Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 14




Lý Khinh Diêu nói: “Em có thể cố gắng nhớ lại xem vào ngày bạn Trương Hi Ngọc qua đời, bạn ấy có biểu hiện gì khác thường không? Bất cứ khía cạnh hay chi tiết nào cũng được.”

Lý Tử Nghiên cúi đầu, nhíu mày lại.

Dù đã một năm trôi qua nhưng ngày đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí cô như mới chỉ hôm qua.

Hôm ấy trời âm u, kết quả thi giữa kỳ vừa mới được công bố, không khí trong lớp học vẫn yên tĩnh và căng thẳng như mọi khi. Trương Hi Ngọc gục đầu xuống bàn, đầu gối lên cánh tay, ánh mắt nhìn xa xăm, trống rỗng và vô hồn.

Lý Tử Nghiên lén nhìn điểm của Trương Hi Ngọc rồi thầm tặc lưỡi. Số điểm này khiến cả một học sinh dốt như cô cũng cảm thấy bị kích thích, không hiểu tại sao con bé này này thi thế nào mà cuối kỳ trước lại tiến bộ vượt bậc như vậy.

Lý Tử Nghiên đồng cảm bá cổ bạn thân mình, hỏi cô: “Sao dạo này trông cậu uể oải thế?”

“Đâu có.” Trương Hi Ngọc mệt mỏi đáp: “Tớ cố hết sức rồi.”

Lý Tử Nghiên bật cười.

Thế giới của học sinh kém sẽ không có quá nhiều phiền não, vì nếu phiền não, thì nỗi thất vọng nặng trịch đến từ toàn thế giới sẽ khiến bạn không thể tìm được ý nghĩa tồn tại của bản thân trên cõi đời này. Thế nên chi bằng cứ thờ ơ ngay từ đầu còn hơn.

Hôm ấy Trương Hi Ngọc không tập trung, cũng không lén lút chơi điện thoại. Nhiều khi Lý Tử Nghiên bắt chuyện mà hình như cô không nghe thấy. Lý Tử Nghiên cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Trương Hi Ngọc đang mở mắt, nhưng lại giống nửa tỉnh nửa mê hơn.

Trương Hi Ngọc cũng không đi ăn trưa, Lý Tử Nghiên hỏi: “Hay tớ mang cơm về cho cậu nhé?” Trương Hi Ngọc ôm bụng lắc đầu: “Tớ đau bụng.”

Sắc mặt của cô trắng như tờ giấy, Lý Tử Nghiên hỏi cô: “Tớ đưa cậu đến phòng y tế nha?”

“Không cần đâu.”

Thầy Phương Thần Vũ chủ nhiệm lớp dạy tiết học đầu tiên của buổi chiều. Có lẽ lần này điểm kiểm tra giữa kỳ của Trương Hi Ngọc quá bết bát nên chẳng mấy chốc đã bị thầy gọi đứng dậy trả lời câu hỏi.

Đương nhiên Trương Hi Ngọc không trả lời được.

Phương Thần Vũ rất tức giận: “Tôi vừa mới giảng kiến thức này xong. Trương Hi Ngọc, rốt cuộc em đang nghĩ gì trong đầu đấy? Không muốn học thì đừng đến. Sao cứ phải ngồi trong phòng lãng phí thời gian của nhau!”

Trong phòng học lặng như tờ, Trương Hi Ngọc nở nụ cười thờ ơ. Nụ cười này đã chọc tức Phương Thần Vũ: “Ra ngoài đứng ngay!”

Nhưng lần này, Trương Hi Ngọc không ngoan ngoãn đứng đến hết giờ học. Chỉ sau mười mấy phút, cô liền đứng ngoài cửa sổ giơ tay nói: “Thầy Phương, em đau bụng ạ.”

Phương Thần Vũ tức tối trừng mắt nhìn cô.

Trương Hi Ngọc nói to: “Đau bụng kinh! Em muốn tới nhà vệ sinh!”

Rất nhiều bạn học cúi đầu cười.

