[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Quyển 2 - Chương 6-2: Trăm năm man hoang (2)




Thiên Nhan cùng Hiên Viên Lãng bước vào lại căn nhà gỗ, nàng nhìn quanh thì thấy lại có thêm một nam nhân nữa đang ngồi trên giường trúc. Nam nhân này một thân mạng ào màu xanh, nhìn hệt như một thư sinh yếu đuối. Gương mặt của hắn hơi nghiêng, chăm chú đọc sách, mang lại cho người ta có cảm giác thanh nhàn.

Thiên Nhan nhìn đi nhìn lại, thân xác này của nàng cũng thật tốt a~ Là thân nữ nhi, lại có những 4 vị phu quân, nàng ta không sợ không tiêu được hay sao? Bốn người mỗi người một vẻ, chính thất có hơi thở tươi mát, thanh nhã như hoa lan. Nhị phòng một thân quyến rũ mị hoặc. Tam phòng lại là một thư sinh như trúc * (Ở đây là chỉ quân tử trúc). Còn lại có một tiểu loli xinh đẹp,...

Thân thể này cũng thật biết hưởng thụ a~. Thiên Nhan than thầm, bước vào trong nhà, được Hiên viên Lãng đỡ xuống ngồi trên giường cạnh Đông Phương Úc Khanh, nàng cười thanh nhã:

“Ngươi chắc là tam phòng của ta đi?”

Nàng hơi nghiêng đầu, chăm chú hỏi Đông Phương Úc Khanh. Chỉ thấy khóe môi của hắn khẽ giật, lẩm bẩm gì đó như rất khó chịu nhưng lúc sau đã ngẩng lên, cười sáng rọi:

“Ha ha, đúng vậy,... thê quân, thân thể nàng không tốt, mau, lại nếm thử bát cháo cúc đào ta chính tay làm cho nàng!”

Thiên Nhan gật đầu, suy nghĩ một lát, có lẽ nàng nên quý trọng cuộc sống mới này đi, cũng nên thích nghi một chút. Nơi này chỉ có nàng cùng bốn vị phu quân, không có tranh đấu giới nghệ sĩ, cũng không có ám hại, đánh mất tình người của thế giới hiện đại. Nàng khẽ cười, nhấp một ngụm cháo do Đông Phương Úc Khanh bón.

Miếng cháo vừa vào miệng, ngay lập tức mặt Nam Cung Thiên Nhan xanh đi, nàng khó nhịn nuốt xuống, nhăn mi hỏi:

“Cháo này là chàng làm?”

Đông Phương Úc Khanh lần đầu tiên nghe được giọng điệu nàng nhẹ nhàng nói chuyện nên sủng thụ nhược kinh. Không hề để ý tới sắc mặt xanh lét của nàng. Hắn cười híp mắt, vui vẻ nói:

“Đúng là như vậy, nếu ngon nàng nên ăn nhiều thêm một chút! Ngày mai ta lại làm cho nàng.”

Thiên Nhan nghe xong, cơ hồ ruột cũng xanh luôn! Hắn nói ngày mai, còn làm nữa? Thiên Nhan còn có xúc động ngất đi. Nàng không muố vừa chết một lần vì bị đẩy xuống vực giờ vừa sống lại trong thân xác mới liền chết bất đắc kì tử vì ngộ độc thực phẩm!

Nhìn sắc mặt xanh lét và vẻ mặt vui không còn trời trăng gì của Đông Phương Úc Khanh, Hiên Vi6n Lãng rón rén bước đến, thử một ngụm nhỏ, sắc mặt cũng đen luôn! Lúc này, Đông Phương Úc Khanh nhìn thấy, không khỏi tức giận, xấu mặt với Hiên Viên Lãng:

“Ngươi dám dành ăn với thê quân! Đồ ta làm cho thê quân, biến mau!!!!!!!”

Thiên Nhan đang nhăn nhó vì bát cháo vừa ngọt vừa mặn kia nhìn thấy cảnh Đông Phương Úc Khanh giận quá mà đá Hiên Viên Lãng cũng cười ra thành tiếng, che miệng lại kết quả là sặc sụa vì vị cháo trào vào cổ họng.

Hiên Viên Lãng nhăn nhó gào lên:

“Hừ, ngươi làm cái này xác thực là muốn ám sát thê quân phải không? Hừ hừ, cháo ngươi làm ngươi tự ăn đi! Thê quân, nước!”

Nói xong, Hiên Viên Lãng rót nước đưa cho Thiên Nhan. Nàng uống vào, gắng ngừng ho đi. Còn Đông Phương Úc Khanh thì khác, hắn nhìn qua nàng rồi lại nhìn vào bát cháo. Một lúc sau, hắn mới múc một ít để nếm thử.

