Đồi Gió Hú

Chương 1: Ông Lockwood gặp Heathcliff




Tôi vừa trở về nhà sau chuyến đi thăm ông Heathcliff, vị chủ nhà và cũng là người láng giềng duy nhất rồi đây sẽ gây phiền phức cho tôi. Trên khắp Anh quốc này tôi khó lòng tìm được một nơi nương thân nào hẻo lánh hơn chốn này. Nơi đây hoàn toàn thích hợp với tôi, vì nguyện vọng duy nhất của tôi là được tránh gặp gỡ mọi người.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về ông Heathcliff là: đây quả là người láng giềng lý tưởng trong cảnh sống biệt lập. ông không thể biết được tôi vui mừng ra sao khi thấy thái độ thiếu thân thiện của ông tạ Khi tôi thúc ngựa lại gần, ông ta nhìn tôi chằm chằm, cặp mắt đen ẩn dưới hàng lông mày rậm lộ vẻ ngờ vực:

- ông Heathcliff phải không ạ? - Tôi hỏi.

Để đáp lại ông ta chỉ gật đầu.

- Tôi là Lockwood, khách mới đến thuê nhà của ông. - Tôi nói tiếp - Tôi tự cho mình cái vinh hạnh cố đến thăm ông thật sớm ngay sau khi tới nơi. Tôi hy vọng việc tôi sống ở ấp Thrushcross sẽ không gây phiền phức cho ông.

- Tôi sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào gây phiền phức cho tôi - ông ta ngắt lời - ông vào đi.

Lời mời của ông ta rít qua hai hàm răng nghiến chặt như thể muốn nói: “Quỷ tha ma bắt ông đi!”. Tôi đâm tò mò trước một kẻ xem ra còn ít cởi mở hơn cả tôi, nên tôi nhận lời.

Con ngựa của tôi đang xô ngực vào cánh cổng, và rốt cuộc ông Heathcliff cũng giơ tay mở nó ra. ông vừa lững thững bước đi trên con đường dẫn lên ngôi nhà phía trước mặt tôi, vừa cất tiếng gọi một tên gia nhân:

- Joseph, ra dắt ngựa cho ông Lockwood và mang ít rượu vang dưới hầm lên!

Joseph bước ra dắt ngựa cho tôi. Đó là một lão già và xem ra lão chẳng vui vẻ chút nào khi thấy tôi. “Lạy chúa cứu giúp”, lão lẩm bẩm trong lúc dắt con ngựa của tôi đi.

Ngôi nhà của ông Heathcliff có tên là Đỉnh Gió Hú. Cái tên “Đỉnh gió” là một từ mà dân địa phương đặt cho bất kỳ cái gì phơi mình dưới những cơn gió bão thổi hun hút qua những cánh đồng hoang dã miền Yorkshire như ngôi nhà này.

Gần ngôi nhà có một vài cây con, thân nghiêng ngã trước sức gió thổi mạnh. Một rặng bụi cây gai góc, bao nhiêu cành đều hướng về một phía như thể đang chìa tay xin mặt trời bố thí cho chút nắng, tô điểm trọn vẹn cho bức tranh ảm đạm này. Ngôi nhà được xây dựng rất vững chắc, các góc được gia cố thêm bằng những khối đá lớn và các cửa sổ đều xây lõm sâu vào tường.

Trước khi bước vào nhà, tôi dừng lại xem xét một phiến đá lớn có chạm trổ bên trên cánh cửa. Trên phiến đá có khắc niên đại ngôi nhà này được dựng nên: “1500” và một cái tên “Hareton Earnshaw”. Tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn, nhưng vị chủ nhà đang sốt ruột đợi tôi.

Vào trong nhà, chúng tôi đi thẳng tới phòng khách của gia đình. Ở vùng Yorkshire này người ta gọi phòng khách là “chính sảnh”. Bên kia là nhà bếp. Đằng cuối chính sảnh có những kệ dài bày đầy những chiếc đĩa thiếc và bình bạc. Bên trên lò sưởi có treo vài khẩu súng cổ và một cặp súng tay của kỵ binh. Sàn nhà lát đá trắng nhẵn. Mấy chiếc ghế tựa lưng cao sơn xanh xếp thành hình vòng cung quanh lò sưởi. Trong một hốc tường bên dưới mấy chiếc kệ, một con chó săn đang nằm với lứa chó con kêu ẳng ẳng, và còn có nhiều con chó nữa nằm trong những góc còn lại.

