Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 15




Mở cửa thấy Lâm Hạo, Ninh Trí Viễn lập tức cười hì hì hỏi: “Như thế nào đột nhiên nghĩ thông suốt rồi dọn về ở hả?”

Lâm Hạo hừ một tiếng, không để ý Ninh Trí Viễn, lách người trực tiếp đi qua phòng khách lên lầu.

“… Hừm! Lâm Hạo! Tiểu tử ngươi bây giờ đối với đại ca không còn kính nể phải không!”

Đi theo sau Lâm Hạo mang theo hành lý của hai người là Trần Quân Bình nhìn Ninh Trí Viễn quay đầu hướng về phía cầu thang hét lên, hắn liền ha ha cười hai tiếng, thấy Trí Viễn quay đầu liếc mình, liền nhanh chóng nín cười.

Ninh Trí Viễn ánh mắt tràn ngập câu hỏi đệ đệ ta trở về còn ngươi để làm chi cũng đi theo cùng nhau trở về. Trần Quân Bình một trận chột dạ…

“Em cũng đừng khắt khe như vậy, nhà chúng ta đoàn viên rồi không phải cũng rất tốt sao? Vừa lúc qua vài ngày nữa chính là trung thu rồi.” An Dật Trần đi tới một bả ôm thắt lưng Ninh Trí Viễn mượn lực đem người dời qua hai bước, cấp Trần Quân Bình một khoảng trống đường đi

Nhìn An Dật Trần bằng ánh mắt cảm kích, Trần Quân Bình mang theo hành lý vọt vào phòng khách thẳng đến trên lầu.

Quay đầu trừng mắt nhìn An Dật Trần muốn nói cái gì đó, nhưng lại chứng kiến phía sau cùng vào có bốn người, trong đó còn có hai người cũng bị thương, hai người họ cũng ngẩn người.

“… Này chuyện gì xảy ra?” An Dật Trần sắc mặt thoáng cái trầm xuống.

Lăng Việt cùng Thôi Lược Thương bị nhìn chăm chú liền chột dạ.

An Dật Trần mới vừa rồi hoàn lại mặt mang sắc cười, lúc này đã thay đổi thành sắc mặt lãnh khí. Bị ôm vào trong ngực khiến Ninh Trí Viễn cũng không có dũng khí tùy tiện nói chen vào.

“… Nói.”

An Dật Trần bây giờ rất tức giận. Nguyên do vốn là trong nhà khi mấy đệ đệ còn chưa có sinh ra thì chỉ có hắn cùng A Đình, cả nhà vẫn còn ở HongKong. An Dật Trần từ nhỏ bởi vì cơ thể yếu đã bị một số người khi dễ, A Đình vì bảo vệ hắn thường xuyên cùng người ta đánh nhau, sau đó thậm chí bởi vì không cẩn thận gặp phải xã hội đen, vì bận tâm người nhà mà gia nhập xã hội đen, nhân tiện càng lại thường xuyên mang theo một thân thương tích về nhà.

Mặc dù sau đó chuyển nhà tới nội địa, nhưng A Đình cũng thoát không được việc làm xã hội đen. Cho nên An Dật Trần trong ấn tượng của hắn đại ca chịu qua rất nhiều đả thương, thậm chí hoàn lại từng gặp nguy tánh mạng, không có chỗ nào mà không phải là bởi vì đánh nhau tạo thành.

Bởi vậy An Dật Trần tâm lý có chút ám ảnh, sau khi có bọn đệ đệ vì bảo vệ bọn họ không đánh nhau mà chính mình trở nên càng ngày càng khéo đưa đẩy, chính là hy vọng sau này các huynh đệ sẽ không có người nào bị thương.

Kết quả Thôi Lược Thương làm cảnh sát, Lăng Việt từ nhỏ đối với võ thuật cảm thấy hứng thú.

An Dật Trần không thể làm gì khác hơn là ngàn đinh ninh vạn dặn dò bọn họ không cho ở bên ngoài đánh nhau. Cho nên lúc này chứng kiến bọn họ hai người mang theo băng gạc thương tích về nhà, An Dật Trần nhất thời không biết xảy ra cái gì, cũng mơ hồ có chút tức giận.

