Đông Phương Thần Thám

Chương 16: Lại có chuyện lạ xảy ra




Mọi người dốc hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng kéo được cái túi da rắn to bị quấn đầy rong rêu, nặng chừng năm mươi cân này lên bờ, không ai biết bên trong chứa thứ gì.

Chỉ là ai cũng bội phục thị lực của cậu thanh niên Hứa Kinh Nam này; trên thực tế, đây chính là kỹ năng mà bất kỳ một nhân viên trinh sát hình sự nào cũng muốn có, chỉ là bây giờ cậu thanh niên Hứa Kinh Nam vẫn chưa ý thức được.

Lúc này, Tề Chí Tuyển không còn oán giận lời nào cả, dù sao cũng đã vất vả nhiều ngày, cuối cùng coi như có chút thu hoạch, chút mệt mỏi này đúng là không đáng là bao, dù sao người trả chi phí bơm nước cũng không phải là mình.

Mọi người nhìn cái túi da rắn, trong lòng ai cũng có suy nghĩ khác nhau: Tề Chí Tuyển thì nghĩ có khi cái túi này là vật quý giá nào đó, nói không chừng Mạnh Tiêu vì kiếm tiền mới đi vớt cái túi này, cuối cùng kiệt sức mà chết, như vậy thì có vẻ hợp lý; Hứa Kinh Nam lại nghĩ đây là một vật chứng quan trọng, có người cố ý ném nó xuống ao cá là vì sợ bị người khác phát hiện, mà Mạnh Tiêu lại bởi vì lý do này mà chết; Lý Nhất Đình lại có linh cảm chẳng lành, ông đánh giá sơ qua trọng lượng và hình dạng của vật thể, chỉ sợ nó sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Muốn biết kết quả thì tất nhiên chỉ cần mở ra xem là được, nhưng con người vẫn luôn thích đoán mò như vậy.

Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng gỡ hết rong rêu bên ngoài, túi da rắn liền lộ ra ngoài, điều kỳ lạ là cái túi này bị thủng rất nhiều lỗ, cả cái túi mà chỗ nào cũng đầy lỗ nhỏ, không biết vì nguyên nhân gì. Nhìn vào từ những lỗ thủng bất quy tắc ấy, bên trong hình như có một vật thể dạng khối và dạng ống màu xanh đậm.

Vạn Vĩnh Khôn đang định tháo dây thừng ở miệng túi ra thì Lý Nhất Đình lên tiếng: “Chờ đã!” Ông bảo Vạn Vĩnh Khôn tránh ra một chút rồi ngồi xổm xuống, đưa tay sờ vật thể màu xám bám đầy rêu xanh kia, hiển nhiên là tảng đá; ông lại lập tức sờ vào vật thể dạng ống, lúc chạm vào thấy hơi trơn trơn, cảm giác rất kỳ lạ.

Bỗng dưng...

Cảm giác ớn lạnh vì kinh sợ dâng lên trong lòng, tay ông run lên một cái.

Trần Thiên Vũ phát hiện ra sự khác thường của ông, thấy vẻ mặt Lý Nhất Đình lạnh băng nhưng lại do dự, ông mơ hồ cảm thấy có chuyện xảy ra, vậy nên cũng ngồi xổm xuống để kiểm tra các vật thể khác.

Ông chậm rãi đứng dậy, nhìn Hứa Kinh Nam.

“Cảnh sát Hứa, phải đổi cậu tới làm rồi.”

Hứa Kinh Nam nghi hoặc, nhìn túi da trên mặt đất, không hiểu rõ ý của ông.

Lý Nhất Đình cũng đứng dậy. Ông lấy một chiếc khăn trong túi ra lau tay và lạnh lùng nói: “Nếu tôi đoán không sai thì trong túi này có một hòn đá lớn và một bộ xương người, nhưng thời gian quá lâu nên đã mất đi một số chi tiết nhỏ đặc trưng, cần phải xác nhận lại lần nữa.”

Lời nói của ông rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người khác kinh ngạc sững sờ, cả người rét run.

Thấy Hứa Kinh Nam còn đang ngơ ngẩn, Trần Thiên Vũ thở dài: “Còn đứng đờ ra đấy làm gì nữa, cậu là pháp y, hãy dựa theo trình tự chính quy mà xử lý đi.”

Hứa Kinh Nam vất vả lắm mới tỉnh táo lại, lúc này, anh mới biết tri thức mà mình học được sơ sài tới mức nào, nhưng bây giờ anh không rảnh để hối hận chuyện mình sống lãng phí hồi đại học nữa, mọi chuyện nói đến là đến, bản thân mình còn chưa kịp tỉnh táo lại sau mấy chuyện đáng sợ hôm trước, bây giờ lại xuất hiện thêm thi thể thứ hai. Thế này chẳng phải là công việc “không trâu bắt chó đi cày” sao.

