"Anh hai" ( bên Trung quốc gọi là ca ca, rất đáng yêu nha)
"Đến rồi sao"
Người nào đó ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo Lâm Vũ ngồi trên đùi mình, động tác thuần thục ngoài việc khiến cho Lâm Vũ giật mình một chút thì không có
chút nào mất tự nhiên, giống như là sự ăn ý đã nhiều năm của riêng hai
người vậy.
"Mệt mỏi ?"
Lâm Vũ tìm vị trí thoải mái trong
lòng anh, hai bàn tay nhỏ bé tìm đến hai huyệt thái dương của anh ấn ấn
nhẹ khiến cho anh thoải mái đến mức tựa người ra sau ghế, nhắm mắt hưởng thụ.
"Có một chút"
Nghe cô hỏi, anh nhẹ nhàng đáp lại,
giọng nói trầm thấp không che giấu được vẻ mệt mỏi. Lâm Vũ nhìn người
đàn ông tuấn mĩ vô trù trước mặt, hai mắt anh đang nhắm nghiền vì mệt,
có chút đau lòng, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn. Lần này chắc
chắn ba nuôi lại mới giao cho anh nhiệm vụ gì đó nên anh mới vất vả như
vậy.
Ba nuôi. Đó cũng là lí do mà cô luôn gọi anh là anh hai chứ
không phải là lão đại như những người khác. Từ năm năm trước trong cuộc
sống của cô bắt đầu có thêm một người ba, một người anh trai, cũng là
những người duy nhất đã khiến cho cô tìm lại cảm giác ấm áp tưởng như đã mất đi.
"Anh hai, gọi em đến có việc gì sao"
Lâm Vũ nhẹ giọng hỏi, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
"Không có việc thì không được gọi em đến sao"
Trình Hạo mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, có chút ý tứ trêu chọc.
"Anh biết ý em không phải như thế mà"
Lâm Vũ cười duyên một tiếng, đặc biệt xinh đẹp động lòng người; dường như
chỉ có lúc bên cạnh anh cô mới có thể cười thoải mái đến như vậy. Trình
Hạo cũng không đùa nữa, lấy từ trong hộc bàn ra một chiếc đĩa mềm màu
đen nhỏ bằng lòng bàn tay, đưa đến trước mặt cô. Lâm Vũ bỏ tay xuống cầm chiếc đĩa trước mặt, hứng thú xoay đi xoay lại vài vòng liền quay ra
hỏi Trình Hạo
"Bao nhiêu"
Trình Hạo nhìn ánh mắt sáng lên của cô, trong lòng thầm kêu một tiếng "Tiểu quỷ ham tiền" rồi ưu nhã giơ một ngón tay lên
"1 tỉ. Cũng chịu chi đó chứ"
Lâm Vũ hứng thú xem xét chiếc đĩa trong tay, 1 tỉ, đó không phải là món
tiền nhỏ nha. Đúng vậy, cô chính là rất thích tiền, nếu không muốn nói
thẳng là là yêu tiền như mạng. 6 năm trước, cô đã từng cảm thấy tiền chỉ là thứ vật chất xa xỉ dối trá nhất, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mà... kể từ sau khi sự kiện kia xảy ra, cô dường như hiểu
rõ, dù nó xấu xa đến mấy, dối trá đến mấy cũng có thể làm thay đổi vận
mệnh của một con người. Ba nuôi đã từng nói với cô, dù không muốn thừa
nhận, nhưng thứ đáng giá nhất trên đời này chính là tiền, thứ không đáng giá nhất trên đời này cũng chính là tiền. Có đôi khi, tiền bạc có thể
sai khiến con người, thậm chí có thể sai khiến cả quỷ thần.
"Chịu chi?. Hừ, vật nhỏ, em có biết giải mã xong những thông tin trong đó đáng giá gấp bao nhiều lần 1 tỉ không"
Trình Hạo cười nhẹ một tiếng, không hề cho rằng đó là số tiền lớn. Nếu như
không phải là để tạo mối quan hệ thì số lời lần này sẽ không chỉ có vậy
đâu
"Anh xem qua chưa, thế nào?"
"Ừ. Có xem qua. Cũng không có gì. Phức tạp hơn chút thôi"
" Vậy sao gọi em về chứ. Còn năm ngày nữa mới hết nghỉ phép nha"
Lâm Vũ lầu bầu một tiếng, trong nhóm không phải còn ba người kia sao, rất
lâu rồi cô mới xin nghỉ phép được một lần vậy mà chưa đi chơi đâu đã
phải về
Trình Hạo thấy bộ dáng ủy khuất của cô, búng vào trán cô một cái,cười nhẹ
"Ba người kia rất bận. Anh còn mới giao nhiệm vụ cho họ nữa"
Lâm Vũ nghe vậy thì trợn trắng mắt. Bận. Sao lúc cô đến không thấy họ có
chút biểu hiện nào là bận vậy, nếu không phải ngồi nói chuyện phiếm thì
là ngồi ăn hoa quả đó sao. Tuy nhiên, anh đã nói thế thì cô cũng không
phản bác nữa, đôi môi xinh xắn cong lên định đứng dậy khỏi lòng anh.
