Đôi Đũa Lệch

Chương 28: (beta lần 1)




Đã qua vài tháng, Hạng Tây vẫn luôn cảm thấy mình đã bỏ lại quá khứ, cũng đã bắt đầu tiến vế phía trước, chỉ là không quá nhanh mà thôi.

Nhưng hiện tại, tại quán nơi mình cố gắng làm việc này vậy mà lại gặp phải Đại Kiện mang theo bạn gái Thổ Lãng của hắn, cậu thực sự cảm thấy tuyệt vọng.

Đã qua lâu như vậy, dưới chân cậu vẫn luôn bị những thứ này câu bám, chỉ cần không lưu ý sẽ lập tức bị té ngã.

Tên này là kẻ trung thành, là fan cuồng của Bình thúc, nếu như bị hắn nhận ra...

Hạng Tây đổ mồ hôi, vốn trên người đã đầy mồ hôi, bây giờ có thể so với khi bị nổ tung, lỗ chân lông toàn thân từ trước ra sau đều tranh nhau đổ mồ hôi.

May mắn duy nhất chính là tiếng gọi của ông chủ cũng không phải rất lớn, tiếng trong bếp ồn áo cùng với âm thanh bà chủ cầm cán chảo trong tay tạo ra yểm trợ, Đại Kiện ngồi ngoài cửa chắc không nghe rõ.


Không, còn may mắn là Trình Bác Diễn đã đưa cậu đi cắt tóc, nếu không còn để kiểu tóc mohicans* như ban đầu, Đại Kiến cách một con phố có khi cũng nhận ra cậu.

(*) Monicans là kiểu tóc cạo hai bên đi để lại phần ở giữa á.

"Vâng." Cậu lên tiếng, thò tay lấy khẩu trang của ông chủ đặt trên bàn đeo lên, cầm khăn lau chậm rãi đi ra ngoài.

Bình thúc khẳng định đang tìm cậu, dù cho chẳng phải vì cái mặt dây chuyền như ý kia, Bình thúc cũng nhất định sẽ "em là gió, anh là cát"* triền miên theo cậu một đường đến tận cuối trời. Nếu Đại Kiện nhận ra cậu...

(*) Nhạc phim Hoàn Châu công chúa

Nhưng công việc này cậu không muốn bỏ, còn chưa đến mức không còn cách nào, cậu sẽ không bỏ chạy.

Sắc mặt Thổ Lãng tái nhợt, biểu cảm nhìn rất khó chịu, một vẻ không kiên nhẫn mà nói chuyện với Đại Kiện, Đại Kiện chỉ ngồi một bên cười.


Hạng Tây đã thấy nhiều, liếc nhìn qua đã có thể đoán được, Đại Kiện mang Thổ Lãng đi phá thai. Đại Kiện không có tiền, không thể nuôi dưỡng đứa nhỏ, tiền phá thai có khi còn là do Bình thúc cho hắn.

Cậu cúi đầu đi qua, dọn nồi cơm cùng dĩa xuống, sau đó dùng khăn lùa hết vụn đồ ăn vào trong dĩa. Bình thường dọn bàn và lau bàn cậu sẽ chia ra hai việc để làm, nhưng hiện tại cậu phải giảm số lần xuất hiện trước mặt Đại Kiện xuống.

Lúc Hạng Tây đang muốn dọn dĩa tránh đi, Đại Kiện lại chỉ vào bàn phía Thổ Lãng: "Lau nơi này một chút đi, toàn là dầu."

Hạng Tây cúi đầu lau thật cẩn thận nơi vốn đã rất sạch sẽ trước mặt Thổ Lãng, rồi lại lau cả bàn hết một lần nữa. Nếu là lúc bình thường cậu sẽ không làm vậy, khi không kiên nhẫn còn nói thẳng mặt người khác sao không dùng miệng liếm bàn luôn đi. Nhưng đối với kiểu người như tên này Hạng Tây hiểu rất rõ, cũng như cậu trước đây vậy, một khi tìm được cơ hội sẽ muốn thể hiện uy phong. Thái độ của cậu bây giờ nếu có một chút không đủ hèn mọn, vậy sẽ bị Đại Kiện mắng chửi, loại xung đột này bây giờ không thể để xảy ra được.