Căn phòng và đồ đạc chẳng có gì khác với những thứ ta thường thấy trong một trang trại ở vùng Yorkshirẹ Nhưng ông Heathcliff trông chẳng giống một trại chủ vùng Yorkshirẹ ông có nước da của một gã digan, nhưng qua y phục và tác phong ông có vẻ là một người xuất thân từ một gia đình tử tế.

ông bước lại gần lò sưởi, tôi theo sau rồi ngồi xuống đối diện với ông tạ ông chẳng nói năng gì. Trong lúc đó, con chó săn đã rời bầy con, tiến đến sau chân tôi, đưa mắt nhìn tôi. Hai mép nó cong lên, hở cả hai hàm răng. Khi tôi thử đưa tay vuốt ve nó, nó đáp lại bằng một tiếng gầm gừ kéo dài.

- Tốt hơn là ông nên để con chó yên. - ông Heathcliff gầm gừ - Nó được nuôi không phải để làm vật kiểng được cưng chiều, ông chớ vuốt ve nó làm gì.

Ông ta nói thế đoạn đá con chó sang một bên, rồi cất tiếng gọi: “Joseph!”. Joseph từ dưới hầm rượu đáp vọng lên, nhưng khi không thấy lão ta xuất hiện, ông chủ bèn đi xuống chỗ lão. Tôi bị bỏ lại một mình với lũ chó. Hai con trong đám tiến lại canh chừng tôi. Vì không hề muốn thử hàm răng sắc nhọn của chúng nên tôi ngồi im, chỉ nháy mắt với chúng cho vui. Thình lình một con trong đám giận dữ chồm lên đầu gối tôi. Tôi hất nó trở lại và vội vàng dùng cái bàn tròn làm vật ngăn cách giữa tôi và lũ chó. Việc này kích động cả bầy chó và ngay lập tức sáu con lao tới tấn công chiếc áo choàng và cổ chân tôi.

Tôi đứng bật dậy, chộp lấy thanh cời than và vừa cố ngăn lũ chó tiến lại gần, vừa lớn tiếng gọi người đến cứu viện. Heathcliff và Joseph chậm rãi từ dưới hầm rượu leo lên cầu thang. Rõ ràng là họ rất bực mình khi bị gọi lên. Mặc dù chính sảnh chìm trong cơn bão cuồng loạn của một đàn chó vừa nhay vừa sủa, tôi nghĩ cả hai không hề vội vã đến với tôi chút nào.

May thay một người phụ nữ đang làm việc trong bếp đã đến cứu tôi. Nghe tiếng huyên náo, chị ta vội chạy vào, tay còn cầm cái xoong. Chị ta dùng cái xoong đánh lũ chó. Cơn bão tố lắng xuống và khi vị chủ nhà bước vào thì hai chúng tôi đang đứng run rẩy sau một phen hú vía.

- Có chuyện gì ở đây vậy? - ông ta giận dữ hỏi.

- ông còn hỏi nữa ư? - Tôi làu bàu - Một đàn lợn lòi cũng không thể hung dữ hơn lũ súc vật nhà ông. Vậy mà ông nỡ để một người khách lạ với một bầy hổ.

- Chúng không làm hại những ai không hề động đến bất kỳ vật gì. - ông ta chỉ bình luận có thế trong lúc đặt chai rượu xuống và kê chiếc bàn lại chỗ cũ - Lũ chó này được nuôi để canh chừng. Nào, làm một ly rượu vang nhé

- Thôi, cám ơn ông. - Tôi đáp.

- ông không bị chúng cắn đấy chứ?

- Tôi mà bị chúng cắn thì ông đã phải lôi thôi to về chuyện này. - Tôi giận dữ thốt lên.

Heathcliff mỉm cười:

- Thôi nào, ông bị kích động quá đấy thôi, ông Lockwood ạ. Này, ông dùng chút rượu đi. Ở đây, chúng hiếm có khách đến thăm đến nỗi cả tôi lẫn lũ chó đều không biết cách tiếp đón. Xin chúc sức khỏe ông.

Tôi đón lấy ly rượu ông ta đưa cho và nâng ly chúc lại. Tôi nhận ra rằng, nếu cứ ngồi giận dỗi vì một vài con chó thì thật là ngốc. Giờ đây vị chủ nhà đang trong tâm trạng rất vui vẻ và bắt đầu bàn luận về những điểm thuận lợi và bất lợi khi sống ở một chốn hẻo lánh như thế này. Tôi thấy ông ta rất thông minh, và trước lúc ra về tôi hẹn với ông ta hôm sau sẽ đến thăm.

