Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 17: Tân Hôn Vui Vẻ 5






Ánh lửa trên nến đỏ lung lay, chiếu cho căn phòng bớt tối, lại tạo ra một cái bóng quỷ mị trên mặt mỗi người.

Mọi người ngồi im ắng bên bàn tròn, giống như ma nơ canh không nhúc nhích bị người sắp đặt, đại đa số biểu tình trên mặt đều cứng đờ, thậm chí cũng không dám trao đổi ánh mắt với nhau, thời khắc căng thẳng thần kinh.

Bốn người Úc Sâm bị đưa đến một trong những cái bàn tròn đó ngồi xuống, ngồi cùng bọn họ chính là người bọn họ tình cờ quen biết Lâm Kiến Xuyên.

Trong nội đường bốn phía treo lụa đỏ, tứ bề trên tường tận dụng mọi thứ dán chữ hỉ, có lão nhân tiến vào tấu nhạc dân gian, khúc thanh u u không dứt bên tai, trên bàn đầy đủ đậu phộng long nhãn táo, khắp nơi đều là vụn giấy đỏ rơi vãi.

Rõ ràng là một cảnh tượng tường hòa hạnh phúc, nhưng trước sau lại lộ ra bầu không khí âm trầm đáng sợ.

Thị nữ nô tài, nhạc thủ, bao gồm khách nhân Úc Sâm bọn họ, tất cả đều là vẻ mặt khổ tang hoặc vô biểu tình, mỗi một động tác đều giống như tiến trình một cách máy móc, hai mắt vô thần, cứng ngắc cứng đờ, giống như cái xác không hồn, lộ ra một thứ hương vị quỷ dị không thể giải thích.

Giờ lành đã đến, tân nương cùng tân lang được người nâng từ ngoài cửa đi vào.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chủ nhân Lý phủ.

Tân nương bị vải đỏ che khuất đầu, tua trên khăn voan lắc lư, không nhìn thấy bộ dáng, tân lang Lý đại nhân lớn lên lại tuấn tú lịch sự, không dính dáng một chút đến gã đàn ông trung niên tai to mặt lớn bụng bia trong tưởng tượng của Úc Sâm, ngũ quan đoan chính tuấn lãng, dáng người cao ngất, một thân khí chất chính nhân quân tử.

Nhưng giống với tòa nhà này, hắn cũng lây dính hơi thở tối tăm tĩnh mịch của nơi này, sắc mặt đờ đẫn, giơ tay nhấc chân tựa như thói quen được hình thành của cơ bắp, chuẩn xác đến giống như rối gỗ bị giật dây, lại không có mảy may tình cảm hiện ra ngoài.


Tân lang tân nương mỗi người cầm hai đầu lụa hồng tơ, được người đưa đến dừng lại ở nội đường.

Tâm tình Úc Sâm khó có được mà có chút khẩn trương.

Gã sai vặt đứng trước sảnh đường cao giọng hô lớn: "Giờ lành đã đến, hành lễ!"
Tiếng nhạc đột nhiên dừng, trong phòng lặng ngắt như tờ, một mảnh tĩnh mịch.

"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
"Kết thúc buổi lễ --!"
Trong một mảnh yên lặng quỷ dị, thanh âm thê lương nghe như lợi kiếm xé rách không khí, cắt lên da thịt mỗi người, khiến cả người kêu gào không thoải mái.

Úc Sâm nương theo ánh nến u ám nhìn qua, nháy mắt sau khi kết thúc buổi lễ Lý đại nhân xoay người, anh tựa hồ thấy được một cái bóng vốn không nên tồn tại trên người hắn ta, lưng tức khắc có chút lạnh.

Tư Tuyên Dương nhận thấy được sắc mặt anh đột nhiên biến hóa, đưa qua một ánh mắt nghi vấn, Úc Sâm nhẹ nhàng lắc đầu.

"Thỉnh tân lang tân nương đi vào động phòng."
Người chứng hôn vừa nói xong, đại khái ý là hôn lễ quỷ dị này đã kết thúc, Úc Sâm nhìn tân nương được thị nữ dắt ra ngoài cửa, gió đêm thổi vào, giống như bàn tay vô hình, nhấc lên khăn voan đỏ của tân nương một thoáng.

Nương theo ánh nến, bọn họ mơ hồ thấy được cằm cùng đôi môi, cánh môi đỏ thẫm như máu, khiến Úc Sâm không hiểu sao nghĩ đến lưỡi rắn nhìn thấy trong thế giới động vật, phun ra kịch độc, thoáng chốc da đầu tê dại.

Không đợi bọn họ thấy rõ mặt tân nương, hai bóng người ngoài cửa đã biến mất.