Lúc lau bàn xong, cậu xoay người tránh ra, Đại Kiện lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, trong lòng Hạng Tây hốt hoảng một hồi. Lúc đi vào tiệm cậu lo sợ cố gắng mở chân ra theo hình chữ bát để đi(*), sợ Đại Kiện từ tư thế đi đường mà nhận ra cậu.

(*) Kiểu đi 2 hàng ấy.

Hạng Tây biết là khẩu trang trên mặt cậu hấp dẫn Đại Kiện, nhưng giữa khẩu trang và mặt, cậu không có lựa chọn nào nữa.

Cậu không dám đến phía bàn Đại Kiện nhiều, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt thường thường sẽ quét nhìn lên người cậu. Là nhìn ra cái gì hay chỉ là vô tình, cậu không rảnh đi xem xét.

Cậu vẫn chú ý động tĩnh làm cơm của bà chủ, lúc hai phần ở bàn của Đại Kiện được làm xong, cậu liền đi vào sau bếp, lấy thức ăn đã rửa sạch, vì vậy ông chủ phải đem cơm của bọn họ ra.
Đại Kiện ăn cơm rất nhanh, không bao lâu đã ăn xong, nhưng Thổ Lãng lại rất mảnh mai, ăn tương đối chậm. Lúc gọi thức ăn nói bỏ ớt, lúc ăn lại từng chút từng chút múc ớt cắt vụn bỏ luôn ra bàn.

Hạng Tây cực kỳ muốn đi qua ấn mặt cô ta vào trong nồi cơm.

Lúc này ông chủ lấy mấy hộp cơm từ ngăn tủ bên cạnh ra, Hạng Tây thấy vậy bèn nhanh chóng đi qua, cuối cùng cũng đợi tới lúc này.

"Vài cái là công ty bên kia." Ông chủ một bên bỏ hộp một bên nói với cậu: "Mấy cái này là bệnh viện, tầng hai tầng ba đều có, tôi có viết trên giấy."

"Vâng." Hạng Tây gật đầu, lấy một cái gói to qua bỏ hộp cơm vào, cúi đầu mang ra ngoài, vẫn dùng tướng đi hình chữ bát run rẩy đi ra.

Đại Kiện ngay lúc cậu đi ngang qua lại ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, Hạng Tây không nhìn hắn, hoảng hốt ra cửa đặt gói to lên xe dưới tàng cây rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hôm nay Trình Bác Diễn ở tại phòng khám bệnh, hiếm khi vào buổi sáng không có bệnh nhân bị chấn thương nghiêm trọng, nhưng đến buổi trưa llaij có một người đàn ông trung niên vô cùng lo lắng dong dài đến.

Năm ngoái bị bong gân eo, đến năm nay vẫn còn cảm giác cột sống thắt lưng bị vẹo, chụp phim không có vấn đề, ông ta vẫn không yên lòng.

"Không có vấn đề?" Người đàn ông nhìn Trình Bác Diễn: "Bác sĩ anh chắc chứ? Anh xem lại xem?"

"Thật sự không vấn đề gì." Trình Bác Diễn chỉ có thể để tấm phim lên cạnh đèn, nhìn: "Anh bị đau thắt lưng, không liên quan đến xương cốt."

"Không phải vậy chứ..." Người đàn ông mặt đầy hoài nghi.

Ngoài cửa phòng có người lướt qua.

"Anh cũng khác người ghê, lần đầu tôi thấy có người mong mình có vấn đề đó." Trình Bác Diễn nói, nhìn thoáng ra ngoài cửa, là Hạng Tây. Anh gật đầu với Hạng Tây, Hạng Tây lướt đi mất.
"Nhưng tôi cảm thấy eo mình không dùng lực được." Người đàn ông cau mày.

"Anh..." Trình Bác Diễn suy nghĩ, ánh mắt rơi vào dây thắt lưng nơi quần áo: "Cái này đeo bao lâu rồi?"

