[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 62: Chính thức yêu




editor: Chu Muội

Thời gian trôi qua rất nhanh, một lần nữa lễ khai giảng lại được tổ chức.

Neville và Phoenix được tân tay bà Longbottom tiễn lên tàu, từ chuyện dấu hiệu đó, Augusta đặc biệt cẩn thận hành sự.

“Peter vượt ngục, bộ Pháp thuật toàn một lũ thùng cơm!”

Bởi vì Phoenix bắt được Peter nên Augusta lo lắng hắn sẽ tìm đến trả thù. Peter Animagus lại giỏi về che giấu, ẩn nấp, bà và hai anh em đặt rất nhiều cầm chế ở trong và ngoài trang viên.

Những ngày hè còn lại của Phoenix đều không được thoải mái. Cô rất muốn mói chuyện với Draco, nhưng trong tâm lại e sợ. Draco liệu có muốn nói gì với cô không? Là nói giữa hai người hết thảy đã xong, lập trường bất đồng, hay là tình cảm nhất thời?

Nếu hắn nói ra những lời kia, cô thật không biết phải làm sao...

Hiếm khi Phoenix có cảm giác bất lực.

Neville không hiểu chuyện, thắc mắc vì sao tâm trạng Phoenix sa sút từ đợt Quidditch World Cup, hắn lí giải Phoenix đã bị dọa sợ. Phoenix dù lớn nhanh nhưng tâm tình vẫn non nớt bé bỏng, qua một kỳ nghỉ hè tập luyện có chút thành quả, hắn an ủi Phoenix:

“Phoenix, mặc kệ có chuyện gì, anh sẽ đều đứng trước bảo vệ em!”

Phoenix nhìn ra cửa sổ, nghe được câu nói này của Neville, miễn cưỡng cười nhẹ.

Nếu là lúc trước, cô sẽ rất cảm động, tin tưởng không chút nghi ngờ. Từ lúc Neville bày rõ lập trường của hắn, nói lời tổn thương cô, cô hiểu được quan điểm trái ngược khiến bọn họ không thể quay về như lúc trước. 

Thấy Phoenix không mấy hứng thú, Neville ngượng ngùng, quay ra trêu đùa Villa tiểu thư. Màng mèo được nuông chiều rất nhanh tức tối, kêu “meo” một tiếng cào vào tay Neville.

“Anh ăn cơm xong rồi nhớ đến bênh xá lấy thuốc bôi vào.”

Nếu là bình thường cô sẽ an ủi Neville một phen, hoặc là cảnh cáo Villa một chút, nhưng bởi vì tâm tình không yên, cứ nghĩ sắp phải gặp Draco là Phoenix thấy khó chịu.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị kéo ra. Phoenix và Neville đồng thời quay đầu lại, vừa vặn chính là cái người cô vừa nghĩ đến.

Trải qua kỳ nghỉ hè, Draco lại cao thêm một ít. Hắn như biến về tiểu hỗn đản ngày xưa, hách dịch mà lười biếng nói:

“Lại đây, chúng ta cần nói chuyện.”

Ngay cả tên Phoenix hắn cũng không gọi được một tiếng!

Phoenix vẫn còn ngạc nhiên, mặt trắng nhợt. Neville phẫn nộ đứng lên, hắn tự tin hơn nhiều, cầm lấy đũa phép cao giọng nói: “Stupefy (choáng)!”

Hành động bất ngờ này đánh thức Phoenix, cô muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ nhìn thấy một tia sáng từ đỉnh đũa phép bắn thẳng vào Draco.

Draco không chậm hơn, nhẹ nhàng bâng quơ vung vẩy đũa phép, ngay cả Protego (Khiên) cũng lười dùng, mà hóa giải luôn Stupefy. Hắn hách dịch dùa cợt Neville:

“Dùng thần chú năm hai đối phó ta, Longbottom, tưởng trình độ ai cũng như cậu sao?”

Neville tức đến đỏ mặt, Phoenix cầu nguyện hai tên Goyle và Crabbe đừng có tới, bằng không tắc loạn, Neville tuyệt mất hết mặt mũi.

Cô xen vào giũa hai người:

“Có chuyện gì?”

Draco hiện tại mới được nhìn Phoenix kỹ càng. Hắn nhìn thẳng Phoenix, trong mắt cô hiện lên gì đó, nhưng lại rất nhanh nén nó xuống, bày ra bộ mặt lạnh lùng. Draco bày ra thói quen, giọng điệu ra lệnh:

“Đi ra ngoài nói.”

Phoenix chuẩn bị bước đi, bị Neville giữ chặt.

"Malfoy khặng định có ý đồ!"

Draco cười “ha” một tiếng, đũa phép chỉ bàn tay Neville trên cánh tay Phoenix: “Gryffindor đừng xen vào chuyện của người khác!” Ý tứ uy hiếp trắng trợn.

Phoenix tránh thoát Neville, ra ngoài còn đóng cửa lại, trầm mặc đi theo Draco.

