Đồng Đồng Và Kỳ Kỳ

Chương 13




Máu toàn thân dồn lại ở một chỗ.

Nhận ra Vĩnh Kỳ đang làm gì, trong đầu tôi nổ ầm một tiếng lớn.

“Vĩnh Kỳ, anh dừng lại ngay!” Tôi hét lên, nhưng âm thanh lại nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.

Vĩnh Kỳ lắc đầu. Sự chuyển động đó gián tiếp ảnh hưởng đến việc hắn đang làm khiến tôi suýt nữa thì buột miệng kêu lên.

Trời ạ, tôi nhất định là bị hắn làm cho sợ hết hồn, mới cảm thấy khoái cảm trước nay chưa từng có trong lúc đang sợ hãi như thế này.

“Dừng lại… mau dừng lại…” Tôi nằm dài trên giường, rên rỉ bất lực như người sắp chết. Sức mạnh toàn thân bị rút hết, ngay cả muốn đạp cho Vĩnh Kỳ một phát cũng làm không nổi.

Không có từ gì miêu tả được cảm giác truyền đến từ hạ thân, thực sự là… nếu bỏ qua vấn đề thể diện… thực sự là quá tuyệt vời!

Đầu lưỡi hắn di chuyển một cách bài bản, giống như nhà thám hiểm cẩn thận khai quật từng khu vực địa lý, một điểm nhỏ cũng không bỏ qua.

Tôi thở dốc từng hồi, không khác gì cá nằm trên cạn.

Vào lúc này thì quả thực là không còn nghĩ được gì nữa. Tốt nhất là nhắm mắt lại, im lặng cảm nhận khoái cảm đáng kinh ngạc này.

Tim đập càng lúc càng nhanh. Tôi không biết kỷ lục về nhịp tim trên thế giới là bao nhiêu, nhưng tôi đoán nhịp tim hiện tại của tôi tuyệt đối không thua kém kỷ lục đó là mấy.

Khoái cảm mong đợi đang ở ngay trước mắt, trán tôi lấm tấm mồ hôi Đúng lúc này, Vĩnh Kỳ đột nhiên dùng sức mạnh hơn một chút.

“A!”

Một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt, tôi không nhịn được, hét lên một tiếng lớn, toàn thân kiệt sức như vừa trải qua cuộc trường chinh ngàn dặm.

Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng trườn lên, quệt mồ hôi trên trán, đưa tay véo khuôn mặt còn đang đờ đẫn của tôi: “Thích không? Phát biểu cảm nghĩ đi”. Cái tên này, lúc nào cũng thiếu đứng đắn.

Tôi ngây ra nhìn hắn: “Khóe miệng”.

“Hử?”

“Khóe miệng có…”, xấu hổ quá, thứ đó là của tôi. Tôi thật không biết nên dùng giọng điệu và thái độ gì để nói cho hắn biết: “Khóe miệng anh có… có… màu trắng…”.

“À”. Hắn dùng lưỡi liếm một vòng, khóe miệng lập tức sạch bong.

Tôi trợn mắt há mồm, nếu không phải khả năng chịu đựng cú sốc tâm lý rõ ràng đã được nâng cao không ít sau cuộc khảo nghiệm kinh khủng vừa diễn ra, chắc tôi đã ngất xỉu ngay tại chỗ rồi.

Giây tiếp theo, một cuộc khảo nghiệm kinh khủng khác lại bắt đầu.

“Đồng Đồng…” Mỗi lần Vĩnh Kỳ giở giọng nửa làm nũng nửa dụ dỗ như thế này, nhất định sắp có chuyện không hay.

Tôi lập tức cảnh giác: “Cái gì?”.

“Em có thích không?”

Tôi đỏ mặt: “Liên quan gì đến anh?”.

“Sao lại không liên quan đến anh?”, bộ dạng vô cùng hợp tình hợp lý.

Mà quả thật là hợp tình hợp lý, dù sao hắn cũng là người bỏ sức lao động.

Tôi chịu thua, chẳng thể tỏ ra quá vô lương tâm được, đành lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

“Ừ là ý gì?”, hắn giả ngu.

Tôi lườm hắn, hằn học nặn ra một chữ: “Thích”.

Vĩnh Kỳ lập tức tặng tôi một nụ cười tươi rói. Khách quan mà nói thì khuôn mặt tươi cười của hắn rất rạng rỡ, làm người khác vui lây.

“Thích thì tốt rồi”. Hắn mặt mày hớn hở nhìn tôi: “Bây giờ đến lượt anh”.

Mặc dù cơ thể đang trong trạng thái mệt lử sau khi đạt được khoái cảm, tôi vẫn nhảy chồm lên như con mèo bị lửa cháy vào đuôi.

“Cái gì mà đến lượt anh?”

“Đến lượt em làm cho anh thoải mái rồi”.

“Vớ vẩn, sao tôi phải làm cho anh thoải mái?” Dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo hắn đừng có lại gần, lướt qua đũng quần đang căng lên của hắn, tôi hoảng sợ: “Tôi nói cho anh biết, chuyện này không thể trao đổi công bằng được. Là anh tự nguyện làm, tôi chưa hề đồng ý giúp anh”.

“Anh không yêu cầu cao đâu”. Vĩnh Kỳ lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Không cần dùng miệng, dùng tay là được rồi”.

Thấy hắn định kéo tay mình, tôi liền hét lên: “Tránh ra! Anh không được lại đây!”.

Không ngờ tiếng hét của tôi lại có hiệu quả đến thế, hắn lập tức dừng lại. Có điều vẻ ngơ ngác và ấm ức trong đôi mắt làm người ta không khỏi xót xa.

“Đồng Đồng…”

Tuyệt đối không thể tiếp tục nghe giọng nói đáng thương này nữa.

