Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ

Chương 6: Trả giá




Việc gì cũng có cái giá của nó, chẳng bao giờ có chuyện không làm mà hưởng. Nàng yên lặng nghĩ.

Cho dù không phải thứ sức mạnh nàng muốn nhận, nhưng đã nhận rồi, thì không thể tránh khỏi phải trả phí cho quyền lợi của mình.

Là thế đấy.

Cho nên khi người khác sợ hãi, hay ngạc nhiên khi chứng kiến năng lực cường đại của nàng, mờ mắt vì cái danh xưng “vi mệnh vu”, rồi thì “hoạ chủng kí sinh” chói sáng, nàng chỉ im lặng cười khổ.

Cho dù đã thu phục hoạ chủng vài thập niên, nàng vẫn không dám mạnh miệng tuyên bố đã hoàn toàn khống chế nó. Gốc ác hoa giả dối này, vẫn chỉ chờ nàng hơi lơi lỏng phòng bị một chút thôi sẽ lập tức đánh lén.

Ví dụ như hiện tại, vừa mới tỉnh dậy, thống khổ quen thuộc liền ập đến, phô bày tất cả mọi khuyết điểm và tổn thương của nàng, lời nói nhỏ nhẹ thì thào bên tai, kích thích thần kinh, tạo thành tiếng vọng không ngừng quẩn quanh trong đầu óc nàng, lan khắp toàn thân.

Nhìn ngươi xem, Kim Anh Tử. Tiếng nói của hoạ chủng giống như thuỷ triều không ngừng bào mòn bãi cát. Nhìn ngươi xem. Ngươi cơ bản chưa từng sống vì mình, chỉ biết sống theo một lối mòn khổ sở đến cùng cực. Trên thực tế, ngươi còn chưa từng được sống. Ngươi không có.

Không có thanh xuân, không có tình yêu, không có sắc đẹp, cái gì cũng không có. Ai cũng muốn lợi dụng ngươi, Kim Anh Tử. Chờ xem đến lúc không còn giá trị lợi dụng nữa, ngươi sẽ có kết cục gì…Ngươi sẽ trả giá vì vây khốn ta. Đứa con ngươi tự mình cực khổ nuôi nấng chỉ biết nhốt ngươi trong nhà đá, đứa chắt ngươi tình nguyện chịu chết thay thì bán ngươi cho một tà ma tràn ngập ác ý.

Ngươi cho là phong ma đó yêu ngươi sao? Ngu xuẩn, nữ nhân ngu xuẩn, chung quy thì ngươi chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn a, Kim Anh Tử. Hắn chỉ tìm chút mềm mại trên người ngươi, phát tiết tình dục. Hắn có hiểu ngươi không? Khi ngươi cô tịch thê lương, hắn luôn biến mất. Bởi vì hắn không thương ngươi. Thế gian không có kẻ nào yêu ngươi, bọn chúng chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi.

Chỉ có ta, chỉ có ta đối xử khác với ngươi, Kim Anh Tử. Ta đem lại cho ngươi mỹ mạo và tuổi trẻ, ta ban thưởng cho ngươi trường sinh bất tử, ban cho ngươi sức mạnh cường đại và sức quyến rũ chết người. Phục tùng ta, phụng dưỡng ta đi…bé cưng, tất cả bất mãn và tiếc nuối của ngươi, ta đều biết, ta hiểu được lòng tham, ta hiểu được bóng tối của ngươi.

Ngươi thật dơ bẩn, đúng vậy. Dơ bẩn. Nhưng ngươi chỉ biết đè nén, làm lãng phí dục vọng hắc ám của mình, đây là không đúng. Thuận theo bản năng đi…Giải phóng tất cả bất mãn và cuồng nộ đi… Sau đó ngươi sẽ hiểu…

Phụng dưỡng ta! Phụng dưỡng ta! Ngươi mới biết thế nào là tuỳ tâm sở dục, thế nào là làm càn, cái gì gọi là tư vị của cực lạc! Hiến tế tất cả những kẻ bại hoại dám lợi dụng ngươi, lợi dụng khát vọng của ngươi! Thuận theo dục vọng huyết tinh dơ bẩn của chính ngươi đi!

Đừng từ chối! Linh hồn ngươi đang kêu gào đòi báo thù!

