Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 29




Nếu như nói đến 1/10, mọi người trước hết nghĩ đến là cái gì?

Đại nhân đây tốt bụng sẽ vui vẻ nói cho các ngươi biết, có thể nghĩ đến cái gì, đương nhiên vốn là bảy ngày nghỉ lễ* rồi! Một tuần năm ngày làm việc đôi khi còn tăng ca thứ bảy, nhân tiện chỉ còn lại có một ngày nghỉ ngơi ở nhà, nói không chừng còn phải dẫn bạn gái đi ra ngoài dạo phố, 1/10 xuất hiện quả thực giống như là thánh quang chiếu sáng khắp nơi.

*1/10: quốc khánh TQ, dịp này sẽ đc nghỉ 1 tuần liền.

Trường học nơi Trần Tam Lục dạy cũng không ngoại lệ, cũng nghỉ một tuần liền, theo thông lệ sẽ tổ chức hội thi. Thân là chủ nhiệm lớp nên cậu cũng rất tận chức tận trách mà sáng sớm đã đi dọn dẹp trong trường học.

Tay cầm phấn vẽ sơ đồ lên bảng cho cả lớp biết vị trí một chút nữa sẽ ngồi ở hội trường, Trần Tam Lục một bên dặn dò một số học sinh mang ghế đi ra ngoài không nên xếp chật chội như thế, kết quả quay đầu lại nhân tiện chứng kiến ba mươi mấy cái đầu nhỏ không phải nhìn lên bảng mà chuyển qua nhìn bên trái cửa sổ.

Trần Tam Lục tò mò nhìn theo liền thấy nơi ấy cửa sổ mở rộng ra, Thôi Lược Thương tựa vào cửa sổ cười ha hả lấy cây kẹo của tiểu cô nương sát bên cửa sổ.

“Cám ơn ah~ ~ “

“Cám ơn cái gì! Lược Thương anh như thế nào chạy đến trường học?!” Trần Tam Lục nhảy xuống khỏi bục rồi chạy đến bên cửa sổ, vẻ mặt sốt ruột. Người bị hỏi nhưng thật ra rất tự nhiên nhếch miệng cười cười “… Ai, không có chuyện gì, mọi người nhân tiện cùng nhau đến giúp vui rồi… Hội thi là do trường mở mà. Dù sao cũng chỉ cần đăng ký một chút đã vào được…”

Trần Tam Lục trừng mắt nhìn “… Mọi…người…”

Thấy Thôi Lược Thương gật đầu, Trần Tam Lục không nhịn được nghiêng đầu xoa xoa huyệt Thái Dương.

Thật sự là đủ rồi… Một đám người nhàn rỗi không có chuyện gì làm vô giúp vui có ý gì đây?!

Dẫn theo cả lớp mang bản ghế dài đi ra sân, liếc mắt một cái nhân tiện thấy được tám người đã sớm ở đàng kia chờ rồi. Trần Tam Lục thở dài, một bên kêu mọi người xếp thành hàng ngồi xong một bên đi tới trước mặt bọn họ nhìn một chút, không nhịn được vừa lại thở dài.

An Dật Trần cười cười vuốt tóc Trần Tam Lục “… Đừng thở dài, bọn anh không làm gì bậy bạ đâu, chỉ là muốn quay lại kí ức lúc nhỏ thôi.”

Ngẩng đầu nhìn An Dật Trần tủm tỉm cười cùng mọi người còn lại gật đầu, Trần Tam Lục lắc đầu bỏ đi.

Đi theo sau Trần Tam Lục là Thôi Lược Thương một bên cắn cây kẹo trong miệng một bên vui vẻ nhìn khắp nơi.

“… Ai, Tam Lục dạy lớp mấy vậy?”

“Ân? Hình như lớp ba…?” Thôi Lược Thương quay đầu lại nhìn Lăng Việt hỏi, có chút không xác định mà hồi đáp. Sau đó một tiểu nam hài ngồi gần đó nghe được, liền cười hắc hắc trả lời: “Sai rồi, chúng cháu lớp bốn rồi.”

Lăng Việt cùng Thôi Lược Thương ngẩn người, sau đó nhanh chóng cười gật đầu, đối với tiểu nam hài tỏ vẻ cảm tạ.