Lý Nhất Đình thấy thế liền giúp anh giải vây: “Thầy thấy hay là nhanh chóng đưa tới khoa Giám định của cục thành phố đi, bây giờ, em vẫn chưa đủ năng lực để xử lý những chuyện này đâu.”

Hứa Kinh Nam như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng gật đầu, liền bước về phía đồng nghiệp trong đồn để báo cáo tình huống vừa phát hiện.

Tề Chí Tuyển cũng nhanh chóng chạy đi, anh ta khá kinh hoảng và lo sợ, chỉ có thể xin lãnh đạo giúp đỡ; anh ta đang định lấy điện thoại di động ra thì bị Trần Thiên Vũ vỗ vai nhắc nhở: “Cậu đừng vội báo cáo, chờ có kết quả giám định đã.”

Tè Chí Tuyển hiểu ý gật đầu.

***

Khách sạn Tụ Hữu, số 38 phố Phân Bò.

Hai vị thám tử Bắc Đình đã trở lại phòng thuê, việc xử lý hiện trường tạm thời giao cho Hứa Kinh Nam và đồng nghiệp của anh, Trần Thiên Vũ cố ý để Vạn Vĩnh Khôn ở lại hỗ trợ, còn việc cấp bách mà ông và Nhất Đình phải làm là bàn bạc bước tiếp theo.

Lúc này đã là buổi trưa nhưng tất cả mọi người lại không hề có ý định đi ăn.

Lưu Tử Thần không thể làm gì khác hơn là đưa cho bọn họ mấy ly cà phê, những khi chị có mặt, hai người họ không bao giờ hút thuốc.

Lý Nhất Đình đã bình tĩnh lại, vẻ mặt của Trần Thiên Vũ thì không có bất cứ biểu cảm gì.

Lưu Tử Thần cười: “Hai lão ngoan đồng này hôm nay sao vậy, mặt ai cũng nghiêm túc, không giống ngày thường chút nào.”

Lý Nhất Đình than thở: “Đã làm trinh sát hình sự nhiều năm như vậy rồi, chuyện gì anh cũng đã từng gặp phải nhưng chuyện hôm nay thật sự rất kỳ lạ.”

Ông tóm tắt mấy chuyện gần đây để kể lại cho Lưu Tử Thần nghe, Lưu Tử Thần không nói gì, chỉ nói: “Người trong cuộc thường mơ hồ, uống chút cà phê để nâng cao tinh thần đi, rồi sẽ nhanh chóng nghĩ thông suốt thôi.”

Chị nhẹ nhàng vén tóc mái bên tai lên, tiếp tục nói: “Lần đầu tiên ra ngoài đã liên tục gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy rồi, chẳng trách anh Lý lại dễ bị kích thích như vậy. Em không có mặt ở hiện trường, cho nên tâm trạng không phức tạp như các anh. Nhưng em nghĩ, dù là chuyện gì thì cũng có nguyên nhân của nó, nhất định sẽ có đáp án hợp lý thôi.”

Trần Thiên Vũ bưng ly cà phê lên hớp một ngụm, có hơi đắng nhưng nhiệt độ lại vừa phải, ông mở miệng nói: “Tử Thần nói không sai, chuyện càng kỳ quái lạ lùng thì đáp án lại càng đơn giản. Xét theo tình hình hiện tại thì thật ra chúng ta vốn không thể ngăn cản được chuyện gì, tất cả mọi chuyện xảy ra đều dựa theo quỹ đạo phát triển của nó. Nhất Đình, cậu không thấy trong đó có gì kỳ lạ sao?”

Lý Nhất Đình gật đầu: “Đây chính là vấn đề quấy nhiễu em mấy ngày nay. Không biết tại sao em lại có cảm giác rất kỳ lạ, hình như có một bàn tay vô hình nào đó đang chuyển động ngay trước mắt chúng ta vậy.”

Lưu Tử Thần cũng ngồi xuống, chị lấy muỗng múc chất lỏng màu nâu lên thổi nhẹ, hương thơm đậm đà theo làn khói nhẹ nhàng thoảng qua.

Trần Thiên Vũ đề nghị: “Nhất Đình, tôi thấy hay là thế này, cậu đặt vấn đề, Tử Thần trả lời... Cô ấy sẽ lấy lối suy nghĩ của người bình thường để lý giải, nói không chừng lại đưa ra được gợi ý cho cậu đấy.”

