Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 7-2: Nỗi Lòng (2)




Chiều nay, Phó Nghi Ân vừa tan học bước ra khỏi cổng trường thì đã thấy xe màu xám đỗ ở khuất sau gốc cây, cô co chân chạy để gõ lên cửa kính.

Cửa trước lập tức mở ra, cô liền leo lên, không đợi anh phải giúp cô đã cẩn thận cài dây an toàn, rồi liếc nhìn anh, từ nãy giờ vẫn trầm ngâm.

“Đi học có vui không?” Trác Thiệu Ninh chạm vào ánh mắt trong suốt của cô, khởi động xe.

“Anh nói xem, chương trình học cấp ba còn nặng hơn học đại học” Cô bĩu môi, đã trải qua hai lần ngồi trên ghế nhà trường, dù cô không thông minh nhưng được cái cần cù chăm chỉ bù đắp, đều đã học qua nên tương đối nhẹ nhàng.

“Em học đại học chưa mà biết?” Anh đột nhiên hỏi.

“Chưa….tôi đoán thôi” Phó Nghi Ân nhìn anh một lần nữa, cũng may cô còn đối phó được với tình huống bất ngờ này, không lộ ra sơ hở. Ai đời có người tin được một người có thể chết đi sống lại, quay ngược thời gian chứ? Không chừng lúc đó còn bị tống vô bệnh viện tâm thần cũng nên. Cô liền không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Em cười gì vậy?”

“Không có” Nụ cười trên môi cô tắt ngấm, cúi đầu che giấu sự ngượng ngùng.

Trác Thiệu Ninh không cố ý ngắt ngang tâm trạng của cô, chỉ là buột miệng hỏi thôi, thấy hai má cô đỏ như quả cà chua chín nhìn rất đáng yêu, anh liền khôi phục tâm tình, chuyên tâm lái xe đưa cô về nhà.

…Trà Muộn truyện được đăng duy nhất trên diễn đàn lê quý đôn.

“Em vào đi” Anh bước xuống, đưa cặp sách cho cô.

Phó Nghi Ân định nói lời cám ơn thì cửa cổng nhà đột nhiên mở ra, là mẹ cô cùng dì Lâm Phương Nguyệt mẹ của anh bước ra, hơi bất ngờ, bà lên tiếng hỏi đồng thời nhìn cô.

“Thiệu Ninh, sao con biết mẹ ở đây?”

“Con đón Nghi Ân ở trường về” Trác Thiệu Ninh rất tự nhiên đáp lời, anh còn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn khiến cô ngẫn người một lúc rồi mới lí nhí

“Con chào dì Nguyệt”

“Ừ, lâu lắm không gặp con”

Bà có thể cảm nhận được ánh mắt của con trai mình không bình thường, có bao giờ nó đối với ai nhiệt tình như vậy đâu. Tuy trước kia, con bé Nghi Ân thân thiết nhưng đã bao nhiêu năm rồi, tụi nhỏ đã lớn hết, Thiệu Ninh mới ở xa về, không lí nào.

“Mẹ cùng về thôi” Trác Thiệu Ninh nói phân tán suy nghĩ miên man trong đầu bà, anh chào dì Phó xong chở mẹ về luôn.

“Vào nhà thôi con” Bà Phó vỗ lưng con gái, nãy giờ không biết đầu óc để đâu?,mẹ gọi mấy tiếng cũng không hay biết.

“Sao thế?”

“Con không sao, mẹ nấu món gì cho bữa tối vậy?” Phó Nghi Ân tình cảm ôm lấy vai mẹ, hai người dung dăng đi vào nhà.

"Bánh canh tôm, mẹ còn để lửa sợ nguội mất" Mẹ chạy vào bếp bê nồi nước dùng ra khỏi bếp.

Phó Nghi Ân ăn uống rửa chén xong, thì mới lên phòng, cô lấy sách vở làm bài tập cho ngày mai. Mệt mỏi cả ngày giờ mới được nằm sải lai trên giường hong khô mái tóc mới gội.

