Bên trong Đan Hoàng điện, tám ngọn đăng trụ cao như tám người, làm cho toà chính điện toát lên ánh nến huy hoàng như ban ngày.
Nơi này, chỉ sợ là chỗ có đèn đuốc sáng nhất trong toà Đường cung.
Xưa nay Hoàng đế tôn trọng đơn giản, không thích dùng những loại vật dụng phô trương, xa hoa, đối với các vị Hoàng tử cũng đều giáo huấn rất nghiêm, duy nhất chỉ có một nơi không thể bài trí đơn giản, đem toàn bộ những thứ xa hoa nhất ban thưởng trong Đan Hoàng điện cho Thái Bình công chúa, rất sợ nữ nhi mình phải chịu thua thiệt.
Lúc này Thái Bình công chúa lúc này đang ngồi phía sau án thư, đang trang nghiêm phân phó cho thị nữ thiếp thân ngày mai đi Đông Cung hỏi thăm Thái tử, còn phải chuẩn bị một hộp dược liệu quý giá dâng tới.
Thái tử ốm yếu từ nhỏ, lại bị Hoàng đế kỳ vọng quá nhiều, qua nhiều năm, mỗi lần sinh bệnh đều được cả Hoàng đế Hoàng hậu ban thưởng vô số dược liệu quý giá, tựa như nước chảy.
Thái Bình công chúa đương nhiên biết Đông Cung không thiếu một chút dược liệu nhỏ chỗ mình.
Nhưng dù sao chỗ ban thưởng của phụ hoàng mẫu hậu đều là tâm ý thương yêu nhi tử, Thái Bình cảm thấy nàng nên đi đưa những dược liệu này sẽ thể hiện được tâm ý của muội muội, hy vọng ca ca sớm ngày khỏi bệnh.
E là không thể giống như vậy.
Nghĩ tới tình trạng sức khoẻ của Thái tử, Thái Bình công chúa im lặng thở dài một lượt.
Thái Bình phân phó cho thị nữ thiếp thân xong, sắc trời cũng đã tối hẳn.
Sớm đã có ma ma đến giục nàng mau đi ngủ.
Thái Bình cảm thấy mất kiên nhẫn ——
Nàng đã không còn độ tuổi của một tiểu hài nhi, hai vị ma ma lại đối xử với nàng giống như búp bê, rất sợ nàng ăn ít đi hoặc ngủ trễ hơn, rất sợ gánh vác nửa phần trách nhiệm dẫn tới hoạ sát thân.
Cái gọi là "hoạ sát thân" đương nhiên đến từ chỗ mẫu hậu nàng.
Thái Bình còn nhớ rõ, năm đó mình mới mấy tuổi, ban ngày quá nóng, vì ham thích ăn lạnh, đã uống liên tục hai chén nước đá, bệnh mất hai ngày, mẫu hậu liền giáng tội tất cả tuỳ tùng trong Đan Hoàng điện.
Kẻ tội nhẹ phạt chịu đòn, sống lưng bị đánh mười trượng, hai mươi trượng tuỳ người, kẻ tội nặng sống lưng phải chịu bốn mươi, năm mươi trượng hoặc vĩnh viễn đày ở Dịch Đình.
Khi đó Thái Bình còn nhỏ, không rõ tại sao chỉ trong một đêm tất cả người hầu bên cạnh mình đều bị thay đổi.
Hỏi mẫu hậu, mẫu hậu chỉ cười cười bảo nàng mau uống thuốc.
Mãi cho đến mấy năm sau, Thái Bình lớn lên, dần dần hiểu chuyện, mới biết được chỉ vì bản thân chịu một trận bệnh nhẹ, mà đã đem tới tai hoạ ngập đầu cho toàn bộ trên dưới ——
Những người bị xử tội nhẹ cũng thôi đi, chỉ sợ cột sống lúc đó cũng bị đánh gãy lìa, làm sao có thể sống qua được mấy đêm?
