Đông Xưởng Truyền Kì

Chương 100: 100: Nguy Cấp





“Nguỵ Phong ngồi nghe Triệu Vân Mộng nói về trận đấu gần nửa ngày nhưng cũng không nhớ chút gì,hắn ta lấy cớ là vào cung gặp Chu Đế mà rời đi.

Nguỵ Phong vì điều động thị vệ Đông Xưởng tới Truòng Thục quá nhiêu nên Chu Đế cũng quan tâm tới việc này.

Sau khi,Nguỵ Phong vào yết kiến thì Chu Đế liền nói 1 câu khiến có chút ngỡ ngàng.

-Có chuyện gì thì để sau hết đi,chiến sự mới là việc quan trọng.

Ông ta đọc tấu chương,không để ý tới Nguỵ Phong chút nào,vị công công ở bên cạnh Chu Đế mới đứng ra nói nhỏ với Nguỵ Phong.

-Hầu gia,bệ hạ vì việc chiến sự biên cương mà không để ý tới chuyện gì nữa đâu,có chuyện gì thì để sau hãy nói.

Nguỵ Phong nghe thấy chiến sự quan trọng đến vậy thì gắng hỏi thêm.

-Công công,không biết chiến sự ở biên cương thế nào mà khiến cho Chu Đế đau đầu đến vậy.

Vị công công đó kéo hắn ra ngoài điện rồi nói.


Theo lời của hắn thì đội quân mà Chu Đế đã phái đi đã báo tin về.

Tuy lợi thế về quân số nhưng khi họ tấn công dồn dập về phía Mông Cổ thì gặp rất nhiều bất lợi,tổn hại rất nhiều binh lính,lương thực có hàng chục vạn quân tiêu tốn ngày càng nhiều.

Vậy mà đến cả một phần Mông Cổ cũng khó mà chiếm được.

Nguỵ Phong nghe thấy vậy thì khó hiểu nói.

-Vậy còn Bình Thiên Nguyên Soái thì sao ? Ngài ấy nổi tiếng về tài binh lược,sao có thể bị dồn tới bước đường đó chứ.

Vị công công này thở dài rồi nói.

-Khi Vân Nguyên Soái tới biên cương thì liền bị ốm nặng,sức khỏe yếu ớt nên phải quay về Kinh Thành.

Người đang nắm quyền binh mã là Lương Thiên Kinh.

Ông ta là tướng quân chỉ dưới Vân Chiến Thiên.

Lương Thiên Kinh là tướng quân gần như bất bại trong bất kì lần dẫn quân đi nào nhưng bây giờ ông ta lại đánh không lại 1 đội quân Mông Cổ sơ sài.

Nguỵ Phong nghe thấy chiến sự căng thẳng như vậy cúng rất lo lắng,chỉ cần đại quân của Đại Minh thua trận ở biên cương thì hàng chục vạn bách tính ở nơi đó bị lâm vào cảnh nhà tan cửa nát.

Với số lượng bách tính như vậy đi đến khắp nơi sẽ làm hỗn loạn đất nước vì vậy nên binh lính không thể bị đánh lùi.

Chu Đế định phái thêm người tới đó chi viện nhưng vì quân lương chưa giải quyết được nên phái thêm người tới đó càng làm quân lương thiếu hụt.

Chu Đế mấy ngày đều nghĩ cách giải quyết vấn đề này mà không quan tâm tới những việc khác.

Nguỵ Phong vừa nghe tới quân lương thì liền nhớ ra Man Tộc,bây giờ đã được định cư trong Đại Minh,được cung cấp rất nhiều lương thực nên chỉ cần Man Tộc chịu không nhận lương thực năm nay thì vấn đề quân lương liền có thể giải quyết.

Nguỵ Phong sau khi quay về phủ thì liền chuẩn bị 1 đội thị vệ Đông Xưởng tiến thẳng tới Vân Phong Phủ.


Nơi đây từng là hiện trường của 1 vụ án chết người hàng loạt vì vậy mà rất ít người dám tới đây sống.

Nguỵ Phong quay lại nơi này thì rất hoài niệm nhưng Vân Phong Phủ tráng lệ khi xưa giờ đây rất đìu hiu.

Sau vài ngày đi ngựa bọn họ mới tới thành trì của Man Tộc.

Khi nhìn thấy gia huy Đông Xưởng thì người của Man tộc liền nhanh chóng mở cửa cho bọn họ vào.

Thành lũy của Man Tộc rất kiên cố,bên trong bọn họ đều ăn đủ no,đủ ấm,không khí trong tộc cũng lạc quan lên nhiều mà tất cả điều này cũng có 1 phần công lao lớn thuộc về Nguỵ Phong.

Sau khi Nguỵ Phong vào bên trong thì liền được tộc trưởng ra tiếp đón,ông ta mời Nguỵ Phong vào bên trong rồi nói.

-Lần này,cậu tới đây là vì thứ gì ?
Câu hỏi của tộc trưởng nói trúng tim đen của Nguỵ Phong.

Hắn biết tộc trưởng là 1 người chỉ quan tâm tới lợi ích của tộc nên việc mà hắn mở lời nói ra muốn thu hồi lương thực năm nay rất khó nhưng vì Đại Minh mà Nguỵ Phong vẫn cố nói ra mọi việc.

-Tộc trưởng,ngài ở Vân Phong Phủ này có điều không biết,Đại Minh ta đang có giao tranh với Mông Cổ ở biên cương,để bảo vệ biên cương mà Chu Đế đã phái hàng chục vạn binh lính tới chiến đấu nhưng vì quân lương không đủ mà chúng ta đã không còn sức chiến đấu.

Nghe thấy vậy tộc trưởng Man Tộc liền biết Nguỵ Phong tới muốn nói về việc gì.


Ông ta liền nói.

-Đại Minh gặp lâm nguy là chuyện mà toàn bách tính Đại Minh phải gồng lên chiến đấu,trong đó có Man Tộc ta.

Lương thực mà năm nay Kinh Thành đưa tới,chúng ta vẫn luôn cất giữ trong kho.

Lương thực vẫn còn nhiều vì vậy ta đồng ý với yêu cầu của ngươi.

Nguỵ Phong nghe thấy vậy thì rất vui mừng mà cảm ơn tộc trưởng.

Hắn cho người về thông báo rồi sắp xếp vận chuyển sớm nhất có thể.

Chu Đế khi biết được chuyện này thì rất vui mừng với lượng lương thực như vậy thì quân lương trong vài tháng không cần phải lo lắng nữa.

Chu Đế phái hàng nghìn người vận chuyện lương thực từ Vân Phong Phủ tới biên cương 1 cách nhanh chóng,tuy vấn đề quân lương được hỏi quyết nhưng đại quân không có người nào có tài lãnh đạo thì khó mà thắng nổi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.