“Cốc cốc” Cửa gõ hai tiếng, mẹ bưng ly sữa nóng vào, đặt trên bàn, ngồi xuống bên giường sờ lên trán cô.

“Sao lại gội đầu giờ này?” Mẹ dùng khăn lau từng lọn tóc ướt cho cô.

“Con làm bài xong mới đi tắm” Cô ngồi dậy để mẹ lau tóc cho mình.

“Tắm khuya không tốt cho sức khỏe, mẹ đã bảo đi học về thì tắm không chịu nghe” mẹ nhẹ giọng trách cứ.

“Nhưng tắm giờ này mới mát” Cô lè lưỡi biện minh.

“Mau uống hết ly sữa nóng đi, mẹ phải trông coi xem con có uống hết không” Mẹ với tay đưa ly sữa cho cô.

“Mẹ, đừng có tối nào cũng pha sữa cho con, ngán chết đi được” Trời sinh Phó Nghi Ân ra đã ghét mùi sữa, nghe mẹ nói cô được sáu tháng đã chẳng thèm đến sữa mẹ, bắt ép mới chịu uống sữa hộp nhưng chỉ gần hai tuổi đã ăn cháo cơm thay. Mẹ vì lo lắm không đủ dinh dưỡng để phát triển, gửi mua tận ở nước ngoài.

Lớn lên một chút, không có ai bắt ép được cô uống một giọt nào, nhưng dạo này mẹ lại tiếp tục ngày hai bữa sáng tối, bắt cô uống bằng được thì thôi.

Phó NghiÂn không muốn phụ tấm lòng của mẹ, vừa bịt mũi vừa uống xuống bụng.

Cô nhăn mặt trả ly không lên bàn, xin xỏ “Mẹ! hết hộp này mẹ đừng có mua nữa nha, con thật sự uống không nổi”

“Là dì Ly, con còn nhớ không? Là bạn học cũ của mẹ, đã định cư ở Mỹ từ lâu, sữa hồi nhỏ của con cũng là dì ấy giữ về. Mẹ nói là con dạo này hơi ốm nhờ dì mua sữa bổ sung dinh dưỡng” Mẹ cười hiền.

“Rốt cuộc dì ấy gửi về mấy hộp?” Phó Nghi Ân khóc ròng yếu ớt hỏi.

“Ba hộp, con ráng uống hết, khi nào mẹ thấy đầy đặn hơn thì dừng” Mẹ mỉm cười vuốt tóc cô, hóm hỉnh nói.

“Mẹ” Phó NghiÂn muốn kêu trời, cô sợ nếu đó là sữa tâng cân thì ôi thôi, thân hình con gái còn là gì. Hiện giờ cô nặng bốn mươi lăm kí chiều cao một mét sáu, tay chân gầy chút nhưng cũng đâu đến nỗi.

“Ngoan, đợi tóc khô một lúc mới được đi ngủ” Mẹ đứng dậy nói.

“Vâng, con chúc mẹ ngủ ngon” Phó Nghi Ân che miệng ngáp.

Trà Muộn dien dan le quy don . com

“Nghi Ân, tan học cùng tớ đi mua đồ nhé?” Phương Nhạc xách xô nước nhỏ đổ vào chậu cây cài trên cửa sổ, hôm nay đến phiên tổ cô trực nhật, Phó Nghi Ân lấy chổi quét rác từ trong học bàn, nghe thấy vậy liền gật đầu đồng ý.

“Cậu đi mua gì vậy?”

“Ba mình bảo đi mua mấy túi hạt giống về trồng trong vườn” Phương Nhạc nhảy xuống ghế khiến nước trong xô suýt nữa đổ hết ra sàn.

“Á….không có giẻ lau đâu nha, sắp vào học rồi” Cô la oai oái, lấy tạm miếng mút lau bảng chấm vệt nước dưới nền gạch.

Để đề phòng bất chắc, cô dùng chai nước khoáng thay toàn bộ nước cho cây trường sinh, đến lúc dọn vệ sinh lớp xong cũng kịp bài vở cho tiết học đầu tiên.

