Đơn Phương Thầm Lặng (Ẩn Bí Ám Luyến)

Chương 11




Edit: Qiezi

Gần đây phòng làm việc Thanh Sắc Khuyển Mã vui như trẩy hội, bởi vì bọn họ thúc đẩy được một hợp tác thu hút sự chú ý của toàn dân. Gần một tháng qua, dường như V Quyển là sân nhà của bọn họ —— khi tin tức Bách An Nhan Vũ hợp tác được tung ra, lập tức nhấc lên bàn tán nhiệt liệt không hạ nhiệt. Bởi vì hai người đều là nam thần giới AV, khu AV ít khi xuất hiện cũng đưa tin liên quan, bốn khu liên kết, không ngừng trèo lên đầu bảng, phong quang vô hạn.

Sau khi nhận được kịch bản, thảo luận kịch liệt cũng được triển khai giữa Nhan Vũ và Hứa Thường Ninh: 

“Một tuần trước khi quay phải ăn thanh đạm một chút, sau đó là súc ruột, ông thấy cái cục bơm hơi không, súc ruột chính là múc nước, sau đó dùng một cái ống ——”

“Mẹ kiếp ông im cho tôi, đừng nói nữa!” Nhan Vũ bịt kín gương mặt đỏ ửng.

Hứa Thường Ninh liếc cậu: “Bây giờ biết ngại? Lúc nhận phim không phải rất anh dũng sao?”

“Tôi… Lúc đó tôi không nghĩ tới mấy chuyện này.”

“Lúc đó không nghĩ thì bây giờ nghĩ, thật ra lần đầu tiên rất phiền phức, sau này ——”

“Đây là lần duy nhất!”

“Không phải chứ, ông vì Bách An mà làm tới nước này, ông định lên giường một lần rồi thôi à?” Hứa Thường Ninh kinh ngạc.

Nhan Vũ hoàn toàn không muốn nói mấy thứ này với Hứa Thường Ninh, sốt ruột nói: “Ông vẫn nên nói chuyện súc ruột đi…”



Một tháng chuẩn bị trôi qua nhanh chóng, Nhan Vũ tranh thủ trong khoảng thời gian này vừa xem phim học tập vừa tìm Hứa Thường Ninh thỉnh giáo. Tuy trong phim thụ luôn bị làm rất thoải mái, Hứa Thường Ninh cũng đảm bảo chỉ cần người phía trên có kỹ thuật thì cả quá trình sẽ rất hưởng thụ nhưng Nhan Vũ vẫn lo nghĩ đến mất ăn mất ngủ.

Cậu làm sao biết Bách An chơi đàn ông có kỹ thuật thế nào.

Nhan Vũ có lúc hối hận, có lúc lại kiên định cho rằng mình làm không sai, lặp đi lặp lại nhiều lần, kết quả là cậu sút 4, 5 cân*. Cuối cùng trước khi bức điên bản thân, cậu cũng đợi được ngày mở máy quay GV.

(Cân: 1 cân = 1/2 kg)

Cậu sợ trạng thái không tốt, đêm trước cố ý dùng thuốc an thần, còn bảo người đại diện đến nhà ngủ cùng, tránh việc ngủ quên. Dưới một loạt bảo hiểm an toàn, ngày hôm sau thành công đến phim trường đúng giờ.

Con đường đến phòng hóa trang, Nhan Vũ đã đi rất nhiều lần, nhưng bây giờ mỗi một bước trái tim đều nảy lên rộn ràng, bước đi càng ngày càng chậm, thỉnh thoảng còn phải dừng lại thở lấy hơi.

Đoạn đường chỉ hai phút ngắn ngủi bị Nhan Vũ dùng mất năm phút mới tới nơi. Người đại diện cho rằng lần đầu tiên cậu đóng GV nên luống cuống, dọc đường an ủi liên tục tới khi đưa người đến cửa phòng hóa trang, bản thân người đại diện thì quay lại phim trường xem tiến độ.

Nhan Vũ nhìn bóng lưng người đại diện đi xa, tay đặt lên nắm cửa khựng lại hai giây, sau khi hít sâu mấy hơi thì cậu vẫn không bình tĩnh nổi. Cậu lúng túng tới bên cạnh tường, lấy di động ra định chơi một ván game bình ổn tâm tình.