"Cái này? Năm trước bị thương vẫn luôn dùng, không dùng không được..." Người đàn ông thở dài.

"Vẫn luôn? Từ năm trước dùng đến bây giờ?" Trình Bác Diễn giật mình. Ngoài cửa lại có người lướt qua một cái, anh giương mắt lại thấy được Hạng Tây, không đợi anh có biểu hiện gì, Hạng Tây lại lướt đi mất.

"Đúng vậy." Người đàn ông nói.

"Anh kia ơi." Trình Bác Diễn chỉ vào dây đeo eo: "Cái thứ này vậy mà mỗi ngày anh đều đeo, sau này anh lấy ra rồi thìcó ngồi cũng không ngồi được! Nhanh tháo ra đi!"

Lần thứ ba Hạng Tây lướt qua cửa phòng, Trình Bác Diễn cuối cùng cũng nói xong với người đàn ông đó, ông ta đứng lên bắt tay Trình Bác Diễn: "Cảm ơn cậu bác sĩ."
"Đừng khách khí, trở về rèn luyện một chút, đừng tiếp tục dùng đai eo mỗi ngày nữa. Cái này dùng tạm thì được, còn kiểu trường kỳ như này sẽ khiến cơ bắp nơi eo của anh yếu đi, sao mà không đau cho được." Trình Bác Diễn rút tay ra: "Nếu vẫn không thoải mái thì không cần đến khoa chỉnh hình nữa đâu, anh cứ đến khoa trị liệu vật lý của chúng tôi thử xem."

"Được, được, được." Người đàn ông gật đầu, cầm đồ đạc ra khỏi phòng.

Trình Bác Diễn cũng ra khỏi phòng theo. Bình thường anh ở phòng khám bệnh, lúc Hạng Tây đến đưa cơm cũng chỉ ngẫu nhiên đến đây lướt qua một cái sau đó sẽ lập tức rời đi. Vậy mà hôm nay, trong 20 phút đã lướt qua ba lần rồi vẫn chưa đi, Trình Bác Diễn thấy có chút kỳ quái.

Ra ngoài đã nhìn thấy Hạng Tây tựa vào tường bên cửa phòng tư vấn, nhìn giày của mình đến ngẩn người, anh đi qua đẩy nhẹ Hạng Tây: "Làm gì đây?"
"A? Bận việc xong rồi sao?" Hạng Tây quay đầu.

"Ừ, có thể nghỉ một lát." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Tìm tôi có việc gì sao?"

"...Không có việc gì." Hạng Tây ngượng ngùng xoa mũi: "Ảnh hưởng đến anh khám bệnh cho người khác không?"

"Không." Trình Bác Diễn đi ra ngoài hành lang, định đến quán nhỏ phía sau mua hai cái cái bánh mì ăn: "Cậu không phải đưa cơm xong là phải chạy gấp về hả?"

"Đúng vậy, phải lập tức chạy gấp về rồi." Hạng Tây đi theo bên cạnh anh: "Em mời anh chút gì nha?"

"Tôi chỉ mua hai cái bánh mì, không có thời gian ăn đồ phức tạp." Trình Bác Diễn mỉm cười.

"Em mời anh bánh mì." Hạng Tây nói.

"Được rồi, một nhân chà bông một nhân dừa đi." Trình Bác Diễn nói.

Hạng Tây mua cho anh bánh mì, lại mua thêm hộp sữa, nhìn anh đứng trong hoa viên bệnh viện ăn.

"Cậu có chuyện gì phải không?" Trình Bác Diễn cảm thấy hôm nay cảm xúc của Hạng Tây có phần không đúng. Bình thường đều là kiểu đầy ắp sinh lực, nhưng hôm nay lại ít nói, nhìn như trạng thái lúc hồi mới quen biết Hạng Tây vậy.
"Không có gì thật mà." Hạng Tây nói: "Em chỉ muốn ở lại với anh một lát, nghe anh nói vài câu, em sẽ kiên định thêm một ít."