Lưu Tử Thần nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ có thể, quả thật đây cũng được xem như là một biện pháp.

Lý Nhất Đình ngẫm nghĩ: “Cũng được, vậy trước tiên, chúng ta bắt đầu từ vấn đề đơn giản nhất.”

“Cả sự việc có ba điểm nghi vấn, thứ nhất là trong số những người mà chúng ta tiếp xúc, có một người đã nói dối, nếu không thì cả sự việc này dù về tình về lý căn bản đều mâu thuẫn.”

Ông tiếp tục nói: “Lấy ví dụ như người bị hại là Mạnh Tiêu, đặc điểm cá nhân của cậu ta khiến người khác rất nghi ngờ. Căn cứ vào hồ sơ, người này là một chàng trai tài năng và anh tuấn, tay nghề kỹ thuật giỏi, năng lực nổi trội; Mạnh Tiêu trong miệng thư ký Đường là một người luôn tích cực hướng tới, tuổi trẻ tài cao, là một người tài năng, tay nghề kỹ thuật giỏi, có thể giao con gái cho; lúc nãy, chủ nhiệm Tề cũng tiết lộ Mạnh Tiêu đang đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng, tài năng xuất chúng, rất được coi trọng, là trụ cột vững chắc của viện nghiên cứu; nhưng kỳ lạ là Hứa Kinh Nam lại thấy Mạnh Tiêu có hành động quái dị, trầm mặc ít nói; Mạnh Tiêu trong miệng Chu Văn Cảng không có bạn bè, sở thích không nhiều, sinh hoạt nhếch nhác, là một nhân viên kỹ thuật điển hình, vì thăng chức mà nhọc lòng; mà Mạnh Tiêu chúng ta thấy bây giờ đúng là người mập mạp, là người bình thường không có điểm nổi bật nào; những hình tượng này căn bản không hề khớp nhau. Tử Thần, em nói xem, sao lại xuất hiện nhiều phiên bản mâu thuẫn nhau vậy chứ?”

Lưu Tử Thần chăm chú lắng nghe, chị cũng không tận lực suy nghĩ.

“Giả dụ như trên đời này căn bản không có thuật dịch dung, vậy thì hẳn là Mạnh Tiêu đã trải qua một biến cố lớn quan trọng nào đó, cho nên đặc điểm cơ thể và tính cách mới thay đổi lớn đến vậy. Trong hồ sơ ghi chép, người mà thư ký Đường ấn tượng, chủ nhiệm Tề tán thưởng là Mạnh Tiêu lúc trước; mà người mà Hứa Kinh Nam, Chu Văn Cảng, kể cả chúng ta vừa tiếp xúc không lâu chính là Mạnh Tiêu hiện tại. Như vậy thì những người này không có ai nói dối.”

Trần Thiên Vũ gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận quan điểm này.

Lý Nhất Đình không phản bác, ông tiếp tục phân tích nói: “Giả dụ như không có ai nói dối, còn chúng ta lại không biết gì về biến cố đó, vậy thì phương hướng điều tra trọng điểm kế tiếp nên làm là điều tra xem biến cố này có liên quan gì tới vụ án hay không.”

“Điểm nghi vấn thứ hai chính là lý do tại sao Mạnh Tiêu xuống nước. Không ai lại vô duyên vô cớ lội xuống ao cá, mọi người đều biết ao cá bây giờ vừa đục vừa bẩn, cho nên có thể loại trừ tình huống nổi hứng muốn xuống nước bơi lội để giải trí. Như vậy thì chỉ còn lại ba khả năng: vô tình trượt chân rơi xuống nước, nhảy xuống nước để tự sát hoặc là giết người vứt xác. Sau khi xảy ra chuyện hôm nay thì lại có thêm một khả năng nữa, đó là xuống nước tìm đồ, không ngờ lại mất mạng. Căn cứ vào hiện trường mà anh đã khám xét qua, khả năng trượt chân rơi xuống nước có thể loại bỏ vì rất khó hủy dấu vết; một người giỏi bơi lội mà lại nhảy xuống nước để tự sát, trên người lại không có vật nặng nào, khả năng chết đuối rất thấp; còn về việc giết người vứt xác và bất ngờ chết đuối trong quá trình tìm đồ thì cần phải đợi xét nghiệm thi thể xong mới có thể xác nhận, không thể suy luận được.”

Trần Thiên Vũ gật đầu tán thành: “Bây giờ lại phát hiện ra thi thể thứ hai nên việc kiểm tra thi thể là điều bắt buộc phải làm, chúng ta chỉ cần yên tâm đợi kết quả là được.”

