Mặc dù kĩ thuật vẫn chưa được coi là thành thục, nhưng vẫn có thể trêu ghẹo đến những sợi dây thần kinh mẫn cảm của anh…. Cuối cùng cũng không kìm chế được, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át của anh đẩy ra cái miệng nhỏ xinh của Huyền My, cùng hoà quyện quấn quýt với chiếc lưỡi đinh hương của cô, mạnh mẽ công thành đoạt đất,cố gắng hút lấy từng hơi thở của cô!
Đây là thứ duy nhất trên người anh có thể cử động rồi!
Cho nên anh nhất định phải dùng thêm sức để ngắm nhìn cô mới được!!
Thuỷ triều dường như cũng bị cảnh sắc đẹp đẽ lãng mạn trên bờ hâp dẫn, chúng đem theo sự hài hoà, chầm chậm tản qua bãi cát, thâm nhập qua cả hai con người đang trao nhau nụ hôn say đắm, sau đó lại nhiệt tình lùi về, cuốn theo cả một vùng cát biển hạnh phúc… ánh nắng dịu dàng buổi chiều tà rơi trên thân hình hạnh phúc của hai người, tản ra các vòng ánh sáng vàng… Hai người giống như hai con gà ướt sũng nhưng hạnh phúc, cả người sớm đã ướt từ lâu, nhưng dường như chẳng ai còn tâm tư để để ý đến điều đó, họ chỉ tận tình trao nhau nụ hôn dưới ánh mặt trời.
Ánh tà dương vàng rơi trên hai người họ cực kì ấm áp…
Cũng không biết từ lúc nào, bàn tay của Đình Hải đã chặt chẽ vòng qua thân thể mảnh khảnh của Huyền My, đem cô ôm thật chặt vào lòng mình.
Huyền My thoát ra khỏi nụ hôn, mái tóc đã loạn lên từ lâu.
Cô tuỳ tiện vuốt lại một chút, giả bộ tức giận hét lên: “Đồ đểu!! Anh gạt em, anh nói cả người anh chỉ có cái miệng là động đậy được!!”
“Đồ ngốc!!”
Đình Hải mỉm cười, đột nhiên anh quay người đè Huyền My dưới thân mình.
Cát bạc rơi khắp trên người cô.
Ánh mắt nóng rực cấp bách dừng trên người cô, bộ dángthắm thiết của anh, dường như hận không thể lập tức xử lý cô ngay tại đây: “Ở chỗ đông người mà lại câu dẫn anh như vậy, nhỡ đâukhông khống chế được…”
“Anh dám…”
Huyền My giơ tay ra chọt vào eo làm cho anh ngứa ngáy, khiến cho Đình Hải sảng khoái bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha…”
Huyền My cũng cười lên theo anh.
Hai người ôm nhau ngồi thành một cục, tuỳ ý nô đùa trên bãi cát.
Trong khu vực biển lãng mạn đótruyền đến từng tiếng cười trong như chuông bạc,yếu tố tạo nên hạnh phúc tản khắp nơi theo gió biển…
Chiều tối yên tĩnh.
Gió thổi nhẹ nhàng, thoải mái ấm áp.
Một buổi tối lãng mạn như vậy đáng lẽ ra phải có một buổi hẹn hò lãng mạn, nhưng kết quả Huyền My vẫn phải ở một mình trong phòng khách sạn, chỉ có thể xem video cho đỡ nhàm chán.
Không ngờ Đình Hải đến đảo Sarenal còn bàn chuyện làm ăn.
Hơn nữa anh còn đem theo cả Văn Tịch, nói là đi tiếp khách.
Vốn vĩ cô cũng muốn đi, nhưng Đình Hải chê cô không hiểu phép tắc bằng Văn Tịch, cho nên mới để cô lại khách sạn.
Tám giờ mười phút, Huyền My mới tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Huyền My vui mừng, lẽ nào là Đình Hải về rồi sao?
Cô tiến đến nhìn qua mắt nhìn ở cửa, đó là Văn Tịch.
