“Phụt!”
Tuyệt Tình Điện tiên khí dập dờn, lan tỏa cả vài ba tia thần khí tản mạn. Mà
người bên trong đang ngồi với tư thế ngồi thiền lơ lửng trong không
trung phun ra một búng máu tanh nồng. Giữa những tầng khí màu trắng bạc
đan xen kia, dung mạo tuyệt luôn, ngũ quan góc cạnh tinh mĩ mang đến cho người ta cảm giác cao cao tại thượng không thể nào chạm tới. đó chỉ có
thể là cảm giác khi ta nhìn thấy… THẦN.
Mà người đó không ai
khác chính là Bạch Tử Họa. sau khi phun một ngụm máu tươi, thân hìn trên không trung của hắn rới nhanh xuống nền bồ đoàn. Trên miệng hắn vẫn còn dính vài ba tơ máu.
Hắn đã tấn giai thần vị thất bại sao?!
Không, chẳng qua là khi Bạch Tử Họa đang hấp thu lấy tinh hoa của nhật nguyệt
để chuyển chúng thành thần lực trong người thì bất chợt những ảo giác
đan xen của Thiên Nhan đã đánh sâu vào tâm trí hắn.
Nhưng cớ gì mà những hình ảnh của nàng lại có thể vượt qua được đại trận kết giới,
truyền tới tận đây? Không ai khác ngoài Âu Dương Thần Dật. hắn đang muốn tuyên cáo quyền sở hữu nàng với tất cả những nam nhân đã từng có quan
hệ hoặc ý nghĩ chiếm đoạt với nàng.
Những hình ảnh dâm mĩ của nàng và một nam nhân không rõ tràn ngập tâm trí của Bạch Tử Họa, làm cho hắn suýt tẩu hỏa nhập ma.
Không chỉ có Bạch Tử Họa sốc. Nhưng ít nhất chỉ có Bạch Tử Họa giữ được bình
tĩnh, muốn tấn giai thần vị xong xuôi sẽ hỏi cho rõ ràng, tại sao nàng
lại có thể đã là người phụ nữ của Sênh Tiêu Mặc lại có thể làm chuyện ấy với nam nhân khác?
Việc đầu tiên mà Sênh Tiêu Mặc, Đông Phương Úc
Khanh và Mạc Băng tiên chính là nhanh chóng chạy đi tìm tung tích nàng.
Làm mọi cách, dùng mọi bí thuật, nhưng chỉ tiếc là nàng vẫn không rõ
tung tích.
Còn Mạnh Huyền Lãng, trong tâm hắn lúc này ngoài
giận giữ cũng chỉ còn giận giữ mà thôi. Hắn tuy là không rõ chuyện nam
nữ cần làm nhưng là, hắn cũng có nghe qua,… hắn rõ đây là chuyện gì đang xảy ra. Hắn thật không ngờ nữ thần của lòng mình lại,…
Sát
Thiên Mạnh thấy hình ảnh tràn vào tâm trí mình thì tuyệt không rung
động. Hắn chính là không tin, nhóc con hồn nhiên đó làm sao có thể có
cái chuyện này? Hừ, chẳng qua là có ai đó muốn ngăn cản hắn tấn giai
thần vị mà thôi!!
Nhưng mà, ngay sau hôm đó, tin tức Nam Cung chưởng môn Mao Sơn phái đã mất tích.
Sau khi Thiên Nhan kiệt sức ngất đi Âu Dương Thần Dật lại mỉm cười thần bí
cúi xuống lặng lẽ bế Thiên Nhan lên, vuốt ve gương mặt tinh xảo của
nàng, còn thì thầm gì đó vào tai của nàng. Hắn bế Thiên Nhan đi đến bên
đỉnh núi, từ trên cao thả nàng xuống đáy biển Trường Lưu. Mà Thiên Nhan, nàng vẫn say ngủ như cũ.
Nam Cung Thiên Nhan một lần nữa thần
thức đi vào hư hải. nàng nhìn thẳng vào bông hoa sen chín cánh đã thiếu
hai chỉ còn 7 cánh trên không trung, cũng thừa biết là nàng sắp tiếp
nhận một phần kí ức của thân thể vị thần mà nàng đang trú ngụ.
Nhưng lần này, nàng lại nhìn thấy bên trong bên hoa sen đã nở, hiện ra một
bóng dáng. Nàng ngây ngất. Ngũ quan hoàn mĩ như thần, váy áo màu tím và
xanh thiên thanh dập dềnh tinh mĩ bay trong không khí. Nàng có một vẻ
đẹp làm cho người khác có cảm giác như muốn quỳ gối dập lạy, đây chính
là dung mạo của thần thật sự.
Nàng từ từ bay đến bên Nam Cung
Thiên nhan, theo bàn chân trần đẹp như ngó sen của nàng là những bông
hoa nước trắng xóa, dần dần, chúng vỡ vụn trong không khí, đẹp như châu
ngọc.