“Im ngay!” Vì an toàn bản thân, tôi đành gào lên với hắn. Vừa cảnh giác nhìn hắn, tôi vừa nhảy vội xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay rút từ tủ áo một chiếc quần mặc vào người.

Mặc quần xong liền phóng như bay ra ngoài cửa.

“Đồng Đồng, em đi đâu thế?” Vĩnh Kỳ ở sau lưng gọi với theo.

Hình như hắn rất đau lòng. Hừ, tôi còn đau lòng hơn đây này, danh tiếng cả đời thế là đi tong. Tôi bịt tai, chạy một mạch ra khỏi ký túc xá.

Lúc tâm trạng rối như tơ vò thì phải trốn đến một nơi không người.

Tôi lượn nguyên một vòng trong khuôn viên trường, góc khuất nào cũng có một đôi tình nhân chiếm giữ. Sinh viên bây giờ quả nhiên chẳng ai đến trường để học cả, thật không ra thể thống gì. Hết cách, tôi đành đút tay vào túi quần, đi lung tung vô định dọc mấy con đường.

Trong lòng rối bời.

Nếu Vĩnh Kỳ đuổi theo thì làm thế nào? Tôi không yên tâm, chốc chốc lại quay đầu nhìn đằng sau. Một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng ai, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.

Sao Vĩnh Kỳ không đuổi theo? Bình thường hắn đều chạy theo, cho dù tôi có đuổi thế nào cũng không chịu đi cơ mà.

Tôi đứng lại, chau mày.

Lẽ nào là do bị đả kích quá lớn?

Lượn qua lượn lại vài vòng trong trường, cơn chấn động vì việc lúc nãy cũng dần dần lắng xuống. Tôi bất giác phát hiện mình không hề dời mắt khỏi ký túc xá ở trước đó không xa.

“Làm cái quỷ gì đây?”, tôi ảo nảo vò đầu: “Có trốn cũng không trốn được, sớm muộn gì cũng phải về phòng thôi”.

Nghĩ đi nghĩ lại, đắn đo do dự cả ngày trời, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định.

Rút chìa khóa mở cửa, chầm chậm thò đầu vào.

Trong phòng yên ắng. Nhìn thấy thân hình nằm dài  trên giường, tôi cũng yên tâm phần nào.

“Tôi về rồi đây”. Nói bằng giọng bé đến mức chỉ có mình nghe được, tôi bước vào phòng như không có chuyện gì xảy ra.

Đóng cửa, đi vào nhà tắm rửa tay, chạm cái này, đụng cái kia… khóe mắt vẫn quan sát Vĩnh Kỳ lúc này đang nằm quay mặt vào tường.

Hắn chẳng có phản ứng gì cả.

Tôi kinh ngạc. Hắn ngủ rồi hay vẫn còn đang giận dỗi? Tôi cầm chiếc hamburger mua về làm quà giảng hòa, nhẹ nhàng bước đến cạnh giường.

“Có đói không?” Tôi mở lớp giấy bọc ngoài của chiếc hamburger: “Tôi đoán là anh chẳng chịu tự đi mua cơm đâu. Hôm nay vừa trở lại trường, ăn hamburger xem như chúc mừng vậy”.

Vĩnh Kỳ vẫn không nhúc nhích. Có vẻ mùi thơm của hamburger vô dụng với hắn. Tôi khịt mũi: “Anh không ăn thì tôi ăn. Tôi đang đói chết được đây, ăn vèo cái là hết, đến vụn bánh anh cũng không có mà ăn đâu…”.

Kế khích tướng dường như hiệu nghiệm, Vĩnh Kỳ quay người, ngồi dậy.

Chỉ không gặp có một tiếng mà trông hắn dường như tiều tụy đi nhiều. Tôi sững người nhìn bộ dạng suy sụp của hắn.

“Anh có ăn không?” Cổ họng đắng ngắt, tôi cố tìm chủ đề để nói, tay huơ huơ chiếc hamburger duy nhất có khả năng hòa giải tình huống lúc naỳ trước mặt hắn: “Anh không ăn thì tôi ăn hết nhé”.

Chiếc hamburger trong tay bị hắn giật lấy. Tôi yên tâm phần nào, ít ra quan hệ hai bên còn chưa đến mức không thể cứu vãn. Tiếp theo, eo cũng bị hắn túm lấy. Vĩnh Kỳ giật mạnh một cái, ôm chặt tôi vào lòng.

Mặc dù chỉ cần đưa tay là đẩy được hắn ra, nhưng mối quan hệ nhân quả phức tạp có khả năng xảy ra đã khiến tôi suy nghĩ kỹ hơn truóc khi hành động. Bởi vậy, tôi chỉ có thể lúng túng dựa vào ngực hắn, nhíu mày hỏi: “Anh lại định làm gì nữa?”.

Dường như Vĩnh Kỳ thâm trầm từ tốn hơn nhiều, hắn bẻ một miếng nhỏ hamburger, nhẹ nhàng đưa vào miệng tôi: “Không phải em đói sao?”.

Tôi càng yên tâm hơn.

Cuối cùng Vĩnh Kỳ cũng chịu mở lời, giọng nói dịu dàng của hắn làm tôi chỉ muốn òa khóc.

Không nói lời nào, tôi ngoan ngoãn há miệng đón lấy miếng hamburger hắn đưa cho. Cảm giác được người khác bón thật tốt. Tất nhiên không tính đến lần bị Vĩnh Kỳ dùng miệng bón cháo.

Ăn một lúc năm, sáu miếng, bụng tôi bắt đầu phản kháng, nhưng động tác của Vĩnh Kỳ vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

“Không ăn nữa”. Tôi lắc đầu nhìn miếng bánh.

“Sao thế?” Giọng hắn nhẹ nhàng: “Không phải em đói à?”