Hôm sau, tôi giữ lời hứa trở lại thăm Đỉnh Gió Hú mặc dù hôm ấy trời mù sương và giá lạnh. Sau bốn dặm đường đi bộ, tôi đến được trước cổng vườn nhà ông Heathcliff. Một vài bông tuyết đầu tiên trông tựa lông chim bắt đầu rơi. Trên đỉnh đồi hiu hắt này, đất bị sương giá làm đen lại, và luồng khí lạnh làm tôi run hết cả chân taỵ

Vì không tháo được dây xích khóa cổng, tôi bèn nhảy qua và chạy theo con đường lát đá dẫn lên ngôi nhà. Tôi gõ cửa mãi, đến đau cả các khớp ngón tay và lũ chó bên trong bắt đầu sủa nhặng lên. Lúc này tuyết đã bắt đầu rơi dày.

Một chàng trai vác một cây xỉa rơm từ ngoài sân sau bước tới, và ra hiệu cho tôi theo anh ta ra phía sau nhà. Chúng tôi đi quanh nhà bếp và rốt cuộc cũng vào đến chính sảnh, nơi tôi đã được tiếp lần trước. Một đống lửa lớn tỏa ánh sáng tươi vui khắp phòng, và tôi thấy trên bàn có dọn sẵn thức ăn. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy một thiếu phụ rất trẻ trong phòng. Tôi đợi cô ta lên tiếng mời tôi ngồi. Cô ta nhìn tôi, nhưng không hề cử động và vẫn lặng thinh.

- Thời tiết thật khắc nghiệt, thưa cô Heathcliff. - Tôi nhận xét.

- Lẽ ra ông không nên ra khỏi nhà. - Cô ta đáp.

Cô đứng dậy với tay lấy một chiếc hộp thiếc đặt trên mặt lò sưởi. ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt cô, giúp tôi thấy rõ cô còn trẻ măng. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn và là một trong những khuôn mặt kiều diễm nhất mà tôi từng được thấy. Mái tóc quăn vàng óng của cô buông lơi trên cổ. Đôi mắt cô đen láy và ắt hẳn sẽ rất quyến rũ nếu không đượm vẻ khinh mạn và tuyệt vọng.

Mấy chiếc hộp thiếc gần như ngoài tầm tay cô, nên tôi bước đến định giúp cô một chút. Cô quay phắt lại phía tôi:

- Tôi không cần ông giúp - Cô xẵng giọng - Tự tôi có thể lấy được.

- Xin lỗi. - Tôi nói, vội lùi lại.

- ông có được mời đến dùng trà không? - Cô hỏi, tay vẫn đứng cầm chiếc thìa trà để yên trên miệng ấm.

- Tôi rất vui nếu được dùng một ly trà. - Tôi đáp.

- ông có được mời không? - Cô nhắc lại.

- Không - Tôi hơi mỉm cười, nói - Cô chính là người có đủ tư cách mời tôi đấy.

Cô ta ném cả trà lẫn thìa vào lại chiếc hộp thiếc và cau mày ngồi xuống ghế. Tôi có cảm giác như cô chỉ chực khóc òa lên.

Trong khi đó, cái chàng trai ban nãy dẫn tôi vào nhà lại xuất hiện. Anh ta mặc một tấm áo khoác cũ và đứng bên lò sưởi, đưa mắt nhìn xuống phía tôi như thể tôi là một kẻ thù. Tôi không thể đoán chắc được anh ta là một gia nhân hay một thành viên trong gia đình. áo quần anh ta cũ kỹ, lời ăn tiếng nói thì cộc cằn và đôi bàn tay đen sạm như một người lao động bình thường. Tuy nhiên, anh có vẻ kiêu kỳ, chẳng giống một tên gia nhân. Tôi lấy làm mừng khi thấy chính ông Heathcliff bước vào phòng.

- ông thấy đấy, thưa ông, tôi đã đến đây như có hứa, nhưng tôi e rằng tôi phải xin phép được trú lại nhà ông độ nửa tiếng vì tuyết đang rơi.

- Nửa tiếng ư? - ông Heathcliff vừa nói, vừa rũ những bông tuyết trắng bám trên chiếc áo khoác. - Tôi lấy làm lạ thấy ông chọn lúc có bão tuyết thế này để đi ra ngoài dạo chơi. ông không biết rằng ông có thể bị lạc giữa vùng đầm lầy sao? Vào một ngày như hôm nay, ngay cả những người quen thuộc vùng đồng hoang này cũng thường bị lạc đường. Tôi có thể cam đoan với ông là thời tiết này khó có thể thay đổi chóng vánh.