Lời lầm rầm vô tận, kích động cũng vô tận. Mấy chục năm rồi, chỉ có âm lượng lúc lớn lúc nhỏ, chứ chưa bao giờ gián đoạn.

Kim Anh Tử vẫn trầm mặc như nước, phiêu đãng giữa tỉnh và mơ, có chút phân tâm nghĩ.

Đúng a, cho dù là ác hoa, cũng là kẻ có bản lĩnh. Hoàn toàn đâm trúng mọi bất mãn và cuồng nộ của nàng, đào lên chốn âm u nàng đã chôn giấu rất sâu.

Không trách người ta luôn dễ dàng lạc lối, thực dễ dàng. Nhất là loại tiếng nói nhỏ nhẹ này thường thường dẫn đến đau đầu kịch liệt, từ thân xác đến linh hồn đều phải chịu đau đớn.

Nhưng trí nhớ của nó thật không tốt. Ác hoa đáng thương. Nếu tra tấn nàng có tác dụng, làm sao đến tận bây giờ vẫn chỉ có thể khuất phục làm thuộc hạ của Kim Anh Tử.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nàng không có cái mặt nữ tính nhu nhược, muốn được sủng ái. Nàng sinh ra hèn mọn, kế thừa bản tính của người phụ nữ truyền thống từ mẫu thân, bền bỉ đến tàn nhẫn.

Mẫu thân của nàng rất tàn nhẫn, nàng còn hơn thế.

Con người thời đại này không thể hiểu được cái thứ tàn nhẫn này. Đó là tàn nhẫn với chính mình: đau bụng sinh còn có thể nấu xong cơm chiều cho cả nhà ăn, còn mình yên lặng ra sau cửa sinh con. Sinh không được mấy tiếng, còn tranh thủ lúc sáng trăng đi cấy mạ, coi thường thân thể đau đớn đang rầm rĩ phản đối.

Đối với con gái mình, cũng tàn nhẫn. Có thể chỉ vì đám cưới của con trai, đưa hai đứa con gái đi làm con dâu nuôi từ bé, còn Kim Anh Tử thì suýt chút nữa bị đẩy vào hố lửa làm gái lầu xanh.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không nhận không được, nàng quả thật là máu mủ của mẫu thân, từ trong xương tuỷ đã mang theo bản tính ác liệt. Nàng ác đến mức…không bao giờ tha thứ cho cha mẹ, anh em, chưa bao giờ quay về nhà. Năm xưa dù tuổi cao, nàng vẫn liều lĩnh nhận nuôi hai chắt gái, từ chối đổi dưỡng với người khác.

*Đổi dưỡng: đổi người nuôi nấng, bé gái cho đi làm con dâu nuôi từ bé, bé trai cho đi để kế thừa hương khói.

Bởi vì đã từng bị bỏ rơi, cho nên nàng từ chối việc bỏ đi con cháu nối dòng của mình, cho dù chỉ là con gái.

Chính vì ác như vậy, cho nên dưới ánh mắt đầy ưu tư nghi ngờ của cha mẹ chồng, nàng vẫn bình thản ung dung, không bị nam nhân bên ngoài hấp dẫn, không phạm phải tội thất tiết gì. Chính vì ác như vậy, nàng mới có thể nuôi sống ba thế hệ, khi cháu trai và cháu dâu chết trẻ, một mình nàng chống đỡ cả gia đình. Chính vì ác như vậy, ác như vậy, mới có thể tàn nhẫn bóp nghẹt mọi yếu đuối và ưu thương, mọi ôn nhu cố hữu và khát vọng yêu thương của nữ nhân, giết chết gần như hết thảy mọi tình cảm của mình, chỉ còn lại chút trách nhiệm của người mẹ và tôn nghiêm.

Đúng vậy, tôn nghiêm. Kiêu ngạo và tôn nghiêm. Từ khi tránh được số kiếp phải làm gái làng chơi, nàng biết chỉ có hai điều đó là đáng giá bảo vệ.

Hoạ chủng a, ác hoa…Ngươi nói đúng mà cũng nói sai rồi. Lòng người không phải chỉ đơn giản như thế. Ngươi có thể nhìn ra bất mãn và mất mát trong lòng ta, nhưng không biết góc tối đó không phải chỉ có chút tham lam bỉ ổi này thôi.

