Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 02: Án cắt chi (02)




Chương 02: Án cắt chi (02)
"Tôi có thể cùng vào trong không?" Sau khi quay về đồn cảnh sát Giản Mạc liền đi đến phòng giải phẫu của Mộc Hi Lương.
Lúc này Mộc Hi Lương đang mặc quần áo phẫu thuật, cùng với trợ lý của mình là Mosi đang chuẩn bị tiến hành giải phẫu thì Giản Mạc liền xuất hiện.
Mộc Hi Lương nhìn lướt qua Giản Mạc, thầm nghĩ cô gái này vừa mới trở về Cục thì liền chạy đến chỗ mình, nghe tiếng Giản Mạc hỏi thì để Giản Mạc thay quần áo phẫu thuật rồi cùng nhau đi vào phòng giải phẫu.
Trên bàn mổ là thi thể nữ không đầu được phát hiện hôm nay, bây giờ đang được đặt trên bàn mổ lạnh như băng. Vốn là một người sống sờ sờ nhưng không biết vì lí do gì mà gặp phải số mạng như vậy. Những vết thương còn chưa lành lặn trên cơ thể đã tái hiện nên hoàn cảnh biết bao bi thảm mà cô gái này gặp phải.
"Người chết, nữ giới, nhìn từ trạng thái da cùng cấu trúc xương thì có thể xác định nạn nhân dưới 25 tuổi." Mộc Hi Lương vừa kiềm tra thi thể vừa nói, trợ lí Mosi đứng bên cạnh cẩn thận ghi chép vào bản nghiệm thi.
"Người chết bị hung thủ cắt đứt động mạch chủ gây mất máu mà chết, trước khi chết còn khiến bắp thịt bị thiếu máu mà co rút. Một người lựa chọn phương thức giết người như vậy chứng tỏ hắn có kiến thức giải phẫu phong phú, mà đối với tên hung thủ này, nhìn từ vết mổ xẻ mà nói, hắn đã được học qua giải phẫu chuyên nghiệp, trên lý thuyết mà nói nghề nghiệp của hắn có thể có liên quan đến bác sĩ. Dĩ nhiên không loại bỏ còn có khả năng khác." Mộc Hi Lương cẩn thận liếc nhìn từng mũi kim khâu trên thi thể, kĩ thuật khâu tinh tế như vậy mà không làm bác sĩ thì thật đáng tiếc, Mộc Hi Lương cảm thán.
"Cổ tay có vết trói, dựa trên hình dáng thì hẳn là thứ gì đó giống như dây thừng. Bên trong móng tay rất sạch sẽ, không có dấu vết cầm nắm." Đi đến bên cạnh cánh tay nạn nhân, cầm bàn tay của nạn nhân lên, cẩn thận xem xét.
"Trên người nạn nhân có rất nhiều vết thương bầm tím, có vài vết được tạo thành khi còn sống, có vài vết xuất hiện do hung thủ di chuyển xác chết. Tôi sẽ cho mọi người xem qua phim chụp X quang."
"Trên eo trái của nạn nhân có một ấn kí màu đỏ, chắc là vết bớt. Đường kính 2.5cm" Cầm lấy cây thước mà Mosi đưa đến để đo độ lớn của vết bớt.
"Âm đạo của nạn nhân tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa hung thủ đã từng cọ rửa sạch sẽ cho cô ấy, muốn lấy tinh trùng ở bên trong để xét nghiệm DNA là chuyện có khả năng không cao, chẳng qua trước tiên vẫn đưa cho bên Pháp chứng xem thử coi có thể cung cấp manh mối gì cho mọi người không."
"Cổ chân của nạn nhân cũng có vết trói giống như cổ tay, chắc hẳn là do thứ gì đó như dây thừng tạo nên. Hẳn là hung thủ đã trói nạn nhân trên bàn để cho nạn nhân không thể chạy thoát." Đi đến chỗ cổ chân của nạn nhân, phát hiện có dấu vết y hệt như trên cổ tay.
"Hung thủ cùng nạn nhân rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì mà có thể tàn nhẫn như vậy!" Giản Mạc nghe xong lời của Mộc Hi Lương thì nhịn không được mà cau mày.
"Madam nhìn qua rất nhiều vụ án tương tự như vậy mà vẫn chưa thấy quen sao?" Mộc Hi Lương buông con dao trong tay xuống, tháo găng tay cao su, đi đến bồn rửa tay, nghe lời Giản Mạc nói.