Hương thơm quanh quẩn bên khứu giác, nhẹ nhàng mà ngọt
thấm vào tim gan, vẻ đẹp của nàng không có lời nào diễn tả bằng lời, thê lương mà cô độc, tươi mát thanh thuần mà tràn đầy u uẩn. vẻ đẹp của
nàng khiến cho thiên địa phải thất sắc, phai mờ, không gì trên thế gian
có thể xứng bên nàng, chúng thậm chí còn không xứng để làm nền cho nàng
nữa.
Tới sắc đẹp của Nam Cung Thiên Nhan bây giờ mà cũng không thể nào sánh kịp, Thiên Nhan suy nghĩ một lát, nhanh chóng nói ra:
“Người là Hoa Thần và Mị thần Nam Cung Thiên Nhan thật sự?”
“Đúng vậy!”
Tiếng nói của nàng như chuông ngọc, nhuốm màu sắc thần bí mà thê lương, quyến rũ lòng người, hóa biệt nhân tâm. Giọng nói mang theo ngàn tiếng vọng
của đất trời vang vọng trong hư hải. hệt như thiên ý, lời nói của nàn
chính là thiên ý!
“Người mau cho ta về thế giới của ta đi! Người là thần, người có thể làm tất cả mà phải không? “
“Không thể.”
Nam Cung Thiên Nhan nhìn sâu vào vị thần ngạo nghễ trên thiên không kia, vẻ đẹp thần bí của nàng mang theo thần sắc kì ảo vô cùng nhiễu loạn lòng
người. nàng điên cuồng thét lên:
“Tại sao? Tại sao chứ? Ta không
phải là người, ta không phải là thần như ngươi, tại sao ngươi lại mang
ta tới đây?! Ta muốn về thế giới của ta! Ta không muốn thừa nhận sắc đẹp cùng pháp thuật của ngươi! Ta không muốn có quan hệ nhập nhằng với
những nam nhân đó nữa!”
Hoa thần, cũng là Thiên Nhan buông mày, lông mi dài như làn sóng lướt qua gương mặt tinh xảo, giọng nói vang lên:
“Ngươi phải chấp nhận, ngươi không phải là người khác, ngươi chính là ta! Ta
chính là ngươi, ngươi mới là chủ hồn, ta không phải, ngươi có biết
không? Khi hai ta sinh ra, mang theo trong mình thiên mệnh không thể làm chủ vận kiếp của mình. Ngươi biết vận kiếp của chúng ta là gì không?
Vận kiếp đào hoa!... ....ha…ha…”
Hiện hữu trên mặt nữ thần nụ
cười buồn mà thê lương tới cùng cực, không chỉ có vậy, giọng cười còn
tạo từng đợt sóng âm trong không khí, những cánh hoa nước trắng muốt
trong không khí nhanh chóng vỡ tan:
“Ngươi có biết Vận Kiếp đào
hoa là gì không? hahaha, vận kiếp đào hoa, ngươi không thể nào đời đời
sánh bên một nam thần nào, ngươi, vừa sinh ra đã định mệnh, phải có
nhiều nam nhân bên cạnh. Nhưng mà, ha ngươi, mảnh hồn vô tình nhưng lí
trí nhất lại có thể quyết định tách khỏi thân thể để lưu lạc tới thời
không khác mà sống, ngươi vốn khinh ghét nhiều nam nhân chùng một thê tử như các vị thần khác, ngươi là muốn một đời một kiếp hai con người mà
bỏ đi phải không?”
Nhan sắc khuynh thiên, nhưng nụ cười trên môi nàng lại điên cuồng biết mấy, nàng cuồng tiếu, tiếp tục:
“Ha ha, ta mới không cho ngươi tiếp tục sống tiêu dao như vậy, ngươi muốn
không yêu một nam nhân nào khác phải không? Ta mới không để cho ngươi
toại nguyện, pháp tắc năm đó vì muôn thần sắp ngủ say để tránh Thần kiếp mới để lộ ra lỗ hổng cho ngươi thoát khỏi nhưng mà bây giờ, muôn thần
sắp tỉnh dậy, pháp tắc đến cà hàng vạn thiên niên kỉ nữa cũng sẽ không
yếu đi nữa! ngươi không thể dời khỏi, ngươi sẽ phải chịu nỗi dằn vặt yêu nhiều nam nhân mà không muốn đến bên họ! ngươi phải chịu nỗi dằn vặt
ấy!”
Mặc dù đang trong trạng thái điên cuồng nhưng vẻ ưu nhã xinh đẹp vẫn không biến mất, Thiên Nhan lặng lẽ hỏi vị thần này:
“Ý ngươi là, ta mãi mãi không thể thoát khỏi đây? Bắt buộc phải yêu nhiều nam nhân cùng một lúc?!”
Nàng rũ mắt hỏi.