Mọi người ngồi nhìn nhau, chần chờ muốn đi, song nhìn đám nô tài tỳ nữ không biết là người hay là quỷ trong phòng, cũng không dám mở miệng nói chuyện, vẫn là Lâm Kiến Xuyên đứng dậy trước, thử đi ra ngoài, thấy không có người ngăn cản, mọi người mới như trút được gánh nặng, sôi nổi thoát khỏi căn phòng quỷ dị này.

Úc Sâm thong thả đi, khi bước ra ngạch cửa, anh liếc mắt trở về, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt tên nô tài thẳng tắp lướt qua anh, dừng trên người Vương Tư Vũ đã ra cửa.

Ánh mắt kia mang theo ác ý trần trụi, giống như ác quỷ dưới mười tám tầng địa ngục ăn thịt người không nhả xương, ngay cả ngụy trang cũng lười.

Trong lòng Úc Sâm có chút khác thường, đang muốn thu hồi ánh mắt, khi tầm mắt dừng đến cây nến đỏ bên cạnh tên nô tài, bỗng chốc đông cứng, anh nhớ rõ....!Tối hôm qua bọn họ cũng nhận được hai cây nến đỏ.

Hơn nữa thời điểm đến gian cổ trạch này, phòng này không có người, lại cũng châm nến đỏ.

Đêm tân hôn......!Nến đỏ hẳn là đốt đến bình minh sao?
Anh rũ mắt, không dừng lại nhiều hơn.

- ------------------------------------
Lại về căn phòng tối hôm qua, trước khi vào cửa Úc Sâm quan sát một lúc, cách chỗ khách nhân bọn họ ở có chút xa.


Bọn họ cùng Lâm Kiến Xuyên và ba người khác ở chung một cái sân, nhưng những người khác lại ở cái sân khác, thậm chí ngay cả phương hướng cũng không giống.

"Anh vừa mới nhìn gì thế?" Sau khi Tư Tuyên Dương vào nhà hỏi anh.

Úc Sâm chớp chớp mắt, anh nghĩ đến vừa mới này cụ thể là chỉ khi nào, là khi tiến hành hôn lễ, hay là khi bước ra ngạch cửa.

Mặt kệ là cái nào, tựa hồ đều đại biểu cho Tư Tuyên Dương rất chú ý anh phải không?
"Đúng vậy!" Tư Nam bỗng nhiên gào gào kêu kêu mở miệng, "Hai người các người vừa mới ở hôn lễ kia lén lút mắt qua mày lại, tôi đều thấy! Nói! Phát hiện cái gì?"
Úc Sâm còn chưa mở miệng, Tư Tuyên Dương lại nóng nảy trước --
"Chúng em không có!"
"Gì......!Gì!?" Tư Nam đột nhiên bị ngữ khí bùng nổ của hắn dọa khiếp sợ, vươn tay vung vẩy hai chiêu, lại không dám đánh thật, bởi vì nhất định đánh không lại.

"Khụ khụ......" Tư Tuyên Dương đỡ trán, mất tự nhiên cắn môi, "Em nói chúng em không có mắt qua mày lại."
"Không có thì không có, kích động gì vậy?" Tư Nam liếc xéo hắn, lại liếc nhìn vẻ mặt vô tội của Úc Sâm, ánh mắt liếc qua lại giữa hai người bọn họ, tổng cảm thấy có thứ gì đó đã sinh ra chút biến hóa, mà anh, một cái ràng buộc nối liền quan hệ hai người, lại ngay cả dưa cũng không ăn được một miếng!
Cái này sao được!?
"Các người có phải có chuyện gì gạt tôi hay không?" Tư Nam vẻ mặt nghiêm túc.

"Cậu suy nghĩ lung tung rối loạn gì thế?" Úc Sâm đoạt lời trước khi Tư Tuyên Dương mở miệng, anh nhìn ra được, nếu lại im miệng, người này sợ là sẽ nổ.

"Cậu cảm thấy bằng đầu óc của cậu với đầu óc của tôi, nếu tôi thật sự muốn gạt cậu, còn có thể để cậu nhìn ra là đang gạt cậu hay sao?" Úc Sâm ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt.

Tư Nam: "......!Cậu đừng tưởng rằng tôi nghe không hiểu cậu đang châm chọc tôi."
"Đương nhiên không có châm chọc cậu, tôi đang khen cậu đơn thuần." Úc Sâm nhún vai, không để ý anh, đi đến bên người Tư Tuyên Dương, nâng tay sờ lên người hắn.

"Anh làm gì!?" Tư Tuyên Dương cảnh giác lui về sau hai bước, đôi tay hơi nâng về trước, giống tư thế phòng ngự.