Luôn có thứ gì đó khiến ta phải duy trì kiêu ngạo của mình. Ví dụ như tôn nghiêm của một người mẹ, ví dụ như từ ái.

Ta là mẫu tôn, mẫu tôn a! Là uông di đã làm mẹ của ba thế hệ con cháu, là vi mệnh vu đã từng hầu hạ quỷ thần rồi lại cãi cả thiên mệnh a!

Ta không cần tuổi trẻ, không cần sắc đẹp, không cần tình yêu, không cần ôn nhu. Cho dù thân thể đã nửa hoá yêu…

Ta vẫn như trước, là một vu nữ kiêu ngạo như trước.

Giọng nói nhỏ nhẹ của hoạ chủng lớn dần, ầm ầm như muốn nổ tung, không còn nghe rõ ra tiếng gì nữa. Nhưng nàng vẫn trầm mặc.

Mặc kệ hoạ chủng gào rống có bao nhiêu điên cuồng, nàng vẫn dứt khoát không trả lời.

Cuối cùng, chỉ nói hai chữ: “Nghe lệnh.”

Hoạ chủng kêu thảm thiết một tiếng, thanh âm chói đến mức linh hồn đau như bị đâm trúng, rồi im lặng, cho nàng chút an tĩnh ngắn ngủi.

Nàng mở to mắt, nhìn những tia sáng bình minh trôi nổi trên không. Đầu đau giống như bị đập vào, toàn thân là vết sẹo loang lổ, huyết hoa vỡ nát, cành lá yếu ớt của hoạ chủng không cam lòng lui về, hơn nữa còn toát ra mùi mục nát.

Đau? Đương nhiên. Nàng biết có một số chỗ còn hỏng nặng hơn nữa. Nhưng vẫn tốt. Đã bao nhiêu năm rồi, đau đớn sắc nhọn, hôi thối, máu tanh, nàng đều đã chịu qua, trước giờ ổn, sau này cũng thế.

Khác với cảm giác thống khổ ban đầu, bây giờ chút dằn vặt chỉ giống như một câu chuyện xưa cũ, nàng đã biết phải đối phó thế nào.

Lúc ban đầu, nàng đã từng bị những thứ này dày vò đến mức nghĩ đến tự sát. Khi nàng không còn chút thanh tỉnh, hoạ chủng bị vây trong cơ thể nàng chợt phát hiện, so với một cái xác không hồn, nó thích nàng còn sống hơn.

Nếu để Kim Anh Tử còn sống, hơn nữa duy trì thanh tỉnh, hoạ chủng chẳng những không có biện pháp với nàng, ngược lại còn yếu đuối mà khuất phục…tạm thời.

Nhưng lựa chọn này so với tự thiêu thì tốt hơn. Không phải chỉ có hoạ chủng mới có thể do thám lòng của nàng, nàng cũng có thể thăm dò bản năng của nó. Tự thiêu quả thật có thể cho Kim Anh Tử được giải thoát khỏi cuộc sống thê thảm hơn cả chết này, nhưng hoạ chủng cũng sẽ bị diệt vong theo nàng, rồi từ trong tro tàn sẽ sinh ra một mầm mống mới, trở thành hoạ chủng tương lai.

Nàng đã sớm biết, thân là vi mệnh vu sẽ không được chết tử tế, hoạ chủng, coi như báo ứng của nàng đi. Cho nên, bản tính ác liệt của nàng lại trỗi dậy, quật cường đối diện với số mệnh, một mình chịu từng phản thệ và dày vò của hoạ chủng.

Cho nên, nàng đã học được cách hờ hững đối mặt với đau khổ, gần như một kiểu chết lặng vô tri, dù là cô độc, dù là bị quỷ thần mình hết lòng tôn thờ quay lưng, bị người nhà giam cầm phản bội, nàng vẫn cứng đầu nhận hết thảy.

Đau khổ và tra tấn của nàng, lại không ai biết. Dù là người đã chung chăn gối với nàng nhiều năm, Diệp Lãnh, cũng không biết. Kẻ duy nhất có chút cảm giác, lại chính là chủ sơn thần giả mạo đã bị nàng đánh lén, Phần Ngục, thỉnh thoảng hắn sẽ lộ ra vẻ mặt thương cảm, thậm chí cho nàng ít ma tuý.