Kể từ khi biết được điều này, từng làm cho Thái Bình bị ám ảnh rất dài, bản thân sinh ra cảm giác hoảng sợ mẫu hậu vô cùng.
Nàng thực sự cảm thấy, mẫu hậu có thể tuỳ thời tuỳ lúc định đoạt tính mệnh của bất luận kẻ nào.
Thậm chí Thái Bình cảm thấy ngay cả mạng của mình mẫu hậu cũng có thể đoạt đi bất cứ lúc nào.
Mặc dù tận trong đáy lòng Thái Bình, luôn có một âm thanh lý giải cho nàng: Sở dĩ mẫu hậu làm như vậy là vì yêu thương ta đến tận xương tuỷ; mẫu hậu vì trận bệnh kia của ta mà sinh lo lắng sợ rằng hạ nhân trong Đan Hoàng điện không chăm chú hầu hạ ta, thậm chí có người cất lòng xấu hạ hại chủ.
Thái Bình càng lớn, càng hiểu rõ một chuyện: Hài tử ra đời trong hậu cung, có thể bình yên lớn lên, tuyệt đối không phải đa số ai cũng được.
Nàng rất rõ ràng ý định bảo vệ mình của mẫu hậu.
Nhưng, những người kia dù sao cũng đã từng phụng dưỡng mình, trong vòng một đêm liền không thể tìm thấy nữa, thậm chí có người lại không còn trong nhân thế...!Loại cảm giác đó, thật sự làm cho Thái Bình nhỏ tuổi phải lo lắng sợ hãi.
Cũng theo tuổi tác lớn lên, đối với những chuyện trong quá khứ, những chuyện trong cung không thể nói ra, Thái Bình cũng có nghe được đôi chút.
Những cái đó cũng không phải không thể.
Hậu cung có bao nhiêu cái miệng, hạng người gì cũng có, Thái Bình cũng không phải hạng ngu dại, ngẫu nhiên từ đâu nghe được mấy lời đồn thổi, năm tháng qua đi, tự khắc có thể vẽ được một đường mơ hồ.
Thái Bình biết mẫu hậu từng đắc tội với rất nhiều người, cũng hại qua rất nhiều người ——
Người trong hậu cung, bất luận chủ hay tới, dường như không có tay người nào là sạch sẽ.
Thái Bình rất rõ chuyện này, nàng thử cố gắng tiếp nhận mẫu hậu như thế, giống như tiếp nhận sự thật về "Toà thâm cung chuyên chính như thế".
Mà cùng lúc đó, thứ mà nàng không thể không tiếp nhận được chính là sự tồn tại của Hạ Lan Mẫn Chi, cùng với hành vi của Hạ Lan Mẫn Chi.
Nếu nói việc tiếp nhận mẫu hậu hay là tiếp nhận toàn bộ nữ tử trong hậu cung, tiếp nhận chuyện trên tay nắm giữ bao nhiêu sinh mạng, Thái Bình còn có thể cố gắng thản nhiên đối diện.
Nhưng riêng đối với việc tiếp nhận loại người như Hạ Lan Mẫn Chi tồn tại, lại làm cho Thái Bình hết sức thống khổ.
Nàng vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt của Hạ Lan Mẫn Chi nhìn mình năm đó: Giống như một con dã thú tham lam, hung tàn, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nàng ra thành từng mảnh nhỏ.
Còn có Đang....
Bỗng dưng Thái Bình nhắm mắt lại, trên mặt thống khổ.
Đang Nhi là thiếp thân thị nữ tốt nhất của nàng, cũng là người mà nàng thích nhất, nàng xem Đang Nhi giống như tỷ tỷ, thế mà lại bị Hạ Lan Mẫn Chi...
Có đôi khi Thái Bình nghĩ rằng: Thứ gọi là "danh tiết" của một nữ nhân, đối với nữ nhân mà nói, thật sự quan trọng đến như vậy sao? Quan trọng đến độ, sau khi bị Hạ Lan Mẫn Chi làm vấy bẩn danh tiết, thiếu nữ Đang Nhi lại lựa chọn tự sát để thể hiện ý chí?