Dù sao Phương Thần Vũ cũng là một giáo viên trẻ tuổi, ngại trách mắng cô. Anh xua tay như đuổi ruồi, cuối cùng vẫn nói ra chữ “Cút”.

Trương Hi Ngọc gật đầu: “Cút thì cút.” Chỉ có vài bạn học nghe thấy câu nói này, đến cả Phương Thần Vũ cũng không nghe thấy.

Đó là lần cuối cùng Lý Tử Nghiên nhìn thấy Trương Hi Ngọc.

Trời sẩm tối, đang học tiết tự học buổi tối đầu tiên thì Lý Tử Nghiên nghe phong thanh có người nhảy lầu. Cho tới khi Phương Thần Vũ trên bục giảng bị một giáo viên vội vã gọi đi, cả lớp mới nhốn nháo. Lý Tử Nghiên nhìn chiếc bàn bên cạnh để trống suốt cả buổi chiều, bỗng nhiên thấy toàn thân lạnh toát.



Lý Khinh Diêu và Trần Phổ ra khỏi Trường Trung học số 29, trời đã tối. Lý Khinh Diêu hỏi: “Mình qua Đại học Thể dục Thể thao chứ anh?” Ban nãy hai người đã gọi điện đến phòng giáo vụ của trường Đại học Thể dục Thể thao, nam sinh kia đang ở trong trường.

Trần Phổ: “Không vội, ăn cơm cái đã.”

Trường Trung học số 29 và Đại học Thể dục Thể thao chỉ cách nhau một con phố, hai người đi bộ qua, dọc đường là quán ăn vặt và quán ăn san sát nhau. Trần Phổ hỏi: “Ăn ở đây được không?”

Lý Khinh Diêu: “Ai thanh toán ạ?”

Trần Phổ: “…Tôi mời.”

“Thế sao được?”

“Xiên hay là nồi đất?”

“Xiên ạ.”

Hai người ngồi xuống một chỗ trống trong quán ăn ven đường, Trần Phổ rất lịch thiệp đưa tờ menu đơn sơ cho Lý Khinh Diêu, cô gọi bắp nướng, khoai tây chiên, nộm dưa chuột và hai xiên thịt nướng. Trần Phổ nhìn qua, lầm bầm: “Chả gọi gì cả…” Anh gọi thêm một nồi lẩu cá và rất nhiều thịt và thêm một bình coca, rồi ngẩng đầu hỏi cô: “Em uống coca không?”

Lý Khinh Diêu lắc đầu.

“Thế em tự gọi đồ uống đi.”

Lý Khinh Diêu nhìn thực đơn rồi lại đặt xuống, đồ uống bên trên đều như thế.

Lúc này Trần Phổ đã mở chén đũa dùng một lần của mình ra và trụng xong xuôi, anh liếc nhìn cô, nói: “Em muốn uống gì? Cạnh đây có một cửa hàng tiện lợi đấy.”

Lý Khinh Diêu: “Thế em uống trà lúa mạch vậy.” Cô vừa định đứng dậy thì Trần Phổ đã bình thản đứng dậy, đến cửa hàng tiện lợi xách một bình trà lúa mạch 2 lít về.

Lý Khinh Diêu hoảng hồn: “Em không uống hết.”

Trần Phổ: “Khuyến mãi mua 2 lít, chỉ đắt hơn 500ml 2 tệ thôi. Em không uống hết thì tôi xách theo giúp em, tối uống thay nước.”

Lý Khinh Diêu: “…Ồ.”

Sau khi ngồi xuống, anh không nhìn cô nữa, một tay cầm chai coca lạnh uống từ từ, mắt nhìn dòng xe trên đường. Sau lưng xe cộ tấp nập, ánh đèn của quán ăn vàng nhạt, dịu nhẹ. Trong ánh sáng lờ mờ, chiếc áo thun xám tôn thêm vẻ rắn rỏi trên bờ vai anh, tựa như một ngọn núi cô độc.