Vừa cho cháo vào miệng, cơ hồ hắn cũng muốn phun hết cả đồ ra luôn, Hiên Viên Lãng cười rất thành khẩn hối lỗi:

“Ta... muốn cho thêm chút đường, không ngờ lại lấy nhầm muối! Thật sự,...”

Thiên Nhan nhíu mày, dè dặt hỏi:

“Ngày thường là ai phụ trách nấu cơm vậy?”

Đừng nói với nàng là Đông Phương này phụ trách nha! Nếu ngày nào cng4 phải ăn đồ ăn hắn làm thì hãy xử tử nàng đi còn hơn!

“Là ta!”

Lúc này, Mạc Băng cầm trên tay một khay đồ ăn vào. Vừa nhìn thấy, hai mắt Thiên Nhan liền sáng lên, ngon quá, bày biện đẹp mắt, mùi hương lại thơm ngào ngạt nữa!

“Nào, thê quân! Há miệng!”

Thiên Nhan giật mình nhìn Sát Thiên Mạch ngồi kế bên mình từ lúc nào, hắn còn đưa một miếng bánh hoa đào lên kề miệng nàng nữa. Mùi thơm của bánh ngào ngạt làm nàng tự giác mở môi xinh, ăn chiếc bánh.

Quả là một trời một vực nha! Oa, vị thơm ngọt lại thanh mát, chẳng bù cho món cháo... của ai kia! Sát Thiên Mạch nhìn nàng ăn, trong thoáng chốc bị đôi môi kia thu hết tầm mắt, hắn cười vô cùng tà khí, khẽ nói:

“Nhìn nàng ăn như vậy, ta cũng rất muốn thử a~”

Nói xong, không kịp để nàng hay bất cứ ai phản ứng, hắn đã đưa lưỡi vào cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Cảm giác vô cùng thỏa mãn làm hắn khẽ kêu 'ưm' một tiếng. Thiên Nhan bị hắn ôm chặt, không phản ứng được gì, bị hắn hướng dẫn cho điên đảo tâm thần.

Những nam nhân đứng bên cạnh nhìn thấy không khỏi điên lên, muốn kéo hai người ra nhưng không ai dám làm thế. Mọi chuyện đã được thỏa thuận sẵn. Không ai độc chiếm được nàng, lợi tức ai kiếm được là của người đó, nếu lúc này phá hư Sát Thiên Mạch thì hơi nguy a~.

Chính vì, Sát Thiên Mạch Hỏa Thần này là một tên mặt rất dày! Có biết chăng khi đang cùng thê quân hoan ái hắn lăn người vào thì không hay mấy a~.

Sát Thiên Mạch thấy tiếng thở dốc vì thiếu khí của nàng thì khẽ cười, rời khỏi môi nàng, nhưng hai tay của hắn lại luồn vào trong áo, vuốt ve hai khỏa tuyết trắng, hắn thổi hơi nóng vào tai nàng:

“Thê quân, chi bằng đêm nay để ta thị tẩm a~”

Lúc này thị lợi tức của tất cả nam nhân trong phòng đều bị động tới. Bọn họ gần như nhảy dựng lên, vội vàng nói:

“Không được!”

“Ta nên là người thị tẩm mới đúng!”

“Ngươi đừng có quá đáng!”

Thiên Nhan lại bị đôi tay của Sát Thiên Mạch bức điên rồi! Nàng khẽ vặn người, thở dốc. Sát Thiên Mạch lúc này gian trá nói với nàng:

“Thê quân, hôm nay nàng muốn cho ai thị tẩm nào?”

Nói rồi, hắn còn dùng tay bóp lấy hai quả bồ đào căng tròn. Thiên Nhan rên xiết, không để ý tới câu hỏi mà hàm hồ đáp:

“Được cả a~”

Cả bốn người ngay lập tức trợn mắt, nhìn nhau đầy ẩn ý. Đông Phương Úc Khanh cười gian trá, khẻ lẩm bẩm:

“Không ngờ nàng ấy thích khẩu vị này! Được rồi, để ta đi chuẩn bị ít thuốc tránh cho thân thể nàng không chịu đựng được!”

“Ừm!“. Mạc Băng khẽ gật đầu.

Ngay khi Đông Phương Úc Khanh vừa rời bước thì ngay lập tức, ba con sói trong phòng gần như ngya lập tức vồ tới.

Mô phật, chương tới H a~. 5P a~. Thiên Nhan chịu khổ r ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.