Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em

Chương 23: “Lần này đừng để bị bỏng.”




Nguyên Nghị cầm điện thoại, một lúc lâu không nói gì. Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của La Xán Xán, cô đang gọi anh là “anh rể”, giọng cô nhẹ nhàng, cùng với sự nghi ngờ, và có chút cẩn thận. Cuối cùng Nguyên Nghị cũng nói: “Được, anh sẽ đến ngay.”

Nguyên Nghị đến bên ngoài quán cà phê đã hẹn với La Xán Xán. La Xán Xán ngồi ở chỗ cửa sổ, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa, cô đã đợi anh một lúc lâu. Anh nhấc chân đi vào quán cà phê, đi đến trước mặt cô, kéo ghế ra, ngồi xuống.

“Anh đến trễ, em có thể yêu cầu, bất cứ chuyện gì anh đều đáp ứng.” Sau khi Nguyên Nghị ngồi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ nụ cười thường ngày.

Nguyên Nghị vừa đến quán cà phê, ánh mắt của La Xán Xán đã dõi theo anh. Cô nghe anh nói như vậy, cười nói: “Cũng không quá muộn.”

Nguyên Nghị nhìn cô: “Thực sự không có yêu cầu gì sao?”

La Xán Xán mỉm cười khi lắc đầu: “Em không ngại, em không có yêu cầu gì.”

“Vậy được rồi. Em muốn uống gì?” Nguyên Nghị lại hỏi.

La Xán Xán suy nghĩ một lúc rồi nói: “Double espresso.”

“Em uống cái này?” Nguyên Nghị hơi ngạc nhiên.

La Xán Xán biết Nguyên Nghị thích uống double espresso. Cô trước đây không từng uống cái này, nhưng lần này muốn nếm thử. Cô gật đầu, “Ừm.”

Nguyên Nghị gọi người phục vụ, gọi một tách double espresso và một ly cappuccino.

La Xán Xán rất ngạc nhiên, anh uống cappuccino sao?

Chờ cà phê lên, Nguyên Nghị đùa: “Lần này đừng để bị bỏng.”

Tay của La Xán Xán cầm cốc cà phê, nhìn chằm chằm vào nó, che giấu sự bối rối trên khuôn mặt, nói: “Không đâu.”

Đợi cà phê bớt nóng, La Xán Xán nhấp một ngụm. Cà phê vừa mới vào, vị đắng mạnh đột nhiên xâm chiếm vị giác. Cô nuốt thì không được mà không nuốt cũng không được, nước mắt nhanh chóng trào ra. Cuối cùng, cô cố nhịn vị đắng mà nuốt xuống. Uống một ngụm, cô ngẩng đầu nhìn Nguyên Nghị.

Nụ cười trên mặt Nguyên Nghị rất sâu, anh hỏi: “Vị thế nào?”

La Xán Xán nói: “Tạm được.”

Nguyên Nghị đẩy ly cappuccino trước mặt mình cho La Xán Xán và nói: “Uống cái này đi.”

La Xán Xán ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh chưa uống.” Nguyên Nghị cười nói.

La Xán Xán nhìn Nguyên Nghị. Hóa ra anh gọi tách cappuccino là cho cô. Nhưng nếu cô uống cappuccino, thì còn tách double espresso này thì sao? Lẽ nào là anh uống?

Nhưng lại nghe Nguyên Nghị nói: “Anh sẽ gọi thêm một cốc nữa.”

La Xán Xán xấu hổ với suy nghĩ của mình. Cô đẩy tách double espresso sang một bên, đổi lấy cốc cappuccino mà anh đưa cho cô, im lặng uống.

Cà phê mới của Nguyên Nghị vẫn chưa có, anh ngồi đợi, không nói chuyện, liền nhìn La Xán Xán uống. Cô cúi đầu, anh nhìn thấy hàng mi dài, chiếc mũi nhỏ, chiếc cằm thanh tú, trên hai gò má có một màu đỏ ửng. Bộ dạng của cô trông rất xinh đẹp, trầm tính và dịu dàng. Cô hay ngây người mỗi khi xấu hổ, và cúi đầu, hoặc làm gì đó để che đậy. Anh nhớ đến cách cô nhìn anh trong những năm qua, còn chuyện cùng cô ở San Francisco.

“Chỉ chụp mỗi anh thôi à?” Sau hội nghị huấn luyện viên kết thúc anh xem ảnh cô chụp, phát hiện những bức ảnh đó đều chụp anh, anh chỉ thuận miệng hỏi. Cô nhanh chóng trả lời có những người khác ở sau. Anh không lật thêm ảnh, không muốn kiểm chứng. Bây giờ nghĩ lại, anh một mực hiểu rõ.

Nguyên Nghị vẫn lặng lẽ nhìn La Xán Xán.

Mà rất hiếm khi anh không nói lời nào như thế này. Anh ở trong lòng La Xán Xán rất đẹp trai, luôn nở nụ cười thoải mái, nói chuyện luôn là một cái nhìn ung dung, nhàn nhã. Nhưng bây giờ anh không nói lời nào như thế làm cô có chút không quen. Cô ngẩng đầu, đột nhiên va phải ánh mắt của anh. Cô không hiểu được ý trong ánh mắt anh, bốn mắt nhìn nhau phảng phất tình cảm chân thành, sợ mình suy nghĩ quá nhiều, cô nhanh chóng bối rối quay nhìn sang chỗ khác.

