Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 11: Ngoại truyện 1-1




Edit: Sa

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Hồ Ngạn khom người đi vào phòng học bằng cửa sau, lặng lẽ ngồi xuống.

Thầy Toán đang giảng bài văng nước bọt tung tóe trên bục giảng, còn bạn cùng bàn thì cúi đầu, trông như đang nghiêm túc suy nghĩ cách giải bài tập nhưng Hồ Ngạn biết cậu ta đang ngủ, thế là cậu ta lấy cùi chỏ chọt vào người bạn mình.

Thẩm Khâm Tuyển chậm rãi mở mắt, không hề tỏ ra nhếch nhác vì vừa bị đánh thức, có điều giọng nói hiện rõ vẻ ngái ngủ: “Sao?”

“Nè, của cậu.”

Hồ Ngạn ném cho cậu một phong thư.

Vẫn chưa cầm lên mà mùi nước hoa đã nồng nặc, Thẩm Khâm Tuyển nhíu mày, nhìn phong thư màu hồng rồi cất vào ngăn bàn.

“Bạn cùng lớp với em gái tớ nhờ tớ đưa cho cậu.” Hồ Ngạn thăm dò, “Cậu không đọc à?”

“Ừ.” Thẩm Khâm Tuyển đổi tư thế, tiếp tục nhắm mắt lại, một lát sau thì mở mắt ra, “Nước của tớ đâu?”

“Á, quên mất!” Hồ Ngạn ảo não, “Mẹ, lúc nãy bắt gặp lũ choai choai bám theo em gái tớ, tớ tẩn cho bọn chúng một trận, lúc về lớp thì quên luôn.”

Em gái Hồ Ngạn dưới bọn họ hai lớp, cô bé rất xinh xắn, khiến bao cậu chàng say mê. Nhưng Thẩm Khâm Tuyển vẫn thấy thằng bạn mình thích xen vào chuyện của người khác quá, tình cảm của trẻ con thì có thể kéo dài được bao lâu chứ.

“Cậu không hiểu đâu, hừ, chờ khi nào cậu có em gái rồi hẵng đến nói chuyện với tớ.” Lần nào Hồ Ngạn cũng nói vậy.

Không biết vì sao, Thẩm Khâm Tuyển lập tức tỉnh ngủ, em gái… Ai nói cậu không có em gái?

Tài xế đón Thẩm Khâm Tuyển về nhà, ông nội vẫn chưa về.

Dì giúp việc dọn cơm cho một mình cậu ăn như thường ngày, nhưng hôm nay cậu không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.

Lúc gần ăn cơm xong, ngoài cửa rốt cuộc cũng có tiếng động, dì giúp việc đi ra cửa, cười nói: “Có thư rồi.”

Phong thư màu vàng rất bình thường, người nhận là “Cô chú”.

Cháu đứng thứ mười một trong cuộc thi thử toàn thành phố, có khả năng thi đậu vào trường trung học trọng điểm. Cháu hy vọng mình có thể giành được học bổng, như vậy cô chú có thể lấy phần chu cấp cho cháu để giúp đỡ các bạn khác…

Chữ ký ở cuối thư là “Bạch Hi”.

Thẩm Khâm Tuyển nhìn hai chữ xinh đẹp ấy, bất giác mỉm cười.

Thoạt nhìn, trông cô rất hiểu chuyện.

Cẩn thận gấp thư lại, lúc cất thư vào ngăn kéo, Thẩm Khâm Tuyển bỗng nhiên nghĩ ở nơi đó, không biết có cậu nhóc nào thích cô không? Cô có đưa thư tình cho nam sinh như những cô gái khác đã đưa cho cậu không? Không biết tại sao, rõ ràng hồi chiều cậu còn nói tình cảm của trẻ con không đáng tin, nhưng khi là Bạch Hi, trong lòng cậu lại thấy chua chua. Điều đó khiến cậu giật mình.

Ăn tối xong, dì giúp việc gọi cậu nghe điện thoại, là trợ lý của ông nội gọi về, ông ấy nói chuyện rất khách sáo, giống như cậu đã là người lớn. Sau khi nói xong chuyện chuẩn bị đi du học, trợ lý Vương nói: “Tóm lại, ý của ông nội cháu là hy vọng cháu có thể đi trước tháng tám. Bây giờ chủ tịch còn ở nước ngoài, chú sẽ đưa cháu đi làm thủ tục.”

“Cháu biết rồi.”