Vậy mà khi Nhan Vũ mới mở game thì cửa lại bị kéo ra, cậu sợ đến dựng tóc gáy, cả người run lên, không cầm chắc nên di động rơi xuống. Cậu luống cuống chụp lấy nhưng không nhanh bằng tốc độ của người mới vừa mở cửa, Bách An chụp được di động đang rơi tự do giữa không trung, đưa đến trước mặt cậu.

Bách An tới sớm, đã thay trang phục chuẩn bị quay —— trên người là áo len lam sậm cổ chữ V, dưới là quần dài đen, trang nhã giản đơn, là trang phục mặc ở nhà.

Tuy rằng chỉ là quần áo bình thường nhưng vì vóc người hoàn mỹ của Bách An nên nhìn rất đẹp, rất xứng.

Người này đúng là mặc gì cũng đẹp.

Di động lắc lư trước mắt, Nhan Vũ hoàn hồn, a một tiếng rồi vội vàng nhận lấy điện thoại. Trong lúc hoảng hốt va chạm với tay Bách An, Bách An nhìn dáng vẻ kinh hoảng của cậu, cầm lấy cổ tay cậu, bỏ di động vào lòng bàn tay cậu rồi khẽ nói: “Cầm cho chắc.”

“Cám ơn.” Nhan Vũ rất muốn đập đầu vào tường.

“Ừ.” Bách An hơi dừng lại, tiếp tục hỏi: “Vào không?”

Đã như vậy thì cậu cũng không thể không vào… Nhan Vũ kiên trì gật đầu, đợi nửa ngày cũng không thấy Bách An làm gì, cậu ngẩng đầu lên thì đột nhiên đối mặt với ánh mắt của Bách An. Đến lúc này cậu mới hiểu Bách An bảo cậu đi trước, cậu mới vội vàng vào phòng hóa trang.

Nhan Vũ vào phòng hóa trang thay đồ, sau đó ngồi trên ghế, căng thẳng để thợ trang điểm làm việc, trong khoảng thời gian này Bách An luôn nhìn di động.

Không đợi thợ trang điểm tám nhảm chuyện bọn họ hợp tác, người đại diện hai nhà quay lại đưa người đi, Nhan Vũ ôm tâm lý hy sinh anh dũng bước vào phim trường.

Mọi điều vẫn như cũ, đầu tiên là giảng giải kịch bản, đạo diễn nói rõ muốn đạt được hiệu quả và phân cảnh mong muốn, đặc biệt nhắc nhở nhiều điều với Bách An. Cái gì mà khúc dạo đầu, mở rộng, tiến vào… Nhan Vũ ngồi cạnh, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngay khi cậu ngồi không yên muốn trốn ra ngoài bình tĩnh một chút thì chợt nghe đạo diễn hỏi cậu: “Cậu chấp nhận khẩu giao không?”

“Khẩu, khẩu giao?” Nhan Vũ bối rối.

Đạo diễn thấy dáng vẻ mờ mịt của Nhan Vũ là biết chuyện này phải bỏ qua rồi. Trong lòng hắn phát rầu, dạo này chụp AV, GV có bộ nào mà không khẩu giao? Bách An là người hắn giao thiệp nhiều năm mới mời được, lợi ích nào cho được thì phải cho. Nhan Vũ cũng là người hắn vất vả lắm mới mời tới, cũng không tiện mỉa mai, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng với hai thẳng nam này như thế nào, ba người đều im lặng.

Sau một lúc, Bách An cất lời: “Để tôi làm.”

Nhan Vũ quay đầu nhìn về phía Bách An, chỉ thấy thái độ anh thản nhiên như đang nói chuyện ăn ngủ bình thường.

Có một niềm vui bất ngờ như thế, đạo diễn không thể bỏ qua, vội vàng nói: “Được! Vậy thì tốt quá!”

Bách An bình tĩnh như thế, Nhan Vũ cũng không muốn ở bên cạnh che che giấu giấu vâng vâng dạ dạ, ép bản thân không ngừng nghe đạo diễn nói mấy yêu cầu khiến người đỏ mặt.