Huyền My nhanh chóng mở cửa: “Sao cậu đã trở về rồi? Đình Hải đâu?”
Lúc này, đằng sau còn có mấy cô gái nước ngoài mặc đồng phục giống hệt nhau.
Huyền My nghi ngờ nhìn bọn họ, vẫn không biết điều gì đang xảy ra.
Văn Tịch vội vàng lịch sự mời họ vào phòng, nói với Huyền My: “Họ là nhà thiết kế hình tượng chuyên nghiệp, Đình Hải nói chút nữa muốn đưa cậu đi gặp một khách hàng quan trọng, cho nên bảo tớ về trước giúp cậu chuẩn bị chút.
Mấy nhà thiết kế mỉm cười chào hỏi với Huyền My: “Very, happy, to, serve, you!” (Rất vui được phục vụ cho bạn!)
Huyền Myngây người lại: “A… Yes! Thank you!”
Nhưng lúc này Huyền My hoàn toàn không biết điều gì đang sảy ra, cô lại kéo Văn Tịch ra hỏi cho cụ thể.
“Tớ cũng không rõ, Đình Hải nói muốn đưa cậu đến tham dự hôn lễ của một vị khách rất quan trọng, một tiếng sau sẽ cho xe đến đón chúng ta.”
“Là vậy sao…”
Huyền My giờ mới hiểu ra: “Sao trước đó không thấy anh ấy nhắc đến nhỉ! Đột ngột như vậy…”
Mặc dù cô nói miệng như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nhà thiết kế chỉnh sửa tạo hình cho mình.
Lúc lễ phục được đem vào, Huyền My lập tức ngây người, miệng căng thẳng, kinh ngạc mãi không thốt lên nổi một lời.
Văn Tịch nhìn thấy cô thất thường như vậy liền hỏi: “Sao vậy?”
“Bộ lễ phục này??!”
Huyền My chỉ vào chiếc váy trắng chạm đất đó, có chút nghi ngờ: “Đây là lễ phục mà lát nữa tớ phải mặc sao?”
“Đúng vậy!”
Văn Tịch gật đầu, cười cười: “Đây là do Đình Hải đích thân chọn cho cậu đó.”
“… Cậu chắc chắn đây là lễ phục chứ không phải váy cưới chứ?”
“Đương nhiên rồi!”
Văn Tịch khẳng định gật đầu.
Huyền My nhìn chiếc váy trắng giống hệt váy cưới trong tay, rất lâu sau mà vẫn không thể hồi thần lại.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên lớp váy mỏng mộng mơ đó lại cảm thấy yêu thích không nỡ rời tay.
Có lẽ mỗi một người con gái đều có cảm xúc khác thường với bộ váy cưới trắng tinh!
Đứng trước gương nhìn bản thân có chút xa lạ, Huyền My đột nhiên có chút hoang mang.
Chiếc váy như váy cưới này có một cảm giác vô cùng thuần khiết, vừa mới mặc lên cô đã có ảo giác, dường như mình chính là cô dâu của hôm nay… Một tiếng sau…
Xe dừng ở trước cửa khách sạn.
Nhìn thấy chiếc xe trước mắt, Huyền My kinh ngạc một hồi lâu.
Chiếc motorhome phiên bản lớn cực kì hào hoa, thân xe còn điểm các bó hoa diễm lệ khác nhau, từ hoa hồng đến bách hợp… Đây rõ ràng là một chiếc xe cưới!!
Huyền My khó hiểu nhìn Văn Tịch đứng bên cạnh.
“Cái này…”
“Hình như học trưởng Đình Hải điều xe trong đám cưới của khách hàng đến, không quản nữa, chúng ta lên xe trước đã!”
Văn Tịch nói rồi giúp Huyền My nhấc phần đuôi váy dài rồi lên xe.
Trong lòng Huyền My tràn đầy hoài nghi nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Văn Tịch đã nói vậy rồi, chắc cũng chỉ vậy thôi!
