Đời Này Để Em Bù Đắp Cho Anh

Chương 3: Trùng Sinh




“Tiểu thư… tiểu thư….!” 

Tiếng gọi của bà quản gia đánh thức cô dậy. Tâm Lan mở mắt ra mà ngạc nhiên sửng sốt. Căn phòng màu hồng hồi thiếu niên của cô. Cô nhớ căn phòng này cô đã thay đổi thành màu xanh nhẹ từ lúc cô 18 tuổi rồi. Tại sao lại thế này? Gương mặt của bà vú sao lại trẻ như vậy?

“Vú… con, con tại sao lại…”

“ Tiểu thư, cô cố ăn ít cháo cho khỏe. Cô cũng đừng cố chấp quá nữa, ông chủ đã tái hôn được hơn 5 năm rồi, bà ấy cũng rất hiền hậu nhường nhịn cô. Không nên như hôm qua cãi nhau với bà ấy để ông chủ giận quá mà tát cô một cái…”

“Vú… vú nói là… cưới … cưới hơn 5 năm ấy à? Năm nay là năm bao nhiêu?”

“ Cô chủ…cô sao thế? Năm nay là năm 2007 mà… Cô năm nay cũng gần 18 tuổi rồi!”

Tâm Lan bật dậy đi ngắm quanh phòng rồi nhìn mình trong gương. Một cô gái mắt to tròn tóc đen dài tới hông, trông vẫn còn ngây thơ chưa hiểu sự đời.

Tâm Lan không thể tin nổi, mình đã sống lại 10 năm trước. Cứ như mấy bộ tiểu thuyết mà cô vẫn xem hồi học đại học. Nhưng cô vui quá, cô có cơ hội làm lại từ đầu. Đối xử tốt với ba mẹ và yêu anh lại từ đầu. Hai người tái hôn được hơn 5 năm, cô có ương bướng nhưng chưa quá đáng quá khi cãi lại mẹ kế. Theo như nhật kí của anh viết thì anh cũng yêu cô được gần năm năm rồi. Lần này cô phải yêu anh thật nhiều, bù đắp cho anh thật nhiều. Kiếp trước anh yêu cô 15 năm, cô kiếp này sẽ dùng cả đời này yêu anh.

Tâm lý sảng khoái, Tâm Lan chạy vào phòng tắm tắm rửa rồi ngồi trong phòng ghi lại những sự việc xảy ra với mình trong trí nhớ. Gặp anh lúc nào, nơi nào, vì sao cô đều ghi ra. Cái anh chàng nhút nhát trong chuyện tình cảm này, 15 năm không dám nói lời yêu. Mình phải tấn công thật mạnh mẽ mới được…

….

“Ông chủ, bà chủ, ông bà đã về!” Tiếng những người giúp việc vang lên làm Tâm Lan giật mình, hai người họ đã về rồi. Người bố mà kiếp trước đã vì cô mà thương tâm, người mẹ kế hết lòng yêu cô mà cô không hề để tâm đến, thậm chí bà còn không dám sinh đứa con của chính bà vì để tâm đến cô. Hơn thế nữa, bà còn chết vì cứu cô. Kiếp này cô phải đối với hai người họ thật tốt mới được.

Nghĩ thế rồi cô chạy ra khỏi phòng, ra đến cầu thang nhìn xuống nhưng chưa dám bước chân xuống bậc vì còn gì đó ngần ngại. Xấu hổ và tội lỗi đè nặng lên người cô.

“Lan nhi, con đã về rồi à… bố tưởng hôm nay con phải đến lớp” Giọng hiền từ của bố vang lên.

“Hôm nay con hơi mệt nên xin nghỉ ở nhà ạ.”

“Được rồi, cơm tối chuẩn bị xong rồi, hai bố con ra ăn đi”. Giọng Cố Tịnh Yên hơi gượng gạo, bà không dám nhìn thẳng vào mặt cô con gái kế này. Bà sợ cô bé lại dỗi, thà ăn cơm một mình trong phòng cũng không them ngồi cùng bàn ăn với mình.

“Dạ…” Tiếng nói của cô bé làm bà sửng sốt nhìn vào mắt cô bé.

“Tâm Lan, con…” Ngay cả Lý Vũ Hàng cũng ngạc nhiên sửng sốt. Sao tự nhiên con bé lại đáp lại lời của Tịnh Yên một cách nhẹ nhàng như thế.

Chưa kịp định thần lại, thì Tâm Lan đã chạy đến ôm chầm lấy Tịnh Yên. “Mẹ, con xin lỗi vì đã làm khổ mẹ thời gian qua. Từ giờ con sẽ ngoan, không bướng bỉnh với mẹ nữa!” 

Niềm vui quá lớn khiến cho bà Cố không thể tin tưởng đây là sự thật. Chẳng lẽ cô bé đang đùa giỡn bà theo cách mới? 

“Tâm lan, ta… con… tại sao?”

Tịnh Yên run run hỏi cô bé.