Ta không cần những thứ đó. Tuy rằng cười cười nhận lấy, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, ta không cần.

Nàng không hiểu cái gọi là “cầu cứu”, cũng không cho rằng mình có tư cách cầu cứu. Nàng hỏi thăm hoạ chủng Tiền Sơn, Tiêu Tức, không phải vì hâm mộ hay đố kị, mà là lo lắng nàng đã hao hết tâm lực khống chế một gốc hoạ chủng rồi, một gốc hoạ chủng khác lại không khống chế được thì uổng hết công sức của nàng.

Đúng vậy, nàng chính là kiền bà ngoan cố, tàn nhẫn, thay đổi thời đại nhưng không thay đổi nhân sinh quan. Từ nhỏ đến lớn, đời nàng là những lần trả giá không ngừng nghỉ. Đây là số mệnh, mệnh của “những hạt cải dầu”. Cho dù kéo dài qua hai thế kỉ, nàng vẫn không nghĩ ra người khác sẽ vì cái gì mà tình nguyện cứu mình.

*Những hạt cải dầu: nguyên văn là “du ma thái tử”, một tiểu thuyết của Đài Loan của tác giả Liêu Huy Anh, đã được dựng thành phim. Tác phẩm nói về quan niệm nữ tắc truyền thống của Đài Loan, theo đó vận mệnh phụ nữ cũng giống như những hạt hoa cải, phiêu tán theo gió, rơi xuống đâu thì phải thích nghi ở đó.

Nàng có thể tự chăm sóc bản thân. Nếu không, dựa vào những người xung quanh nàng, thì làm sao nàng còn sống đến giờ?

Diệp Lãnh? Có lẽ hoạ chủng nói đúng. Hắn cần chỉ là một thân thể yêu mị…phù hợp với thẩm mĩ Ma tộc, nên chọn nàng. Cho nên?

Cho nên hắn phải biết khổ sở của nàng, phải cứu nàng?

Cho dù nàng chỉ là một phụ nhân đọc sách không nhiều, nhưng cũng biết cái gì gọi là logic, cái gì gọi là ngu xuẩn.

Nàng đứng dậy, đoá hoa thối nát bay xuống, dần dần biến mất, mùi vị khó chịu cũng chậm rãi tan đi. Đến lúc tắm xong, một chút mùi xác thối cũng không còn nữa.

Nâng tay nhìn làn da không tỳ vết, tấm tắc cảm thán. Thật không sai. Lực khống chế càng ngày càng tốt, ý chí của hoạ chủng càng lúc càng yếu, thời gian chịu đau cũng ngắn đi nhiều…Ít nhất một ngày có đến vài giờ an bình.

Kim Anh Tử thẳng lưng, mang theo nụ cười thản nhiên đi vào bếp.

Lại là một ngày mới. Nàng kiêu ngạo nghĩ. Nàng lại thắng lợi bước sang một ngày mới, không có bại dưới tay hoạ chủng.

Trong phòng có tiếng động, nàng lắng nghe một chút, là Diệp Lãnh. Một tên khó bảo. Hắn vẫn bất lịch sự như vậy, hỏi cũng không hỏi, tự tiện dùng phòng tắm của nàng, như thể chưa từng rời đi.

Bất quá, chuyện này không đáng để tức giận. Cái chính là, Diệp Lãnh sao còn chưa chán, vì cái gì vẫn trở về đây.

Làm nàng thực buồn bực.

Đúng! Nàng thừa nhận tay của Diệp Lãnh là tay nam nhân, cho nên nàng chọn Diệp Lãnh. Nhưng đây không phải lý do Diệp Lãnh quay về.

Nàng chỉ biết, cuộc sống của nàng có rất nhiều việc, rất bận rộn, lại quá cầu toàn, cho nên không thể có không gian để làm một “nữ nhân”. Năm tháng dài đằng đẵng không dạy cho nàng được gì nhiều, chỉ có một sự thật.

Mỗi người đều độc lập, cho dù có thân mật thế nào, cho dù có gắn kết bằng huyết thống. Thứ duy nhất có thể nắm trong tay, chỉ có chính mình.

Cho nên nàng không hiểu Diệp Lãnh.

Cho dù đã quan hệ thân mật như vậy, lòng của nàng vẫn lạnh nhạt, xa xách, thậm chí còn có chút tò mò mà đối xử ôn nhu với Diệp Lãnh không ngừng trở về…Đương nhiên là như với con cháu, luôn mang theo dạy dỗ.