Năm đó, tiểu Thái Bình chỉ cảm thấy Hạ Lan Mẫn Chi quá đáng sợ, quá buồn nôn, buồn nôn đến độ làm cho Đang Nhi thà chọn tự sát cũng không chịu hạ thấp lấy hắn.
Đang Nhi là thị nữ trong cung, là nữ nhân trinh bạch chưa gả, so với hôn thê Dương thị của Thái tử năm đó rất khác biệt.
Cũng bị Hạ Lan Mẫn Chi làm vấy bẩn, nhưng vì muốn che giấu, Đang Nhi có thể chọn trở thành thị thiếp cho Hạ Lan Mẫn Chi, không ai có thể nói được nàng.
Cho dù là thị nữ được công chúa sủng ái nhất Đại Đường, cũng còn kém xa phong quang Tiểu thiếp Quốc công, sống một đời an nhàn, đạo lý này ai cũng có thể hiểu được.
Thế nhưng Đang Nhi lại tình nguyện lựa chọn cho dù có chết cũng không chịu gả cho Hạ Lan Mẫn Chi, đối với Hạ Lan Mẫn Chi, tâm trạng của Đang Nhi chắc hẳn đã chán ghét buồn nôn tới cỡ nào rồi?
Thái Bình đã từng cảm thấy Đang Nhi thật sự có cốt khí.
Phải biết rằng, cung nhân tự sát chính là trọng tội, không cẩn thận có thể liên luỵ cả nhà.
Nghĩ tới đây, Thái Bình lại cảm thấy Hạ Lan Mẫn Chi buồn nôn, đáng chết.
Ngay lúc đó, nàng cảm thấy mẫu hậu đối xử với mình thật sự rất tốt, không vì chuyện Đang Nhi tự sát mà liên luỵ người nhà Đang Nhi, còn khai ân cho phép đệ đệ của Đang Nhi vào cung học tập một chút.
Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy, Thái Bình càng có thêm hiểu biết về mánh khoé hậu cung, nàng không thể không hoài nghi sự tình xảy ra năm đó ——
Dù sao, mẫu hậu cũng không phải nữ nhân bình thường...
Vậy thì vấn đề là, Đang Nhi có thật sự đã chọn tự sát hay không?
Dựa theo tâm cơ của mẫu hậu, có phải đã...
Trái tim Thái Bình bỗng nhiên đập mạnh.
Nàng không dám nghĩ tới.
Nếu như...!cái chết của Đang Nhi cũng không phải do nàng ấy tự nguyện, mà là một nước cờ của mẫu hậu, vậy thì, còn có chuyện gì để Thái Bình tin tưởng vào sự an bài của mẫu hậu đây?
Bỗng nhiên Thái Bình đứng dậy.
Nàng mờ mịt nhìn ánh nến huy hoàng trong Đan Hoàng điện, thực sự cảm thấy giống như bị chèn ép.
Xưa nay Thái Bình không thích gọi nơi này là "Thái Bình Quán", cũng không rõ vì cái gì.
Giờ khắc này, tựa như nàng đã bắt được cái đuôi của chân tướng kia ——
Có lẽ, cái gọi là "cầu phúc vì ngoại tổ mẫu" cũng chỉ là...!một nước cờ của mẫu hậu.
Tâm tình Thái Bình phiền muộn, thay đổi đạo bào trên người thành một bộ Chu váy bình thường.
Nhìn lướt qua đạo bào xếp lại phía sau lưng, trong mắt các thị nữ lộ ra vẻ hốt hoảng, Thái Bình hít sâu một hơi, đem toàn bộ phiền não trong lòng đè xuống.
"Đây là thiên hậu ban tặng, phải vui vẻ ra nhận." – Thái Bình lạnh nhạt nói.
Thị nữ kia vội vàng cung kính đáp "Phải!"