Lý Khinh Diêu lại phát hiện, bây giờ anh hoàn toàn không giống như đóa sen tuyết lạnh lùng cao ngạo của trường cảnh sát theo miêu tả của Lý Cẩn Thành.

Bây giờ anh chỉ là anh cảnh sát lặng lẽ sống qua ngày, còn so sánh số ml của nước ngọt giảm giá.

“Trước đây…Anh và anh trai em ngày nào cũng trải qua những ngày tháng như hôm nay à?” Cô hỏi anh

Thức khuya dậy sớm, bận tối mắt tối mũi, vất vả mệt nhọc. Nghe rất nhiều câu chuyện của người xa lạ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mọi điều thuần khiết và dơ bẩn nhất trên thế giới này.

Trần Phổ đặt coca xuống, ngước mắt nhìn cô.

Có lẽ nhờ màn đêm dịu dàng phía sau tô điểm, nên anh thấy cô nhóc này bình thường hơn nhiều so với ban ngày, cô yên lặng, thậm chí trong ánh mắt còn toát lên sự chân thành.

“Không khác là bao. Nhưng…” Anh dừng một lát. “Quan hệ giữa tôi và cậu ấy thì khác, không ai có thể ăn ý hơn hai chúng tôi.”

Lý Khinh Diêu dịu dàng tiếp lời: “Em là em gái anh ấy, huyết mạch tương thông. Không chừng em và anh cũng ăn ý bẩm sinh giống như anh ấy và anh vậy.”

Trần Phổ cúi đầu nhìn cánh tay, da gà da vịt nổi lên li ti.

Lúc này, nhân viên quán bưng lẩu và xiên nướng lên, Lý Khinh Diêu ngẩng đầu cảm ơn, giọng nói ngọt ngào đúng mực.

Giống như người mới lên cơn điên không phải cô.

Hai người im lặng ăn một lúc. Trần Phổ đã giải quyết xong chai coca, anh cũng rót một ly trà lúa mạch, uống nhạt uống nhẽo rồi ngẩng đầu nhìn thấy Lý Khinh Diêu đang cắn xiên thịt một cách rất tao nhã, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Trước mặt cô chỉ có năm sáu xiên tre, ăn vài miếng, cô lại dùng những ngón tay trắng nõn thon dài lấy giấy lau miệng, sạch sẽ y như cô tiên.

Trần Phổ cảm thấy mình không uống rượu, nhưng nhìn thấy khoảnh khắc cô ngồi giữa phố xá náo nhiệt, sao anh lại cảm thấy hừng hực khí thế? Anh nghĩ chắc chắc là vì cô là em gái Lý Cẩn Thành, cũng giống như em gái ruột của anh. Vậy nên anh mới thấy sốt hết cả ruột lên.

“Lý Khinh Diêu, em cứ suốt ngày làm mình làm mẩy cái gì?” Anh hỏi.

Lý Khinh Diêu đang cầm xiên ngô nướng, ngẩng đầu nhìn anh.

Trong mắt anh như kết màn sương đen lạnh giá, anh một tay đè trên bàn, cánh tay còn lại thả lỏng đặt trên đùi, một bên vai hơi khum xuống, ngẩng đầu, nhưng khí thế lại đầy uy nghiêm.

“Khi anh trai em gặp chuyện, em vẫn đang thi Đại học. Có trách nhiệm cũng là trách nhiệm của những cảnh sát chúng tôi đây, trách nhiệm của người anh em như tôi. Thật ra em không cần phải ép bản thân trải qua cuộc sống thế này.”

Lý Khinh Diêu cười, nụ cười ấy giễu cợt và lạnh nhạt biết bao: “Trần Phổ, anh đừng nói em. Người làm mình làm mẩy là anh chứ gì? Bảy năm rồi mà sao anh vẫn chưa bỏ cuộc? Âu cũng nên đổi người gác rồi.”

Trần Phổ lắc đầu: “Tôi không cố chấp.”

Lý Khinh Diêu sửng sốt, nhìn ánh mắt anh, cô thấy được sự chân thành và bộc trực. Lý Khinh Diêu hiểu ra, anh thật sự không thấy mình cố chấp, mà chỉ đang làm chuyện anh muốn làm.