Diệp Lãnh tóc ướt sũng đi vào phòng bếp, vẻ mặt hồ nghi: “Ta nói này, nàng đã không còn nguyệt sự từ ngàn năm nay rồi, sao trong phòng tắm lại có mùi máu tươi? Không phải là nàng lại nhiều chuyện đi xen vào việc nhà người khác đấy chứ?”

Kim Anh Tử không trực tiếp trả lời. “Ăn cơm hay ăn bánh mì?”

“Ta hỏi mà nàng đáp đi đâu rồi?” Diệp Lãnh nổi giận. “Nếu có trứng rán, thịt hun khói thì đương nhiên ăn bánh mì! Sữa!” Thật kiêu ngạo đẩy cái cốc không đến trước mặt Kim Anh Tử.

Kim Anh Tử cười thầm, nghe lời rót đầy sữa cho hắn, bỏ bánh mì vào máy nướng. Dù sao Diệp Lãnh cũng là sinh vật đơn bào, nhét no dạ dày hắn, hắn sẽ lập tức quên thắc mắc.

Lừa gạt hắn nhiều năm như vậy, đều trót lọt qua cửa, giá khinh tựu thục a.

*Giá khinh tựu thục: xe chạy nhanh vì quen đường, làm nhiều lần thì quen tay.

Nhưng lần này thì khác.

***

Sau khi hoan ái “quá độ”, Diệp Lãnh vì muốn chứng tỏ bản thân, giờ đã đến mức hấp hối, lại giữ cánh tay nàng hỏi: “Nàng, nàng còn chưa nói…vì…vì sao sáng sớm trong phòng tắm đã có…mùi máu tươi…nàng…nàng đừng nói với ta là nàng vụng trộm bắt đàn ông…”

Kim Anh Tử không hề lo lắng mà thưởng cho hắn một cú huých khuỷu tay vào thẳng mặt, khiến cho hắn lăn thẳng từ trên giường xuống sàn nhà. Toàn thân nàng là cành cây, pha lẫn chút huyết vị, lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngươi nghĩ ta bắt hay không bắt?”

Diệp Lãnh giận dữ ngẩng đầu, lại uống phải chút…máu mũi của chính mình. Nữ nhân này có phải muốn giết hắn rồi không?!

“Ta là quan tâm đến nàng, aizzz, kiền bà!!!” Giữ chặt mũi, Diệp Lãnh giận tím mặt. “Ngoại trừ động thủ đánh người, nàng còn biết làm gì nữa? Xuống tay nặng như vậy, có phải nàng muốn giết chồng không?! Nàng chưa từng nghe nói chồng là trời sao?!”

Kim Anh Tử đang lườm hắn, mắt từ từ trợn tròn, cành cây của hoạ chủng chợt nao núng, chậm rãi lui về trong cơ thể nàng.

Nàng biết, khi Diệp Lãnh ở bên cạnh, hoạ chủng rất ngoan ngoãn im miệng, nhưng không hiểu vì sao?

“…Chồng?” Nàng cuối cùng cũng mở miệng.

“Phải, chỉ thiếu mỗi thủ tục thôi.” Diệp Lãnh rất muốn tự tại phóng khoáng nói chuyện, tiếc là máu mũi chảy không ngừng không cho hắn cơ hội đó. “Là quy củ của con người, cũng không có gì hay ho…Nhưng nếu nàng để ý, ta liền làm cho nàng một cái.”

“…Ta?” Nàng có chút không tin chỉ vào ngực mình.

Đáng chết a. Diệp Lãnh đè mạnh cái mũi của mình, vốn đã chảy máu rồi, hiện tại càng mãnh liệt…Lão thái bà chết tiệt này đẹp đến muốn giết người…Nhất là lại đang ngây ngô ấn ấn bộ ngực trần trụi của mình…A…Xong đời!

“Trong phòng này còn có ai ngoài nàng nữa?” Hắn tức giận gào rống. “Không lẽ ta đang mời hoạ chủng đi làm thủ tục?!”

Kim Anh Tử có vẻ nghiên cứu nhìn hắn: “…Vì sao?”