“Hì hì” Chết tiệt, lúc nãy dùng chiêu khích tướng làm gì, giờ thì hay rồi! Tôi quyết định nói ra sự thật: “Thực ra… lúc nãy tôi đã ăn ở quán McDonald rồi”. Nhìn sắc mặt của hắn có chút thay đổi, tôi vội vã bổ sung: “Anh cũng biết mà, hamburger phải ăn lúc nóng mới ngon. Cái này là mua về cho anh đấy”, tôi chỉ vào cái hamburger chỉ còn một nửa trên tay hắn.

Vĩnh Kỳ nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt cổ quái, không biết đang nghĩ gì. Tôi cố gắng đoán thử nhưng rất nhanh liền bỏ cuộc. Thôi đi, tâm sự của hắn có bao giờ tôi đoán trúng được đâu?

“Mua một cái hamburger coi như đền bù sao?” Hắn nhìn tôi bằng cặp mắt vô cùng ấm ức.

“Không phải ý đó…”, tôi lắc đầu.

“Anh không ăn”. Vĩnh Kỳ quay đầu đi: “Chẳng đói tí nào cả”.

Sau một thời qian dài chăm sóc hắn, tôi đã có trái tim của gà mẹ: “Vĩnh Kỳ, đừng dỗi nữa. Không ăn gì anh sẽ bị đau bụng đấy”.

“Anh ăn rồi. Thứ của em, anh đã nuốt sạch rồi”.

Tôi hít vào một hơi lạnh buốt, mặt mày trắng bệch.

Vĩnh Kỳ liếc tôi một cái: “Em chẳng hề giúp anh, đương nhiên có thể vui vẻ ăn hamburger rồi”. Lời trách cứ thật quá đáng, lại còn chẳng hợp lý tẹo nào.

“Không ăn thì thôi”. Tôi nhảy dựng lên, giằng lấy cái hamburger trên tay hắn vứt xuống đất: “Anh chết đói luôn cho xong”.

Hắn không thèm nhìn miếng hamburger dưới đất lấy một cái, xoay người nằm trở lại giường.

Phản ứng của hắn làm tôi chưng hửng, không biết nên làm gì.

“Chẳng hơi đâu mà để ý anh. Có bản lĩnh thì sau này đừng có kêu đói với tôi”. Tôi hấp tấp hốt chiếc hamburger vào thùng rác rồi bỏ đi tắm.

Vừa tắm vừa lầm bầm chửi rủa. Xong xuôi bước ra ngoài, ánh mắt lại bất giác hướng về lưng hắn.

Hừ, nếu không phải vì dì và mẹ, tôi chẳng thèm quan tâm chuyện sống chết của anh làm gì.

Thầm tự hào về tấm lòng hiếu thảo hiếm có của mình, tôi khẽ khàng tiến về phía Vĩnh Kỳ.

Ngồi bên cạnh giường, ngón tay khẽ động đậy.

Chẳng hiểu tại sao, đột nhiên muốn giơ tay chạm vào người hắn. Tôi bị ý nghĩ hoang đường của mình làm cho giật nảy. Chạm vào người hắn? Chẳng thà đi sờ đuôi con hổ đang thức còn hơn.

Nhưng lúc này rời đi, lại có chút không cam tâm.

Đang do dự thì Vĩnh Kỳ đột nhiên ngồi dậy.

“A!” Tôi giật mình hét lên một tiếng, cả người đã bị hắn kéo ngã xuống giường.

Hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi.

“Tắm rồi à?”

Tôi mở to mắt, thật thà gật đầu: “Ừ”.

“Anh cũng tắm rồi”. Hắn nhắm mắt lại, ghé mặt vào má tôi dụi dụi mấy cái: “Ngủ đi”.

Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, tôi nhất thời quên mất mỗi đứa chúng tôi đều có một cái giường.

“Vĩnh Kỳ, anh nới lỏng tay một chút, tôi không thở được”.

“Ôm chặt một chút mới tốt”. Hắn nhắm mắt, giọng nói nhẹ bỗng như sắp chìm vào giấc ngủ: “Anh phải ôm chặt Đồng Đồng của anh”.

Tôi chỉ có thể ngước mắt lườm hắn. Thôi vậy, đêm nay đành ngủ như thế này. Còn chuyện đập cho hắn một trận thì để mai tính.

“Đồng Đồng, đêm nào đi ngủ anh cũng phải ôm em vào lòng”. Giọng nói mơ hồ của Vĩnh Kỳ bỗng vang lên.

Cơn buồn ngủ làm mí mắt trĩu nặng, tôi cũng lơ mơ hỏi lại: “Tại sao?”.

“Bởi vì ôm chặt em sẽ không bị rơi xuống giường”.

Lý do thật có sức thuyết phục.

“Ừm”.

Cứ thế, tôi đồng ý trong vô thức.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Tôi lặng lẽ đến sân vận động, sau đó đi mua đồ ăn sáng.

Vĩnh Kỳ vẫn lười chảy thây, nhàn hạ ngồi bên bàn chờ bữa sáng tôi mang về.

Hai đứa ngồi đối diện cúi đầu húp cháo, tôi bỗng ngẩng lên hét một tiếng thảm thiết.

“Sao thế?”

Tôi trợn mắt, ngây ra một lúc: “Anh đã ôm tôi suốt đêm qua”.

Vĩnh Kỳ bình tĩnh gật đầu xác nhận: “Đúng thế”.

“Tại sao sáng nay tỉnh dậy tôi lại có thể bình thản như thế, một chút phản ứng cũng không có?” Tôi kinh ngạc hét lên: “Tại sao tôi lại phải ngủ chung giường với anh?”, lẽ nào tôi đã quá quen việc ngủ chung giường, đắp chung chăn với hắn rồi? Da gà dựng hết lên.