Chỉ lát sau hội thi bắt đầu, chứng kiến Trần Tam Lục chạy tới chạy lui cấp mã số cho các học sinh, còn phải căng lỗ tai nghe loa phát thanh thông báo trận đấu, sau đó lật xem danh sách số báo danh, nhắc nhở các học sinh chuẩn bị thi đấu.

Thật sự chịu không thấu, Thôi Lược Thương tiến lên đi lấy xấp thẻ mã số trong tay cậu còn chưa phát hết sau đó quay lại nói: “… Mọi người tới lấy mã số có được hay không?”

Đám hài tử chưa lấy thẻ số liền đồng thanh cười chạy đến vây quanh Thôi Lược Thương, Trần Quân Bình có chút kinh ngạc cười cười “… Không nghĩ tới Tứ ca được các tiểu hài tử hoan nghênh như vậy? Anh vẫn tưởng rằng tiểu hài tử sẽ sợ cảnh sát chứ.” Lâm Hạo ở một bên rất phối hợp cười một tiếng.

Ninh Trí Viễn cười khẩy liếc nhìn Trần Quân Bình: “… Đó là bởi vì Thôi Lược Thương hắn không có việc gì làm mỗi ngày nhân tiện bò đến cửa sổ xem Tam Lục dạy học, đám hài tử kia thấy hắn ba năm đã sớm quen mắt rồi đi.”

Trần Quân Bình quay đầu nhìn Ninh Trí Viễn, vừa lại quay đầu nhìn Thôi Lược Thương bị hài tử vây quanh, ha ha cười hai tiếng.

“… Ai ai ai đừng vây quanh chú đông như vậy, xếp thành hàng… nhanh lên một chút xếp thành hàng, sau đó báo tên cho chú.” Thôi Lược Thương bị vây có chút nghẹt thở, nhanh chóng chỉ định xếp hàng, sau đó nhìn mấy tiểu cô nương ánh mắt trông chờ cầm lấy góc áo hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là thuận thế ngồi chồm hổm xuống.

Trần Tam Lục đi kiểm duyệt chạy 50m trở về chứng kiến Thôi Lược Thương ngồi xổm giữa đám học trò của mình cười vui vẻ, không những kiểm tra mã số nào bị lỗi mà còn tỉ mỉ kiểm tra trang phục thi đấu. KIểm tra xong liền cười vui vẻ xoa đầu kêu bọn chúng quay về chỗ. Trần Tam Lục không nhịn được nhân tiện cười cười.

Mấy người còn lại nhìn thấy hắn đối với tiểu hài tử như vậy tỉ mỉ cũng không tự chủ được mà cười, Ninh Trí Viễn còn xuất ra điện thoại di động đến lặng lẽ chụp hình, quyết định về nhà gửi cho Trần Tam Lục.

“Ai, lại nói tiếp mọi người khi còn bé ở hội thao vận động thi những hạng mục nào hả?” Trần Quân Bình nghiêng đầu hỏi.

Mấy người bị hỏi cũng ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

Chỉ có Ninh Trí Viễn không cần nghĩ đã đáp: “Nhảy cao, nhảy xa, bóng ném.”

“… Không có hạng mục khác sao…”

“Không có ah~, trước khi hết thời gian chỉ có đăng ký ba người thôi, nọ vậy đương nhiên chọn nhanh nhất rồi…. Ta nói, nhảy cao nhảy xa cùng 800 thước đi… Dù sao cũng sẽ chọn hai người đơn giản nhất sau đó chọn một người báo danh nhỏ nhất…”

“… Hi Vũ…khi còn bé có tham gia qua chạy thi viết bài, sẽ không có…” Khương Hi Vũ nghiêng đầu đáp “… Mặc dù chạy kết quả không hài lòng… Bất quá làm bài rất nhanh …”

“… Đúng vậy, người ta còn đang viết đề tài đầu tiên đệ đã ném bút chạy… Các sư phụ còn tưởng rằng đệ không viết, liền đuổi theo kêu lại…” Ninh Trí Viễn tiếp lời “… Sau đó không biết sao trường học nhân tiện đem hạng mục này hủy bỏ rồi…”

A Đình ở một bên bật cười, chứng kiến Khương Hi Vũ ngẩng đầu lên có chút mất hứng hắn liền cố gắng chỉnh lại quai hàm, nhanh chóng chuyển thành tiếng ho.

