Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 8




Hai ngày ở bệnh viện các tiểu y tá đều tụm năm tụm ba một chỗ đàm luận nhiều nhất chính là chuyện nhà bác sĩ Lâm..

Một vốn là ngày hôm trước buổi tối bác sĩ Lâm Hạo gọi điện thoại kêu xe cấp cứu chở chín người đến, hai là chín người này hình như đều là ca ca cùng bằng hữu của Lâm Hạo, ba là chín người đều siêu siêu đẹp trai, bốn nhân tiện tự thảo luận vấn đề tình cảm của chín vị kia có chút không bình thường ah~. Uy, có tiểu y tá nhận ra trong đó một người vốn là bạn trai bác sĩ Lâm, cho nên nhân tiện chỉ còn lại có tám người rồi.

Ai nha, một đám tiểu y tá nhàn rỗi không có chuyện gì làm đứng tám chuyện trước cửa phòng thực sự rất ồn ào..

Bất quá, này phòng bệnh vô luận nhìn mấy lần cũng cảm giác được khó tin nga~.

Chín người cùng ở một phòng, trong phòng bệnh lại đầy đủ TV, chưa kể còn có bồn tắm rải đầy hoa, mấy người bọn họ còn đem máy tính mỗi người một cái bày trên bàn… Thật sự là liếc mắt một cái nhìn lại cả phòng bệnh đều là kim quang loé sáng đi.

Lâm Hạo cầm bản xét nghiệm đứng sau lưng hội y tá lên tiếng: “Rảnh rỗi như vậy thì đi cọ nhà xí đi.”

Các tiểu y tá quay đầu lại nhìn thấy Lâm Hạo, đều xoay người bỏ chạy.

Bất đắc dĩ thở dài, Lâm Hạo đẩy cửa đi vào. Chân trái vừa mới bước vào, mới vừa rồi phòng bệnh coi như an tĩnh nhưng vừa thấy cậu liền kịch liệt phản ứng.

“Lâm Hạo tiểu tử ngươi rốt cục tới rồi, thuốc này đắng như vậy có thể không uống được không!” Người thứ nhất phản kháng luôn là Ninh Trí Viễn, bất quá lần này cậu lên tiếng hình như được mọi người nhất trí tán thành, không đợi Lâm Hạo mở miệng định phản bác không uống cũng phải uống, những người khác cũng cau mày lên tiếng. Ngay cả Lăng Việt Đồ Tô luôn luôn nói ít cũng phải nhìn lên gật đầu đồng tình.

“… Hi Vũ… Không muốn uống…” Cách Lâm Hạo gần nhất là Khương Hi Vũ cũng cau mày cùng vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng lầm bầm nói, hoàn toàn khiến Lâm Hạo từ bỏ ý muốn phản bác trong đầu. Bất đắc dĩ thở dài: “… Không uống thuốc như thế nào có thể khoẻ lại hả? Các ca ca đều lớn rồi, đừng nháo loạn như tiểu hài tử có được hay không.”

“Vậy cậu em đổi lại thuốc không đắng đi.” Thôi Lược Thương tựa vào giường bệnh lên tiếng.

“… Phiền toái quá, đệ là bác sĩ ngoại khoa, các ca bị ngộ độc chính là tiêu hóa bên nội khoa hiểu không? Kê toa không phải đệ, như thế nào đổi lại?” Lâm Hạo kiềm chế để không ném bảng xét nghiệm vào mặt Thôi Lược Thương, tức giận mà đáp.

Thôi Lược Thương vẻ mặt bình thản nhún vai: “Có cái gì khác nhau? Không phải đều là bác sĩ hay sao? Ta cảm giác được trừ ra pháp y cùng pháp chứng có điểm khác nhau, còn lại bác sĩ đều giống nhau.” Hắn buông chân đi qua giường Trần Tam Lục ngồi xuống cười hắc hắc, đối với Lâm Hạo hỏi: “Ai, vậy chú em là bác sĩ ngoại khoa vốn là gì chứ? Không kê thuốc sao?”

Lâm Hạo trầm mặt nhìn Thôi Lược Thương một lúc lâu, sau đó cười tủm tỉm mà đáp: “Tôi cũng kê thuốc ah, nhưng trọng điểm là làm phẫu thuật. Như thế nào, anh cảm thấy hứng thú? Có muốn hay không tôi đem anh mổ bụng xem một chút có phải hay không anh thiếu mất thứ gì trong đó”

Nhìn Lâm Hạo như vậy, Thôi Lược Thương rùng mình một cái, lắc đầu liên tục nói không cần khách khí không cần khách khí.