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám,..." Trình Bác Diễn vừa ăn bánh mì vừa đếm: "hai mốt, hai hai, hai ba,..."

Vừa ăn vừa đếm đến một trăm anh mới ngừng lại: "Một ít vậy được chưa?"

"Ửm." Hạng Tây cười: "Anh đúng thật là chỉ đại khái cho xong thôi."

"Đột nhiên cậu muốn tôi nói chuyện, tôi biết nói gì đâu." Trình Bác Diễn ném hộp sữa đã uống hết vào thùng rác: "Cậu không có chuyện gì thật chứ?"

"Thật sự không có gì đâu." Hạng Tây nhảy lên xuống tại chỗ: "À mà cũng có chuyện, xem như là vậy đi. Bây giờ em muốn hỏi ngày mai em đến đây kiểm tra lại được không?"

"Được chứ." Trình Bác Diễn cười: "Cậu không cần đăng ký, trực tiếp đến đây tôi đăng ký cho, cậu đi chụp phim tôi xem thử."
"Được, vậy buổi chiều em đến đây nha." Hạng Tây búng ngón tay: "Em đi đây."

Lúc trở về trong quán, Đại Kiện và Thổ Lãng đã rời đi, Phương Dần cũng không ở đây, ông bà chủ đang bận rộn.

Hạng Tây vào quán phụ giúp, hàn huyên vài câu cùng ông bà chủ, hai người bọn họ đều rất bình thường. Xem ra Đại Kiện không hoài nghi, nếu không có khi đã tìm ông chủ hỏi thăm chuyện của cậu.

Nhưng mà... Hạng Tây vẫn không yên lòng với việc Đại Kiện nhìn cậu vài lần ban nãy.

Buổi tối cậu nằm trên giường trên lầu gọi điện thoại cho Phương Dần: "Lần trước nói thuê phòng cho tôi, anh sẽ ra ba tháng tiền nhà còn có hiệu lực không?"

"Vẫn còn, cậu muốn thuê phòng sao?" Phương Dần vừa nghe cũng rất có hứng thú.

"Ừ." Hạng Tây trở người: "Ngày mai tôi có thể nghỉ một ngày, muốn đi tìm phòng ở."
"Được, buổi sáng tôi qua, đi đâu tìm?" Phương Dần lập tức hỏi.

"Bên phía làng đại học đi." Hạng Tây nói. Trình Bác Diễn từng nói bên kia có phòng rẻ chút cho học sinh.

Nếu Đại Kiện không xuất hiện, Hạng Tây cũng sẽ không sốt ruột đi thuê phòng như vậy. Hiện tại công việc đã chậm rãi thích ứng, ông bà chủ đều rất tốt, bình thường nói chuyện với cậu cũng khiến cậu cả mặt vui vẻ mà làm việc.

Nhưng chính bởi vì như vậy, hiện tại cậu mới cấp thiết chuyển ra ngoài. Lỡ như Đại Kiện nhận ra cậu rồi trở về báo lại, không biết lúc nào Bình thúc sẽ tìm đến.

Ban ngày có thể không có việc gì, buổi tối thì không nói trước được. Cậu sợ lỡ có gì ngoài ý muốn lại khiến trong quán thành một đống hỗn loạn. Với lại cậu cũng không thể để một nhà ông chủ gặp phiền phức.
Việc thuê phòng vốn không đơn giản, hoàn cảnh xung quanh, hàng xóm, giao thông, tầng lầu, điều kiện trong phòng đều cần phải xem xét, nhưng nếu bỏ qua mấy điều này, vậy dễ dàng hơn nhiều rồi.

Hạng Tây chỉ có hai yêu cầu, rẻ, và là phòng đơn, những cái khác đều không cần quan tâm. Cho nên sau khi liên hệ cùng với hai chủ nhà, cậu đã chọn được một phòng.

Đó là một ngôi nhà năm tầng của người dân trong làng, chuyên cho học sinh thuê. Tầng năm còn một phòng ba mét vuông có nhà vệ sinh dùng chung phòng bếp, ba trăm một tháng, điện nước tính riêng.