“… Nọ vậy, A Đình thì sao…”

“Ân? Anh hả? Cũng đều tham gia qua hết…” Bị Khương Hi Vũ hỏi, A Đình cau mày nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười “… Dù sao cái hạng mục nào thiếu người anh đều đứng nhất…”

Đồ Tô sờ sờ cằm “Ân, quả nhiên đệ tham gia đều là chạy bộ đi…” Một bên Lăng Việt cũng gật đầu “… Huynh cũng vậy..”

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, nhất trí tỏ vẻ quả nhiên vẫn là chạy bộ dễ hơn, chỉ để ý chạy thì tốt rồi, cái khác rất phiền toái ah.

“A Hạo em thì sao…?”

Lâm Hạo giương mắt nhìn Trần Quân Bình “… Em?” Nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Chỉ cần có hội thao vận động em tất nhiên toàn bộ hạng mục cũng đều tham gia, hơn nữa hạng mục nào cũng đứng nhất.” Thấy Trần Quân Bình có chút kinh ngạc, Lâm Hạo nhân tiện càng thêm đắc ý: “Không tin anh đi đến trường học của em mà kiểm tra, học sinh của trường được thưởng nhiều nhất là em đây ~ “

Đi cầu chứng trường học thật sự là rất phiền toái rồi, Trần Quân Bình hướng Ninh Trí Viễn nhìn nhìn tìm câu trả lời. Người kia giương mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ gật đầu.

“Không xong rồi không xong rồi Lâm Hạo —— “

Nghe được Thôi Lược Thương kêu sốt ruột, mọi người quay đầu lại nhìn. Hoàn lại chưa thấy rõ Thôi Lược Thương ở đâu, hắn đã một bước nhảy tới chỗ Lâm Hạo, một tay lấy người khiêng lên xoay người bỏ chạy.

“… Thôi Lược Thương anh muốn làm gì!! Bỏ tôi xuống!”

Trần Quân Bình ngẩn người, trơ mắt nhìn người yêu bị chính ca ca mình khiêng trên vai mang đi rồi, phục hồi tinh thần lại liền đuổi theo: “Này Tứ ca! Ca mang A Hạo đến chỗ nào vậy?”

Ba đại nam tử đi ngang qua thao trường hướng Giáo Học Lâu chạy đi, thu hút toàn bộ sự chú ý. Lâm Hạo bị khiêng trên vai cảm giác được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng cũng đều tập trung tới chỗ mình, liền nhanh chóng che mặt.

Còn lại sáu người cảm giác được mọi người cũng quay qua nhìn mình, liền làm ra một bộ dáng sự tình không liên quan đến mình, vẻ mặt không quen ba người kia, kẻ thì loay hoay bấm điện thoại di động, nếu không nhân tiện ngẩng đầu làm bộ nhìn lên bầu trời. Ah, hôm nay khí trời thật tốt, ánh nắng tươi sáng, không mây, thật sự là một ngày hết sức thích hợp khai mở hội vận động nha.

Đứng lâu nên chân có chút tê dại, Ninh Trí Viễn chà chà chân, đi tới phía trước hai bước.

Ngồi ở cuối cùng là một tiểu cô nương lúc này chứng kiến Ninh Trí Viễn làm vậy liền kéo kéo quần cậu, sau khi nhìn thấy cậu cúi đầu nhìn mình liền cười ngọt ngào: “… Ca ca, có muốn hay không theo Đào Tử cùng nhau ngồi…?”

Ninh Trí Viễn ngẩn người, ngồi chồm hổm xuống vuốt vuốt tóc tiểu cô nương “… Ai, muội gọi là Đào Tử hả, thật đáng yêu. Nhưng mà ghế nhỏ như vậy, hai người như thế nào ngồi vào?”