"Định đi đâu"
Trình Hạo không để cho cô kịp đứng lên đã giữ lấy tay cô, ấn cô ngồi xuống,
giọng điệu chất vấn. Lâm Vũ cảm thấy khó hiểu, quơ quơ cái đĩa mềm trong tay, đáp trả :
"Đi làm ah"
Lúc này anh mới buông tay cô
ra, nhưng vẫn giữ cô trong lòng, chỉ chỉ cái máy tính đã được đặt sẵn
trên bàn, khuôn mặt đúng kiểu " Máy tính đã ở đây, em còn đi đâu nữa"
Lâm Vũ dở khóc dở cười, cũng may là ba người kia không có ở đây, nếu không
chắc họ sẽ ngạc nhiên đến mức cằm cũng rơi xuống đất mất. Trong mắt bọn
họ, anh hai chính là lúc nào cũng giữ vẻ mặt điềm đạm, ôn hòa như gió
xuân nhưng trong lòng lại rét lạnh một mảnh, thủ đoạn tàn nhẫn không cần phải bàn. Chỉ là ở trước mặt cô, anh nhiều khi để lộ một bộ mặt trẻ con như thế, thật sự là khiến cho cô dở khóc dở cười.
Lâm Vũ ho khan một tiếng, cũng không có ý định đứng lên nữa, khoanh hai tay lại nhìn thẳng vào mặt anh mà hỏi
" Anh không mệt mỏi ?"
"Tuyệt đối không" -Người nào đó khẳng định
"Anh không làm việc sao?"
"Không làm"- Người nào đó nói như chém đinh chặt sắt
" Vậy tránh ra cho em làm"
Lâm Vũ thừa lúc anh không chú ý liền nhảy ra ngoài, nhanh đến mức không để
cho Trình Hạo bắt được, tùy ý lấy một chiếc laptop ở trong tủ tường rồi
ngồi xuống một chỗ bắt đầu làm việc.
Giải mã. Đó cũng chính là
một trong những công việc của cô, giải mã những thông tin cơ mật của một quốc gia rồi bán lại với giá trên trời, thực chất Lâm Vũ cô chỉ đảm
nhận việc giải mã, còn việc đối tác là ai, thông tin này có lợi với ai,
bất lợi với ai,cô hoàn toàn không quan tâm. Dù sao đi chăng nữa, tất cả
những chuyện đó anh hai sẽ lo liệu rât chu toàn.
Nhóm của cô gồm
có năm người, anh hai chính là lão đại, làm việc với nhau đã ba năm. Hai người anh em sinh đôi kia thứ tự là Lâm Phong, Lâm Khải, người mắt đen
tên Khải, là anh trai còn người mắt nâu tên Phong, là em trai. Cô nàng
có mái tóc nâu kia là Linda, là con lai giữa hai dòng máu Trung- Pháp,
tính tình vô cùng thẳng thắn bộc trực, nghĩ gì nói nấy, muốn bao nhiêu
phóng khoáng thì liền có bấy nhiêu. Trừ Lâm Vũ là người nhỏ tuổi nhất
thì bốn người kia đều bằng tuổi nhau, đang học năm ba đại học. Đúng vậy, tất cả đều chỉ là sinh viên đại học, còn rất trẻ, chỉ là cả bốn người
bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh. Tính đi tính lại những phi vụ mà
cả nhóm đã cùng nhau thực hiện , không phải nói quá nhưng mức tài sản
của từng người trong nhóm có thể đã không phải là con số mà một sinh
viên bình thường có thể hình dung nổi.
Trình Hạo cũng không phải
không làm việc như anh nói, chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo ai
kia đang nghiêm túc làm việc. Bộ dáng cô chăm chú nhìn vào màn hình, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, cắn cắn môi dưới, mười ngón tay
thon dài trắng noãn như múa trên bàn phím tạo nên những âm điệu vui tai
thật sự là quá mức đẹp mắt động lòng người. Trong ánh mắt màu hổ phách
tràn ngập ý cười dịu dàng, nhu tình như nước. Cô đoán không sai, ba
người kia đúng là hiện tại đang rất rảnh rỗi, cũng không phải là anh mới giao cho bọn họ việc gì làm. Chỉ là anh làm sao có thể nói cho vật nhỏ
kia biết, anh chính là nhớ cô đến phát điên rồi, muốn nhìn thấy cô mới
nghĩ cách gọi cô về đây chứ.
Tiểu Thất: Tôi nói này Hạo ca, lạnh
lùng, tàn nhẫn, tôi phi. Tôi còn tưởng anh là kẹo cao su hận không được
dính lên con nhà người ta nữa kìa