Đồng Dưỡng Khê - Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu

Chương 11




Hai người ở tửu lầu ăn đến thập phần thỏa mãn, lúc gần đi, Khê Ca lại nhịn không được nhắc nhở Đồng Xu: "Ngươi biết ngày mai là ngày mấy không?"

Đồng Xu nhìn Khê Ca, không rõ ý tứ của nàng: "Ngày mai là Nguyên Tiêu, làm sao vậy?"

Khê Ca thấy nàng không nhắc tới việc ước hẹn, thở dài, đi đến bên cạnh Đồng Xu vỗ vỗ vai nàng: "Đừng nói ta không đề điểm ngươi, ngày hội Nguyên Tiêu nên cùng vị hôn thê ra ngoài chơi."

Đồng Xu biết được nàng đang nói chính mình, cười một chút: "Chúng ta bát tự còn chưa định, sao liền thành vị hôn thê?"

Khê Ca vẻ mặt giận dỗi, hừ một tiếng: "Ngươi tại sao một chút cũng không để tâm? Thê tử tương lai còn không phải là vị hôn thê? Ngươi cần phải nghĩ biện pháp, kéo dài thêm chút nữa, cha ta không chừng sẽ chỉ hôn cho ta."

Đồng Xu gật đầu đồng ý: "Đã rõ, ngày mai chúng ta ở biệt viện gặp mặt, cùng nhau lên phố chơi." Khê Ca nhẹ giọng đồng ý, cảm thấy mỹ mãn mà hồi cung.

Nguyên Tiêu, trong cung cũng có yến hội. Yến hội sau khi kết thúc, Khê Ca vội vàng tới biệt viện, Đồng Xu ở đàng kia chờ đã lâu, nhìn thấy Khê Ca đi lại đây, nàng để cái lò sưởi trên tay qua một bên, mời nàng cùng đi trên đường một chút.

Mới đi ra đại môn, liền thấy thấy pháo hoa ở phía cung của Khê Ca sáng lên. Hai người nghỉ chân ở trước cửa nhìn trong chốc lát, Đồng Xu quay đầu nói với Khê Ca: "Ngươi chuồn ra ngoài trước khi tiệc trong cung kết thúc sao?" Pháo hoa bây giờ mới phóng, làm sao mà yến hội kết thúc được.

"Cũng gần kết thúc, chỉ còn thiếu bước phóng pháo hoa thôi. Thất hoàng huynh trong phủ có việc muốn về trước tới, ta liền đi theo hắn ra cung." Khê Ca không có lừa nàng, Đồng Xu nhìn nàng, truy vấn: "Là Thất hoàng tử thực sự có việc bận, hay là ngươi thay hắn tìm việc bận?"

Khê Ca sắc mặt không biến, đánh nhẹ vào cánh tay Đồng Xu: "Ngươi trước đem ta cưới trở về, rồi quản chuyện của ta."

Đồng Xu ngẩng đầu xem pháo hoa, Khê Ca lại lắc lắc cánh tay nàng: "Pháo hoa ngươi phóng đêm giao thừa vẫn đẹp hơn." Đồng Xu thở dài: "Nếu ta biết được ngươilaf công chúa, pháo hoa đêm Nguyen Tiêu là nhà ngươi phóng, ta sẽ không nghĩ châm pháo hoa cho ngươi xem."

Khê Ca hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi nếu là sớm biết được, sợ là kinh thành còn không tới."

"Cũng chưa chắc, mới đầu ta cũng không có tâm tư gì khác." Nói đến này, Đồng Xu phát giác mình lỡ miệng, lại lập tức dừng lại. Khê Ca cười đến rất là đắc ý, đứng ở trước mặt nàng: "Ngươi sao không nói tiếp? Còn tưởng giảo biện, rõ ràng không bao lâu sau ngươi liền nói thích ta."

