[Đồng Nhân Một Thoáng Mộng Mơ] Bố Cục

Chương 20




♠ Edit + Beta: Huyền Vũ 

Sau khi bé đầy tháng tôi đưa bé cùng đi làm, tới phòng làm việc thì đặt bé trong nôi. Không phải vì không thể làm việc tại gia hay do công việc tồn đọng nhiều mà vì phòng làm việc của tôi gần nhà hàng của Charlie hơn, anh có thể qua đây mỗi ngày ăn trưa với tôi, khi rảnh rỗi thì ở bên này chơi với con gái. Như vậy thời gian chúng tôi ở bên nhau sẽ nhiều hơn.

Nói là bày cục nhưng thực ra cục này cũng chẳng có tác dụng gì mấy với anh. Tính ra anh còn coi trọng gia đình, có trách nhiệm, nghiêm khắc, cẩn thận, tỉ mỉ hơn tôi nhiều. Tình cảm anh trao tôi còn vượt xa những gì tôi từng kì vọng. Tất cả những gì tôi mong muốn đều đã thành sự thật, cần gì tới bố cục nữa?

Ngày qua ngày, cứ bình lặng mà trôi.

Lão Phí bảo hâm mộ chúng tôi ghê, từ khi hai vợ chồng tôi rời Châu Âu, anh ta cảm thấy rất cô đơn.

Anh ta bảo, nhớ con nuôi quá, chọc tôi cười ha hả.

Thật ra từ sau khi có hai bảo bối, tôi chưa từng cảm thấy cô đơn, đôi lúc thoáng thấy nao lòng mà thôi, hai đứa còn quá nhỏ, mọi chuyện chỉ có mình tôi gánh vác. Nhưng từ khi kết hôn với Charlie, lòng tôi cũng trở nên an bình, tôi cực kì hưởng thụ cảm giác được ỷ lại anh. Có anh ở bên, dù trời có sụp cũng không phải lo, anh nhất định sẽ nghĩ cách giúp tôi.

Charlie cũng rất thích cảm giác này, anh từng nói, “Anh thấy từ khi kết hôn, em trở nên rất thoải mái, vui vẻ hơn nhiều.”

Sự thực là thế.

Tuy tôi vẫn có thể bước đi nhưng nếu đi lại nhiều, vết thương sẽ rất đau, hơn nữa lại không thể chạy nhanh. Nhưng Tiểu Hiên và Tiểu Viên đang tuổi ham chơi hiếu động, trước kia tôi dẫn tụi nhỏ đi chơi cả hai đứa thích chạy nhảy khắp nơi, tôi lại không muốn tụi nhỏ thất vọng nên đành cố sức đuổi theo, có chút vất vả.

Nhưng giờ…

Đi công viên, có Charlie.

Đi vườn bách thú, có Charlie.

Đi công viên trò chơi, có Charlie.

Đi mua sắm, có Charlie.

Họp phụ huynh, tôi và Charlie cùng đi.

Vì vết thương nên tôi không thể lái xe, nhưng ở trong thành phố không lái xe thì chẳng đi đâu được, nên tôi chỉ có thể gọi xe taxi hoặc mua xe rồi thuê tài xế, giờ dù đi đâu cũng có Charlie đưa đón.

Lúc trước chẳng mong cậy nhờ gì Sở Liêm nhưng giờ trong nhà đã có đàn ông, đỡ đần được rất nhiều chuyện.

Charlie ở bên giúp tôi rất nhiều chuyện, vậy nên tôi có kha khá thời gian rảnh để làm việc khác.

Tự tay làm điểm tâm và bữa chiều, kèm thêm vài món ngọt.

Những bộ tây trang và áo sơ mi của anh luôn được là phẳng phiu.

Trước bữa trưa, tranh thủ lúc giải lao pha cho anh tách cà phê anh yêu thích nhất.

Buổi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ, trao anh và tụi nhỏ một nụ hôn.

Buổi tối, sau khi Tiểu Hiên và Tiểu Viên làm bài xong là thời gian cả nhà nói chuyện vui đùa với nhau.

Sau khi các bảo bối lên giường ngủ là thời gian của hai vợ chồng.

Tối gối đầu lên tay Charlie, ngủ rất ngon.

Nếp sinh hoạt này vẫn được chúng tôi duy trì suốt nhiều năm sau khi kết hôn.