“Chuyện này hết sức bình thường, hơn nữa, em cũng đã đồng ý sau này sẽ ngủ chung giường với anh rồi”.

Tôi chau mày nhớ lại cuộc đối thoại đêm hôm qua, lắc đầu: “Nói mớ không tính”.

Vĩnh Kỳ trợn tròn đôi mắt long lanh như mắt mèo nhìn tôi: “Không tính?”.

“Chứ sao, chẳng nhẽ anh thật sự muốn tối nào cũng ôm tôi đi ngủ chắc?”

“Đồng Đồng nói lời không giữ lời”. Vĩnh Kỳ đẩy tô cháo trước mặt sang một bên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em nói sẽ hết lòng yêu thương che chở anh, thế mà bây giờ lại nhẫn tâm lừa gạt tâm hồn non nớt của anh”.

“Tâm hồn non nớt?”, tôi làm bộ muốn ói, lườm hắn.

Vĩnh Kỳ đứng dậy kéo tay tôi: “Không đi đâu hết, em nói cho rõ ràng trước đã”.

“Nói cái gì?”

“Nói là tối nào cũng sẽ để anh ôm đi ngủ”.

“Đó là nói mớ thôi”. Tôi hất tay hắn ra.

Vĩnh Kỳ đứng sau lưng tôi, bắt đầu lẩm bẩm bằng giọng đáng thương: “Không giữ chữ tín, anh chẳng hạnh phúc gì cả”.

Thực ra tôi đã tính mặc xác bốn cái điều kiện chết tiệt của hắn, thế nên mặt mày vẫn tỉnh bơ sắp xếp sách vở: “Anh không hạnh phúc thì tôi cũng bó tay, tôi đối với anh đã rất tốt rồi, mua cả bữa sáng cho anh còn gì”.

“Anh phải gọi điện cho bác”.

“Hừ, lại giở chiêu cũ”.

“Anh đã là người của em rồi”. Vĩnh Kỳ nói rành rọt từng chữ: “Em bắt nạt anh, đánh anh chửi anh, còn bắt anh phải dùng miệng…”

Bộp bộp! Cặp sách, hộp cơm đồng loạt rơi xuống đất.

“… lại còn bắt anh phải nuốt hết thứ đó”. Vĩnh Kỳ kể khổ: “Sao em lại đối xử với anh như thế?”.

Tôi quay người, lao vào bịt miệng hắn: “Im mồm, anh nói bậy”.

“Anh nói bậy chỗ nào?” Vĩnh Kỳ lườm tôi một cái tóe khói: “Em định không thực hiện giao ước phải không?”.

Trước ánh mắt sắc bén của hắn, tôi chỉ có thể cúi đầu.

Bây giờ đúng là có mười cái miệng cũng cãi không lại.

Vĩnh Kỳ cúi đầu còn thấp hơn tôi, trông như thể vừa bị đánh hội đồng, nhìn bộ dạng có lẽ chẳng có sức đâu mà đến lớp nữa.

Tôi đành xuống nước: “Anh muốn thế nào?”.

“Yêu cầu của anh không cao”. Vĩnh Kỳ thô lỗ nói:”Anh chỉ mong em đừng quên giao ước của chúng ta”.

“Ừ”.

Lúc này sắc mặt Vĩnh Kỳ mới đỡ hơn một chút: “Vậy… đầu tiên, em không được nói mà không giữ lời, sau này đêm nào cũng phải để anh ôm, ngủ cùng anh”.

“Anh không được kẹp chặt cổ tôi”. Tôi ra điều kiện.

“Thứ hai”, hắn đột nhiên cười hì hì, vẻ tội nghiệp rầu rĩ lúc nãy đã không cánh mà bay: “Mỗi sáng thức dậy phải có nụ hôn chào buổi sáng”.

“Hôn chào buổi sáng?” Tôi nhìn hắn nghi hoặc.

Hắn liền nhắm mắt, hớn hở chu môi ra.

Nắm tay tôi tự động siết chặt lại, nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn lại chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng chạm nhẹ lên môi hắn.

“Được rồi”.

“Đơn giản thế thôi à?”

“Anh còn muốn thế nào nữa?”, tôi gầm khẽ: “Được voi đòi tiên!”.

Vĩnh Kỳ quả nhiên được voi đòi tiên, vèo một cái đã lao đến, ép tôi vào tường. Đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ không chút khách khí, trực tiếp đè lên môi tôi, đầu lưỡi càn quét từng ngóc ngách.

Bất ngờ trước cuộc xăm lăng của hắn, tôi vừa rên rỉ phản kháng vừa đau khổ nghĩ đến câu thành ngữ “thả hổ về rừng”.

“Đồng Đồng có tiến bộ rồi”. Hôn đã đời xong, Vĩnh Kỳ nháy mắt cười tươi: “Chắc đã quen với nụ hôn của anh rồi đúng không?”.

Nhìn cái bản mặt đắc ý của hắn, tôi thật không biết nên đập cho hắn một trận hay là nên chui vào góc tường mà khóc một trận cho thỏa.

“Đi học thôi”. Hắn xách cặp, nắm chặt tay tôi như sợ vừa bước ra cửa tôi sẽ chạy mất hút không bằng.

Lớp học vẫn như cũ, hai đứa chết tiệt Uông Ly Ly và Hà Đông Bình thì tôi tuyệt đối không thèm để ý đến nữa rồi. Đàm Diệu Ngôn giờ ra chơi vẫn cứ tìm đủ mọi cách lại gần tôi. Còn Vĩnh Kỳ thì trong giờ học tựa vào tay tôi ngủ gà ngủ gật, nhưng chuông vừa vang lên một cái liền nhảy dựng dậy, giữ lấy tôi như cọp mẹ bảo vệ cọp con, xem Đàm Diệu Ngôn là quái thú.