“… Nhị ca đừng nóng giận… Bọn đệ chính là bắt hai tên cướp… bọn hắn có dao nên chống cự…” Thôi Lược Thương nhanh chóng giải thích. An Dật Trần sắc mặt mới dịu đôi chút, quay đầu hướng Đồ Tô cùng Trần Tam Lục nghi hoặc.

“… Là thật, túi tiền của đệ bị trộm rồi Lược Thương mới đuổi theo…”

“Sau đó đệ cùng sư huynh vừa lúc ở con đường đối diện…”

“… Ta biết rồi. May là hai người không có việc gì, trước dìu bọn họ đi nghỉ ngơi đi.” An Dật Trần nhìn Trần Tam Lục cùng Đồ Tô cũng có chút sợ mình không tin mà bộ dáng khẩn trương, rốt cục thở phào nhẹ nhõm cười cười. Thân thủ muốn đi vỗ vỗ đầu hai người, lại được Ninh Trí Viễn lấy tay vuốt giận rồi.

Bất đắc dĩ mà nhún vai, nhìn bốn người lên lầu, An Dật Trần mới đem ánh mắt lo lắng thu trở về.

Ninh Trí Viễn tựa vào lòng An Dật Trần, nâng tay vuốt tóc hắn: “Đừng lo lắng, bọn họ không phải không có việc gì sao?” Suy nghĩ một chút, vừa lại bất đắc dĩ cười khổ mà nói ta xem như biết Lâm Hạo tại sao đột nhiên nghĩ muốn trở về.

Nhìn một chút người trong lòng, gật đầu.

Hắn đương nhiên biết không có việc gì là tốt rồi, cũng biết bọn đệ đệ cũng đã trưởng thành, nhưng vẫn là cảm giác được có chút sợ. Lặng lẽ thở dài, nhìn Ninh Trí Viễn hai mắt tràn đầy ý cười nhân tiện không nhịn được cùng nhau cười.

“… Tiểu thiếu gia khổ cực rồi.” Cúi đầu hôn trán Ninh Trí Viễn. Người bị hôn khó hiểu nhíu nhíu mày, ngẩng đầu hỏi ta như thế nào khổ cực.

An Dật Trần nhưng lại chỉ là cười mà không nói.

Ninh Trí Viễn luôn ngoài miệng oán giận nói bọn đệ đệ trưởng thành không nghe lời, nhưng là có chuyện gì cậu tuyệt đối vốn là người thứ nhất lao tới.

An Dật Trần mặc dù coi như là dạy dỗ bọn đệ đệ lớn lên, nhưng là hắn khi còn bé dù sao cũng nhận thức qua cảm giác có ca ca bảo vệ. Nhưng Ninh Trí Viễn không giống rồi, cậu là lão Đại, không thể cùng bọn đệ đệ tranh giành, muốn toàn tâm toàn ý mà bảo vệ cùng nỗ lực. An Dật Trần vốn là nhận thức qua ca ca đối với chính mình thật là tốt liền sau đó gấp bội mà thương yêu bọn đệ đệ.

Bây giờ bọn đệ đệ trưởng thành độc lập rồi, Ninh Trí Viễn gặp An Dật Trần toàn tâm toàn ý thương yêu bảo vệ, tính chất tiểu hài tử khi còn bé không biết như thế nào thể hiện liền dần dần bộc lộ. Cho nên Lâm Hạo có đôi khi cũng cười nhạo đại ca bỗng dưng ngây thơ, cùng cậu đấu võ mồm, lén lại cùng An Dật Trần nói, như vậy đại ca so với lúc cau mày lo lắng bọn họ nhìn tốt hơn nhiều.

“… Đại ca! Tại sao phòng đệ biến thành nhà kho hả!!” Trên lầu truyền đến một tiếng kêu to của Lâm Hạo, cắt đứt tâm trạng lãng mạn của hai người.

Ninh Trí Viễn gãi gãi đầu, từ trong lòng An Dật Trần tách ra hướng trên lầu đi đến.

Biệt thự hai tầng phòng rất nhiều, bọn họ lúc đầu nhân tiện sửa lại năm gian phòng ngủ, sau đó Lâm Hạo không ở bao lâu liền đi ra ngoài, phòng cậu vì vậy mà bỏ không. Thời gian đã lâu, Ninh Trí Viễn liền đem một vài thứ không dùng nữa tống vào phòng Lâm Hạo.