Phương Dần thay cậu giao tiền thế chấp và tiền thuê nhà ba tháng, rồi giơ máy ảnh chụp mấy tấm trong phòng ngoài phòng, lại chỉ vào giường: "Tiểu Triển, cậu ngồi trên giường tôi chụp hai tấm, xoay mặt về hường WC ấy, ánh sáng chiếu một bên,..."
"À." Hạng Tây ngồi lên phía chân giường, đối diện WC sững sờ.

"Ở phòng này cảm thấy thế nào? So với trên gác có khác gì không." Phương Dần đi hai bước trong phòng.

"Rất tốt." Hạng Tây nằm trên giường: "Có tủ quần áo, có thể đứng thẳng ngươi, sạc pin không cần xuống lầu."

"Sao lại đột nhiên muốn thuê phòng?" Phương Dần tìm được một cái ghế nhựa ở dưới giường, rồi ngồi xuống.

"Sợ qua thời gian dài anh đổi ý." Hạng Tây gối đầu lên cánh tay nói.

"Là vì một nam một nữ đến ăn cơm hôm nay sao?" Phương Dần suy nghĩ: "Là vậy nhỉ? Hai người bọn họ vừa đến, cậu đã mang khẩu trang vào, cảm xúc cũng kỳ lạ."

"Anh đúng thật là nhìn chằm chằm tôi ha." Hạng Tây quay đầu lại nhìn gã: "Không biết còn tưởng anh yêu tôi."

"Là người quen trước đây của cậu sao? Triệu Gia Diêu?" Phương Dần truy vấn.
Hạng Tây nhíu mày không nói chuyện, trong giọng nói của Phương Dần rõ ràng có chút hưng phấn, khiến cậu rất khó chịu.

"Nhận ra cậu không? Sẽ có phiền toái sao?" Phương Dần tiếp tục hỏi.

"Có lẽ tôi biết tại sao mấy phóng viên ngu ngốc kia lại bị đánh rồi đó." Hạng Tây nói, đưa tay ra ngoắc gã: "Tiền hôm nay đưa tôi, hôm nay tôi ngủ, không ra ngoài."

Phương Dần đưa tiền cho cậu, không nói gì nữa, cầm máy ảnh rời đi.

Hạng Tây nằm trên giường trừng trần nhà, nghe tiếng động ngoài phòng.

Phòng này không cách âm mấy, cậu có thể mơ hồ nghe được âm thanh gọi điện thoại ở cách vách, âm thanh ở phòng bếp chung càng thoải mái phá cửa mà vào.

Nhưng mà có thể nghe ra được ở tầng này trái phải quanh cậu đều là học sinh, có ở một mình, cũng có ở một đôi. Một nữ sinh nấu mì cho bạn trai, cứ một phút lại hô lên 'như này ăn ngon không, thêm cái này ăn được không', cực ân ái quấn quýt, dến mức khiến người khác muốn ra ngoài lấy dây quấn hai người lại luôn.
Cậu chậc một tiếng, đúng là chẳng ngại mất công, đâu mà phiền toài như vậy. Học hỏi bác sĩ Trình người ta đi, mì trứng thịt gà, có cần tính toán gì đâu cứ ném hết vào trong nồi là xong việc.

Cậu không có khẩu vị gì, nghe âm thanh nấu ăn cậu cũng không thấy đói, cứ nằm trên giường như vậy không bao lâu đã ngủ mất.

Lúc tỉnh lại là một giờ chiều, cậu tính thời gian, đứng dậy rửa mặt rồi tính đi bệnh viện.

Trước khi đi cậu nhìn vào túi của mình, do dự nửa ngày mới kéo cửa tủ quần áo ra treo từng cái vào. Thật ra treo lên còn phiền toái hơn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì lúc chạy trốn làm gì có thời gian thu dọn.

Nhưng cậu vẫn cứ làm.