Tình hình xung quanh thì căng thẳng như thế, nhưng tôi đang bận chép lại bài mấy hôm nghỉ, cũng chẳng có thời gian để ý.

“Đồng Đồng, cậu thông thạo môn toán rời rạc[1] chưa?” Bất chấp ánh nhìn như hổ đói rình mồi của Vĩnh Kỳ, Đàm Diệu Ngôn vẫn tiến đến chỗ tôi.

[1] Toán rời rạc (tiếng Anh là Discrete mathematics): là tên chung của nhiều ngành toán học có đối tượng nghiên cứu là các tập hợp rời rạc. Đây cũng là cơ sở toán học của khoa học máy tính.

“Hả?” Tôi vừa ngẩng đầu, bàn tay Vĩnh Kỳ đã vuốt ve đùi tôi. Một cảm giác tê dại từ đùi lan ra toàn thân, tôi vội quay sang lườm hắn: “Anh làm cái gì thế?”.

Vĩnh Kỳ kề môi vào tai tôi: “Em đã hứa sẽ không nói chuyện với hắn nữa”.

“Tôi nói thế lúc nào chứ?”

“Anh đã là người của em rồi”.

“Tôi chưa hề đồng ý”.

Trước mặt Đàm Diệu Ngôn, tôi và Vĩnh Kỳ ngang nhiên thì thầm vào tai nhau như thế.

“Anh đã giúp em thế này thế kia, còn nuốt hết thứ đó…”

Câu này đánh trúng tử huyệt của tôi. Toàn thân rúng động, mặt mũi đỏ bừng, tôi lườm hắn một cái tóe lửa rồi quay đầu đi chỗ khác.

Đàm Diệu Ngôn vẫn đang chờ câu trả lời của tôi: “Nếu cậu không biết làm toán rời rạc, mình có thể chỉ cậu”.

Đề nghị này thật đúng lúc, sắp thi rồi mà.

Nhưng…

Vĩnh Kỳ thay tôi trả lời dứt khoát: “Đồng Đồng không cần mày dạy, Đồng Đồng rất giỏi toán rời rạc”.

Tôi trợn mắt nhìn hắn, cho dù không muốn Đàm Diệu Ngôn dạy tôi cũng đâu cần một tấc đến trời thế chứ?

Ánh mắt Đàm Diệu Ngôn chuyển sang tôi: “Đồng Đồng, mấy hôm vừa rồi cậu không đi học, mình đã chép bài giúp cậu rồi đây”, nói đoạn chìa ra một cuốn vở.

Tốt vậy sao? Tôi mỉm cười cảm kích, lập tức giơ tay ra. Vĩnh Kỳ không cho phép nói chuyện với Đàm Diệu Ngôn, nhưng có bắt không được nhận đồ của cậu ta đâu.

Vĩnh Kỳ đột ngột đứng bật dậy, nghiêng người một cái, vừa vặn chen vào giữa hai chúng tôi.

“Có rất nhiều người chép bài hộ bọn tao rồi”. Vĩnh Kỳ đứng chắn trước mặt, tay còn đưa ra sau véo tôi một cái: “Môn toán rời rạc có cả chồng kìa”.

Tôi ngồi trên ghế, bị thân hình của Vĩnh Kỳ che khuất, không nhìn thấy sắc mặt của Đàm Diệu Ngôn.

Nhất định rất khó coi.

Thế là, Vĩnh Kỳ đã hoàn thành vô cũng xuất sắc trách nhiệm của cọp mẹ.

Buổi tối đáng lẽ phải trôi qua trong yên bình, nhưng khi chúng tôi tắm xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ thì Vĩnh Kỳ lại rất hào hứng đứng trước giường tôi.

“Ngủ giường em hay giường anh?” Đây chính là lời nhắc nhở, dù tôi chọn giường nào cũng phải ngủ chung với hắn mà thôi.

Tôi thở dài: “Tùy”.

Hắn phấn khích kéo tôi vào lòng, hai đứa ngã xuống giường tôi.

Lúc nào nhiệt độ cơ thể của Vĩnh Kỳ cũng cao hơn tôi một chút. Thực ra ba hôm ở nhà, đêm nào cũng ôm hắn ngủ, tôi cũng đã quen rồi.

Nhớ lại hôm đó, khi trói hắn xong, lợi dụng lúc hắn chưa tỉnh, tôi đã sờ mó không ít. Ít nhất thì làn da màu đồng khỏe khoắn của hắn đã bị tôi vuốt ve không biết bao nhiêu lần rồi.

“Đồng Đồng, cổ em thật mịn”. Hắn lại bắt đầu giở trò, ngón tay mân mê cổ tôi. Mắt hắn mở to, sáng rực trong bóng đêm.

Đôi mắt Vĩnh Kỳ vô cùng đẹp, sáng lấp lánh còn hơn cả những vì sao.

Tôi có tránh ra: “Đừng sờ, buồn lắm”.

“Đồng Đồng, chúng ta làm thêm một lần nữa nhé”. Giọng Vĩnh Kỳ đột nhiên tràn ngập ham muốn: “Chầm chậm thôi…”.

Tôi giật bắn: “Không”.

“Đừng sợ”. Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ: “Em sẽ thấy rất thoải mái”.

Đang định phản đối thì tay hắn đã luồn xuống thắt lừng, dễ dàng chạm tới nơi mẫn cảm của tôi.

“Ư…”, sự kích thích mãnh liệt làm tôi bất giác rên khẽ.

“Thoải mái lắm phải không?” Vĩnh Kỳ cười cười, cọ mũi lên mặt tôi.