Úc Sâm: "......"
Đến nỗi vậy sao đến nỗi vậy sao đến nỗi vậy sao!
Anh là hồng thủy mãnh thú sao!?
Úc Sâm dỗi cười một tiếng, hít sâu một hơi, lạnh mặt nói: "Em cảm thấy tôi có thể làm gì? Tôi mẹ nó muốn lấy hai cây nến long phượng tối hôm qua có được!"
"A? À......" Tư Tuyên Dương khó có được mà sửng sốt, cũng khó có được mà bị rống cũng không phát giận, biểu tình ngược lại có chút ngượng ngùng, Tư Nam đứng một bên nhìn đầy mặt không thể tưởng tượng.

Tư Tuyên Dương nhanh chóng từ trong túi lấy ra nến long phượng đưa qua, cúi đầu nhìn ngón tay Úc Sâm tiếp nhận ngọn nến cố tình siết chặt, như thể cố ý muốn tránh đụng vào hắn, nháy mắt trong lòng đau như bị kim đâm, cảm xúc trong đầu như quả bóng bị bơm căng, nhẹ nhàng chọc một cái, nhanh chóng bẹp lép.

"Cho anh."
Úc Sâm không nhìn hắn, tiếp nhận ngọn nến, trong lòng cũng có chút loạn, suy nghĩ nói không rõ, giống như mình dệt một cái lưới, kết quả mới phát hiện, thời điểm dệt lưới không chú ý, dệt cả bản thân mình vào.

.


||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Anh chậm rãi thở ra một hơi, vứt bỏ những tình cảm phức tạp đó, mắt nhìn nến trong tay.

"Nến này nếu luôn đốt, có thể cháy trong bao lâu?"
Lạc Vũ tiếp nhận một cây nhìn kỹ, nói: "Dựa vào chất liệu này, một cây chắc hẳn có thể đốt được một đêm."
Hai cây này có thể đốt hai đêm? Úc Sâm suy nghĩ, xem tình huống tối hôm qua cùng đêm hôm nay, anh đoán mỗi đêm đều sẽ lặp lại hôn lễ, đêm tân hôn, nến long phượng đốt đến bình minh mới là ngụ ý tốt, nhưng nếu đốt đêm nay, bọn họ cũng chỉ còn thời gian một đêm.

Vậy thì có nghĩa....!Tác dụng của ngọn nến bị anh nghĩ sai rồi?
Tư Tuyên Dương nhìn anh vò đầu bứt tóc có chút nôn nóng, muốn bảo anh có ý tưởng gì thì nói ra cho mọi người cùng thương lượng, nhưng nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của anh, lời đến bên miệng, lại không thể phun ra.

Ngược lại Tư Nam không có bất luận băn khoăn gì, trực tiếp chụp Úc Sâm hỏi; "Làm sao vậy Úc ca của tôi? Ngọn nến này có vấn đề gì sao?"
Tư Tuyên Dương mím môi, mặt vô biểu tình rũ mắt.

"Ngọn nến khẳng định không thành vấn đề," Úc Sâm nói, "Thứ đồng hồ treo tường cho chúng ta hẳn đều là vật có thể bảo mệnh, có lẽ sẽ giúp chúng ta chống đỡ một ít đồ vật không sạch sẽ vào ban đêm."
"Vậy đốt một cây xem?" Lạc Vũ nói.

"Vẫn là bỏ đi," Úc Sâm lắc đầu, "Cũng không biết suy đoán này có đúng hay không, nếu là thứ bảo mệnh, nhanh như vậy đã dùng hết thì rất đáng tiếc, đêm nay qua đi rồi xem sau."
"Được, buổi tối chúng ta chú ý động tĩnh bên ngoài một chút."
Tư Nam nói đến nhẹ nhàng, buổi tối lại là người ngủ nhiều nhất, nằm bên cạnh Úc Sâm, động cũng không động một chút.

Úc Sâm lại ngủ không được, đôi tay gối lên sau đầu, nhìn chằm chằm ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ bằng giấy phát ngốc.

Anh quay đầu muốn nhìn Tư Tuyên Dương, nhưng tầm mắt bị chăn bông phồng lên bao bọc Tư Nam ngăn trở, chỉ thấy được một chút tóc đen xù xù, sợi tóc mềm thoạt nhìn không giống chủ nhân tính tình nóng giận chút nào, anh có chút muốn xoa xoa, thử xem xúc cảm.

Nhưng cũng chỉ là muốn.

Anh không thể làm chuyện ấu trĩ như vậy, nếu như bị phát hiện, mặt đều sẽ mất hết!
Không ai ngáy to, bốn phía đều im ắng, Úc Sâm thở dài, nghiêng người chuẩn bị ngủ, ánh mắt lại đột nhiên đông cứng, hàn ý một thoáng lan tràn toàn thân, trái tim khó có thể khống chế buộc chặt lại --
Cửa phòng bọn họ không biết tự khi nào đã bị mở ra một cái khe, ngoài ngạch cửa, một thứ tròn bao bọc bởi lông tóc màu đen đang chậm rãi nhúc nhích.

Đó là một cái đầu người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.