Nửa tiếng sau…
Xe dừng ở trước một nhà thờ trung cổ, đây là nhà thở nổi tiếng nhất ở trấn Hokitica Museum, mà những người mới đến đây tổ chức hôn lễ thường chọn tổ chức vào buổi tối, bởi vì bầu trời đêm ở đây đẹp tuyệt trần… Huyền My đã từng nhìn thấy giới thiệu liên quan đến nhà thờ này ở trên mạng, mà cô cũng đã từng hoang tưởng được tổ chức hôn lễ lãng mạn thoát tục ở trên vùng đất thánh địa này… Khoảnh khắc cô đặt chân lên nền thảm đỏ, có một loại ảo giác… Đẩy cánh cửa kia ra, thứ đang đợi cô chính là chồng cô!
Văn Tịch đỡ Huyền My xuống xe: “Huyền My, đi vào đi! Anh Đình Hải đợi cậu ở trong.”
“Cậu không vào sao?”
Văn Tịch cười cười, lắc đầu, thâm ý nói một câu: “Bây giờ tớ không tiện để vào, cậu vào trước đi!”
Huyền My không hiểu gì hết, nhưng Văn Tịch đã nói vậy rồi, cô cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu: “Vậy được rồi! Tớ vào trong trước đợi cậu.”
Huyền My nói xong liền tự mình đi vào dọc theo thảm đỏ.
Cô có chút nghi ngờ không khí yên tĩnh trong nhà thờ lúc này.
Trên quảng trường của nhà thờ không có một chút đèn đóm nào, Huyền My mượn ánh trăng rực rỡ, ưu nhã bước trên thảm đỏ dẫn đến hạnh phúc đó, chậm rãi tiến đến cổng lớn của nhà nhờ.
Bước chân cô bước nhẹ trên thảm đỏ, sa mỏng trắng tinh khẽ rung động theo gió thổi nhẹ, kì lạ là niềm hạnh phúc ảo tưởng đó lại tràn ngập trong tim cô.
Dường như, cô chính là cô dâu của hôm nay, là nhân vật chính hôm nay…
Trái tim trở nên kích động kì lạ, ý cười ở khoé miệng ngày cành đậm hơn.
Có lẽ giây phút này, cô thật sự có thể mượn hạnh phúc của người khác để hoang tưởng đến giấc mơ đẹp đẽ của mình, người đứng đối diện cô dâu chính là người đàn ông cô yêu sâu đậm… chồng tương lai của cô. Đình Hải!!
Cánh cửa nặng trịch của nhà thờ “kẹt…” một tiếng bị cô nhẹ nhàng đẩy ra.
Một giấy sau, khi Huyền My nhìn thấy mọi thứ bên trong, cô hoàn toàn sững sờ.
Trước mắt…
Trong nhà thờ là một khoảng yên tĩnh trầm mặc.
Không có vợ chồng như trong tưởng tượng của cô, cũng không có bạn bè người thân đem theo những lời chúc phúc đến, chỉ có duy nhất… Đình Hải… của cô!!
Đình Hải mặc một thân lễ phục trắng, thiết kế may cắt đặc biệt khiến thân hình mạnh khoẻ của anh lộ ra càng thêm hoàn mỹ, mà trên ngực anh còn cài một bông hoa hồng đỏ diễm lệ.
Anh đứng ở đầu bên kia thảm đỏ, dưới chiếc thánh giá nghiêm trang, con mắt sâu thẳm, thắm thiết nhìn vào thân hình váy trắng tinh khiết đứng đối diện… giữa bờ môi gợi cảm lộ ra một ý cười hạnh phúc.
Anh yên lặng đứng đó, như một vị hoàng tử ưu nhã, nhẫn nại yên tĩnh chờ đợi cô công chúa của anh.
Cuối cùng.
Anh giơ ra bàn tay xin mời với công chúa của mình, cúi đầu thật sâu, khiêm tốn chào đón sự xuất hiện của cô.
Huyền My thân mặc váy cưới trắng tinh đứng trước cửa nhà thờ, không dám tin vào tất cả trước mắt… Màn đêm yên tĩnh được các ngôi sao chi chít điểm sáng, lung linh mà kì ảo.