Sự thiếu đứng đắn và nguy hiểm của hắn không còn nữa, lúc này, hắn như hóa thân thành một lãng tử nho nhã, đang khoe ra nụ cười mê hồn của mình.

Nhưng bàn tay hắn vẫn dịch chuyển không ngừng.

Từ lúc nào tôi lại cảm thấy quen thuộc với chuyện hoang đường này? Chẳng lẽ là nhu cầu sinh lý của con người đã khiến tôi trở nên phóng túng như thế? Tôi hoàn toàn không chống cự, mọi thứ xảy ra hết sức tự nhiên, điều này khiến tôi cực kỳ hoang mang.

Tôi nghi hoặc nhíu mày, tựa như đang gặp phải một vấn đề nan giải. Đôi mắt tôi đã không thể mở to được nữa, chỉ có thể nửa khép nửa hở, ngoan ngoãn ngắm nhìn Vĩnh Kỳ.

“Ư… a… a…”

Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nửa khép nửa hở của tôi: “Đồng Đồng, em cũng giúp anh một chút được không?”.

Tay còn lại nắm chặt tay tôi, hướng dẫn tôi tiến tới hạ thân của hắn.

Thật cứng! Thật nóng!

“Chỉ cần chạm nhẹ vào là được”. Vĩnh Kỳ dịu dàng ghé miệng nói vào tai tôi.

Cảm giác thoải mái như đám mây phiêu bồng trên cao, có lẽ tôi đã bị Vĩnh Kỳ thôi miên rồi cũng nên. Nhìn đôi mắt lấp lánh của hắn, tự dưng tôi thấy áy náy.

Không chỉ một chút, mà là vô cùng áy náy.

Đúng lúc tôi đang cảm thấy cực kỳ, cực kỳ áy náy như thế, giọng nói khẩn cầu da diết của hắn vang lên: “Xin em, chạm một cái thôi cũng được”.

Câu nói đó tựa như một hòn đá từ trên cao rơi xuống mặt hồ đóng băng, lớp băng lập tức bị vỡ ra, dòng nước bên dưới bắn lên dữ dội.

Đầu óc mông lung, tôi không chút do dự bắt đầu dùng tay vuốt ve hắn.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng, em thật tốt”. Vĩnh Kỳ kích động đến mức như sắp bật khóc.

Khoảnh khắc đó tôi cảm động vô cùng, không chỉ di chuyển bàn tay nhanh hơn, tôi còn chủ động quay sang hôn hắn.

Mũi, mắt, tai, cằm, tôi hôn như thể cả đời cũng không hôn đủ vậy.

“Đồng Đồng, em thật tốt”. Vĩnh Kỳ nói luôn miệng: “Trên đời này em tốt nhất, anh yêu em, rất yêu rất yêu em”.

“Em cũng vậy”. Tôi nhẹ nhàng lặp lại, cơ hồ như trúng phải thứ bùa mê thuốc lú nào đó: “Em cũng vậy…”.

Cao trào không kéo đến điên dại như lần trước, sự lãng mạn và dịu dàng dường như thấm sâu vào xương cốt. Hình như chúng tôi đã cùng lúc thốt lên tiếng kêu ngạc nhiên trước sự kì diệu của tạo hóa, cùng lúc nhìn thấy ánh sáng trắng lóe lên trước mắt.

Chất lỏng màu trắng dính lên tay chúng tôi.

Thứ đang chuyển động trên tay tôi, không biết là đầu lưỡi của Vĩnh Kỳ hay của tôi, hoặc có thể là của cả hai chúng tôi.

“Đồng Đồng, đây là mùi vị của em”.

“Em cũng biết mùi vị của anh rồi”.

Hồi ức đến đây kết thúc, tôi không biết mình là do mệt quá mà lăn ra ngủ ngay sau đó, hay là đã ngất luôn trong giây phút cao trào rồi.

Có điều sáng hôm sau tỉnh dậy, hồi ức rõ mồn một. Đến lúc cúi đầu phát hiện phần thân dưới của tôi và Vĩnh Kỳ trống trơn, mọi tình tiết cụ thể đều hiện ra trong đầu. Điều duy nhất không nhớ nổi là tại sao tôi lại có thể làm ra chuyện đáng sợ như thế.

“A!”, tôi kinh ngạc nhìn cái tên khó hiểu kia nửa ngày trời, bất giác kêu lên một tiếng thảm thiết, túm lấy quần chạy thẳng vào nhà tắm.

Đóng chặt cửa rồi, tôi dựa vào tường bật khóc.

Trời ơi, tại sao tôi lại làm ra chuyện đáng sợ như thế?

Tôi tự hỏi bản thân rất nhiều lần, chốc chốc lại nhòm qua khe cửa xem xung quanh có ai đang chỉ trỏ gì mình không.

Phòng tắm chỉ có một mình tôi, nhưng cho dù chỉ có một mình, tôi vẫn cảm thấy không yên tâm.

Vĩnh Kỳ đứng ngoài gõ cửa: “Đồng Đồng, em đang làm gì, mau ra đây”. Giọng nói của hắn vẫn như ngày thường, bình tĩnh khiến người ta phát điên.

“Tôi không ra”. Tôi hét lên: “Tôi vĩnh viễn không ra”.

Xấu hổ chết mất, sau này tôi còn mặt mũi nào nhìn người khác chứ?

“Em yên tâm, anh sẽ không kể với ai là em đã liếm của anh đâu”.

“A!”, tôi càng la hét thống thiết.

Hận hắn! Hận hắn đến chết! Tên Vĩnh Kỳ khốn khiếp. Tôi nhịn không nổi lao ra ngoài, siết chặt nắm đấm xông vào hắn.

“Đều tại anh!” Mặt đỏ đến tận cổ, tôi gào lên với hắn: “Đều tại anh!”.