Sau mấy phút, đạo diễn mỉm cười an ủi họ không cần khẩn trương, bảo phó đạo diễn đi thu xếp, những người không liên quan ra ngoài, chỉ còn đạo diễn, phó đạo diễn, camera và hai người phụ tá.

Dựa theo kịch bản, hai người ở hai vị trí khác nhau, phó đạo diễn đánh bảng. Sau một tiếng ‘action’, hiện trường trở nên yên tĩnh, đèn đỏ camera sáng lên, Bách An đang ngồi trước bàn xử lý hồ sơ.

Trong phim Bách An và Nhan Vũ là hai anh em họ ở chung nhà, Bách An là một nhà kinh doanh tuổi trẻ tài cao, Nhan Vũ thì lại là sinh viên, trước cảnh giường chiếu có một đoạn ngoại cảnh ngắn Bách An đón Nhan Vũ về nhà, nhưng bởi vì cảnh này rất ngắn nên tổ kịch cho quay xong cảnh giường chiếu rồi mới quay ngoại cảnh.

Lúc này Nhan Vũ đang ở trong phòng tắm, vòi sen sau lưng ào ào nước, níu chặt khăn tắm che nửa người dưới, tinh thần hoảng loạn trong phòng tắm tĩnh lặng —— một lát nữa nhận được tín hiệu, cậu sẽ trần nửa thân trên tiến vào camera.

Ống kính dời khỏi người Bách An, dọc theo hành lang rồi cuối cùng dừng trước cửa phòng tắm. Đạo diễn nói vào bộ đàm: “Tắt nước.” Tiếng nước bên trong ngừng lại, truyền đến tiếng bước đi, đạo diễn đếm giờ: “Năm, bốn, ba, hai, một.” Cửa phòng tắm vang một tiếng, quay phim nhận được chỉ thị, đẩy màn ảnh tới gần chuẩn bị làm một cảnh đặc tả cho Nhan Vũ. Nhưng hắn đợi một giây, hai giây, ba giây… Vẫn không thấy người đi ra, hắn quay đầu ngơ ngác nhìn đạo diễn, đạo diễn thở dài: “Cắt!”

Phó đạo diễn bước tới mở cửa phòng tắm, chỉ thấy Nhan Vũ ngồi xổm bên tường, ôm mặt đang đỏ bừng. Cậu phát hiện có người tiến vào thì lập tức nói:”Xin lỗi, tôi… Tôi chưa chuẩn bị tâm lý, cho tôi hai phút.”

Đạo diễn cũng bước qua phòng tắm xem thử, nhiều người tới nhìn, làn da lõa lồ bên ngoài của Nhan Vũ theo tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầu ửng đỏ.

Cậu đã như vậy, đạo diễn cũng không dám nói gì. Đạo diễn an ủi hai câu rồi gọi phó đạo diễn ra ngoài, buồn bực quay về chỗ ngồi.

Khoảng năm phút sau, bộ đàm trong tay đạo diễn truyền tới âm thanh của Nhan Vũ: “Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.”

“Đừng khẩn trương, quay GV cũng giống như quay AV.” Đạo diễn lại trấn an thêm một câu, sau đó mới gọi mọi người vào vị trí chuẩn bị quay một lần nữa.

Ống kính chuyển sang trước cửa phòng tắm, sau khi đạo diễn đếm ngược, âm thanh chốt cửa chuyển động vang lên. Mọi người ở đây, bao gồm cả Bách An đều yên lặng nhìn về phía cửa phòng tắm. Hai giây sau, cửa phòng bị mở ra, Nhan Vũ vừa xoa tóc ướt do dùng máy phun vừa đi ra.

Bách An dời mắt, tiếp tục vừa gõ máy tính vừa lật xấp hồ sơ trong tay.

Nhan Vũ lau tóc, thấy Bách An đang làm việc đưa lưng về phía cậu, động tác trên tay cậu càng ngày càng chậm, cuối cùng cậu khoác khăn mặt lên cổ, mỉm cười lén lút tới gần.