Ánh sáng nhẹ nhàng hắt qua lớp kính thuỷ tinh trên trần nhà thờ, lãng mạn phủ lên cặp đôi hạnh phúc trong nhà thờ.
Mặc dù trong nhà thờ không có đèn, nhưng vẫn lung linh nhức mắt, khiến con người ta như lạc vào thế giới chuyện thần thoại, cực kì không chân thật.
Quý ông Đình Hải cúi mời Huyền My ở phía bên kia thảm đỏ, thành khẩn mà lại thân thiết: “Người con gái xinh đẹp của anh, em đã chuẩn bị tốt để trở thành công chúa nhỏ yêu quý nhất của Đình Hải anh chưa?”
Anh bật cười, giữa hai hàng mày là sự cưng chiều vô hạn.
Thế nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy thôi cũng khiến Huyền My ướt cả gò má… Còn nhớ hồi nhỏ, cô cứ như một cậu con trai, tóm lấy gương mặt mập mạp của anh ấy, để lại toàn vết thương, thế nhưng anh không bao giờ ra tay đánh cô, thậm chi đến một câu mắng chửi cũng không có, chỉ tìm cách thu người vào trong góc, thu đến nỗi sau này có lẽ là do quá đau đớn nên đã trốn trong góc tường khóc một mình.
Kí ức xưa cũ, xâu lại thành từng cuộn phim ngắn, không ngừng chiếu lại trong đầu cô.
Huyền My nhẹ nhàng mỉm cười.
Mặc dù nước mắt đầy mặt, nhưng cô vẫn luôn giữ tư thái ưu nhã nhất, đi chầm chậm, từng bước từng bước bước về bến đỗ của hạnh phúc.
“Hôm nay em… thật đẹp…”
Bàn tay Đình Hải bắt lấy bàn tay mềm mại của Huyền My.
Nhìn cô gái xinh đẹp đễn nỗi nhức mắt trước mắt này, không nhịn được nói một câu cảm thán, sau đó liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ hồng ướt át của cô… Một cái hôn dưới ánh sao lãng mạn, không nỡ kết thúc.
“Huyền My, cảm ơn em đã ở bên anh nhiều năm như vậy...”
Thật đấy, sự cảm ơn từ đáy lòng!
Cũng cảm ơn ông trời cuối cùng cũng để anh gặp được cô!
“Đình Hải…”
Cảm xúc của Huyền My có chút kích động.
Âm thanh bất giác trở nên nghẹn ngào.
Không hề biết rằng người đàn ông này còn tình cảm như vậy.
“Ngẩng đầu, nhìn bầu trời này đi…”
Đình Hải nhắc nhở cô.
Huyền My ngẩng đầu, thông qua lớp thuỷ tinh trong suốt, ngước nhìn theo bầu trời mênh mông, trời sao rực rỡ như trong giấc mộng tiên cảnh… Hai con người như đang đứng trong biển sao.
Không lãng mạn chút nào cả!!
“Đẹp quá…”
Huyền My cảm động cảm thán: “Đình Hải, cảm ơn anh, cảm ơn anh đưa em đến thưởng thức biển sao đẹp như vậy, bất ngờ này em rất thích!”
Huyền My kích động nói, quay đầu nhìn Đình Hải bên cạnh, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy anh thản nhiên cởi bộ lễ phục trắng ưu nhã trên người xuống.
Huyền My không hiểu nhìn anh.
Thế nhưng một giây sau, động tác của anh đã khiến Huyền My sững sờ.
Cô kinh ngạc nhìn Đình Hải xa lạ trước mặt…
Anh ấy… thế nhưng lại đang… nhảy?!!!
Hơn nữa còn là màn solo nhiệt tình phóng khoáng, latin!!
Huyền My cảm thấy dường như tất cả mọi thứ trên thế giới này đều trở nên huyền ảo!!
Chắc chắn là cô đang nằm mơ…
Chắc chắn vậy!!