Quá kích động, trừ ba chữ “Đều tại anh”, tạm thời tôi chưa nghĩ ra được câu chửi nào khác.

Vĩnh Kỳ tỉnh bơ tóm gọn nắm đấm của tôi: “Một câu cũng khích được em chui ra, ha ha”. Hắn còn dám cười.

Tôi nghiến răng.

“Đồng Đồng của anh thật ngây thơ”. Vĩnh Kỳ cười rạng rỡ: “Anh thật yêu em”.

Tôi nghiến lợi.

Hắn vuốt ve má tôi, ghé lại gần hôn lên môi tôi: “Thời đại này, ngây thơ thuần khiết như em chính là quốc bảo đấy”.

Lời trêu chọc và cử chỉ sàm sỡ của hắn làm tôi có một cảm giác bất lực đáng ghét.

“Quốc bảo?”

Tôi siết chặt nắm đấm…

Buổi sáng có hai tiết, tiết đầu là toán cao cấp, tiết sau là vật lý.

Bộ mặt đầy thương tích của Vĩnh Kỳ vừa vào lớp, lập tức toàn thể ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Tôi có chút bất an, mặc dù đôi mắt gấu trúc của hắn đích thực là tác phẩm của tôi, nhưng trước giờ chẳng ai chịu hiểu lý do vì sao tôi lại muốn đập hắn cả.

Nhớ lại lần trước bị đám con gái công kích mà sởn da gà.

“Vĩnh Kỳ, mắt cậu…” Uông Ly Ly là người đầu tiên phát ra tiếng hét thất thanh. Ánh mắt kinh ngạc thể hiện rõ thái độ của cô nàng: không thể chấp nhận được việc hoàng tử Bạch mã lại có đôi mắt gẩu trúc.

Hà đông bình thở dài: “Đồng Đồng, cậu thật bạo lực”.

Dưới ánh mắt thương cảm của toàn thể bạn cùng lớp, Vĩnh Kỳ lại càng ra vẻ, xuýt xoa: “Đau quá…”.

Tôi quay phắt sang, ném cho hắn một cái nhìn sắc lẻm: “Đau lắm à?”.

Giáo dục bạo lực cơ hồ có hiệu quả, Vĩnh Kỳ lập tức cười nịnh nọt: “Không đau, không đau”.

Trước nay hắn hiếm khi có hành vi thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ trước mặt đám đông, vì thế bộ dạng nịnh nọt ngoan ngoãn vừa xuất hiện lập tức khiến mọi người xung quanh choáng váng.

Ai cũng nhìn tôi chằm chằm, băn khoăn tự hỏi tôi đã cho Vĩnh Kỳ uống thuốc gì.

Đằng nào tôi cũng đóng vai người xấu quen rồi, lần này đã làm thì làm đến cùng luôn. Tôi đảo mắt một vòng quanh lớp, trực tiếp thách thức những ánh mắt trách móc, ngang nhiên nói: “Là mình đánh đấy, thì sao nào? Các cậu hỏi hắn xem có đáng bị đánh không?”.

Ánh mắt cả lớp đồng loạt đổ dồn về phía Vĩnh Kỳ.

Vĩnh Kỳ cười khổ: “Đáng đánh, đáng đánh”.

Lòng tôi thoải mái hơn một chút, mỉm cười nói: “Vậy rốt cuộc tôi là quốc bảo hay anh là quốc bảo đây?”.

“Là anh, là anh”.

Nhìn cái bộ dạng a dua nịnh nọt của hắn mà xem, hừ, không biết là tại hắn cảm thấy có lỗi với tôi, trong lòng áy náy hay là đã biết sợ nắm đấm của tôi rồi?

Hôm nay xem anh làm sao bảo vệ hình tượng Bạch mã hoàng tử đây!

Cảm giác chiếm thế thượng phong thật là tuyệt vời, tôi đắc ý quay sang nhìn Uông Ly Ly: “Cậu nghe rõ chưa, là hắn cam tâm tình nguyện”.

Hắn đã là người của tôi rồi, tôi thích đánh thì đánh, thích chửi thì chửi. Nhủ thầm trong bụng thêm câu này, tự dưng cảm thấy giao ước đã ký cũng không đến nỗi tệ lắm.

Mới đắc ý được vài giây, trong đám đông vẫn đang sửng sốt bỗng vang lên một tiếng kêu đầy kích động: “Vĩnh Kỳ, cậu thật vĩ đại!”.

Tôi đần mặt.

Từ lúc nào mà ánh mắt thương cảm của mọi người chuyển hết thành sùng bái thế này?

“Không ngờ cậu lại yêu Đồng Đồng say đắm đến thế”.

Hà Đông Bình đặt tay lên ngực, xúc động thốt lên: “Tình yêu chính là như thế, cho dù bị giày vò, bị chà đạp thế nào cũng vẫn kiên trì đến cùng”.

“Yêu là phải dũng cảm”.

“Mặc dù tình yêu của hai người có chút khác thường, nhưng chỉ cần hai người yêu thương nhau thì sẽ đạt được hạnh phúc thôi. Đều là thanh niên thời đại mới, bọn mình nhất định sẽ không phản đối hai người”

“Cậu mãi mãi là hoàng tử Bạch mã trong lòng tớ”. Uông Ly Ly chớp mắt thổ lộ.

“Đồng Đồng, Vĩnh Kỳ đối với cậu thật là quá tốt”. Câu nói này, không ngờ lại là của Đới Xuân Triều.

Liếc sang bên cạnh, đôi mắt gấu trúc đang cười sung sướng.

“Ngồi xuống, sắp vào lớp rồi”.Tôi quay ra quát hắn.

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, bộ dạng toàn tâm toàn ý, vô cùng nghe lời làm lũ con gái lại xuýt xoa một lần nữa.

Tôi bực bội ngồi xuống, lườm hắn một cái.