Loại cảm giác lấy đồ của mình đặt vào vị trí rất kỳ diệu, cậu chưa từng có tủ quần áo thuộc về riêng mình. Ở nhà của Trình Bác Diễn cậu cũng chỉ treo áo khoác vào trong tủ ở phòng khách cùng với Trình Bác Diễn.
Quần áo không quá hai bộ, xếp vào tủ quần áo cũng không hết một nửa không gian, phía trên để thêm một ít đồ vật nhỏ vẫn còn dư chỗ. Hạng Tây để một đôi tất cùng với một cái qυầи ɭóŧ của cậu vào, nhìn có chút buồn cười. Nhưng cũng chỉ có thể vậy thôi, thêm tất và qυầи ɭóŧ đang mặc trên người thì tổng cộng chỉ có bốn thứ.

Hộp sắt nhỏ cậu không để vào trong, vẫn để ở trong túi, mấy thứ rách nát này cậu luôn mang theo bên mình.

Lúc mang túi lên lưng ra hành lang cậu lại quay đầu nhìn mấy cái lầu này. Xung quanh đây đều là những căn nhà lầu, đường thì giao nhau chằng chịt, cậu sợ lúc nữa trở về lại không tìm được phòng của mình.

Sau khi xem hết một vòng, cậu đã thấy Phương Dần đang ngồi xổm ven đường cười với mình, trong tay cầm máy ảnh vừa buông xuống đi đến: "Tên lừa đảo, biết là cậu còn đi ra ngoài mà."
"Tôi đi bệnh viện kiểm tra chân." Hạng Tây cau mày: "Không phải anh vẫn luôn ngồi ở đây đó chứ."

"Không." Phương Dần đứng lên: "Buổi trưa tôi vòng qua lại ở đây, chụp một ít ảnh, nơi đây cũng có rất nhiều chuyện mà."

"Đều là kiểu chuyện anh thích ha." Hạng Tây nghiêng mặt xem xét gã: Cái kiểu gọt vết sẹo của người khác ra cho anh xem."

Phương Dần không đi bệnh viện với cậu, sau khi lên xe buýt gã cũng rời đi. Hạng Tây đứng lắc lư trên xe, nhìn người bên cạnh đến xuất thần.

Ai cũng đều có sẹo nhỉ, đủ loại kiểu dáng, học tập, làm việc, cuộc sống, tình cảm. Có vết lớn, có vết nhỏ, còn có cái đến bản thân cũng không cảm nhận được.

Rồi họ lại che vết sẹo của chính mình mà nhìn của người khác, thổn thức cảm khái, sau đó lại tiếp tục phần mình.

Đây là loại cảm giác gì Hạng Tây không thể cảm được, thương tích của chính mình còn chưa che chắn được, cậu không thể chú ý đến người khác nổi.
Lúc Hạng Tây vào phòng, một bệnh nhân mới vừa ngồi xuống trước mặt Trình Bác Diễn.

"Ngài chờ một lát." Trình Bác Diễn nói với người này một cậu, lấy bệnh án của Hạng Tây qua, viết như bay, lại cầm danh sách hóa đơn viết lên đưa cho Hạng Tây: "Đi chụp phim."

"Vâng." Hạng Tây nhận lấy danh sách rồi rời khỏi phòng khám.

Trình Bác Diễn theo đi ra giữ chặt cậu: "Có tiền không?"

"Hỏi câu này." Hạng Tây vui vẻ, vỗ vào túi một cái: "Em cũng là người có lương mà, vừa mới được phát đó."

"Vậy đi đi." Trình Bác Diễn cười.

Chụp phim xong, Hạng Tây ngồi trước cửa phòng đợi lấy phim, cậu chọn vị trí ngồi vừa lúc có thể nhìn thấy Trình Bác Diễn. Mỗi lần Trình Bác Diễn ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy cậu, sau đó cậu sẽ nhe răng cười với anh.

Trình Bác Diễn rất bận, Hạng Tây đợi bốn mươi phút, anh vẫn chưa có phút nào dừng nói. Hạng Tây thật sự bội phục vậy mà anh vẫn có thể mỉm cười với bệnh nhân.
Có kết quả chụp phim, Hạng Tây cầm lấy tự mình xem hồi lâu. Ngoại trừ có thể nhìn hiểu trên xương có vài điểm trằng là đinh ra, những thứ khác lại không hiểu.