Không nghĩ tới Draco đưa cô đến một khoang khác, là hắn đã chuẩn bị trước rồi, rất yên tĩnh.

Draco thuần thục thực hiện một tá phép cách âm, đề phòng có người vào còn đặt thêm phép ảo giác. Phoenix ngồi xuống, có chút rầu rĩ:

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Phoenix cảm thấy không hiểu được, là Draco không ngồi chỗ đối diện, mà lại ngồi ngay sát bên cạnh cô. Hắn cao lên không ít, bả vai cũng dài và rộng hơn, ngồi sát như vậy hai người như có như không đụng chạm lẫn nhau. Phoenix ngồi xích vào bên trong, Draco cũng nhích lại gần.

Draco chăm chú nhìn Phoenix: 

“Hôm đó, là mình lỡ hẹn.”

Nhắc đến cái lần hẹn đó, Phoenix cảm thấy cả người không thoải mái, cô nhớ đến đá người Tử thần thực tử, nhớ đến dấu hiệu Chúa tể hắc ám, còn có... cảm giác khi tay Draco bao lấy tay cô...

Trong lúc nhất thời, Phoenix không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể quay đầu tránh ánh mắt của hắn, khẽ ừ.

Như đã sớm dự đoán cô sẽ trốn tránh như vậy, Draco dựa vào càng gần, khoảng cách rút ngắn, hắn có thể thấy lông mi cô rung nhẹ.

“Bởi vì có chuyện, nên mới không đến được.”

Draco tiếp tục nói. Theo nhịp hô hấp, hơi thở nóng ấm lướt qua vành tai khiến khuôn mặt nhạy cảm của Phoenix ửng hồng.

Draco làm sao vậy, hắn chưa từng như thế này...

Phoenix cảm thấy cứ như vậy, cô sẽ không thể thở được, cả người sẽ choáng váng mà quên luôn điều muốn nói. Vì vậy quyết tâm lấy thế chủ động, cô quay đầu lại để nói chuyện với hắn. Hai người khoảng cách quá gần, chỉ cần một chút nữa thôi, hai cái đầu sẽ chạm vào nhau.

“Tôi gọi cậu rất nhiều lần.”

“Xin lỗi! Sẽ không có lần sau!”  Draco thở dài.

“...Cái gì lần sau.”

Phoenix dâng lên một tia chờ mong, như bị ai nắm chặt cổ họng, miệng lưỡi khô cứng.

Draco cười rộ lên, hắn ít khi cười như vậy. Giống như cười Phoenix xấu hổ trốn tránh, hắn nhìn Phoenix như yêu chiều ‘cô ngốc của tôi’, bàn tay luồn qua mái tóc lá cọ, ngả đầu cô nhìn hắn.

“Phoenix, em còn không hiểu sao?”

Hắn cúi đầu nói, trán đã gần như chạm vào trán Phoenix, hai người đều cảm giác được hơi thở của nhau. Draco cảm thấy cả người cứng ngắc, hắn không hề thả lỏng như biểu hiện bên ngoài. Nếu Phoenix có chút cự tuyệt, nếu cô ấy cự tuyệt,... được rồi, lần đầu tiên trong lịch sử có người từ chối Malfoy, hắn từ nay về sau chỉ sợ xú danh lan xa.

Hiểu được —— hiểu được cái gì? Phoenix nhìn Draco ở khoảng cách gần, được rồi, da hắn thật hoàn hảo, tuy cô biết từ lâu rồi, đến bây giờ vẫn còn chút ghen tị. Hiện tại không phải thời điểm để thất thần, cô hiểu đúng rồi sao? Đúng vậy, cô nghĩ đã hiểu được đôi chút, Draco cũng nghĩ như vậy sao?

Nếu đúng là vậy, họ có thể phải trả một cái giá thật lớn, đến chính họ cũng không chịu nổi.

Nghĩ vậy, Phoenix hơi rụt ra sau một chút, lưng eo cô lại bị bàn tay hắn chặn lại.

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Draco không dấu vết nhích sát lại một ít, thấy ánh vẻ chần chừ trong mắt cô, hai cánh môi mân mân lẫn nhau như đang chọn lựa, Draco không chờ nổi nữa.

“Tôi thích em.”

Giây tiếp theo, xúc cảm mềm mại ở môi, Phoenix thực bất ngờ, mà cô cũng đã thông suốt. 

Draco này mới là chân thật.

Draco thông báo, Draco hôn, còn có  độ ấm từ cơ thể Draco xuyên thấu qua quần áo, làm cô không nghĩ thêm được gì nữa. 

Nụ hôn này tuy nhanh chóng nhưng không thể coi là chưa xảy ra, tuy đơn giản nhưng thể hiện hết tình cảm đôi bên khiến hai người không thể lảng tránh.

Người chủ động là Draco, hai má đo đỏ, hắn lấy lại giọng, cố gắng làm như thuần thục. Phoenix chấp nhận hắn, hắn tin tưởng.

“Cậu cũng thích tôi.” Draco nói.