Nguyên Nghị vẫn không nói lời nào, cà phê của anh đến liền lấy uống một ngụm, thỉnh thoảng anh nhìn cô hoặc nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài các tòa nhà cao tầng san sát nhau, giao thông rất bận rộn, nhưng tấm kính ngăn cách họ với bên ngoài, bên trong quán cà phê rất yên tĩnh.

La Xán Xán thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Nguyên Nghị, cảm thấy anh hôm nay rấy lạ.

“Đang nghĩ gì vậy?” La Xán Xán đang ngây người, Nguyên Nghị đột nhiên cười hỏi.

La Xán Xán lấy lại tinh thần, lúc này mới biết ánh mắt của cô đang nhìn anh. Cô nói: “Hôm nay anh rất lạ.”

“Vậy sao?” Nguyên Nghị đang hỏi cô, trong lòng cũng tự hỏi chính mình.

La Xán Xán gật đầu.

Nguyên Nghị cười: “Đừng nghĩ lung tung.”

La Xán Xán lại gật đầu.

Nguyên Nghị miệng nở nụ cười, nhưng anh vẫn không nói gì. Mãi cho đến khi họ uống xong cà phê, Nguyên Nghị chở cô đến dưới nhà.

Sau khi xe dừng lại, Nguyên Nghị quay lại nói: “Xán Xán, chúng ta có thể rất bận rộn một thời gian dài, nhưng nếu em gặp khó khăn, nhất định phải gọi cho anh.”

La Xán Xán gật đầu, nhưng trong lòng không muốn làm phiền anh. Cô không thể dựa vào anh, cô thề nếu gặp khó khăn cũng sẽ tự mình giải quyết.

“Vào nhà đi.” Nguyên Nghị nói.

La Xán Xán mở cửa, xuống xe. Cô chỉ vừa mới đi đến trước nhà chợt nghe thấy tiếng động cơ xe. Cô quay đầu lại, Nguyên Nghị quay đầu xe lại, chiếc xe biến mất. Một cảm giác khó tả đột nhiên xuất hiện trong tim.

Sau đó, La Xán Xán rất suôn sẻ. Khi thực hiện nhiệm vụ, tổ tiếp viên trong phi hành đoàn rất đoàn kết, hành khách cũng rất lịch sự. Sau hai tháng, cô không gặp lại Nguyên Nghị. Lúc cô đi thăm Tây Tây cũng chưa từng gặp lại anh.

Tuy nhiên, có một lần ở trung tâm thương mại, cô nhìn thấy Nguyên Nghị. Lúc đó, cô đi mua đồ chơi do Tây Tây, đi thang cuốn xuống, vô tình liếc nhìn qua kính, thấy một chiếc ô tô màu trắng đi ngang qua, một bên mặt anh tuấn hiện lên. Cô cầm món đồ chơi đứng ngây người trên thang cuốn, thang cuốn đi xuống tầng dưới. Cô xém chút nữa đã ngã, liền lấy lại tinh thần.

La Xán Xán gặp Vưu Châu Châu, cô nghe Vưu Châu Châu nói cô ấy và Lương Tấn quen nhau. La Xán Xán rất hạnh phúc cho cô ấy. Vưu Châu Châu không chỉ tài giỏi, mà còn xinh đẹp, tự tin, có dũng khí, dám yêu, dám hận, quen được người đàn ông tốt cô rất vui.

Là một tiếp viên hàng không, đường bay nội địa đôi khi bay bốn lần một ngày và đường bay quốc tế thường có rất trễ, rất khó khăn, nhưng La Xán Xán không thể không nghĩ về Nguyên Nghị khi rảnh rỗi. Lần trước cùng anh uống cà phê cô rất vui. Sau thời gian đó cô không gặp lại anh. Cô nhớ đến lời nói khi anh đưa cô về đến nhà,  “Xán Xán, chúng ta có thể rất bận rộn một thời gian dài, nhưng nếu em gặp khó khăn, nhất định phải gọi cho anh.” Cô gặp rắc rối cũng không liền chủ động tìm đến anh, vì vậy cô hiểu rõ Nguyên Nghị nói câu đó là để nói lời tạm biệt với cô. Anh giữ khoảng cách với cô. La Xán Xán ngồi trên giường đeo tai nghe, nghe tiếng Anh, nhưng tất cả nghe lọt tai.

Nhiệm vụ mới là bay đến Los Angeles. La Xán Xán đứng ở cửa khoang để chào những vị khách khoang hạng nhất. Đón khách xong, La Xán Xán quay người muốn đi đến khoang hạng nhất. Tiếp viên trưởng đột nhiên nói: “Còn một vị khách khác, Xán Xán chờ một chút.”

“Còn sao?” La Xán Xán nhìn vào danh sách, những người trong danh sách đã đến đủ.

Tiếp viên trưởng gật đầu: “Có một người khác, anh ta vừa mới đặt vé.”

La Xán Xán hỏi: “Tên là gì?”

“Tôi cũng không biết tên.”

La Xán Xán nói với tiếp viên trưởng: “Được rồi, tôi đợi ở đây.”

La Xán Xán nói xong liền thấy một bóng người. Cô lập tức cúi xuống, khẽ cười nói: “Chào mừng đến với chuyến bay của Trường Cát, Trung Quốc.”

Cô cúi đầu xuống, thấy một đôi giày màu đen sáng bóng, đôi giày dừng lại ở đó không cử động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.