Thái Bình cũng không biết tại sao trong mắt tên thị nữ kia, thái độ hờ hững xa cách vừa rồi, có vài phần giống với phong thái của mẫu hậu.
Lúc này điều mà Thái Bình quan tâm lại là một chuyện khác.
"Đỗ đại nương tử trở về rồi sao?" – Thái Bình tựa như thuận miệng hỏi.
Tên thị nữ nghe vật, biểu lộ cứng ngắc chớp mắt một cái, nhanh chóng khôi phục như thường: "Nô tỳ đi gọi Đỗ đại nương tử tới..."
Lời này nghe sơ qua dường như không có gì khác thường, Thái Bình âm thầm nhíu mày.
"Không cần! Bản cung tự đi gặp nàng." – Thái Bình dứt lời, không quản tới phản ứng của thị nữ kia, liền đứng dậy đi khỏi.
Thiên điện Đan Hoàng điện dùng để bố trí cho vài vị nữ quan hộ tống Thái Bình công chúa, phòng ngủ của Đỗ Tố Nhiên cũng ở chỗ này.
Thái Bình quen đường tìm được của phòng của Đỗ Tố Nhiên, cản thị nữ không cần kêu cửa, tự mình đẩy cửa bước vào.
Mới vừa tiến vào, Thái Bình đã mở tròn hai mắt, lông mày nhíu chặt lại ——
Trong phòng ngủ, thoang thoảng một mùi...!dược khí bay quanh?
Mùi thuốc kia có vẻ vô cùng nhat, dường như đã bị người khác cố gắng che giấu.
Nếu không phải vì mấy ngày nay thường hầu cận chỗ phụ hoàng, lại đi Đông Cung thăm bệnh trạng của Thái tử, Thái Bình cũng sẽ không thể "thính mũi" ngửi thấy mùi thuốc.
Thái Bình chặn tuỳ tùng lại, lệnh cho bọn hắn chờ ở bên ngoài.
Thái Bình khép cửa lại, rón rén bước vào trong.
Vừa đi vào mấy bước liền bị thanh âm Đỗ Tố Nhiên khẽ quát: "Kẻ nào?!"
Người luyện võ, tính cảnh giác quả nhiên bất phàm.
Nhìn thấy người đến quả thật là Thái Bình, Đỗ Tố Nhiên mờ mịt chớp mắt, sau đó phủi đất trên người đứng lên, hướng về phía Thái Bình hành lễ: "Bái kiến công chúa!"
Thái Bình gật đầu nhìn nàng, cho nàng đứng lên, sau đó tuỳ ý ngồi xuống bên cạnh.
Vừa bị bại lộ hành tung, nhưng Thái Bình lại rất thản nhiên.
Trái lại là Đỗ Tố Nhiên, nàng hơi cúi đầu nhìn về phía bàn tay Thái Bình bên dưới.
Thái Bình nghĩ tới dáng vấp của người bên cạnh, không còn nhẹ như mây gió năm xưa, nội tâm càng thêm nghi hoặc.
Dựa theo y áo mặc trên người, là váy lụa bình thường, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ngày thường Đỗ Tố Nhiên hành tẩu thuận tiện, quen mặc nam trang đơn giản, sao hôm nay lại học theo người khác, hoá thành ngọc nữ kiều nga rồi?
Khác thường, tất có dị!
"Khó lắm mới thấy ngươi mặc nữ phục." – Thái Bình yếu ớt mở miệng.
Đỗ Tố Nhiên cũng có một khắc xấu hổ: "Phải, đúng vậy..."
"Ừm." – Thái Bình trầm giọng.
Đỗ Tố Nhiên nhất thời không biết nói tiếp thế nào.
Thái Bình liếc nàng một cái, cảm nhận sâu sắc thân hình cao gầy của Đỗ Tố Nhiên, mặc nam trang hay nữ phục đều thích hợp.
Mà lúc này, thấy Đỗ Tố Nhiên mặc nữ phục, so với dáng vẻ trước đây lại thêm mấy phần phong thái thướt tha.
