Đồi Gió Hú

Chương 8: Isabella bỏ trốn




Ba ngày sau, khi cô Linton mở chốt cửa để kêu đổ đầy cho cô bình nước đã uống cạn trong phòng, có thể thấy thì rõ ràng là cô đã yếu lắm. Chúng tôi đặt cô lên giường và gần như ngay lập tức cô chìm vào một giấc ngủ bất an. Tôi chạy đến Gimmerton gọi bác sĩ lúc Edgar ngồi trông nom cộ

Suốt đêm hôm đó chúng tôi ở bên cộ

- Em gái tôi đã dậy chưa? - Sáng ra cậu Edgar hỏi tôi.

Trước lú tôi kịp đáp thì cửa bật mở và cô hầu gái trẻ lao vào.

- ôi, cậu chủ! Cậu chủ! - Cô ta hét lên - Cô nhà đã...

- Đừng làm ồn lên thế. - Tôi vội nói.

- Nói khẽ thôi - Cậu Edgar bảo - Có chuyện gì với Isabella vậy?

- Cô ấy bỏ đi! Đi mất rồi! Heathcliff cùng chạy trốn với cô ấy. - Cô gái hổn hển đáp.

- Không, không, không thể như thế được. - Cậu Edgar thốt lên, rất đỗi hốt hoảng. - Không thể như thế, Ellen, Chị lên phòng Isabella tìm cô ấy đi.

- Nhưng đúng thế đấy ạ - cô hầu gái lên tiếng phản đối - Người ta trông thấy họ ở ngoài Gimmerton đêm qua, họ phóng ngựa nhanh hết nước chạy khỏi làng.

Khi tôi trở lại, tôi không cần phải lên tiếng nói gì. Thoáng nhìn vẻ mặt tôi, cậu chủ cũng đã biết được là tôi thấy phòng Isabella trống không.

- Chúng ta có nên cử ai đó đuổi theo, để đem cô chủ về không? - Tôi hỏi.

- Không, hẳn là nó tự nguyện bỏ đi - Cậu Edgar đáp - Tôi không còn có em gái nữa. Xin đừng đá động gì đến nó trước mặt tôi.

Từ đó, cậu không hề hỏi về cô ấy hay nhắc đến tên cô ấy nữa.

Bấy giờ bác sĩ đến và tuyên bố là cô Linton bị chứng viêm não. Không một người mẹ nào có thể chăm sóc con mình dịu dàng hơn cậu Edgar chăm sóc vợ. Ngày cũng như đêm, cậu trông nom cô cho đến khi tính mạng cô thoát khỏi vòng nguy hiểm.

Hai tháng sau, tức vào tháng ba, cô ra được khỏi phòng lần đầu. Cậu Linton đặt lên gối cô một bó hoa nghệ tây vàng, và cô háo hức cầm nó lên.

- Đây là những bông hoa nở sớm nhất ở Đồi Gió Hú. - cô nói, giọng thích thú - Chúng nhắc em nhớ đến những cơn gió nhẹ, ánh nắng ấm áp và tuyết sắp tan.

- Tuyết đã tan gần hết dưới ấp rồi, - chồng cô đáp - và anh chỉ còn thấy có hai đốm trắng trên khắp vùng đồng hoang thôi. Bầu trời xanh ngắt, chim chiền chiện đang hót, và tất cả các con suối đều đầy ắp nước.

Một căn phòng ở nhà dưới được dọn cho cô và suốt ngày cô ở đấy cùng với Edgar. Chúng tôi chan chứa hy vọng cô sẽ bình phục. Có hai lý do để mong mỏi điều đó, vì chúng tôi hy vọng đứa bé mà cô đang trông đợi tới ngày sinh sẽ là một cậu kế tử để làm vui lòng cậu Linton, và cứu cho đất đai của cậu khỏi rơi vào tay một kẻ xa lạ.

Cũng vào khoảng thời gian đó, tức là hai tháng sau khi biến mất, Isabella viết thư cho tôi. Quả là một bức thư kỳ lạ khi mà người viết lại là một cô dâu trẻ.