“Ê tớ cũng muốn trồng cây, cậu hỏi ba cậu cách thức giúp được không?” Cô dúi xuống bàn thì thầm to nhỏ với Phương Nhạc.

“Tớ biết hết nè, để tớ chỉ”

Cô ra dấu ok với bạn rồi chăm chú vào bài giảng.

Cuối ngày, Phó Nghi Ân vội vàng thu dọn sách vở vào cặp, cô đi trước bỏ lại Phương Nhạc đang lề mề đóng gói những hình xếp hoa lá của cậu ấy.

“Tớ ra cổng trường trước, cậu nhớ khóa cửa lớp rồi gửi chìa ở phòng bảo vệ nha”

“Ừm” Phương Nhạc liền gật đầu

Ba chân bốn cẳng chạy, cô phải nói với anh một tiếng rồi mới yên tâm đi được, nhưng Phó Nghi Ân đợi mãi, cô nhìn về phía gốc cây bằng lăng quen thuộc nơi anh đỗ xe, vẫn chưa đến. Phải làm sao đây? Cô rối rắm nghĩ ngợi thì đã nghe tiếng Phương Nhạc gọi cô.

“Nghi Ân, xe bus đến rồi, mau đi thôi”

Cô đành bước lên xe cùng Phương Nhạc, nhìn mãi ra phía sau, cô không cố ý cho anh leo cây.

“Bô cậu đợi ai hả? Sao cậu cứ nhìn về đằng sau thế?” Phương Nhạc cười khì khì nghịch lọn tóc của cô, đây là thói quen quái dị của cậu ấy.

“Không có” Cô ngáp chảy nước mắt, đưa tay dụi mắt, vừa mệt vừa đói, trời âm u làm hai mí mắt trùng xuống.

“Mà mua hạt giống ở đâu vậy?” Cô hỏi

“Ở đường Đông Tiến” Phương Nhạc chỉ tay về hướng xe đang quẹo.

Khi đến trạm dừng thứ nhất Phương Nhạc nắm tay cô xuống xe, đi bộ chừng năm phút đến được cửa hàng chuyên bán hạt giống phân bón, Phương Nhạc có quen biết với chủ tiệm nên mua hàng rất nhanh, cô ấy chỉ dẫn phân loại một số loại cây trồng cho cô hiểu, Phó Nghi Ân chăm chú nghe, gật đầu nói “Tớ muốn trồng một vườn rau củ, cậu nói xem nên trồng cây gì bây giờ. Sân nhà tớ không rộng lắm, đất trống có thể trồng chỉ chừng 2m vuông thôi”

“Nhà tớ trồng nhiều cây lắm, ba tớ chủ yếu chăm sóc cây cảnh, mua loại rau hay ăn đi” Phương Nhạc liền đề nghị.

“Rau cải bẹ xanh, củ cải, hay là làm dàn bầu bí” Cô hào hứng tưởng tượng về khu vườn nhỏ của mình.

“Được, vậy mua đi, ngày mai tớ cho cậu mượn quyển sách hướng dẫn” Phương Nhạc đáp rồi giúp cô mua loại hạt tốt nhất, kèm theo một bịch phân bón” Phó Nghi Ân cất túi hạt vào cặp, tay cầm túi phân, thanh toán xong, cả hai vui vẻ lên xe trở về nhà.

Tối muộn, vì trễ chuyến nên giờ Phó Nghi Ân mới lọ dọ về tới nhà, cô thấy nhà tối thui, không lẽ mẹ còn chưa về sao? Cô lục tìm chìa khóa mở cửa vào, tạm đặt túi ở một góc.

“Nghi Ân, sao giờ này con mới về?” bà Phó không biết từ đâu chạy về thấy cửa cổng mở toang, con gái mình mồ hôi nhễ nhại đang ngồi ở bậc tam cốc.