Charlie muốn tôi tìm hiểu việc làm ăn, bắt tay vào giúp anh xử lý công việc. Có lẽ anh để ý biết tôi ngoại trừ xử lý chút chuyện ở [Lục Tú] ra thì quá mức rảnh rỗi.

Người đàn ông này vẫn luôn nói ít làm nhiều, anh để ý tới tôi, anh thấy những điều tôi che dấu không để ai khác biết. Anh dùng cách của mình chậm rãi hòa nhập cuộc sống của mình vào cuộc sống của tôi.

Càng hiểu anh lại càng thêm tin tưởng anh, càng cảm thấy anh tài giỏi mạnh mẽ hơn tôi. Tuy không thể nói cụ thể anh giỏi ở chỗ nào nhưng anh có thể lẳng lặng khiến tôi thay đổi ý kiến theo hướng anh muốn một cách cam tâm tình nguyện. Với tôi, vậy là giỏi.

Khi tụi nhỏ nghỉ hè, một nhà năm người chúng tôi sẽ ra ngoài du lịch, đôi khi sẽ sang thăm lão Phí. Giáng Sinh hàng năm tôi sẽ gửi tụi nhỏ cho ông bà rồi cùng Charlie về Anh thăm bạn bè. Kì nghỉ đông thì ở lại Trung Quốc, tiện thể đón Tết Nguyên đán luôn.

Tôi không rõ vợ chồng người khác ra sao nhưng với tôi, theo thời gian ở bên nhau tình cảm dành trao sẽ ngày càng nồng đượm. Càng ngày càng thích dáng vẻ nghiêm túc của anh, càng ngày càng thích đan tay mình vào tay anh thật chặt, càng ngày càng thích cách anh quan tâm tôi, im lặng mà chú tâm.

Charlie nói sau khi kết hôn tôi mới dần dần yêu anh.

Có lẽ đúng vậy.

Anh bảo người khác thấy anh lạnh lùng, ít nói, tôi nói anh chân thành, nghiêm cẩn; người khác thấy anh khô khan vô vị, tôi nói anh vững chãi, đáng tin.

Anh bảo, thế nên chúng ta trời sinh một đôi.

Tôi không biết người khác nói gì, chỉ cảm thấy anh rất tốt.

Tôi hỏi anh đã yêu tôi từ khi nào?

Anh bảo có một lần anh và Phí Vân Phàm chờ tôi cả ngày, thấy tôi sáng đưa con trai đi thăm bảo tàng Louvre [1], trưa cho hai đứa ăn, chiều lại dẫn chúng đi công viên chơi, vừa coi sóc hai đứa trẻ vừa tranh thủ phác họa mẫu thiết kế. Buổi tối, nấu cho hai đứa một bữa tối phong phú ngon lành rồi giúp hai đứa dùng bữa, tắm rửa, ru ngủ. Tới đêm, lại vừa thêu vừa nói chuyện phiếm với Phí Vân Phàm, tinh thần sáng láng, ngôn từ sắc bén, ứng đối tài tình, tuyệt không thua kém. Lúc ấy anh còn nghĩ cô gái này đúng là sức sống dồi dào, tài giỏi thông minh, nói năng sắc xảo. Trên đường về nhà anh nghe Phí Vân Phàm nói cô mất một bên chân mới lắp bắp kinh hãi. Thế là rung động. Anh muốn cô gái này. Anh muốn lấy cô ấy làm vợ, muốn cô thuộc về anh, sinh cho anh những đứa trẻ xinh xắn, sống bên anh cả đời. Anh cũng muốn chăm sóc cô cả đời.

Tôi nghe anh kể, mỉm cười. Trong chớp mắt anh rung động, hẳn tôi phải cảm ơn nữ thần may mắn đã phù hộ?

[1] Bảo tàng Louvre của Pháp là một trong những viện bảo tàng nổi tiếng nhất thế giới, nơi trưng bày các hiện vật về những nền văn minh cổ, nghệ thuật Hồi giáo và nghệ thuật châu Âu từ thế kỷ 13 cho tới giữa thế kỷ 19 và là bảo tàng thu hút nhất trên thế giới với vô vàn công trình nghệ thuật nổi tiếng: Tượng thần Vệ Nữ, bức tranh Monalisa, v.v…