Ellen thân mến, - bức thư mở đầu - Đêm qua tôi đến Đồi Gió Hú và mới được tin Catherine ngã bệnh và hiện vẫn chưa khỏi. Chị nói với Edgar là tôi sẵn lòng đổi bất cứ thứ gì để được gặp lại anh ấy, và chỉ hai mươi bốn giờ sau khi tôi rời khỏi ấp Thrushcross thì tim tôi đã lại trở về với nó. Nhưng tôi biết mình không thể trở về nhà, tôi muốn hỏi chị hai điều, Ellen ạ. Thứ nhất: chị đã làm thế nào mà giữ được những dấu hiệu của bản chất con người khi chị sống ở đây? Thứ hai: ông Heathcliff có phải là một con người không? Nếu phải thì ông ta có điên không? Nếu không thì phải chăng ông ta là một con quỷ? Đừng viết thư cho tôi, mà hãy đến thăm tôi và mang cho tôi một lời nhắn gửi của Edgar”.

Tiếp đó bức thư của Isabella mô tả việc cô đến Đồi Gió Hú. Cô đã về đấy với Heathcliff vào lúc trời nhá nhem tối. Heathcliff ở lại trong chuồng ngựa để xem mấy con ngựa, và Isabella phải vào nhà một mình. Một thằng bé đang đứng trên sàn bếp. Nó rất bẩn và ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nhưng trông rất giống Catherine ở đôi mắt và vùng xung quanh miệng.

”Đấy ắt hẳn là Hareton Earnshaw, cháu trai của Catherine”. - Isabella nghĩ - “Mình phải kết bạn với nó”.

Đáp lại lời chào của cô “Chào cháu, cháu yêu của cô”, Hareton buông một câu chửi thề và mấy tiếng gì không sao hiểu được, dọa sẽ xuỵt chó ra cắn cộ

Cánh cửa mở ra, và một người đàn ông cao, gầy, ăn mặc lôi thôi bước vào, mái tóc bờm xờm rủ xuống quanh vai.

- Cô làm gì ở đây? Cô là ai? - ông ta chất vấn, vì đó là Hindley, anh trai của Catherine, vị chủ nhân Đồi Gió Hú.

- Tôi là Isabella Linton, và trước đây ông đã có gặp tôi, nhưng tôi vừa mới kết hôn nên giờ đây tôi là Isabella Heathcliff. Anh ấy đã đưa tôi về đây. Tôi chắc là có sự cho phép của ông.

- Hắn trở về đây như đã hứa vậy là tốt. - ông chủ nhà gầm gừ - Nhưng đêm đến, khi cô về phòng, cô nhớ khóa trái cửa lại đấy.

- Sao vậy, thưa ông Earnshaw? - Isabella hỏi.

- Nhìn đây. - ông vừa đáp vừa rút trong áo choàng ra một khẩu súng ngắn có một con dao hai lưỡi gắn liền với nòng. - Đêm nào cũng vậy, tôi không thể không thử mở cửa phòng hắn. Nếu có lần nào đó tôi thấy cửa không cài then, tôi sẽ vào để giết hắn.

- Heathcliff đã làm gì ông, anh ấy đã có lỗi gì với ông mà ông lại căm thù anh ấy đến như vậy? - Isabella hỏi. - Đã thế thì tại sao ông không bảo anh ấy rời khỏi nhà ông?

- Không. - ông Earnshaw gầm lên. - Hắn cứ thử bỏ đi xem, hắn sẽ phải chết. Lẽ nào tôi thua mất sạch mọi thứ mà không có lấy một cơ hội để gỡ lại? Chẳng lẽ Harton lại phải chết như một kẻ ăn mày? Tôi sẽ đoạt lại tiền của tôi và tôi sẽ lấy luôn cả vàng của hắn, sau đó lấy máu hắn, và địa ngục sẽ đón nhận linh hồn hắn.

Isabella viết tiếp trong thư là Heathcliff đã kể cho cô nghe về bệnh tình của Catherine, và buộc tội Edgar đã gây nên điều này. “ông ấy nói”, - cô viết, - “là tôi sẽ chịu tội thay cho Edgar. Một con hổ hay một con rắn độc cũng không thể gây cho tôi nỗi khiếp hãi mà ông ta đã khơi dậy trong tôi. Tôi thật sự căm ghét ông ta, tôi khốn khổ lắm, tôi đã là một con ngốc. Nhưng chị đừng nói một lời nào với bất kỳ ai ở ấp. Tôi trông đợi chị từng ngày. Đừng để tôi thất vọng. Isabella”.

Tôi nói với cậu chủ rằng tôi đã nhận được một bức thư của em cậu và hỏi cậu xem cậu có lời nào nhắn nhủ là cậu sẽ tha thứ cho cô ấy không.