Ống kính di động theo Nhan Vũ đến sau lưng Bách An, ống kính thu chung hai người vào cùng một khung hình. Nhan Vũ từ trên cao nhìn xuống Bách An đang làm việc chăm chỉ, tim đập thình thịch. Cậu hít sâu mấy hơi, cắn môi mấy cái, tiến lên vòng tay ôm cổ Bách An từ sau lưng.

Nhan Vũ từng tới gần Bách An nhưng chưa từng gần như vậy, giống như là đang cầm một đoàn không khí, đến khi ôm vào mới cảm thấy chân thực. Trong khoảng khắc hương vị lạnh lùng truyền vào xoang mũi, cảm xúc nóng cháy lan tràn từ mặt đến tứ chi. Cậu khẩn trương cong cong ngón tay, cằm đặt lên vai Bách An, ánh mắt rơi vào hồ sơ trên tay Bách An, dịu dàng hỏi: “Anh, anh đang làm gì vậy?”

Lúc Bách An nghe cậu gọi anh, ngón tay cầm mép giấy A4 bỗng nhiên siết chặt. Anh hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu. Nhan Vũ càng ôm chặt hơn, hôn một cái lên má anh.

“Hợp đồng. Em đói sao?” Bách An dịu dàng trả lời.

Nhan Vũ nghe đến đầu quả tim run lên, ‘dạ’ một tiếng.

Bách An nghe vậy đặt hợp đồng xuống, vươn tay cầm lấy tay Nhan Vũ đang vòng trước ngực anh, thương lượng: “Muốn ra ngoài ăn hay gọi thức ăn ngoài?”

Nhan Vũ không nói gì, chôn mặt vào gáy Bách An dụi tới dụi lui, một cánh tay khác không bị bắt được lướt từ ngực Bách An xuống bên dưới. Bầu không khí dần trở nên ám muội, cậu cố ý kéo dài giọng, âm điệu mang theo khiêu khích, trong lời nói đầy ám chỉ: “Mai em được nghỉ.”

Bách An nắm lấy bàn tay hư đốn kia, đặt bên môi hôn nhẹ một cái: “Ăn không?”

“Ăn, ai nói không ăn…” Nhan Vũ vòng qua ghế, khi nhìn thấy Bách An thì hô hấp lập tức cứng lại. Dựa theo kịch bản, hiện tại cậu phải nhảy qua ngồi lên người Bách An, nhưng Bách An hiện đang ăn mặc chỉnh tề, cậu thì lại trần nửa thân trên, cảm xúc xấu hổ đột nhiên xông tới, nghĩ thế nào cũng thấy không thoải mái. Cậu thầm mắng một câu, dời mắt để bình tĩnh một chút.

Ai ngờ tay bị kéo một cái, cậu không đứng vững nên nhào lên người Bách An. Sau đó Bách An tách chân ra, đầu gối nâng cao, trở thành tư thế cậu ngồi lên một chân Bách An.

Chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, Nhan Vũ không phản ứng kịp, một tay đặt lên ngực Bách An, tay kia đặt trên ghế dựa mới miễn cưỡng ổn định lại. Cậu liếc qua bên cạnh thì thấy ống kính tối om.

Ngón tay vô thức siết chặt áo Bách An, Nhan Vũ cắn môi, lòng nói dù sao ngồi cũng ngồi rồi, làm lại lần nữa chẳng phải sẽ đau hơn sao. Cậu chịu đựng nhiệt độ hầm hập, cọ lên người Bách An, trán chạm trán, phả hơi nóng nói ra lời kịch: “Không ăn ngay đây sao?”

Một tay dán trên tấm lưng trần, Nhan Vũ như bị hun đến run lên, một mảnh tê dại dọc theo sống lưng. Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng lên cao, bốc từ dưới lên trên, bắt đầu từ cái tay kia lan tràn ra xung quanh, từ sau lưng lên cổ rồi đến bên tai, từ cột sống đến bụng nhỏ rồi đến… Cậu không khống chế được phản ứng cơ thể, phía dưới đã cứng, thậm chí cậu có thể cảm nhận rõ ràng mạch máu và trái tim càng ngày càng xao động không yên…

Nhan Vũ hối hận, cậu không cần nhìn cũng biết hiện tại mình buồn cười đến cỡ nào. Có thẳng nam nào bị một người cùng giới sờ một cái là cứng không? Cậu không dám ngẩng đầu, rất sợ Bách An sẽ nhìn ra cậu thích anh, càng sợ… Thấy một tia ghét bỏ trên mặt anh.