“Bố mẹ, con mơ một giấc mơ, hai người bỏ con mà đi. Chỉ còn mình con bơ vơ trên đời này. Lúc đó con mới thấy hai người tốt với con nhường nào mà con cứ mãi ương bướng ngu ngốc như vậy…” Tâm Lan vừa nói vừa khóc. Cố Tịnh Yên chỉ có vui đến mức chết lặng. Rồi bàn tay bà nâng lên ôm chặt lấy cô bé. “Không, chúng ta sẽ không bao giờ bỏ con. Cám ơn con, Tâm Lan!”

“Bố mẹ, nhanh sinh em bé đi nha! Con không muốn là con một nữa! Bố mẹ cũng 40 cả rồi mà, không sinh sớm con sợ con không thể có em mất. Tốt nhất là năm nay luôn đi ạ.” Tâm Lan cười hì hì rồi quay sang ôm lấy tay của bố mình. Một nhà hạnh phúc thật tốt.

Lý Vũ Hàng ôn tồn sờ đầu con gái, niềm vui đến từ trong tâm khảm. Thật tốt, cuối cùng con gái ông đã hiểu ra rồi.

Trong bữa ăn, cả nhà ba người vui vẻ gắp thức ăn cho nhau.

“Ba nó à, Cố Thần định sửa lại biệt thự đang ở. Nó định ra khách sạn ở nhưng em muốn mời thằng bé đến đây ở cho vui vẻ, được không anh?”

“Được chứ sao, nhà mình còn nhiều phòng trống thế này… để chú ấy đến đây ở cho vui”.

Nghe thấy tên Cố Thần, lòng Tâm Lan lại quặn thắt lại… Anh sẽ đến đây ở, hay quá. Kiếp trước cô nhất quyết phản đối không cho anh đến đây ở, anh ở khách sạn hai tháng, lại bị mấy cô tiểu thư bám theo còn bị hạ thuốc, sau đó thì bị cô tiểu thư Hạ gia bám theo nói đã bị thất thân với anh. Thực ra định lực anh rất tốt, anh thà cả đêm nhốt mình trong nhà vệ sinh tắm nước lạnh chứ không thèm giải thoát dục vọng của mình. Mặc dù anh đã xử lý rất tốt, không có báo chí nào dám đăng tin nhưng cả giới thượng lưu đều đồn ầm lên vì cô nàng kia cứ thích làm ầm ĩ. Sau đó anh dùng biện pháp mạnh đối phó với Hạ gia, còn nói chính mình còn là xử nam khiến cho người trong giới thượng lưu cười nhạo lẫn nghi ngờ anh có phải là gay không mà 28 tuổi vẫn là xử nam, trong khi đó, cô còn hả hê khi thấy ánh mắt đau khổ của anh khi nhìn cô. 

“Tâm Lan con thấy thế nào. Cậu nhỏ con đến đây ở được chứ?” Lý Vũ Hàng hơi sợ con gái phản đối. Dù sao con bé cũng ghét cay ghét đắng người cậu nhỏ này. Không bao giờ cho chú ấy sắc mặt tốt.

“Dạ, được chứ sao ạ. Con sẽ chăm sóc cậu nhỏ thật tốt ạ”. 

Lý Vũ Hàng đột nhiên thấy rợn người, con bé “chăm sóc” chú ấy ư. Nghĩa là sao. Tâm Lan thì đang ủ mưu ăn sạch sành sanh người cậu nhút nhát của mình.

……………….

“Đến nhà anh chị ở sao ạ? Nhưng còn Tâm Lan, cô bé…” Giọng Cố Thần hơi ngập ngừng. Cô bé đó chắc chắn không muốn mình đến làm phiền cô ấy.

“Tâm Lan thay đổi rồi em ạ. Nó nhận chị là mẹ rồi, lại muốn anh chị sinh cho nó một đứa em nữa. Nó cũng đồng ý cho em đến ở đó”. Giọng Tịnh Yên đầy vui vẻ đáp lại.

“Thật không ạ? Nhưng sao lại đột ngột thế ạ?”

“Chị cũng không rõ lắm. Con bé bảo gặp một giấc mơ buồn, chúng ta chết hết để lại nó bơ vơ… nên nó sợ…Nhưng dù thế nào thì thế này quá tốt rồi. Em mau thu dọn hành lý đến đây nhé.”

“Dạ, vậy cuối tuần này chị nhé. Chúc mừng chị”. Cố Thần cũng cảm thấy vui vẻ cho chị, nhưng anh lại thấy sợ. Cô bé chấp nhận, có nghĩa là anh sẽ không nghe được cô bé gọi anh là “anh” nữa mà thành “cậu nhỏ” chăng. Ngay cả cái duy nhất để anh bấu víu vào cũng không còn nữa sao. Nhiều lúc tự hỏi tại sao lại rơi vào tình yêu vô vọng này, tại sao lại yêu cô bé đó để rồi chẳng dám nói ra, chỉ biết đau khổ cho riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.