Cậu đợi bệnh nhân trong phòng khám xong đi ra mới cầm phim đi vào: "Em thấy xương mình đẹp ghê."

"Lúc trước cậu nằm viện, xương khi ấy mới thật đúng là đẹp. Phim còn ở chỗ tôi này, cậu có muốn bình phẩm tí không, cũng gần giống nở hoa luôn, đẹp lắm." Trình Bác Diễn cầm phim chụp để xuống dười hộp đèn, vừa nhìn vừa nói: "Điều chỉnh tốt, đường gãy mờ..."

"Nghe không hiểu." Hạng Tây nói.

"Chính là cũng ổn, ngồi xuống đi." Trình Bác Diễn chỉ vào ghế dựa, sau khi Hạng Tây ngồi xuống anh ấn vài cái trên đùi Hạng Tây: "Đau không?"

"Không đau, buồn cười." Hạng Tây cười rụt chân.

"Qua đợt này tìm thời gian xin ông chủ nghỉ vài ngày lấy đinh ra đi." Trình Bác Diễn vừa viết trên bệnh án cậu vừa nói.
"Vài ngày?" Hạng Tây ngẩn người.

"Lấy đinh cũng là giải phẫu, cần thời gian một tuần để khôi phục." Trình Bác Diễn nói.

"Một tháng em chỉ có một ngày nghỉ, khó xin phép lắm." Hạng Tây cau mày: "Có thể không giải phẫu không?"

"Iron Man sao?" Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái: "Có thể làm giải phẫu muộn lại một chút, nhưng không lấy không được. Cậu thương lượng với ông chủ về thời gian một chút đi. Không phải ông ấy tốt lắm hả, hẳn không phải là vấn đề lớn nhỉ?"

"Em nói với ông ấy xem sao." Hạng Tây gật đầu.

"Còn có, bệnh viêm phổi của cậu, không có vấn đề gì nhưng cũng cần chú ý." Trình Bác Diễn đưa bệnh án cho cậu: "Trong một tháng mà bị cảm tiếp thì khẳng định sẽ viêm phổi."

"Yên tâm." Hạng Tây cười: "Khám ở khoa chỉnh hình còn nhân tiện được khám nội khoa nữa hả?"
"Tiện miệng vậy thôi, bây giờ ban ngày nóng ban đêm lạnh sẽ dễ cảm mạo." Trình Bác Diễn nói.

"Em biết rồi." Hạng Tây lấy đồ của mình rồi đứng lên: "Em đi đây."

"Ừ, thương lượng với ông chủ rồi nói cho tôi biết." Trình Bác Diễn kéo ngăn kéo ra lấy mấy viên kẹo thỏ trắng ra để vào trong túi cậu: "Bệnh nhân vừa rồi cho tôi, cậu cầm ăn đi."

Hạng Tây vừa ăn kẹo vừa rời khỏi bệnh viện, rất ngọt, cậu rất thích.

Đứng ở ven đường, cậu không lập tức lên xe, mà là nhìn bốn phía. Tuy rằng cảm thấy Đại Kiện hẳn là không nhận ra, cậu vẫn phải cẩn thận.

Bình thúc thật sự rất âm hiểm, nếu thật sự biết cậu ở đâu, ông ta cũng sẽ không lập tức động thủ. Nhất định sẽ dùng vài ngày để nhìn thấu cậu.

Hạng Tây đột nhiên cảm thấy rất mệt. Nấy tháng nay cậu đều ra sức giảy dụa, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Đại Kiện, cầu đã cảm thấy mình giống như những con giòi ở trong hố phân. Cứ xoay mình hồi lâu, rõ ràng đã xoay đi rất xa, xa hơn tất cả những con giòi khác, nhưng vừa mở mắt ra lại vẫn thấy phân.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu không buông tay, không dao động. Cậu dùng đầu lưỡi cuốn lấy thỏ trắng. Cứ tiếp tục xoay mình có lẽ sẽ thành công thôi.

- HẾT CHƯƠNG 28 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.