Lưu Tử Thần đột nhiên hỏi: “Nếu Mạnh Tiêu xuống nước tìm đồ, vậy thì chắc cậu ta phải mang theo dụng cụ để vớt đồ lên. Em có nhìn thấy mọi người phải dùng bơm để rút hết nước dưới ao, vớt lên còn vất vả như vậy, cậu ta có thể tay không vớt một món đồ nặng như vậy lên sao?”

Mắt Lý Nhất Đình sáng lên, ông vội hỏi: “Ý em là Mạnh Tiêu có thể chỉ nhận ra dưới ao có thi thể chứ không phải muốn vớt lên? Muốn vớt lên thì không chỉ cần dụng cụ mà người bình thường còn phải lặn xuống dưới nước khoảng bốn, năm mét, còn phải mặc đồ lặn chuyên dụng nữa, Mạnh Tiêu chết đuối như vậy, rõ ràng là do không chuẩn bị thứ gì cả.”

Trần Thiên Vũ bổ sung: “Căn cứ theo phán đoán này, thì Mạnh Tiêu không những nghi ngờ dưới ao có thi thể mà cậu ta còn hiển nhiên biết thi thể ấy là ai, hơn nữa, vụ án năm xưa này nhất định vẫn còn trong hồ sơ hoặc là còn có ai đó biết chuyện.”

“Có người cố ý che giấu chuyện này!” Hai người gần như đồng thanh nói.

Trần Thiên Vũ tỉnh táo nói: “Nhất Đình, nghi vấn thứ ba là gì? Nghi vấn thứ hai chỉ cần thông qua kiểm tra thi thể là có thể biết kết quả.”

Lý Nhất Đình đột nhiên hớp một ngụm cà phê đắng, ông cảm giác chuyện này dần sáng tỏ rồi.

“Thật ra, em vẫn không chắc chắn về nghi vấn thứ ba, nhưng trong tiềm thức, em vẫn luôn cảm thấy có một bàn tay vô hình đang chỉ đạo tất cả. Dường như có một sức mạnh thần kỳ nào đó khiến cả thôn có nhiều cơ sở có thực lực hoạt động dồn dập tới vậy, viện nghiên cứu, nhà máy số 6914, trại giam, đồn cảnh sát, thậm chỉ cả phố Phân Bò, chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn hiện ra trước mắt chúng ta, những nhóm người muôn hình muôn vẻ liên tục xuất hiện khiến người ta hoa mắt, như bị lạc trong sương mù.”

Trần Thiên Vũ đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Cậu cảm thấy liệu bọn họ có biết thân phận thật sự của cậu không?”

Lý Nhất Đình lắc đầu: “Trừ khi Từ Cảnh Nguyên tự mình tới đơn vị mà em làm việc năm đó để nghe ngóng tình hình, bằng không, với quyền hạn của đồn thì không thể nào thông qua hệ thống cảnh sát để điều tra tình hình nhân sự của cơ quan cấp cao được.”

Trần Thiên Vũ vuốt cằm nói: “Vậy nói cách khác, tất cả mọi người ở đây đều cho rằng cậu là trưởng phòng chủ quản hình sự trinh sát, nếu không có vụ án quan trọng thì chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây.”

Lưu Tử Thần nhẹ nhàng bổ sung: “Ý của Thiên Vũ là cậu Mạnh Tiêu này hoàn toàn có thể biết rõ tình huống này.”

Lý Nhất Đình kinh ngạc nói: “Vì vậy mà cậu ta chọn lúc này để xuống ao vớt hài cốt lên nhờ em tìm ra chân tướng? Vậy thì tại sao cậu ta lại không chủ động tìm em để báo cáo tình huống chứ, làm vậy chẳng phải càng gọn gàng dứt khoát hơn sao, cần gì phải mất mạng oan uổng chứ?”

Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Vậy thì càng có thể xác định rằng Mạnh Tiêu chỉ nghi ngờ sự tồn tại của thi thể chứ không có bằng chứng cụ thể, nên phải tự mình đi tìm. Trong lúc đó lại xảy ra vài chuyện bất ngờ mà chúng ta không cách nào biết được, chắc là không nằm trong phạm vi khống chế của cậu ta, tôi nghĩ, cho dù là ai đi nữa thì cũng sẽ không cố ý đi nộp mạng như vậy.”

Lý Nhất Đình than thở: “Nhưng anh vẫn không thể giải thích bàn tay đứng sau rốt cuộc đang ở đâu.”

Lưu Tử Thần cười nói: “Không lẽ các anh chưa từng nghi ngờ có lẽ có người đã giúp Mạnh Tiêu, hoặc là có nội ứng sao?”

“Trừ phi...”

Ánh mắt ba người giao nhau, giống như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.