Diệp Lãnh điên mất rồi. Vì cái gì, vì cái gì?! Hắn cũng muốn hỏi vì cái gì? Mẹ nó, hắn vì cái gì mà không rời khỏi kiền bà này a? Rõ ràng hắn cũng từng nhìn thấy nàng lúc tóc bạc da mồi…Nhưng hắn không phải người!

Hắn thích nữ nhân xinh đẹp cũng giống như con người thích nuôi mèo cảnh, hắn đối xử với nữ nhân cũng giống con người đối xử với vật nuôi trong nhà. Con người không nhìn ra tuổi tác của chó mèo, nhất là mèo Ba Tư. Nhưng có những người không yêu thích vì vẻ ngoài mà vì tính nết, cho nên, sẽ không vì vật nuôi già đi mà ghét bỏ.

Nhưng hắn là một ma nhân có mới nới cũ như vậy. Hắn cũng không thể nào giải thích nổi, vì sao lại thích lão yêu bà lúc nào cũng chực làm thịt hắn.

Chơi bời ở nhân gian đã lâu, hắn thực tế đã kết hôn rất nhiều lần, nhưng số lần chủ động cầu hôn lại ít đến thê thảm. Hiện tại, nữ nhân này còn tỉnh bơ hỏi vì sao?

“Tên kia là ai?! Ta đi làm thịt hắn!” Diệp Lãnh nổi điên, máu mũi trên mặt cũng theo đó ào ào chảy ra, thật thảm thương.

“Tình huống này…Bọn trẻ bây giờ gọi là “não bổ” đúng không?” Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Kim Anh Tử càng sâu. “Ngươi cũng đang “não bổ” quá độ rồi, Diệp Lãnh.”

*Não bổ: từ lóng, ám chỉ việc tưởng tượng ra các tình tiết không có thật, tự YY…Từ này dùng phổ biến để chỉ các độc giả hoặc người hâm mộ tự tưởng tượng ra các cảnh mà họ mong muốn xảy ra giữa các nhân vật, nhưng không có trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, chỉ có thể tự nghĩ trong đầu mà thôi. Giống như kiểu fanfic hay đồng nhân chẳng hạn, chỉ khác là không viết thành văn, mà chỉ mơ tưởng trong đầu thôi.

Diệp Lãnh gầm nhẹ một tiếng, lao vào phòng tắm tắm qua, rồi mặc quần áo hầm hầm bỏ đi.

Như thường ngày, ngay cả câu chào cũng không có.

Sau đó, Kim Anh Tử mới lo lắng, hay là hắn nghiêm túc.

Cho dù nghiêm túc, thì cũng quá buồn cười. Diệp Lãnh lại làm sao vậy? Tự nhiên đưa ra cái yêu cầu kì quái như vậy? Còn có thứ gì mà hắn phải dùng hôn nhân mới đòi được của nàng sao?

Con nối dõi? Không thể. Nàng người không ra người, yêu không ra yêu, quỷ cũng không phải, nguyệt sự đã mất từ khi nàng còn làm cụ cố nhà họ Hoàng, dù có cải lão hoàn đồng, cũng không đưa nguyệt sự của nàng quay lại, Diệp Lãnh so với bất cứ ai đều hiểu rõ điều này hơn cả.

Diệp Lãnh không tin nàng? Thế thì càng nực cười. Vụng trộm với người khác và kết hôn thì có liên quan gì? Một tờ hôn thú, ở trong mắt người bên gối của nàng, không khéo còn không có tác dụng bằng một tờ giấy vệ sinh.

Thế thì là vì sao?

Suy đoán mãi mà không có đáp án, nàng chán nản thở dài, bỏ cuộc. Diệp Lãnh nói không chừng lại đánh cược, hay đấu khí linh tinh với người ta, biết thế nào được. Vả lại, hắn nổi giận bỏ đi rồi, có lẽ còn phải lâu lắm mới gặp lại.

Thế mà sáng sớm hôm sau, nàng đã bị Diệp Lãnh thô lỗ dựng dậy, tất nhiên là bị Kim Anh Tử đang lúc mơ mơ màng màng đánh mấy roi.

“Sao ta lại muốn kết hôn với nàng chứ?” Diệp Lãnh lẩm bẩm, vụng về giúp nàng thay quần áo.