- Vậy, có lẽ tôi phải nhờ một người trong đám gia nhân nhà ông dẫn đường. ông có thể dành cho tôi một người không?

- Không, không được đâu.

- Vậy thì tôi chỉ còn biết trông cậy vào bản thân mình nữa thôi.

Chàng trai mặc chiếc áo khoác cũ thôi không còn chằm chằm nhìn tôi nữa và quay sang phía cô thiếu phụ.

- Cô có định pha trà nữa không đấy? - Anh ta hỏi.

Cô gái nhìn tôi:

- ông này có cần uống trà không? - Cô hỏi Heathcliff.

- Pha trà đi, nghe chưa? - Câu trả lời được thốt ra bằng một giọng hung tợn đến nỗi phô bày hết cái bản tính thật hết sức nghiệt ngã của ông tạ

Khi trà đã pha xong, ông ta quay về phía tôi:

- Nào, ông kéo ghế lại gần bàn đi. - ông ta nói.

Tất cả chúng tôi lặng lẽ ngồi ăn quanh chiếc bàn. Tôi cho rằng mình chính là nguyên nhân khiến mọi người khổ sở, nên tôi bèn lên tiếng bắt chuyện:

- Nhiều người - tôi vừa nói, vừa đưa chiếc tách ra để xin thêm một ít trà nữa - không thích một cuộc sống quá cách biệt với mọi người như ông đang sống, thưa ông Heathcliff. Nhưng tôi tin chắc ông rất hạnh phúc được sống tại nơi đây bên người vợ của ông.

Ông ta cười khẩy ngắt lời tôi:

- Vợ tôi? Vợ tôi ư? Vợ tôi ở đâu hả? Chắc ông muốn nói đến linh hồn của vợ tôi là một thiên thần hộ mệnh trông nom cho Đỉnh Gió Hú khi thể xác cô ấy đã không còn. Đúng không?

Tôi nhận ra mình lầm khi thấy sự chênh lệch tuổi tác quá lớn giữa hai người. ông Heathcliff khoảng bốn mươi trong khi cô gái tuổi chỉ trạc mười bảy. Tôi bỗng nghĩ bụng: “Anh chàng đang ngồi sát bên khuỷu tay tôi và đang ăn với đôi bàn tay bẩn thỉu kia chắc hẳn là con trai ông Heathcliff và là chồng của cô thiếu phụ trẻ kia.

- Cô Heathcliff đây là con dâu tôi. - ông Heathcliff nói, xác nhận điều tôi vừa phỏng đoán.

Khi nói, ông đưa mắt nhìn cô con dâu, vẻ hằn học:

- à, tôi hiểu rồi - tôi vừa nói, vừa quay sang anh chàng thô lỗ ngồi kế bên - Hóa ra cậu là người may mắn có được vị phu nhân trẻ trung và đầy sức quyến rũ kia.

Lời nhận xét này gây hậu quả tệ hại hơn lần trước. Chàng trai nọ đỏ dừ mặt, mắt long lên nắm chặt tay như thể sắp hành hung tôi. Nhưng rồi anh ta trấn tĩnh lại và thốt ra một câu rủa thậm tệ mà tôi vờ như không nghe thấy.

- ông thật không may, đoán sai bét hết cả - vị chủ nhà nói - Cả hai chúng tôi đều không phải là chồng nàng tiên tuyệt diệu của ông. Chồng nàng đã qua đời. Tôi nói đó là con dâu tôi, có nghĩa là cô nàng đã kết hôn với con trai tôi.

- Thế còn chàng trai này? - Tôi hỏi

- Cậu ta không phải là con trai tôi, tôi xin cam đoan như thế! - Heathcliff mỉm cười như thể việc tôi coi ông ta là cha của một gã thô lỗ như vậy là một sự lầm lẫn quá ư lố bịch.

- Tôi là Hareton Earnshaw - chàng trai nọ gầm gừ - và tôi khuyên ông nên kính trọng cái tên ấy

- Tôi không thấy mình đã làm gì tỏ ra thất kính. - Tôi đáp, thầm chế giễu vẻ kiêu kỳ của anh ta khi xưng danh.

Anh ta cứ chằm chăm nhìn tôi trong khi chúng tôi tiếp tục bữa ăn, và tôi bắt đầu cảm thấy lúng túng, chẳng biết cư xử ra sao giữa những con người kỳ lạ này.

[6]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.