Mới vừa rồi nhận được điện thoại của cậu nói trở về, Ninh Trí Viễn nhìn một chút căn phòng, dứt khoát quyết định đem phòng trống cạnh thư phòng dọn dẹp ra sau đó đem giường Lâm Hạo mang tới…

Vừa lên lầu nhân tiện chứng kiến Lâm Hạo tức giận xoa thắt lưng đứng ở cửa phòng, A Đình phụ trách khiêng giường đang tựa vào tường bất đắc dĩ nhìn về phía Ninh Trí Viễn.

“… Ai cho đệ mang đi ra ngoài.”

“Đệ cho dù mang ra cũng là của phòng đệ ah! Ca cư nhiên biến thành nhà kho!”

“… Ai nha, đệ trước tiên ở phòng trống kia đi, vài ngày nữa dọn dẹp rồi vào ở!”

Nhìn huynh đệ hai người đấu võ mồm, mọi người bất đắc dĩ buông tay. A Đình cảm giác được chính mình cùng An Dật Trần cũng đem giường mang qua xong hết rồi, nơi này hẳn là không còn chuyện gì… Hắn liền xoay người vào phòng nắm tay Khương Hi Vũ dắt xuống lầu.

Trần Quân Bình nhìn huynh đệ họ đấu đến mặt đỏ tới mang tai, liền đến giảng hòa: “Được rồi được rồi, A Hạo, chúng ta cũng là đột nhiên trở về không phải sao. Qua vài ngày nữa dọn dẹp hảo chúng ta liền dọn về gian phòng này có được hay không?”

An Dật Trần đi đến sau lưng Ninh Trí Viễn ôm một cái, mang theo ý cười nói: “Đã sớm nói với em không nên đem phòng Lâm Hạo chiếm lấy rồi, thật là….”

“Em…!” Ninh Trí Viễn giãy dụa quay đầu nhìn An Dật Trần, vừa lại len lén liếc mắt một cái nhìn Lâm Hạo đang tức giận, thở dài: “… Được rồi, đại ca sai rồi. Cho ta một tuần, cam đoan đem phòng đệ dọn dẹp sạch có được hay không?”

Lâm Hạo hôm nay đại khái tâm tình cũng không tốt, hừ một tiếng xoay người vào căn phòng tạm thời, Trần Quân Bình nhìn Ninh Trí Viễn bặm môi, hắn liền cười hai tiếng.

Lâm Hạo cạch một tiếng đóng cửa lại.

“… Lâm Hạo tiểu tử ngươi không nên đạp cái mũi lên mặt ah~! Ta cũng xin lỗi rồi, ngươi hoàn lại muốn thế nào hả! Đi ra nói rõ cho ta!”

An Dật Trần nhìn Trần Quân Bình cười khổ, vừa lại nhìn Ninh Trí Viễn ra sức phá cửa, nhún vai, tiến lên ôm bả vai đệ đệ đẩy xuống lầu: “Theo thói quen là tốt rồi. Còn có…” Vỗ vỗ vai Trần Quân Bình “Hoan nghênh về nhà.”

Trần Quân Bình quay đầu đối với An Dật Trần cười cười: “Uh, đệ đã trở về, nhị ca.”

“… Đại ca! Ca ầm ĩ quá!” Cách vách hai gian phòng ngủ cánh cửa “ầm” một tiếng mở ra, Đồ Tô cùng Trần Tam Lục ló đầu ra đối với Ninh Trí Viễn quát.”Lược Thương / sư huynh đang nghỉ ngơi ah! Ca nhỏ giọng một chút!”

“… … …”

Khương Hi Vũ ngồi ở ghế salon phòng khách quay đầu nhìn hai người trên lầu xuống tới, há mồm ăn nho A Đình đút, gật đầu nói: “… Uh, đại ca thật sự hảo ầm ĩ oh.”

Nghe được Khương Hi Vũ nói như vậy An Dật Trần khì khì một tiếng nhân tiện bật cười.

Ninh Trí Viễn nhìn Đồ Tô cùng Trần Tam Lục sau khi quát mình cũng “bịch” một tiếng đóng cửa, liền quay đầu nhìn một chút trước mặt là cánh cửa đóng chặt, yên lặng mà ôm ngực.

… Khí lạnh vây quanh mặt của ta, đệ đệ phản nghịch đả thương trái tim của ta.

Ninh đại ca hôm nay trái tim hảo tổn thương ah~.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.