Phó Nghi Ân ngước lên nhìn mẹ liền đáp “con đi mua đồ với bạn, mẹ cũng mới về sao?”

“Mẹ về từ sớm rồi, nhưng Thiệu Ninh đến đón không thấy bóng dáng con đâu, thằng bé đang cuống lên đi tìm con rồi” bà Phó nhìn cô lại không dám quở mắng chỉ thở dài nói.

“Con tan lớp không thấy anh ấy nên đi luôn” Phó Nghi Ân cười ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Để mẹ gọi điện báo với Thiệu Ninh một tiếng” bà mở cửa vào nhà, liền dùng điện thoại bàn bấm số nhà họ Trác.

“Chị Nguyệt, Thiệu Ninh đã về chưa?”

Không biết bên kia nói gì mà bà liền nói xin lỗi

“Con bé nó đi mua đồ với bạn, xin lỗi chị, chừng nào Thiệu Ninh về chị báo một tiếng giúp em nhé”

“Được, cám ơn chị” bà Phó nói xong liền gác máy.

Bước vào nhà, cô vô cùng thành khẩn hối lỗi “con xin lỗi, con nghĩ sẽ đi không lâu, ai ngờ chỗ đó khó đón xe nên…”

“Mẹ biết rồi, là do Thiệu Ninh sợ con gặp chuyện gì bất chắc nên đi tìm”

“Anh ấy chưa về nữa sao?”

“Ừm, thôi lên tắm rửa, còn ăn cơm nữa”

Phó Nghi Ân mở cặp lấy túi hạt cất lên kệ bếp rồi về phòng.

Tắm rửa xong, chưa kịp dọn cơm thì chuông cửa đã réo vang, dồn dập liên hồi. Cô liền đặt chén đũa xuống chạy ra mở cửa.

Người đàn ông tóc tai ướt đẫm rũ trên trán, hơi thở hồng hộc, mặt mũi trắng bệch không còn một cắt máu, đột nhiên kéo cô vào ngực ôm thật chặt, hơi thở nóng hổi, những giọt mồ hôi thấm ướt áp vào tóc cô, Phó Nghi Ân cố sức đẩy ra, nhưng bất thành vòng tay cứng như kìm sắt giam cô vào lồng ngực rắn chắn, cô tưởng mình không thở nổi, liền yếu ớt lên tiếng “anh Thiệu Ninh” đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Xung quanh vẫn duy trì sự tĩnh lặng, tiếng thở của anh dần bình ổn, bàn tay đặt sau gáy, luồn qua khẽ tóc, người anh run rẩy giống như trái tim vẫn đập loạn liên hồi.

“Nghi Ân” Trác Thiêu Ninh khó khăn cất lời, cổ họng anh nghẹn đắng, cảm giác khủng hoảng mới vừa đây anh thật sự không muốn trải qua lần nào nữa.

“Hả? Anh nói gì?” cô ú ớ ngây ngô nhìn anh.

“May mà em không có việc gì” Anh khàn giọng

“Xin lỗi, định đợi anh rồi mới đi nhưng…” Cô còn chưa nói hết câu anh đã ngăn lời

“Không cần nói gì cả, em ở đây là tốt rồi”

Anh buông cô ra, hai bàn tay bao lấy gương mặt nhỏ nhắn, ngón tay thon dài lướt qua má, ánh mắt ôn nhu sâu thẳm nhìn cô.

Chẳng biết đến thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt anh dán lên người cô, nhìn sâu đến mức cô tưởng mình đã bị hút vào, anh tham lam nhìn ngắm người con gái trước mặt, chỉ cần một cái chớp mắt cũng sợ cô biến mất.

Phó Nghi Ân không biết phải làm sao, anh đột nhiên trở nên khó hiểu như thế, cô xấu hổ đẩy tay anh ra, lúng túng nói.

“Mẹ tôi đang đợi ăn cơm”

“Ừm, em vào đi” Anh thở dài trầm ngâm, lưu luyến nhìn theo sau bước chân loạng choạng vội vã của cô, bất giác mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.