Đồng Xu cũng không hề cùng nàng cãi cọ, bất đồng, nhấc chân bước đi. Khê Ca đi theo: "Tay ta lạnh."

Đồng Xu có chút kinh ngạc nhìn nhìn lò sưởi trên tay nàng, đây là cái mới đưa cho nàng, lạnh nhanh như vậy? Đang muốn phân phó người lấy thêm một cái nữa, Khê Ca liền nắm lấy tay nàng: "Đi thôi, như vậy sẽ không lạnh."

Hai người lôi kéo tay ở trên phố đi dạo hồi lâu, mua một ít món đồ, thấy rất nhiều người thả đèn trời, Khê Ca lôi kéo Đồng Xu cũng muốn cùng nhau thả một cái. Đồng Xu mua một cái vô cùng rắn chắc, cùng nàng đi đến nơi ít người, ngồi xổm trên mặt đất đùa nghịch cái cái đèn trời.

Ở chỗ này không có quá nhiều người, lại thấy được có rất nhiều người thả đèn trời cách đó không xa, bầu trời có rất nhiều đèn, xa xa nhìn như tinh quang lộng lẫy, lại như ánh trăng mông lung, xa hơn một ít như đã là thành đom đóm.



Khê Ca xem đến ngây ra một lúc, đảo mắt thấy Đồng Xu đã làm xong đèn, cũng chuẩn bị tốt bút mực, nàng đi qua cầm lấy bút, không chút khách khí: "Ta tới hứa nguyện." Đồng Xu vốn chính là ý này, nên cũng không ngăn cản.

Khê Ca cười với nàng, đặt bút ở trên đèn viết xuống: "Đầu bạc không xa nhau."

Đồng Xu nhìn dòng chữ này xuất thần, Khê Ca vẫy vẫy tay ở trước mắt, nàng mới hồi phục lại tinh thần, Đồng Xu không nói gì thêm, dùng mồi lửa đem đèn châm lửa, cùng Khê Ca đỡ đèn, chờ nó chậm rãi bay lên.

Đợi trong chốc lát, đèn trời chậm rãi bay khỏi tay hai người, run run rẩy rẩy hướng đến không trung bay đi, lại qua một lát, mới vững vàng được. Khê Ca nhẹ nhàng thở ra, cười với Đồng Xu.

Đồng Xu cũng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa. Khê Ca đi lên phía trước một bước gần sát với Đồng Xu, một tay giữ chặt vạt áo Đồng Xu, một tay đỡ lấy bả vai Đồng Xu, hơi nhón chân hôn lên môi Khê Ca.

Bất đồng với lần trước đạo nôn nóng, lần này, động tác nàng mềm nhẹ thong thả, hơi rời đi lại bắt đầu lưu luyến môi mềm mại của Đồng Xu, lại nhẹ nhàng mà hôn lên. Đồng Xu sợ nàng đứng không vững, dùng tay vịn ở hông nàng, nhưng khi Khê Ca rời đi, Đồng Xu lại không có đuổi theo đòi hôn nàng, trước kia nàng ấy thích nhất là hôn, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bất đồng.

Khê Ca vẫn kề sát với Đồng Xu, động tác trên tay bất biến, nhìn môi Đồng Xu, lại giương mắt nhìn đôi mắt Đồng Xu: "Ngươi không thích sao?"

Đồng Xu trong mắt có chút né tránh, cuối cùng lại thập phần chân thành mà nhìn Khê Ca: "Ta còn chưa nghĩ ra biện pháp, không nên để chúng ta hãm quá sâu, sau này chúng ta kết giao có thể bình đạm chút."

Khê Ca nghe xong, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhìn trong mắt nàng cũng bịt kín một tầng ảm đạm: "Xin hỏi, hai người có tình nhân chi gian, nên như thế nào bình đạm kết giao?"

Đồng Xu nhìn, trong lòng một trận độn đau, một tay ôm lấy eo Khê Ca, đem người ôm đến càng gần, một tay đỡ lấy đầu nàng, đem môi dán đi lên.