Lỗ tai nóng ran, da đầu tê dại, Nhan Vũ cảm nhận được luồng nhiệt dâng lên vành mắt. Cậu đang định vùi đầu che giấu thì chợt bị một bàn tay lành lạnh nâng mặt lên.

Người quay phim vòng qua sau lưng Nhan Vũ, cố gắng bắt lấy hình ảnh cánh bướm xinh đẹp run rẩy theo hô hấp của cậu thì thấy Bách An vòng tay ôm Nhan Vũ, tay trượt từ sườn mặt xuống cổ cậu. Sau đó anh hơi ngẩng đầu, hôn Nhan Vũ.

Nhan Vũ khiếp sợ mở to mắt, muốn lui về sau nhưng Bách An lại giữ chặt, không cho cậu lui bước, cánh tay kia cũng từ sau lưng cậu lướt lên trên, giữ chặt sườn mặt cậu, hôn càng thêm sâu.

Bách An nhắm mắt hôn rất chuyên tâm, hàng mi rậm khẽ run, sóng mũi cao thỉnh thoảng thay đổi góc độ, chóp mũi cọ chóp mũi Nhan Vũ, có vẻ vô cùng thân mật, cưng chiều, giống như bọn họ không phải đóng phim mà là… Là một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt, say mê hôn môi đối phương.

Cậu cùng Bách An hôn môi, từ trạng thái tỉnh táo dần trở nên mơ hồ, trong lòng một mảnh lửa nóng, cậu không chút kiêng kỵ quan sát gương mặt anh tuấn của Bách An, buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt. Bách An chợt dừng lại nhưng rất nhanh ấn môi xuống, cuốn lấy đầu lưỡi cậu.

Nhan Vũ túm chặt lấy áo len rồi lại dần buông ra, thân thể cứng ngắc cũng thả lỏng, hoàn toàn dựa vào người Bách An. Cậu ôm cổ Bách An cùng anh quấn quýt môi lưỡi, hoàn toàn quên mình, chẳng màng đến ống kính đã kề sát mặt họ.

Đạo diễn ở phía sau khung hình càng nhìn càng nóng mặt, trợ lý sau lưng nhỏ giọng: “Phắc, bọn họ làm quá hứng đi!” Đạo diễn quay đầu lại: “Câm miệng!” Trợ lý lập tức che miệng lại, thủ thế kéo khóa.

Hôn môi càng thêm ẩm ướt càng thêm kéo dài, nhất là khi Bách An phát hiện Nhan Vũ đáp lại, cường thế hôn Nhan Vũ đến khi cậu bại trận, một tay không ngừng lướt trên người Nhan Vũ, chậm rãi mò xuống sờ nắn mông cậu cách một lớp khăn tắm. Sau đó anh lột khăn, không ngừng vuốt ve cách một lớp quần lót.

Cánh môi tách ra, hai mắt Nhan Vũ mông lung đối mắt với Bách An, trong đầu cậu mơ mơ màng màng, không biết nên làm gì. Bách An hít một hơi thật sâu, giữ chặt lưng cậu, hôn môi thêm một hai cái rồi dịch xuống dưới, hôn lên xương quai xanh, ngực cùng hai chấm đỏ đáng yêu của cậu.

Nhan Vũ khó có thể khống chế run rẩy cùng rên rỉ, không thể làm gì khác hơn là vội hít thở giải quyết cơn nóng khó chịu trong thân thể, vẻ mặt như đau đớn như vui thích, trong từng tiếng thở hổn hển, sắc dục ngập tràn.

Bách An bỏ qua ngực Nhan Vũ rồi đột nhiên ôm cậu lên, xoay người lại. Vị trí trên dưới bị thay đổi, đổi thành Nhan Vũ bị đặt lên ghế dựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.