“Trần Phổ!” Có người gọi, hai người quay đầu nhìn, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, đột mũ chóp bước đến.

Trần Phổ mỉm cười, vẫy tay chào anh ta, rồi nói: “Tụi em không đợi anh, không biết mấy giờ anh tan làm, anh tự gọi món đi.”

Cảnh sát kia nói: “Ôi đợi gì mà đợi, không cần gọi thêm món đâu, anh thấy nhiều món lắm rồi.” Anh ta ngồi xuống chỗ trống cạnh bàn ăn, nhìn Lý Khinh Diêu.

Trần Phổ giới thiệu: “Lý Khinh Diêu, mới nhậm chức.” Rồi anh lại nhìn Lý Khinh Diêu: “Đây là anh Chu, năm ngoái anh ấy cũng tham gia điều tra vụ án của Trương Hi Ngọc.”

Lý Khinh Diêu hiểu rồi, thảo nào Trần Phổ lại bảo ăn cơm xong rồi điều tra tiếp, hóa ra là chờ anh Chu. Thế là cô đon đả mỉm cười: “Em chào anh Chu ạ!” rồi rót cho anh ta một ly trà.

“Chao ôi, cảm ơn em.” Anh Chu vội vã cầm ly trà, hỏi: “Điều tra đến đâu rồi? Nghe nói thầy giáo đấy tự sát?”

Trần Phổ nâng ly, ba người cụng ly, anh uống hớp trà rồi nói: “Lấy trà thay rượu, cảm ơn hôm nay anh đã bỏ thời gian tới đây. Hôm khác em mời anh uống rượu nhé, kết quả điều tra vẫn chưa rõ ràng.”

Anh Chu gật đầu, cầm xiên thịt bò nướng ăn hết trong một miếng, rồi hỏi: “Mọi người muốn biết gì về vụ án Trương Hi Ngọc?”

Trần Phổ: “Khi đó các anh đã điều tra về người tên Tôn Hạo Thần chưa?”

Tôn Hạo Thần chính là sinh viên Đại học Thể dục Thể thao.

Anh Chu gật đầu: “Bọn anh đã điều tra rồi. Cậu ta là bạn trai của Trương Hi Ngọc, sinh viên năm hai Đại học Thể dục Thể thao, bây giờ chắc đang học năm ba. Cậu ta không liên quan đến cái chết của Trương Hi Ngọc. Nửa tháng trước khi Trương Hi Ngọc nhảy lầu, hai người họ đã chia tay rồi. Khoảng thời gian đó cậu ta bận tập huấn tại Vũ Hán, hai người không liên lạc với nhau, cũng coi như chia tay trong hòa bình.

Trần Phổ miết ly trà lúa mạch, nhìn dưới ánh đèn, rồi hỏi: “Trương Hi Ngọc còn bạn trai hoặc tình nhân nào khác không?”

Anh Chu lắc đầu: “Có lẽ là không, bọn anh đã kiểm tra điện thoại di động của cô bé trong khoảng thời gian đó. Cô bé không có gút mắc tình cảm nào với người khác, những người xung quanh cô bé cũng không phản ánh gì.”

“Anh Chu, lúc ấy các anh không khám nghiệm tử thi ạ?” Lý Khinh Diêu hỏi.

“Bọn anh không, cô bé nhảy lầu tự sát, chứng cứ xác thực. Bố mẹ không muốn thi thể con gái bị phá hoại nên không đồng ý khám nghiệm tử thi, bọn anh cũng không có lý do gì phải khám nghiệm tử thi. Hơn nữa khi ấy áp lực điều tra vụ án này rất lớn, phía trường học…Em biết đấy, Sở Giáo dục cũng muốn vụ việc chóng ngày êm xuôi. Vì không có điểm gì đáng ngờ nên bọn anh cũng kết án luôn ngay sau khi gia đình đồng ý.”

—Hết chương 14—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.