“Cái gì?” Kim Anh Tử vẫn không cách nào tỉnh táo ngay được, mơ hồ bị hắn kéo đi. “Muốn đi đâu?”

“Làm thủ tục!”

“Ta muốn hỏi, vì cái gì…”

Diệp Lãnh lôi nàng ra ngoài, nhét vào xe, nhìn chòng chọc vào mặt nàng cả buổi như muốn ăn thịt người, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “Dù sao nàng cũng không mất gì, đúng không?”

“Đúng, nhưng ta chỉ không nghĩ ra, ngươi được lợi gì?”

Hắn khởi động xe, nhấn mạnh chân ga, nghiến răng nghiến lợi một chốc, mới ồm ồm trả lời: “Ta đã từng nói rồi.”

“Nói cái gì?”

“Ma tộc chúng ta, thích nhất nữ nhân mắc trọng tội!” Diệp Lãnh rống to. “Đừng có nói với ta là nàng không có nhớ!”

Kim Anh Tử chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, phát hiện nàng phải ngửa đầu mới có thể nhịn xuống không rơi lệ vì xúc động. Nàng cuối cùng cũng hiểu, vì sao hoạ chủng sợ Diệp Lãnh.

Bởi vì Diệp Lãnh, hắn coi nàng là một “nữ nhân”, không phải “vi mệnh vu”, không có “hoạ chủng kí sinh”, càng không phải chủ mẫu nhà họ Hoàng.

Chỉ mà một nữ nhân.

Nguyện vọng hèn mọn sâu thẳm nhất trong lòng nàng, nguyện vọng bị nàng chôn vùi đầu tiên. Kết quả của việc quay lưng với mọi thứ tình cảm, là khiến trong tim nàng tồn tại một bóng tối, ở đó có nhược điểm duy nhất có thể khiến nàng bị hoạ chủng đánh bại.

Diệp Lãnh vô tình lại sửa chữa nhược điểm này, trước khi nàng hiểu ra, có lẽ hoạ chủng đã biết rồi. Cho nên cây hoa tàn ác đó mới sợ hãi mà im miệng.

Hiện tại, Diệp Lãnh lại tự nguyện giúp nàng, mặc kệ có được lâu dài hay không, nàng cũng sẽ có một khoảng thời gian không bị hoạ chủng làm phiền.

Tuy nói rằng, chứng minh thư giả và thủ tục đơn giản tạo nên một cuộc hôn nhân giả, ít nhất là không được pháp luật nhân loại thừa nhận…nhưng mà, nàng và Diệp Lãnh cũng đâu phải người.

Tên phong ma tu đạo thẩm mĩ không được tốt lắm này đeo cho nàng một cái nhẫn kim cương vĩ đại, trông thật thô tục, rất giống như viên đá thuỷ tinh. Bản thân hắn cũng đeo một cái nhẫn lớn không kém, thiết kế khoa trương.

Nhưng hắn cười đến là đắc ý, cảm thấy mỹ mãn. “Về sau nếu còn đánh ta, ta có thể gọi 113 đó.” Vô cùng mãn nguyện.

Cảnh sát có thể làm gì ta? Hơn nữa, tiên sinh, tốt xấu gì cũng là một phong ma, còn là vương tộc. Bị đánh đến nỗi phải gọi 113, không thấy xấu hổ sao?

Kim Anh Tử yên lặng nghĩ. Nhưng nàng không nói ra lời, ngược lại chỉ gật gật đầu.

Để hắn vui vẻ một chút cũng tốt lắm. Nhìn cái nhẫn cưới đầy tục khí, nàng thầm nghĩ. Dù sao dạy dỗ hay động thủ với hắn, hắn cũng không thật sự đi gọi 113.

Diệp Lãnh rất sĩ diện!

Được rồi. Về sau nàng sẽ nhẹ tay một chút. Cho dù chỉ là cuộc hôn nhân giả tạo, nàng cũng rất tôn trọng.

“Căn cứ vào pháp luật nhân loại, về sau nàng không thể dan díu với người ngoài!” Diệp Lãnh khoái trá tuyên bố, đặc biệt nhấn mạnh: “Nhất là cây đuốc chết tiệt kia! Có biết không?!”

“Ngươi biết rõ là ta sẽ không…” Kim Anh Tử thở dài. “Hơn nữa Phần Ngục đại nhân cũng không có mặt thưởng thức kém như vậy.” Trầm mặc một lúc, lại nói: “Ta thậm chí còn không phải con người.”