Quen? Sao có thể không quen được, những thứ này chẳng qua chỉ là một góc mà thôi, từ nhỏ đến lớn, chuyện mình đã trải qua còn tàn nhẫn hơn vậy nhiều. Nhiều năm qua vẫn chưa thể hình thành thói quen, chỉ có thể mặt lạnh đối mặt với tất cả, cho dù trong lòng có biết bao không muốn.
"Xem ra hung thủ rất thông minh, hiểu biết quá trình nghiệm thi của nhân viên Pháp y ngày nay, từ đó mới có thể xử lí sạch sẽ thi thể nạn nhân như vậy, tiêu hủy tất cả chứng cứ của mình còn lưu lại trên người nạn nhân." Nhiều lúc hung thủ thông minh quá cũng là chuyện phiền toái. Mặc dù Mộc Hi Lương không hiểu phá án nhưng cũng biết tình huống bây giờ không thể nghi ngờ chính là gia tăng độ khó cho tổ trọng án. Thân phận của người chết còn chưa xác định, muốn tiến hành điều tra quả thật có chút khó khăn.
"Vậy thì có làm sao, tôi tin tưởng lưới trời tuy thưa mà khó lọt, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thua ở trong tay tôi." Giản Mạc là người có lòng tin vô cùng bền bỉ, bởi vì Giản Mạc hiểu được một đạo lí, chính là: Nếu đến bản thân mình mà còn không có lòng tin, thì ai sẽ đòi lại công bằng cho nạn nhân, ai sẽ cho gia đình người bị hại một câu trả lời.
"Xem ra Madam rất có lòng tin."
"Đối với vụ án, chúng tôi nhất định phải có lòng tin tuyệt đối, như vậy mới có thể cho nạn nhân một câu trả lời."
"Đúng vậy, cũng như bác sĩ pháp y thì chuyện quan trọng nhất chính là tìm ra manh mối mà nạn nhân muốn nhắn gửi đến chúng ta, cho nạn nhân một câu trả lời hợp lí."
Mà lúc này trợ thủ Mosi chính là nhìn Mộc Hi Lương như quái vật, sau đó ánh mắt bắt đầu quan sát Giản Mạc. Mosi đi theo Mộc Hi Lương được hai năm rồi, cho đến bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy cấp trên của mình biểu hiện nhiệt tình như vậy với bất cứ người nào.
"Mosi thu dọn một chút đi, mang mọi thứ qua bên phòng Pháp chứng." Mặc kệ ánh mắt của Mosi, Mộc Hi Lương lên tiếng xua đuổi.
"Dạ."
Giản Mạc vẫn còn chuyện muốn biết, cho dù có nhìn thấy ánh mắt của Mosi thì vẫn không nói gì.
Thấy Giản Mạc nãy giờ không nói gì nữa, Mộc Hi Lương nhún nhún vai, cho là Giản Mạc còn đang tự suy nghĩ, nàng qua loa thu dọn đồ đạc, nói với Giản Mạc: "Cùng ăn cơm trưa chứ? Madam."
"Cảm ơn, không cần, tôi còn có việc cần làm."
"Bây giờ cũng đã tan ca, ăn chung một bữa trưa cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cô mà." Bị từ chối? Ừm, lúc Mộc Hi Lương nói lời kia ra khỏi miệng thì đã sớm dự liệu được, cũng đã chuẩn bị kĩ càng, nhưng không nghĩ rằng khi chính tai nghe được lại cảm thấy hơi phiền muộn.
"Không cần, khi nào thì có thể đưa cho tôi bản báo cáo nghiệm thi?" Không phải nói cô gái này rất lạnh lùng sao? Quả nhiên là không nên tin lời đồn.
"Ngày mai."
"Ừm, làm ơn nhanh một chút, bác sĩ Mộc." Vừa nói vừa rời khỏi phòng giải phẫu.
Cô gái này thật lạnh lùng, còn lạnh hơn cả mình nữa, hừ! Sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy bộ mặt khác của cô, tôi thật sự rất trông chờ đó. Mộc Hi Lương nhìn bóng lưng rời đi của Giản Mạc, rồi lại liếc nhìn Mosi đang thu dọn đồ đạc, sau đó tự mình rời khỏi phòng giải phẫu trước.
*****
"Madam."
"Tìm được thân phận của nạn nhân chưa?" Sau khi quay lại tổ trọng án thì Giản Mạc liền mở miệng hỏi tình hình, không muốn lãng phí một giây nào, bởi vì cô biết, nếu còn không mau chóng phá án, hung thủ sẽ còn gây án, đến lúc đó không biết lại xuất hiện thêm bao nhiêu nạn nhân.