Bất đồng với Khê Ca mới vừa rồi ngây thơ, Đồng Xu một mặt cọ xát, một mặt nhẹ nhàng mút vào, Khê Ca năm vạt áo nàng đến khẩn trương, Đồng Xu nhẹ nhàng cạy ra môi của Khê Ca, Khê Ca có một chút khẩn trương, cắn trên môi Đồng Xu. Đồng Xu hít một hơi rồi nhanh lui ra.

Khê Ca càng thêm khẩn trương, đẩy ra cái tay Đồng Xu đang che miệng, vội vã xem miệng vết thương như thế nào: "Thế nào? Rất đau sao?" Đồng Xu ngược lại nhẹ vỗ về lưng Khê Ca, an ủi nàng: "Không có việc gì, chỉ là khi nãy có chút đau mà thôi, hiện tại không đau."

Khê Ca nhìn kỹ môi Đồng Xu, thấy phía trên miệng vết thương rất nhỏ, cũng yên tâm, nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi, lại tức khắc đỏ mặt, trong lòng tất nhiên là vui sướng vạn phần, ngoài miệng lại không tính toán dễ dàng buông tha, ai kêu nàng mới vừa rồi làm mình tức như vậy: "Đây là ngươi nói bình đạm?"

Đồng Xu mặt không đỏ tim không đập nói: "Quân tử chi giao đạm như nước.(Tình bạn giữa những người quân tử chỉ cần nhạt như nước là đủ)"

Khê Ca nhớ tới cảnh tượng "Hoạn nạn nâng đỡ" mới vừa rồi của hai người, lại nghe Đồng Xu nói như vậy, thẹn quá hóa giận mà dẫm chân Đồng Xu: "Vô sỉ!"

Khê Ca xoay người liền đi, Đồng Xu chạy nhanh đuổi theo, làm mặt nhận sai: "Là ta sai rồi, ngươi không cần tức giận." Khê Ca không có dừng lại, Đồng Xu lại chạy nhanh đem người ôm lấy: "Tha thứ ta được không, là ta không nên nói lung tung."

Khê Ca dừng bước chân, như cũ không nhìn Đồng Xu, xụ mặt bĩu môi, thở phì phì. Đồng Xu tiếp tục dỗ dành: "Tha thứ ta được không, công chúa, nương nương, Khê Ca, nương tử, biểu cô."

Khê Ca nghe nàng từng tiếng xưng hô, đã dần mềm lòng, vừa nghe hai chữ "Biểu cô", tức khắc mặt trầm xuống, quay đầu trừng mắt nhìn Đồng Xu: "Ngươi kêu ta là cái gì!"



Đồng Xu như cũ cười hì hì: "Biểu cô a, ngươi không phải biểu cô của ta sao?"

Khê Ca nghe xong, bắt đầu giãy giụa, muốn tránh thoát cái ôm của Đồng Xu, Đồng Xu một mặt cười một mặt đem người ôm chặt lấy: "Được rồi được rồi, ta thật sự sai rồi, nương tử, tâm can, bảo bối, ta tâm can đại bảo bối, tha thứ cho ta đi."

Khê Ca đỏ mặt xô đẩy vài cái cũng liền thôi: "Ngươi nơi nào học được mấy thứ này."

"Ta nghe được lúc cha ta làm sai cũng làm như vậy với nương của ta." Đồng Xu thấy nàng không hề giãy giụa, liền lôi kéo nàng đi đến một bên tảng đá ngồi xuống.

Đồng Ngọc Thu là người si tình, Khê Ca cũng đã từng nghe qua, nàng cũng có chút tò mò, người si tình tri kỷ như vậy cũng sẽ có lúc lỗi lầm: "Cha ngươi còn có lúc làm sai?"