Thẩm Khâm Tuyển cúp máy, nhìn tờ lịch trong phòng khách, cậu giật mình, chỉ còn mấy tháng nữa thôi.

Đi du học là chuyện đã được quyết định từ lâu, cậu cũng không có ý kiến gì, chậm rãi về bàn học bài.

Cậu không quá để tâm chuyện học hành lắm, môn văn của cậu chỉ đạt điểm qua môn, nhưng cậu rất có hứng thú với các môn tự nhiên, sau khi giải mấy bài vật lý, dì giúp việc bưng sữa vào giục cậu đi ngủ sớm. Cậu suy nghĩ một hồi, quyết định gọi điện cho tài xế.

Ngày hôm sau, cậu lấy lý do đi làm thủ tục du học để xin nghỉ, bảo tài xế chở cậu đến Thịnh Hải.

Từ chỗ cậu đến đó khoảng bốn giờ xe, nếu đi tàu lửa thì có lẽ sẽ chậm hơn một chút. Dọc đường đi, Thẩm Khẩm Tuyển đều nhìn cảnh vật bên ngoài xe, lúc đi qua những cột  đường trên đường cao tốc, cậu thầm nhẩm khoảng cách giữa cậu với cô.

Gần năm trăm kilomet và mười một năm.

Lúc đến trường cô là một giờ trưa, đang là tiết một, Thẩm Khâm Tuyển định vào thì bị bảo vệ cản lại.

Cậu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cháu là học sinh đã tốt nghiệp, về trường thăm thầy Trương chủ nhiệm lớp 9/4.”

Cậu là học sinh, lại có thể nói được tên của giáo viên nên bảo vệ để cho cậu vào trường.

Lớp 9/4 nằm ở tầng một dãy A, cậu tìm ra phòng học rất nhanh.

Buổi trưa đầu hè, giữa khí trời nóng nực và không gian tĩnh lặng, ngay cả học sinh bướng bỉnh nhất cũng ngoan ngoãn dựa vào bàn, tay cầm bút, vừa ngủ gật vừa nghe giảng bài. Gần cửa sổ có cô bé một tay đỡ mặt, một tay cầm bút, đầu bút liên tục đâm vào trang giấy trắng, chẳng viết chữ nào.

Tim Thẩm Khâm Tuyển trật một nhịp. Cô bé đó chẳng khác mấy so với nhóc con trong ký ức, đều có mái tóc đen mềm mại, tấm lưng gầy và chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ giản đơn. Thẩm Khâm Tuyển vô thức tiến lại gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng quạt quay rì rì cùng tiếng nói đột ngột của giáo viên, “Bạch Hi, phương trình này giải như thế nào?”

Cậu giật mình, nhìn cô.

Bạch Hi ngơ ngác mở mắt ra, gương mặt trắng trẻo hằn đỏ bởi dấu tay, đôi mắt chớp lim dim như mấy con thú nhỏ, trông vừa vô tội vừa đáng thương. Thẩm Khâm Tuyển vừa buồn cười vừa lo cho cô, cậu thấy cô chầm chậm đứng lên, nhìn chằm chằm lên bảng một lát rồi mới đằng hắng.

Cậu nghĩ cô sẽ trả lời “Không biết”, nhưng sau đó cô cúi đầu, ghi ghi chép chép lên giấy. Cô nhẹ nhàng vuốt tờ giấy, môi nở nụ cười rạng rỡ, trả lời đáp án chính xác.

Giáo viên cho cô ngồi xuống.

Cậu thấy rất rõ cô đảo mắt một vòng, trông hết sức giảo hoạt.

Trong nháy mắt, tâm trạng của Thẩm Khâm Tuyển vô cùng phức tạp.

Cô sống một mình rất tốt, cũng có nhiều bạn… Đáng lý ra cậu phải yên tâm mới đúng, nhưng qua bao nhiêu năm, cô đã hoàn toàn quên mất cậu… Nếu không xảy ra vụ tai nạn thương tâm ấy, nếu cậu không bướng bỉnh đòi đi công viên trò chơi…

Chuông tan học vang lên. Học sinh túa ra khỏi lớp, người thì đi vệ sinh, người thì đến quầy bán đồ ăn vặt, có người chú ý đến cậu, liên tục lén nhìn về phía cậu, cũng có mấy nữ sinh dù đã đi xa nhưng vẫn ngoái đầu lại.