"Đã điều tra những người mất tích gần đây, bởi vì nạn nhân không có dấu vết nhận dạng đặc biệt nào nên tạm thời còn chưa có manh mối."
"Bên trên eo trái của nạn nhân có một cái bớt, Lương Diệc, Tiêu Tiêu hai người đi theo hướng này. Đại Vĩ cùng Tư Hàn đến bãi rác xem thử có phát hiện gì mới không." Bây giờ còn chưa xác định được danh tính nạn nhân, vụ án này thật khó giải quyết.
"Yes, madam."
"Mọi người nói xem rốt cuộc nạn nhân có quan hệ gì với người chết? Có phải là giết người vì tình không?" Tiểu Cố nói ra suy đoán của mình, dùng phương thức giết người tàn nhẫn như vậy, nếu không có thâm cừu đại hận thì ai lại làm như vậy?
"Tôi lại thấy không giống, hơn nữa cho dù nạn nhân không có quan hệ gì với hung thủ đi, nếu hung thủ muốn giết người kia thì người kia nhất định sẽ chết. Phiền não chính là, hung thủ xử lí tốt như vậy, không cho chúng ta chút manh mối gì, thật muốn đập chết tên hung thủ giết người này!" Lương Diệc cũng có lúc nói chuyện oang oang như vậy, nói to nói nhanh, đúng là một người thật thà.
"Tôi cũng cảm thấy không phải giết vì tình, nếu hung thủ yêu thương cô gái này thì sẽ không biến thái đến nỗi sau khi mổ xẻ người mình thích rồi còn dùng kim khâu lại, người này cũng không phải có bệnh, cho nên tôi nghĩ chắc chắn là không phải rồi." Tiêu Tiêu phản bác.
"Không phải là đầu óc của hung thủ có vấn đề đấy chứ." Cố Tư Hàn nhớ đến vụ án trước đây, hung thủ đó cũng không có thâm cừu đại hận gì với nạn nhân nhưng nạn nhân cũng bị hành hạ dã man.
"Được rồi, mọi người đừng suy đoán nữa, cũng xốc tinh thần lại đi, phá án thành công, tôi mời khách." Mấy ngày trước vừa cùng nhau phá xong một vụ án mạng khác, đám người này còn chưa kịp nghỉ ngơi thì liền lòi ra vụ mới, Giản Mạc cảm thấy mặc dù mình không thích náo nhiệt nhưng đôi lúc theo bồi bọn họ cũng náo nhiệt cũng không tệ.
"Vâng, bọn em nhất định dốc hết toàn lực!" Giản Mạc vừa nói xong mấy lời này thì đám người như được trích máu gà. Cho dù Giản Mạc là lão đạo của bọn họ nhưng muốn Giản Mạc tự mình nói muốn mời khách là chuyện rất hiếm, đa phần đều là mọi người ồn ào lôi kéo Giản Mạc đi chung, cuối cùng Giản Mạc sẽ tự mình ngoan ngoãn tiêu tiền. Dù Giản Mạc ngày thường cứ bày ra bộ mặt nghiêm túc, nhưng thực sự là một lão đại rất tốt. Tục ngữ nói: tiểu đệ là để làm tay chân, lão đại là dùng để trả tiền. Mấy lời này vừa vặn được kiểm chứng trên người bọn họ.
"Thời gian không còn sớm, mau đi ăn trưa đi, thuận tiện mua cho tôi một cái sandwich." Bây giờ mình không muốn ăn, nhưng cũng không thể để cho cấp dưới nhịn đói được, dẫu sau bọn họ đói bụng thì cũng phá án không tốt.
Giản Mạc trở lại phòng làm việc, đọc kĩ tài liệu vụ án lần này, hi vọng có thể tìm ra chút đầu mối. Cầm đống ảnh mang từ hiện trường về, cẩn thận nhìn quần chúng vây xem, lật nhìn từng cái, quả thật không phát hiện ra nhân vật khả nghi,
Vật chứng mang từ hiện trường về cũng không có cái nào dùng được, khiến cho vụ án vốn không có đầu mối lại càng mù mịt hơn, bây giờ ngay cả danh tính của nạn nhân còn chưa xác định được, từng chuyện từng chuyện, đều mờ mịt hư ảo. 
--------------
Đừng thắc mắc tại sao tui lại đăng hai chương. Đã nói là 11 chương đầu sẽ đẩy nhanh tốc độ, ai đã đọc rồi thì sẽ không phải đợi quá lâu để đọc chương mới, ai chưa đọc thì có thêm truyện để đọc. Ui ôi, tự dưng tự thấy mình đáng iu quá =)))). 
Goodnight all <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.