Tiểu cô nương cười càng thêm vui vẻ, từ ghế đứng dậy, lôi Ninh Trí Viễn ý bảo cậu ngồi xuống, chờ cậu ngồi xong liền vui vẻ đi tới rồi trên đùi cậu, sau đó ngẩng đầu hì hì cười: “Ca xem, cũng ngồi được này!”

Ninh Trí Viễn không nhịn được nở nụ cười, ngẩng đầu thấy An Dật Trần khóe miệng tươi cười có chút quỷ dị, đang muốn mở miệng gọi hắn một tiếng, tiểu cô nương bên cạnh cậu đã đứng lên chạy tới kéo tay An Dật Trần, đem người dẫn theo lại. Sau đó nhanh chóng kéo An Dật Trần ngồi ở vị trí của mình, chính mình lại là ngồi xuống trên đùi.

Hai người liếc nhau, nhìn hai tiểu cô nương ngồi ở trên đùi mình vui vẻ, sau đó xé túi đồ ăn vặt đưa hai tiểu cô nương.

Chỉ lát sau cuối cùng một loạt tiểu hài tử liền học tập hai tiểu cô nương, đem bốn người kia cũng kéo lại. Mọi người cũng nguyện ý, chân tê như vậy cũng nên ngồi một chút, dù sao tiểu hài tử cũng không sao.

Khương Hi Vũ trong lòng là tiểu cô nương hết sức nhu thuận, thấy bức tranh trong tay cậu liền đặc biệt vui vẻ, nguyên lai cũng là một hài tử thích vẽ tranh, hai người chỉ chốc lát nhân tiện vui vẻ mà cùng nhau bàn luận về nó.

Lăng Việt cùng Đồ Tô ôm hai tiểu nam hài mặc cho bọn chúng ngồi trên đùi vô tư đùa giỡn.

Còn A Đình có chút không được tự nhiên, ngồi ở trên đùi hắn chính là một tiểu cô nương rất đáng yêu. Hắn đang nghĩ tới chính mình sẽ không hù dọa đến tiểu cô nương này phải khóc chứ, tiểu cô nương lại đột nhiên quay đầu, bóc lấy miếng khoai chiên trong bịch bánh đưa tới miệng hắn: “… Ca ca ăn không? Ăn ngon lắm oh.”

A Đình ngẩn người, theo thói quen há miệng cắn.

“Thế nào? Ăn ngon không?”

Chứng kiến ánh mắt mong chờ của tiểu cô nương, A Đình không nhịn được liền gật đầu: “… Ân, ăn ngon.”

Trần Tam Lục cùng Thôi Lược Thương trở về thấy các hài tử đều vây quanh sáu người, vui vẻ không biết vừa nói cái gì, còn đang chia nhau đồ ăn vặt.

“… Ân? Các ngươi đã trở về, mới vừa rồi làm sao vậy? Lâm Hạo bọn họ đâu?” Ngẩng đầu nhìn Trần Tam Lục cùng Thôi Lược Thương, Ninh Trí Viễn hỏi.

“Ah~, mới vừa có một tiểu hài tử ngã trật chân. Đưa đến y tế thì bác sĩ không có ở đó, cũng chỉ có thể tìm Lâm Hạo rồi.” Trần Tam Lục kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh, thấy có một đứa chạy đến muốn ôm, cũng cười cười đem hài tử ôm đến ngồi trên đùi “… Ân, về phần Lâm Hạo… Hôm nay bị té bị thương cũng nhiều, bác sĩ vẫn không biết đi đâu, đệ ấy ở lại tạm thời giáo y rồi…”

Lúc này, Lâm Hạo ở phòng y tế, nhìn trước mặt là một tiểu cô nương khóc đến sưng cả mắt, mắt cá chân thì sưng to lên. Chỉ cần động vào là tiểu cô nương nhân tiện khóc la dữ dội, làm hại Lâm Hạo bây giờ lâm vào tình cảnh không biết làm sao…

Cậu cũng không phải bác sĩ nhi khoa! Xức thuốc cũng không dám làm! Như vậy ngay cả dùng lực xoa bóp cậu càng không dám ah~!

Ở một bên nhìn Lâm Hạo mặt đầy mồ hôi, vẻ mặt buồn bực, Trần Quân Bình không nhịn được cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.