Cậu thấy hơi ngượng, đành đi tới bồn hoa ở ngoài hành lang, vừa ngoảnh đầu thì nhìn thấy Bạch Hi đang vây quanh bạn bè đùa giỡn với nhau. Đôi mắt mới ngủ dậy của cô cong cong tựa vành trăng khuyết sáng rỡ, trông vô cùng ngoan ngoãn và dễ thương. Nụ cười đó vừa xa xôi vừa chói lóa, Thẩm Khâm Tuyển thu hồi tầm mắt, cắm hai tay vào túi quần, chậm rãi ra khỏi trường.

Xe đỗ ở ven đường, tài xế luôn đứng đó đợi, thấy cậu về thì hỏi: “Bây giờ đi đâu ạ?”

“Về thôi.” Cậu thoáng do dự.

Tài xế không lái xe ngay, “Chú đi mua hai chai nước.”

Thẩm Khâm Tuyển ngồi một mình ở ghế sau, nhìn về phía cổng trường nho nhỏ… Nếu không có sự cố đó, có lẽ họ đã không xa nhau, họ sẽ giống như Hồ Ngạn và em gái của cậu ấy.

Cậu sẽ chê cô ngốc, chê cô vụng về, nhưng khi có người ngoài, cậu sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cho cô em gái ấy.

Trong lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên có người xuất hiện ở cổng trường, người đó chạy rất nhanh, đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, dường như đã yên tâm, người đó nhanh chóng đi sang bên kia đường.

Thẩm Khâm Tuyển nhìn cô chạy về phía mình, cậu cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh đến thế, cô càng lúc càng gần cậu, càng lúc càng gần… chỉ cách cậu một bước chân.

Thẩm Khâm Tuyển giật mình.

Cô… nhận ra cậu nên đuổi theo ư?

Tay cậu đặt lên cửa xe, luôn trong trạng thái sẵn sàng xuống xe. Nhưng Bạch Hi chỉ đứng đó, cô cúi người, bắt đầu làm mặt quỷ: nhếch miệng, kéo mí mắt lên, trợn trắng.

Giờ phút này, cô rất gần cậu. Gần đến mức cậu có thể đếm được lông mi của cô, thấy rõ mồ hôi lấm tấm trên trán cô, cùng đôi mắt đỏ ngầu của cô.

Cậu hiểu ra có lẽ mắt cô bị dính cát, cửa sổ xe này nhìn từ ngoài vào thì không thấy bên trong, nhưng có thể soi gương rất sáng. Nghĩ vậy, cậu bất giác hạ cửa sổ xuống.

Nước mắt ứa ra, đồng thời bụi bẩn cũng trôi theo ra ngoài, cửa sổ xe đột nhiên bị hạ xuống, Bạch Hi cứng đờ người.

Rõ ràng trên ghế lái không có ai, sao ghế sau còn có người?

Đó là một cậu con trai lớn hơn cô mấy tuổi, nhìn cô bằng gương mặt vô cảm, dường như đang… nghiên cứu vẻ mặt của cô. Mặt Bạch Hi đỏ bừng, cô bối rối lau mặt, lắp bắp: “Em xin lỗi, em cứ nghĩ trong xe không có ai.”

Thẩm Khâm Tuyển đưa bịch khăn giấy ra ngoài xe, “Không sao.”

“Cảm ơn anh.” Bạch Hi nhận lấy, cô không biết phải cảm ơn thế nào, đành cúi người chào rồi chuẩn bị bỏ chạy thì chợt nghe thấy cậu con trai hỏi: “Em không lên lớp hả?”

“Hả?” Cô bật thốt, “Em trốn học.”

Có lẽ nhận ra mình không nên nói vậy, Bạch Hi lè lưỡi, xoay người bỏ chạy.

Sự mong đợi và sợ hãi mơ hồ biến thành nỗi mất mát.

Cậu dựa vào lưng ghế, nhìn cô bỏ chạy, dưới cơn nóng mùa hè, tâm trạng của cậu lại ủ dột tựa ngày mưa. Trong lòng Thẩm Khâm Tuyển hiểu rất rõ là tuy bây giờ họ còn nhỏ, nhưng có lẽ tương lai cũng sẽ như vậy.

Không bao giờ… quen biết nhau nữa.

Tài xế mua nước trở lại, đưa cho cậu một chai, “Đi chưa?”

Đầu ngón tay cậu chạm vào cái chai mát lạnh, nhờ thế mà đáy lòng đang sôi trào mới dần yên tĩnh trở lại, cậu nói: “Đi thôi.”

Lần đi này kéo dài suốt bốn năm.

Hết NT 1.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.