Đỗ Tố Nhiên như vầy thật đúng là hiếm thấy.
Đỗ Tố Nhiên bị Thái Bình nhìn chằm chằm tới độ mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Điện hạ sao lại rảnh rồi đến đây thăm thần?"
"Muốn đến thì đến thôi." – Thái Bình đáp.
Đỗ Tố Nhiên bị nghẹn họng.
"Mẫu hậu để ngươi bồi bản cung xuất gia, bản cung chờ cả ngày cũng không thấy bóng ngươi." – Thấy Đỗ Tố Nhiên không nói gì, Thái Bình đành phải nói thẳng.
Lời này, rất có ý tứ oán trách.
"Là lỗi của thần!" – Đỗ Tố Nhiên lập tức nhận lỗi: "Xin hỏi điện hạ có gì phân phó?"
Đỗ Tố Nhiên liền hỏi Thái Bình có gì phân phó, đây cũng không phải là đáp án mà Thái Bình muốn.
Thái Bình cười: "Phân phó?" rồi cười như không cười nhìn Đỗ Tố Nhiên: "Bản cung phân phó ngươi, để bản cung coi ngươi đang dùng loại thuốc nào để trị thương..."
Nghe được mấy chữ "thuốc trị thương", sắc mặt Đỗ Tố Nhiên lập tức thay đổi.
Vẻ mặt ngạc nhiên không kịp thu hồi, đã bị Thái Bình công chúa nghiêng thân về phía trước, một cái tay không khách khí đè xuống phần hông phía sau lưng.
Đỗ Tố Nhiên vội vã không kịp chuẩn bị, đau đến độ rên một tiếng, sau đó im bặt, mặt trắng bệch, thân thể vô cùng căng thẳng.
Thái Bình công chúa cắn môi, tiếp theo không chớp mắt thu hồi khí lực trên tay, lần theo vải áo trên lưng Đỗ Tố Nhiên ấn tới.
Đỗ Tố Nhiên cố nén cảm giác đau nhức, không thốt lên lời nào.
Thế nhưng sắc mặt nàng ấy lại càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi lạnh liên tục chảy ròng ròng, không thể tiếp tục gạt người.
Thái Bình tựa như sắp cắn nát môi mình: "Mẫu hậu đã đánh ngươi sao?"
Trong thâm cung lớn như vậy, có thể đụng tới Đỗ Tố Nhiên, còn để cho Đỗ Tố Nhiên chịu đựng nhẫn nại như thế cũng chỉ có một mình mẫu hậu.
Thái Bình hiểu rõ.
Đỗ Tố Nhiên không đáp lời, bờ môi mím chặt còn gấp gáp hơn Thái Bình.
Đây cũng chính là suy đoán mà Thái Bình phải chấp nhận.
"Tại sao mẫu hậu đánh ngươi? Ngươi đã làm sai chuyện gì để người trách phạt?" – Thái Bình thấp giọng chất vấn.
Nàng cảm thấy càng lúc càng không thể hiểu nỗi mẫu hậu mình.
Mặt Đỗ Tố Nhiên không còn chút huyết sắc, nâng vải lau đi mồ hôi trên mặt, còn khẽ mỉm cười, tựa như lúc Thái Bình đặt tay lên vết thương trên lưng, với Đỗ Tố Nhiên mà nói, cảm giác hưởng thụ không tệ.
"Tất cả đề là lỗi của thần...!Điện hạ không cần phải như thế ——"
"Rốt cuộc là thế nào? Nói!" – Thanh âm của Thái Bình lẫn tay của nàng đều đang run rẩy.
Nụ cười trên mặt Đỗ Tố Nhiên càng đậm hơn đôi chút.
Đỗ Tố Nhiên lặng lẽ nhìn khuôn mặt Thái Bình trong gang tấc, cả người đều thấm đượm khí tức quen thuộc của Thái Bình ——
"Nếu như thần nói, là vì Thượng Quan Uyển Nhi, điện hạ tin không?".