- Tha thứ à! - Cậu linton nói - Tôi chả có gì để tha thứ cả. Chiều nay chị cứ sang thăm Đồi Gió Hú nếu chị muốn. Nói với nó là tôi không giận, mà chỉ tiếc là đã mất nó, nhất là khi tôi nghĩ nó chẳng bao giờ có thể hạnh phúc được. Tôi không thể đến thăm nó vì chúng tôi đã vĩnh viễn bị chia lìa. Nếu nó thật sự muốn làm vui lòng tôi, nó có thể thuyết phục cái kẻ côn đồ mà nó đã lấy làm chồng đi khỏi vùng này.

- Cậu không viết cho cô ấy một mẩu thư nhỏ nào sao, thưa cậu. - Tôi khẩn khoản.

- Không. - Edgar nói - Sự giao tiếp giữa tôi với gia đình Heathcliff sẽ phải đoạn tuyệt như sự giao tiếp giữa hắn với gia đình tôi.

Tôi đến Đồi Gió Hú và bước vào, không gõ cửa. Một cảnh tượng buồn thảm đập vào mắt tôi. Chính sảnh, nơi từng có thời là một căn phòng vui vẻ đến thế, nay bị bỏ mặc không ai chăm lo, sàn nhà bẩn thỉu, mấy chiếc đĩa bạc, đĩa thiếc không còn sáng bóng như trước nữa. Nơi Isabella cũng toát lên một vẻ lơ là tương tự khi cô xuất hiện, vì khuôn mặt đẹp của cô trông đờ đẫn và mái tóc rũ rượi của cô rối bù. Heathcliff đang ngồi trên bàn, và tôi chưa từng thấy cậu ta khá đến thế bao giờ. Cậu ta đứng dậy khi thấy tôi bước vào, chào hỏi tôi thân thiện và mời tôi ngồi xuống ghế. Bất kỳ một người lạ nào chắc hẳn cũng phải nghĩ rằng cậu ta xuất thân là một nhà quý tộc và vợ cậu ta là một ả nhếch nhác, bẩn thỉu.

Isabella bước tới, háo hức chìa tay ra định đón lấy bức thư mà cô mong là Edgar sẽ viết để trả lời cộ Tôi lắc đầu, nên cô bèn bỏ đi, môi run run.

Trong khi đó, Heathcliff hỏi thăm tôi về bệnh tình của Catherinẹ Tôi kể cho cậu ta nghe những gì mà tôi cho là cần thiết, trách cứ Catherine là đã tự chuốc lấy tất cả những chuyện ấy vào thân.

- Cô Linton giờ đây mới đang bình phục dần. - Tôi nói - Cô ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại được như trước, nhưng tính mạng cô ấy đã được cứu thoát. Nếu cậu có chút lòng nào quý trọng cô ấy, thì cậu đừng bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Thật ra cậu nên đi khỏi hẳn vùng này. Catherine Linton ngày nay cũng khác với cô bạn cũ Catherine Earnshaw của cậu ngày xưa như cô tiểu thư đây khác tôi vậy. Vẻ bề ngoài của cô ấy thay đổi nhiều lắm, tính nết lại càng thay đổi nhiều hơn. Chồng cô ấy sẽ vẫn giữ trọn tình thương yêu cô ấy và sẽ chăm sóc cô ấy bằng lòng nhân đạo thông thường và ý thức bổn phận, và nhớ về hình bóng một thời của cô ấy.

- Rất có thể, - Heathcliff nhận xét, cố tỏ vẻ bình tĩnh - ông chủ của chị chẳng có gì ngoài lòng nhân đạo thông thường và ý thức bổn phận để mà dựa vào. Nhưng chị nghĩ là tôi sẽ bỏ mặc Catherine cho bổn phận và lòng nhân đạo của hắn ta ư? Chị dám đem tình cảm của tôi đối với Catherine so sánh với tình cảm của hắn dành cho nàng sao? Trước khi chị ra khỏi nhà này, chị phải hứa sẽ thu xếp cho tôi gặp mặt nàng. Tôi quyết gặp nàng bằng được.

- Cậu Heathcliff, cậu không được làm thế. - Tôi đáp - Một cuộc chạm trán giữa cậu và cậu chủ sẽ giết chết cô ấy mất.

- Thế thì chị phải giúp tôi và canh chừng để tôi không phải chạm trán hắn. - Heathcliff tiếp lời tôi - Nếu như tôi ở vào địa vị hắn và hắn ở vào địa vị tôi, thì tôi chẳng đời nào lại đi giơ tay đánh hắn. Chị có vẻ như không tin tôi à, Ellen? Nhưng tôi sẽ không bao giờ cấm hắn đến thăm nàng chừng nào nàng còn muốn gặp hắn. Ngay giây phút nàng hết thương yêu hắn, tôi sẽ rứt tim hắn ra và uống máu hắn. Nếu chị không tin tôi thì chị không thực sự hiểu tôi.