***[Bố cục].by.[A Đậu]***

Tiểu Hiên học đàn piano, năm mười lăm tuổi thằng bé tham dự một cuộc thi ở châu Âu, ẵm luôn giải nhất. Khi được phỏng vấn, thằng bé nói, “Trước đây tôi rất ngốc, vì ngưỡng mộ mẹ tôi nên tôi mới học đàn piano như bà. Kì thật khi ấy tôi chỉ hứng thú nhất thời, mới học được ba ngày đã chán. Cha dượng tôi mới nói, là con quyết định học đàn, đã học thì phải kiên trì không được bỏ dở giữa chừng. Từ đó em trai và em gái tôi học được một bài học, trước khi đề nghị với cha mẹ bất cứ chuyện gì, phải suy nghĩ cẩn trọng rồi mới nói. Kết quả chỉ có tôi là đen đủi, làm anh thì phải kiên trì không thể làm gương xấu cho hai em, vậy nên hôm nay tôi đạt được giải thưởng này.” Thằng bé nhìn camera làm mặt quỷ.

Phóng viên bật cười, chúng tôi ngồi nhà xem phỏng vấn cũng bật cười. Lão Phí về nước cùng thằng bé, bảo là phải chúc mừng con nuôi mình đạt giải. Vậy là tiệc chúc mừng gia đình trở thành dịp tụ hội bạn bè thân thiết.

Cha mẹ, nhà họ Sở đều tới. Cha mẹ Sở cực kì vui vẻ vì cháu trai mình, thằng bé rất tài giỏi nha.

Lão Phí cầm ly champagne, hỏi nhỏ tôi, “Kia là… Uông Tử Lăng?”

Tôi liếc mắt nhìn sang, gật đầu.

“Sao trông khác quá?”

Sao trông khác quá? Đây đều là tích lũy mà ra.

Sau khi sinh con, Sở Liêm rất thích thằng bé, cả ngày hết ôm thì nựng, đối với mẹ thằng bé tuy rất chu toàn nhưng cũng rất lạnh nhạt. Con bé tức giận, Sở Liêm im lặng, con bé to tiếng, Sở Liêm tránh đi, con bé bỏ về nhà mẹ đẻ, Sở Liêm không đuổi theo, chỉ về nhà ôm con trai. Mấy hôm sau mẹ lại khuyên con bé trở về, Sở Liêm vẫn đối đãi với con bé như khi nó chưa bỏ đi. Nên làm gì thì làm. Không cãi vã, cũng chẳng quan tâm. Cứ tiếp tục sống với nhau như vậy. Con bé bỏ về nhà mẹ đẻ vài lần, thấy vô dụng sau cũng chẳng về nữa.

Con bé cũng từng nghi Sở Liêm ngoại tình, nhưng Sở Liêm cứ tan làm là về thẳng nhà, không rẽ ngang đâm dọc. Chồng không để ý, mẹ chồng không ưa, con bé cũng chẳng có bạn bè, chỉ có thể nhờ ba mẹ giúp đỡ.

Mẹ khuyên nó đừng có ngang ngược nữa, đàn ông đều thích phụ nữ dịu dàng. Vậy là con bé liền trang điểm xinh đẹp, nói chuyện với Sở Liêm cũng nhỏ nhẹ dịu dàng. Thái độ của Sở Liêm với con bé có tốt hơn một chút, nhưng vẫn không ấm áp vui vẻ, cũng chẳng tình nùng ý mật.

Sau Tử Lăng từng có lúc ngoại trên tình tinh thần với bạn chat trên mạng. Con bé online nói chuyện với người kia, kể chuyện tình cảm trắc trở, trút hết sầu muộn, chữa vết thương lòng. Ngày nào cũng vậy, nói chuyện thâu đêm suốt sáng, ngày ngủ đêm thức, mặc kệ con cái. Sở Liêm biết chuyện chỉ bảo nếu nó muốn ly hôn, anh ta đồng ý.

Thế là con bé do dự. Đến khi hẹn offline lại phát hiện ra anh chàng kia là một thằng nhóc mới có tí tuổi đầu, con bé kinh hãi chạy thẳng về nhà. Còn cậu bé kia thì chẳng bao giờ gặp lại cô bạn chat gần ba mươi tuổi của mình nữa. Tình online cứ vậy đi tong.

Sở Liêm vẫn giữ im lặng, có vẻ anh ta đã đoán trước được kết quả này rồi. Sau Sở Liêm vẫn tiếp tục sống với Tử Lăng như trước.

Nó nói muốn sinh thêm một đứa, Sở Liêm nói, được. Nhưng chẳng biết vì sao Tử Lăng mãi không mang thai.