Đồng Xu nghe xong, lại là thở dài: "Ngày xưa, cha mẹ thập phần ân ái, thường xuyên sẽ thân mật, nhưng đều có chừng mực, nhưng có một hôm, cha đã quên ta còn ở bên cạnh, hôn liền không dừng được giống như chúng ta mới vừa nãy, nương liền sinh khí."

Khê Ca nghe xong, cười ha ha: "Khó trách ngươi thuần thục như vậy, ta còn tưởng ngươi thường đi hoa lâu học được." Khê Ca quả thực từng có cái ý nghĩ này, nàng ban đầu tính toán trở về kêu ám vệ đi điều tra một phen, nếu Đồng Xu quả thực dấu nàng thường xuyên đi hoa lâu, nàng nhất định không tha cho Đồng Xu. Chỉ là nghe Đồng Xu vừa nói như vậy, nàng liền yên tâm.

Đồng Xu thập phần bất đắc dĩ: "Nương thì được dỗ dành, nhưng ta lại bị cha thuyết giáo một phen, nói ta lớn như vậy không biết xấu hổ, thấy những thứ không nên thấy cũng không biết nhắm mắt lại, lần sau phải lấy tay che đôi mắt lại."

Khê Ca chỉ là nghĩ như vậy cảnh tượng, liền biết được Đồng Xu có bao nhiêu ủy khuất, cười đến dừng không được tới, Đồng Xu nhưng thật ra lại cảm khái nói: "Nếu hai người chúng ta ở một chỗ, nhưng thật ra không cần lo lắng cái này. Chúng ta không có hài tử, nên không kiêng nể gì mà thân thiết."

Khê Ca cũng đỏ mặt, che lại mặt Đồng Xu đẩy một chút: "Không biết xấu hổ."

Đồng Xu hít một hơi, kêu: "Đau." Khê Ca cho rằng đụng phải miệng vết thương trên môi nàng, chạy nhanh tiến lên muốn xem, Đồng Xu đem môi đến trước mặt nàng: "Biểu cô thổi thổi liền không đau."

Khê Ca nghe xong, tức giận đến muốn đánh nàng, ai ngờ Đồng Xu đã sớm đứng dậy trốn đến một bên, Khê Ca đuổi theo, nàng liền chạy, hai người truy đuổi ở đàng kia chơi hồi lâu.

Cách đó không xa thị nữ thường thường nhìn hai người ở bên kia, bởi vì bóng đêm, tuy khoảng cách không quá xa, nhưng cũng nhìn không rõ cảnh tượng bên kia, nàng không yên tâm, liền nhiều nhìn vài lần. Khang Sơn cố ý đứng ở trước mặt nàng, chặn tầm mắt nàng: "Các chủ tử nói chuyện yêu đương, ngươi nhìn làm cái gì?"

Bọn họ làm sao không biết quan hệ giữa Đồng Xu và Khê Ca, thị nữ hừ một tiếng, xoay đầu đi.

Bên kia hai cái chủ tử cuối cùng chơi đùa đủ rồi đã trở về, thị nữ liếc mắt một cái liền thấy vạt áo nhăn dúm của Đồng Xu. Đánh đàn đi ở phía sau, lại thở dài, công chúa nhà nàng thật là không biết cố gắng.

Đồng Xu đưa Khê Ca đến trước cửa cung, Khê Ca xoay người lại, cũng nhìn thấy vạt áo nhăn dúm của Đồng Xu, hơi hơi đỏ mặt đi lên trước, nhẹ nhàng xoa xoa vạt áo. Bên cạnh mấy người, thập phần thức thời mà quay đầu đi, Khê Ca ở mặt sườn Đồng Xu hôn một cái, cười đến vẻ mặt ngọt ngào: "Ngươi phải mau chút nghĩ biện pháp."

Đồng Xu cũng ở sườn mặt nàng hôn một cái: "Được, ngươi ngoan ngoãn chờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.