Draco lần đầu phát hiện tài ăn nói ngoại trừ đấu võ mồm cùng Poter thì còn có thể sử dụng theo cách này.

“Cho nên bọn mình là người yêu, không phải sao?”

“Nhưng...”

Phoenix cảm thấy má nóng bừng bừng, ôi chao! Nếu Neville biết Draco và cô làm ra loại chuyện này, có thể hay không đổi “Stupefy (Choáng)” thành “Avada Kedavra”?

Hai người giống như ôm sát lấy nhau vậy. Phoenix giữ khuỷu tay Draco:

“Bọn mình... ý mình là...”

Hai người đều băn khoăn chung một vấn đề, Draco đánh gãy lời Phoenix:

“Anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”

(khi hai người ở chung thì xung anh-em nha)

Âm thanh không lớn, nhưng cực kỳ kiên định, hắn sẽ cường đại hơn, chỉ có như vậy mới khiến mọi người không thể phản đối. Một ngày nào đó, hắn muốn mọi người phải nhớ kỹ tên mình, Draco Malfoy.

Mạnh mẽ rồi, mặc kệ là nhà Malfoy hay Longbottom, đều không thể ngăn cản bọn họ đến với nhau.

Cô là phù hợp với hắn nhất, hắn cũng thích cô nhất, cho nên vì Phoenix, trở thành kỵ sĩ vượt mọi chông gai có cái gì là không thể?

Draco nhận lời, như một loại lời thề, tuy rằng bọn họ còn trẻ, bởi vì nguyên nhân gia tộc nên hiểu được tầm quan trọng của lời thề

Phoenix cảm thấy tảng đá lớn trong lòng như được phá tan, thuận thế tựa đầu vào vai Draco, hai người chính thức ôm nhau ngồi một chỗ.

“Được, Draco.” Cô nhẹ giọng nói:  “Chúng ta cùng nhau mạnh mẽ.”

Draco và Phoenix thân nhau đã lâu, tuy đã xác nhận tình cảm, đi từ tình bạn tới tình yêu, cách thức ở chung của hai người không có quá nhiều thay đổi.

Chuyện Quidditch World Cup Phoenix không hỏi nhiều nữa, hai người tôn trọng lẫn nhau. Draco từng cho cô thời gian, đợi cô chủ động nói ra bí mật trong lòng, giờ phút này cô cũng làm điều tương tự.

Hai người ngồi cạnh nhau vô cùng hòa hợp, mới bắt đầu còn có chút thẹn thùng, sau đó không khí giữa hai người càng trở nên ấm áp hòa hợp.

“Lúc nãy...” Phoenix bây giờ mới nhớ có chuyện phải tính sổ: “Thái độ khi nãy của anh rất kém đấy!”

Draco nghịch ngợm lọn tóc quăn của cô, chỉ hận rèn sắt không thành thép:

“Nếu lúc nãy không tỏ thái độ một chút, Longbottom còn để em đi sao? Chẳng lẽ còn phải cùng hắn hàn huyên, luận đàm chút pháp thuật?”

Neville tình nguyện hàn huyên pháp thuật với Malfoy, còn hơn là để em gái mình trở thành bạn gái Draco.

Quả thực là vậy, Phoenix không thừa nhận cũng không được. Không ngờ qua một kỳ nghỉ hè, hắn không những cao mà còn thông minh lên nhiều. Bằng không lấy cái tính tình cũ kia tuyệt sẽ một sống một chết với đối phương.

Nghĩ đến quan hệ giữa Draco và Snape, Phoenix băn khoăn hắn có biết chuyện Snape với Donna không? Dù sao cũng là đời sống riêng tư của người khác, cô nên ít tò mò chút.

Đến lúc Phoenix trở lại khoang của mình, chỉ có mỗi Hermione ở đó, Neville không biết đã đi đâu.

Hermione nói hắn và đám Finnigan ở chỗ Potter, bàn tán chuyện Qiudditch World Cup.

Bên ngoài trời đổ mưa to, Neville tức giân đi về, đóng cánh cửa rầm một tiếng to.

“Lại là tên Malfoy đấy!” hắn ngồi xuống lại nói tiếp:  “Cứ như hắn tiên đoán được năm nay có chuyện khủng bố gì đó vậy...”

"Năm nay có cái gì?" Hermione cùng Phoenix đều tò mò mà hỏi.

Neville cũng biết mình lỡ miệng, Malfoy chỉ cười nhạo Harry và Ron một trận, nói năm nay có sự kiện lớn, nhưng cụ thể là gì thì hắn không có nói.

“Ai~ Còn có chuyện gì được chứ!” Hắn thở phồng mũi “Đương nhiên là tên đó hy vọng có mấy chuyện xui xẻo tìm đến Harry rồi!”

Khi xuống tàu, Phoenix lôi kéo Draco hỏi chuyện vừa nãy. Ai ngờ hắn làm ra vẻ thần bí với cô:

“Một lát nữa Dumbledore sẽ tự khắc nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.