Trần Quân Bình chứng kiến Lâm Hạo cười tủm tỉm hù dọa Thôi Lược Thương, nhất thời không nhịn được cũng bật cười. Ngẩng đầu nhìn thấy hai người cùng nhau trừng mắt hướng mình, hắn liền giả vờ ho nhẹ hai tiếng, quay đầu cầm lấy chén thuốc, làm gương tốt đem phần thuốc uống hết.

“… Hi Vũ… Không muốn uống thuốc, cũng không muốn làm phẩu thuật…” Vẫn chăm chú nghe Lâm Hạo cùng Lược Thương bọn họ nói chuyện, Khương Hi Vũ đột nhiên bĩu môi, ủy khuất mà nói. Lâm Hạo quay đầu nhìn Khương Hi Vũ bộ dáng sắp khóc, cậu liền đi đến.

“Hi Vũ ca nghe lời, không uống thuốc sẽ không khoẻ đâu. Khi đó còn phải uống nhiều hơn, sẽ càng đắng hơn.”

“… Hi Vũ, không muốn uống nhiều hơn.” Khương Hi Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo, có chút chần chờ mà lắc đầu.

“Chúng ta đây bây giờ trái lại uống thuốc trước ha? Ca xem Lâm Hạo nơi này có đường, uống thuốc xong chúng ta ăn đường có được hay không?” Lâm Hạo vừa nói vừa lục túi lấy viên kẹo. Khương Hi Vũ nhìn một chút viên kẹo đó, vừa lại quay đầu nhìn một chút viên thuốc trắng, rốt cục gian nan mà gật đầu.

Lâm Hạo cười cười nhìn Khương Hi Vũ cau mày nuốt ngụm thuốc, liền nhanh chóng bóc kẹo cho Hi Vũ. Khương Hi Vũ vội vã cho vào trong miệng.

Đại khái vốn là kẹo ngọt cũng dần làm tan vị đắng, Khương Hi Vũ đang nhíu chặt mày rốt cục buông lỏng ra, ngẩng đầu lên đối với Lâm Hạo cười vui vẻ.

“Hi Vũ ca giỏi quá!”

“… Hi Vũ, làm tốt?” Khương Hi Vũ nghiêng đầu nhìn Lâm Hạo, thấy cậu gật đầu, liền vui vẻ mà quay đầu đi xem A Đình, cười hỏi: “… A Đình, Hi Vũ…làm tốt không?”

“Uh, Hi Vũ rất tuyệt, rất giỏi.” A Đình chứng kiến Khương Hi Vũ mặt mày hớn hở, không nhịn được nhân tiện cười cười, sau đó trước ánh mắt trông đợi của Khương Hi Vũ, hắn cũng đem phần thuốc uống vào.

Lâm Hạo quệt mồ hôi trên trán, cũng may mới vừa rồi trên đường gặp một nữ bệnh nhân ngoài sân, được cô ấy cho viên kẹo, nếu không nhất thời cũng không biết đi đâu tìm kẹo.

Đứng dậy quay đầu nhìn một vòng, phát hiện vẫn có người không muốn uống thuốc. Lâm Hạo khóe miệng cong lên, yên lặng xắn tay áo, đi hướng chỗ Ninh Trí Viễn.

Nhìn Lâm Hạo từng bước một đến gần, Ninh Trí Viễn run sợ: “… Lâm Hạo tiểu tử đệ… Muốn làm gì…”

“… Uh? Đại ca ~ uống thuốc ah ~” Lâm Hạo cười tủm tỉm mà đi tới cạnh Ninh Trí Viễn, cầm lấy viên thuốc cùng chén nước, ôn nhu mà nhìn.

“Ta cảnh cáo đệ không nên… Đừng!!” Thừa dịp Ninh Trí Viễn há mồm nói chuyện, Lâm Hạo không nói hai lời nhân tiện đem viên thuốc nhét vào, nhìn đại ca mình sửng sốt hạ há mồm sắp nôn, vừa lại rất kịp thời mà đem nước đưa đến. Sau đó hài lòng mà nhìn Trí Viễn toàn bộ nuốt hết.

Ninh Trí Viễn một trận ho khan, sau đó ngẩng đầu lên đối với Lâm Hạo quát: “Lâm Hạo đệ! Cùng là ca ca nhưng đãi ngộ khác biệt cũng rất lớn đi!”

Lâm Hạo khẽ hừ một tiếng xoay đi không nhìn Ninh Trí Viễn, nhìn một chút còn lại mấy người, lại có chút rầu rĩ.