- Ấy vậy mà giờ đây cậu lại muốn dập tắt những tia hy vọng bình phục của cô ấy bằng cách buộc cô ấy phải nhớ đến cậu trong khi cô ấy đã gần quên cậu. Cậu sẽ chỉ mang lại tai họa cho cô ấy mà thôi. - Tôi nói.

- Chị cho là nàng đã gần quên tôi ư? - Cậu ta hỏi - Ellen, chị biết là nàng chưa hề quên. Cũng như tôi, chị biết rõ là nàng nghĩ đến Edgar Linton một thì nghĩ đến tôi một ngàn lần.

- Catherine và Edgar yêu nhau như bất cứ đôi uyên ương nào. - Isabella kêu lớn, đột nhiên sôi nổi hẳn lên. - ông không có quyền nói về người ta như vậy, và tôi không muốn nghe ông nói về anh tôi kiểu ấy.

- Anh cô quý mến cô lắm à? - Heathcliff nói, giọng khinh bỉ - Hắn ta có tỏ ra quan tâm đến cô lắm đâu?

- Anh ấy không biết được tôi phải chịu khổ sở thế nào, - Cô đáp - Tôi chưa kể cho anh ấy biết điều đó.

- Vậy là cô đã kể cho hắn điều gì đó, phải không? Cô đã viết thư cho hắn rồi thì phải?

- Tôi có viết cho anh ấy một mẩu thư ngắn, báo tin tôi đã kết hôn. ông đã nhìn thấy bức thư đấy thôi. - Cô nói.

- Và từ đó không viết gì thêm? - Cậu ta cứ tiếp tục hỏi gặng.

- Không. - Isabella đáp lại cộc lốc. (Cả cô ấy và tôi đều không nhắc tới bức thư dài mà cô đã gửi cho tôi chính ngày hôm đó).

- Cô tiểu thư đây nom thay đổi sa sút đi nhiều quá. - Tôi nói.

- Cô ấy chóng chán lạ thường với việc cố chiều lòng tôi. - Heathcliff vừa nói vừa nhếch mép cười. - Chao ôi! Ngay sau hôm cưới cô ta đã khóc lóc mãi đòi về nhà. Tuy nhiên cô ta sẽ hợp với nhà này hơn nếu cô ta đừng để tâm đến dáng vẻ bề ngoài của bản thân. Tôi sẽ chú ý sao cho cô ta không làm mất mặt tôi vì để cho người ngoài trông thấy.

Cậu ta tóm lấy cánh tay Isabella và lôi cô ra khỏi phòng.

- Tôi không thương xót đâu! Tôi không biết thương xót! - Cậu ta lẩm bẩm trong lúc quay trở lại - Cô ta càng đau đớn khổ sở thì tôi càng hành hạ cho cô ta khổ sở hơn.

- Cậu có hiểu thế nào là chữ xót thương không đấy? - Tôi hỏi, tay cầm lấy mũ và chuẩn bị ra về - Cả đời cậu đã có bao giờ cậu thấy xót thương không vậy?

- Bỏ cái mũ ấy xuống. - Heathcliff vội vã nói khi để ý thấy cử chỉ của tôi. - Chị sẽ chưa đi được đâu. Tôi hứa với chị tôi không có ý hại ai cả, nhưng tôi nhất quyết gặp Catherine bằng được. Đêm qua tôi đã ở trong khu vườn bên ấp sáu tiếng đồng hồ, và tôi sẽ còn quay lại đấy đêm nay và hằng đêm cho tới khi nào tìm được một cơ hội để lẻn vào. Nếu Edgar Linton bắt gặp tôi, tôi sẽ quật ngã hắn. Nếu đám gia nhân của hắn ra cản đường tôi, tôi sẽ dùng mấy khẩu súng này dọa chúng. Bà cố thu xếp để tôi không chạm trán bất kỳ người nào, như thế có phải tốt hơn không?

Tôi viện mọi lý lẽ phản bác lại, phản bác mãi, tôi chối từ ít nhất đến năm mươi lần, nhưng rốt cuộc cậu ta cũng buộc được tôi làm theo ý nguyện cậu tạ Tôi ra về, mang theo một bức thư cậu ta gửi cho cô chủ, và trên đường về nhà, tôi thấy buồn hơn lúc ra đi rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.