“Cái rắm!” Diệp Lãnh cười nhạt. “Không phải người, còn ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm liền nơi nơi xen vào, không phải vu thì là gì? Nàng có định giải thích mùi máu tươi trong nhà tắm là chuyện gì hay không?!…”

Ta là con người. Kim Anh Tử ngạc nhiên nhìn Diệp Lãnh già mồm át lẽ phải, phát hiện hoả chủng ẩn núp trong người nàng từ sáng đến giờ thật yên lặng.

Nàng không cầu cứu, Diệp Lãnh cứ như vậy là cứu nàng thôi sao? Diệp Lãnh cái gì cũng không biết, lại rất đơn giản đã bù đắp cho hai tâm bệnh lớn của nàng…Nàng đang được cứu rỗi, đúng không?

“Nàng khóc gì vậy?” Diệp Lãnh kích động đến suýt nữa đâm xe lên vỉa hè, luống cuống đỗ xe lại bên đường.

“Từ từ đã! Không phải chỉ có cấm nàng vụng trộm, ta cũng sẽ không lộn xộn bên ngoài nữa! Nàng có biết hay không, nếm qua nàng rồi, ta cũng không còn khẩu vị ăn những món khác…”

Diệp Lãnh lau lung tung nước mắt trên mặt nàng, Kim Anh Tử giữ tay hắn lại, úp mặt vào tay hắn, lại càng khóc to. Đau lòng đã mấy chục năm, cuối cùng cũng có cơ hội được lành lại.

Nàng cuối cùng có thể được nghỉ ngơi một chút, không cần liên tục trả giá đại giới. Tuy rằng nàng biết, đây là dùng rượu độc giải khát, một ngày Diệp Lãnh rời đi, nàng nhất định sẽ bị tổn thương càng sâu, đến lúc đó chỉ sợ sẽ cho hoạ chủng đang như hổ đói rình mồi một cơ hội.

Nhưng nàng vẫn rất cảm kích.

Chỉ là sau đó Diệp Lãnh thật bực mình. Tuy rằng sau khi kết hôn, Kim Anh Tử đối xử với hắn hoàn toàn theo tiêu chuẩn VIP…Cưới một nữ nhân từ đời nhà Thanh có ưu điểm như thế đấy, kẻ làm chồng có thể sung sướng thoải mái đến phát nghiện. Nhìn một đám trư bằng cẩu hữu của hắn, người người đều là M, ai cũng là thê nô, chỉ còn kém thái giám hầu hạ thái hậu một chút mà thôi, còn hầu hạ rất sung sướng.

*Trư bằng cẩu hữu: Bạn bè vô dụng, hết ăn lại nằm.

*M: chữ M bí ẩn, ta không tìm được nó nghĩa là gì, có thể để chỉ người sợ vợ hay luyến vợ chăng?

Kim Anh Tử lại thực hành câu “chồng là trời” rất triệt để…hầu như là thế.

Nhưng chỉ cần hắn lệch khỏi quỹ đạo tiêu chuẩn nàng đặt ra dù chỉ một chút, ví dụ như nổi giận mà ném bát ném đũa gì đó, chắc chắn sẽ được “hầu hạ” hết sức chu toàn, mặt mũi bầm dập đã là gì, một vài lần thực sự ép hắn muốn gọi 113.

Thế mà nữ nhân này, nữ nhân chết tiệt này, luôn luôn vừa giúp hắn trị thương, vừa thản nhiên nói: “Trời nếu vô đạo…chàng cũng sẽ nghịch thiên một chút. Phu quân, chàng nói có phải hay không?”

“Phu cái con mẹ nó…Ai a! Mời! Cảm ơn! Thật xin lỗi! Trời có đạo rồi, có đạo! Không nên để ta phải gọi 113 a!”

Diệp Lãnh đau đớn phát hiện, lúc này nụ cười của Kim Anh Tử, đẹp đến nỗi khiến người ta phải tuyệt vọng.

Thân là phong ma của vương tộc, nói thế nào hắn cũng không thể thừa nhận, chính hắn con mẹ nó vô cùng M, M đến không cứu chữa được.

Hơn nữa lại chỉ M với Kim Anh Tử.

Thật mất mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.