Tại sao Vĩnh Kỳ làm gì mọi người cũng thấy tuyệt vời? Nếu như mọi người biết chuyện tối qua hắn làm với tôi, chẳng lẽ vẫn không để ý?

Không được, không được, tôi lắc đầu quầy quậy. Lỡ bọn họ biết được chuyện hôm qua tôi làm, chắc tôi chẳng còn mặt mũi nào mà sống nữa mất.

Suy nghĩ lung tung một hồi, ngẩng đầu lên, thầy giáo môn toán cao cấp đã đứng trên bục giảng từ lúc nào, miệng nói không ngừng.

Trời ạ, không ngờ tôi cũng có ngày lơ đãng trong giờ học. Vội vàng tập trung tinh thần nghe, nghe được câu cuối cùng của thầy…

“Những thứ vừa nói chính là phạm vi ôn tập”.

Phạm vi ôn tập? Tôi suýt nữa thì hét lên.

Vĩnh Kỳ ngồi bên cạnh sờ đùi tôi, tôi liền trút cơn giận lên đầu hắn, thò tay xuống dưới ngăn bàn đập cho hắn một cái.

“Đã đủ bực rồi, anh còn giở trò gì nữa?”

“Anh chỉ muốn cho em xem ghi chép của anh thôi mà…” Vĩnh Kỳ bộ dạng đáng thương như con dâu mới về nhà chồng, nâng quyển vở bằng cả hai tay lên cho tôi.

Ghi chép? Tên lười biếng nghìn năm có một này mà cũng biết ghi chép sao?

Tôi cầm cuốn vở, trừng mắt cảnh cáo hắn thôi ngay cái trò sờ mó kia đi. Cúi đầu xem, quả nhiên là phạm vi ôn tập môn toán cao cấp, chép rất sạch sẽ ngay ngắn.

“Anh mà cũng ghi chép à?”, tôi lầm bầm vài tiếng, đặt vở lên bàn, bắt đầu xem kỹ.

Vĩnh Kỳ sán lại: “Đồng Đồng, có phải anh rất nghe lời không?”.

“Cũng coi là thế”. Tôi vỗ vỗ đầu hắn: “Hôm nay biểu hiện rất tốt”.

“Nhưng vốn dĩ là em phải yêu thương che chở cho anh. Em không thấy bây giờ có chút đảo ngược sao?”

“Đảo ngược cũng đâu có gì không tốt”.

“Đảo ngược cũng đâu có gì không tốt?” Vĩnh Kỳ chắc lại nghĩ đi đâu rồi, hắn hí hửng nói: “Vậy thì, có phải có thể đảo ngược lại thành em làm người của anh không?”.

Toàn thân run lên một cái, tôi hét lớn: “Anh đừng có mà mơ!”.

Sau tiếng hét lớn, không gian im bặt. Thảm rồi, vẫn chưa đến giờ nghỉ.

Bóng đen đổ xuống mặt bàn, tôi chậm chạp ngẩng đầu. Một thân người cao lớn đang nhìn xuống, hơn nữa mặt mũi còn u ám vô cùng.

“Lương Thiếu Đồng, có phải em nghĩ rằng đề thi sắp tới dễ ẹt, tiết ôn tập cuối cùng này không cần học cũng được, đúng không?”, thầy giáo tức tối nhìn tôi.

Vị giáo sư này lòng dạ hẹp hòi, nghe nói sinh viên nào đắc tội với ông thì trăm phần trăm phải học lại, là một trong tứ đại sát thủ lừng lẫy tiếng tăm của trường.

Những ánh mắt đang chiếu tướng tôi lập tức chuyển sang đồng tình.

Da gà nổi hết lên, trán đẫm mồ hôi, tôi run rẩy đáp: “Không phải ạ”.

“Thế tại sao em hét lên?”, ánh mắt thầy sắc như dao: “Thầy muốn các em ôn tập chăm chỉ, em lại nói thầy đừng có mơ”.

Tôi tức hộc máu. Thật là oan tày đình, làm sao tôi biết được lúc đó thầy đang dặn cả lớp ôn tập chăm chỉ chứ? Đều tại tên khốn Hà Vĩnh Kỳ, chỉ hận không thể đập hắn chết luôn.

Tôi siết chặt nắm tay.

“Sao? Còn định đánh thầy giáo à? Em siết chặt tay thế làm gì?”

Tôi vội vàng duỗi năm ngón tay. Động một tí là bị bắt bẻ, hoàn cảnh lúc này của tôi còn đáng thương hơn cả thái giám nhà Thanh.

“Thầy hiểu lầm rồi”. Bên cạnh có người đứng dậy, là Vĩnh Kỳ.

“Hiểu lầm?” Chết tiệt, chỉ với Vĩnh Kỳ, thái độ của thầy mới hòa nhã như thế.

Tôi nghiến răng.

“Em và Đồng Đồng đang bàn nhau, môn toán cao cấp khó thế này, có nên mời thầy dạy phụ đạo riêng bọn em vài buổi không”. Vĩnh Kỳ trước nay nói dối không hề chớp mắt: “Đồng Đồng nói đừng có mơ, thầy có nhiều học sinh thế, ai cũng đòi thầy dạy phụ đạo thì không phải thầy sẽ mệt chết sao?”.

Tên lừa đảo, chỉ giỏi đi lừa người.

“Có thật không?”, ánh mắt nghi ngờ lướt đến chỗ tôi.

Tôi gật đầu như bổ củi, cố gắng cười lấy lòng thầy.

Thầy ơi, không phải thầy thích nhất là Vĩnh Kỳ sao, làm sao Vĩnh Kỳ có thể gạt thầy được chứ? Hơn nữa, Đồng Đồng em luôn là một học sinh ngoan mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.