà thôi.
Mã Thanh Lam, mày đúng là đồ khốn kiếp! Dựa vào cái gì mà người ta đối tối với mày như vậy mà mày lại không biết quý trọng!
"Ở phía dưới chậu cây, Thanh nhi, đây là lần thứ ba em nói với chị rồi, sau này nếu em không có ở nhà thì lại đó mà lấy chìa khóa, có nghe không? Thanh nhi?!"
Chậu cây? Ở dưới chậu cây? Trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói này, đốt cháy hi vọng của Mã Thanh Lam. Lập tức đứng dậy, đi đến gần chậu cây nhỏ nhỏ kia.
Giống như có dự cảm vậy, ở phía dưới chậu cây đó, Mã Thanh Lam nhanh chóng tìm được chìa khóa mà Cố Ngôn Sương nói, một trận mừng rỡ.