“Đúng vậy, ngươi có biết vì sao trước đây ngươi không hề động lòng với những
nam nhân kia không? Vì tia thần hồn này của ngươi thiếu rất nhiều thứ,
nó chỉ có lòng thương yêu nhân gia và lí trí sắc bén, định lực kiên
cường. Chính vì thế khi nhìn thấy Vân Du và Vân Thụy ngươi mới có thể
thân thiết với bọn chúng như thế. Ngươi biết không? bởi vì không có định lực như ngươi, mà ta đây tuy từ nhỏ có sức mạnh vượt muôn thần mà ta
không thể lộ diện vì sợ, sợ ta sẽ yêu nhiều nam nhân! Ngươi, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện đâu!”
Nam Cung Thiên Nhan nheo nheo mắt suy nghĩ, thật lâu rồi nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao:
“Ngươi nói đi, nếu như ta có thể cùng ngươi sát nhập, có thể làm cho Hoa Thiên Cốt mất đi tầm ảnh hưởng với thiên địa không?”
Nữ thần gật đầu, trong mắt khẽ lóe lên sự chán ghét rất nhanh chóng:
“Có thể, Yêu thần, tuy là sức mạnh vượt qua cùng thần nhưng cũng chỉ đứng
thứ tư trong những vị thần mạnh nhất, nàng ta từng có ý nghĩ giết ta
trong khoảnh khắc ta vượt qua thần kiếp. Lại không ngờ Ma thần cùng Chủ
thần đã không vì truyền hết thần lực giữ lại thân thể của ta mà ngủ say, cũng là do khi ấy các thượng thần viễn cổ đã ngủ say hét, chỉ còn chúng thần thượng cổ, sao nàng ta lại có thể làm lục giới cùng 3000 thế giới
đảo điên? Sức mạnh của ta hơn hẳn nàng ta, có thể làm được. nhưng mà, ta mong là ngươi có thể cảm hóa tâm linh của nàng ta, nếu không cho dù thế nào đi chăng nữa,…!”
Nam Cung Thiên Nhan khẽ gật đầu, nói:
“Điều cuối cùng ta muốn hỏi, Yêu thần tại sao lại là tai họa của thiên địa?!”
“Ta cũng không biết nữa! Ngươi biết đó, nỗi hận của nàng từ đâu mà đến
không ai biết. Trong số tất cả các vị thần, chỉ nói nàng sinh ra mang
theo cơn mưa máu trăm ngày cho thiên địa, mang chấp niệm của nhân gian
mà những vị thần rất ít có. Hazz, ngàn ăm trôi qua, có lẽ nàng cũng rất
hận chúng ta đi. Ta sinh ra được coi là điềm lành của thiên địa còn nàng lại là tai ương,…”
Nữ thần lắc nhẹ đầu tiếc nuối, Nam Cung
Thiên Nhan gật nhẹ đầu, xem ra trận chiến thần ma vạn năm trước cũng
không có đơn giản như thế đi! Nguyên nhân thật sự của nó, cũng quá là
thần bí rồi ~!
“Được rồi, thần khí của ta chính là Cửu thủy Điện
Liên Hoa dưới đáy biển trường lưu này. Còn thần vật của ta chính là
Thiểm Mị Điệp trên rừng cấm của trường lưu. Khi ngươi tiếp nhận thân thể này thật sự thì cần đi tìm những thứ đó!”
“Vậy là phong ấn sẽ là hoàn toàn giải trừ?!”
Tiếng cười khẽ rộn vang lên:
“Ha ha, ngươi cũng biết chứ nhỉ? Giao hợp với nam nhân mang thần huyết
trong người thì ngươi cũng có thể dần giải trừ phong ấn. Được rồi, giờ
thì, tiếp nhận đi!”
Nói xong, nữ thần tuyệt mĩ hòa vào một cánh thủy điện liên, bay đến ấn đường của Thiên Nhan. Sau khi nhận được điều đó, nàng như ngất đi, từng đợt kí ức cứ trào vào trí óc nàng, về thân
thế của nàng, người thân của nàng.
Cha, mẹ của nàng là những vị thần viễn cổ đang say giấc. Nam Cung Vân Du, nhị đệ của nàng, kế thừa
thần vị của Thủy thần từ mẫu thần. Còn Nam Cung Vân Thụy, tam đệ song
sinh cùng Vân Du, kế thừa thần vị là Lôi thần từ phụ thân của nàng.
Nam Cung Thiên Nhan vẫn chìm trog đáy biển Trường Lưu, những kí ức về từng
nam nhân cứ lướt qua trong đầu nàng như một đoạn băng quay chậm. Hay
lắm, đúng là nàng không có quên được những nam nhân ấy. nhưng tại sao?
Tại sao trong tâm nàng còn có cả Bạch Tử Họa? đó, đó là nam nhân của
Tiểu Cốt mà!
Nàng không tin, nàng không tin mình sẽ không thể
nào không yêu Bạch Tử Họa. pháp tắc thiên địa muốn nàng như vậy, nàng sẽ chống đối đến tận cùng. Nàng tuyệt không yêu Bạch Tử Họa, được, để xem. Nàng thầm nhủ như thế nhưng ai ngờ giấc ngủ này của nàng dài tới gần
một năm trời?