Trần Tam Lục chứng kiến Lâm Hạo nhăn lại mày nhíu, không đành lòng chứng kiến đệ đệ như vậy, cũng rất tự giác mà uống, động tác dường như thong thả, cho nên hình như bị đắng không ít. Khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhanh nhăn lại rồi. Thôi Lược Thương ở một bên đau lòng mà cũng nhe răng trợn mắt, Lâm Hạo thấy thế tranh thủ chạy tới đem thuốc nhét vào trong tay hắn, sau đó nghiêm trang mà nói: “Có nạn cùng chịu đi, Lược Thương ca!”

Chứng kiến Thôi Lược Thương cũng bị thuốc đắng hành đến vặn vẹo, Lâm Hạo xoay người đi tới chỗ Lăng Việt cùng Đồ Tô. Người trước ngẩng đầu bất đắc dĩ mà nhìn cậu cười, người sau đưa lưng về phía cậu nằm xuống đắp mền ngủ.

Lâm Hạo nhìn họ thở dài. Kết quả lấy lại bình tĩnh nhân tiện phát hiện hai người họ sớm đã uống thuốc, quay đầu nhìn một chút An Dật Trần cũng là như thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.

Lăng Việt nhìn thấy Lâm Hạo cười, cũng mìm cười: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ ráng uống thuốc. Bất quá lần sau có thể cho thêm đường hay không.”

“… Thật sự như vậy đắng?” Lâm Hạo nghiêng đầu hỏi, thân thủ mở hộp thuốc còn sót lại phấn thuốc liếm liếm, sau đó trong nháy mắt nhíu mày, một hồi lâu nói không ra lời.

Nhìn cả phòng bệnh ánh mắt mọi người có bao nhiêu đau khổ, Lâm Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, hồi lâu mới hỏi: “… Ngày mai đệ sẽ cho thêm đường… Các ca có cái gì muốn ăn không? Đệ đi mua…”

Không đợi Lâm Hạo nói hết lời, phòng bệnh vang lên liên tiếp tên các loại mĩ thực, muốn ăn bánh bao, lẩu, vịt quay cái gì cũng kể…

Lâm Hạo khóe miệng co lại, dung sức hét lên: “Chỉ có thể ăn thanh đạm thôi!”

Mọi người nhiệt tình trong nháy mắt bị xoá sạch, toàn bộ đều im lặng rồi.

Lâm Hạo rốt cục không nhịn được nở nụ cười. Cậu là bác sĩ, bệnh nhân nào cũng từng gặp qua, bất quá nhiều năm như vậy có thể chứng kiến một chuyện: khi bệnh mọi người đều hệt như tiểu hài tử.

Cậu ra sức dụ dỗ: “… Các ca ráng uống thuốc, khỏi bệnh rồi đệ mời các ca ca ăn bữa tiệc lớn có được hay không?”

Một đám ca ca so với cậu còn trẻ con hơn gấp mười lần đều gật đầu.

Lâm Hạo cười lắc đầu đi ra mua cháo cho họ. Sau khi đi hai bước hình như cảm giác được không đúng chỗ nào, mới vừa rồi hình như thấy giỏi trái cây trong phòng bệnh? Là đồng nghiệp thăm bệnh tặng cho…?

Dừng một chút, Lâm Hạo nhanh chóng quay đầu chạy về phòng bệnh, một cước đá văng cánh cửa: “Tuyệt đối không thể ăn chuối ah~!!”

Cả chín người trong tay đều cầm quả chuối ngơ ngác nhìn Lâm Hạo. Thôi Lược Thương khoẻ nhất bọn xung phong ôm giỏ xuống giường phát hoa quả, cũng nháy mắt mấy cái nhìn một chút Lâm Hạo.

Nhìn chung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người hoàn lại chỉ là cầm trên tay không có ăn, mới thở phào.

“… Ủa mà… Tại sao không thể ăn hả?” Thôi Lược Thương giơ tay hỏi.

“Ngốc ah! Ngộ độc là bị tiêu chảy!Chuối vốn là trợ giúp tiêu hóa! Anh là nghĩ muốn trụ trong WC cả ngày sao?”

“… Ta… Ta mới vừa rồi ăn vài quả…” Thôi Lược Thương sắc mặt trắng bệch mà trả lời.

Thôi Lược Thương trong nháy mắt nhân tiện cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám nhìn mình, hoàn lại thấy được Lâm Hạo ánh mắt bất lực.

Trần Tam Lục tỏ vẻ rất lo lắng, nhưng là không kịp mở miệng hỏi một chút người yêu mình, nhân tiện chứng kiến hắn không biết là thật bị tiêu chảy rồi hay là tâm lý tác động, ném giỏ quả ôm bụng nhân tiện vọt vào toilet…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.