Con bé hâm mộ những người mẹ khác được con mình ỷ lại, ngưỡng mộ, còn con trai mình thì chỉ thích ở nhà ông bà chứ nhất quyết không chịu về nhà, hơn nữa thằng bé chỉ thân thiết với cha chứ chẳng mấy gần gũi với mẹ.

Vì con trai, con bé miễn cưỡng về sống chung với cha mẹ chồng, nhưng thấy con trai thân thiết với ông bà nội, với cha, thậm chí là với Sở Phái, Vũ San và Sở Lan nhưng nhất quyết không chịu gần mình, con bé nổi xung, cãi nhau với mẹ chồng và Vũ San một trận, đòi dẫn Sở Triệt về nhà. Cuối cũng không những thất bại mà Sở Triệt lại càng tránh né e sợ con bé.

Sở Liêm an ủi thằng bé rồi đưa Tử Lăng về nhà, hỏi thẳng, “Rốt cục cô muốn thế nào? Không sống yên ổn được sao? Mình sống không tốt cũng muốn người khác phải không tốt theo?”

“Anh rất lạnh lùng với em, anh đã không còn yêu em nữa rồi bla bla bla…”

“Vậy cô muốn tôi làm sao? Ngày ngày tặng hoa nói yêu cô? Cô làm ơn thực tế chút được không? Đã có con rồi, giờ tôi phải làm việc cho tốt, sau này mới nuôi được cho con trai, mới có thể chu cấp cho thằng bé học tại ngôi trường tốt nhất bla bla bla… Tôi không rảnh nói chuyện yêu đương với cô bla bla bla…”

“Anh không yêu tôi, ngay cả Sở Triệt cũng ghét người mẹ này…” Sở Liêm hồn bay phách lạc, đờ đẫn nói.

“Sở Triệt như thế là do ai? Khi thằng bé nửa đêm quấy khóc, tôi sợ đánh thức cô nên phải ôm thằng bé sang phòng khác. Sau khi cai sữa, cô chỉ lo giảm béo giữ dáng, cô ôm con được mấy lần? Sau mỗi lần cãi vã, cô đều bỏ đi biệt tăm biệt tích, lúc đấy cô có nghĩ tới con không? Lúc cô mải mê chát chít thâu đêm suốt sáng, tôi chỉ đành phải nhờ mẹ trông con. Bla bla bla…”

Có lẽ đã chấp nhận sự thực rồi, con bé khóc một trận rồi lại quay về nhà chồng, cố gắng gần gũi với con trai. Dần dần, Sở Triệt cũng bắt đầu thân thiết với con bé, nhưng so ra vẫn kém người khác.

Có lẽ con bé bị tổn thương nặng nề. Ở nhà chồng thì không ai trò chuyện, nó cũng chẳng dám hai ba ngày lại bỏ mặc con trai về nhà mẹ đẻ. Cuối cùng nó ăn uống vô tổ chức, tống vào người đủ loại thức ăn, dáng người dần phát phì, trở thành một người phụ nữ béo lùn tầm thường.

Tóm lại, đây là kết quả quá trình hôn nhân bất hạnh cải tạo một người phụ nữ.

“Do hôn nhân không như ý.” Tôi đáp lời lão Phí.

Anh ta gật đầu, không nhìn thêm lấy một lần, đổi đề tài, “Tiểu Viên có vẻ thích đá bóng, cô có muốn tôi giới thiệu cho thằng bé gia nhập một đội bóng chuyên nghiệp ở Châu Âu không?”

Có vẻ như nhà ta có một vận động viên nhỉ, “Để tôi hỏi ý Tiểu Viên rồi bàn bạc với Charlie đã.”

“A, tôi phát hiện ra từ nãy giờ cô chỉ uống nước trái cây thôi nha~ Từ khi nào Lục Bình yêu rượu bắt đầu kiêng rượu vậy?”

“Thôi đi, làm như tôi nghiện rượu vậy. Không phải chỉ uống quá chén một lần thôi sao? Tôi lại mang thai rồi.” Tôi xoa bụng, cười khẽ. “Ellen năm nay vào lớp một, ông trời sợ tôi nhàn hạ nên mới phái tới một tiểu quỷ để quấy rầy.”

Lão Phí lắc đầu thở dài, “Charlie thật may mắn…”—– Hoàn toàn văn —–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.