Vũ Phong bị thái độ lạnh lùng này của anh doạ sợ, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn to tiếng “Lão nhị, nói thật, cậu không bị cái gì đó kích thích chứ? Đột nhiên lại mua nhiều bao cao su như vậy… Khụ khụ khụ, câu muốn làm chết con nàh người ta trên giường sao!”
Những lời này cảu Vũ Phong làm cho Thái Linh đứng bên cạnh ôm bụng cười to.
Anh mắt của Cao Dương Thành luôn chăm chứ hường về phía bảng thông báo số tầng, khi nghe thấy những lời này của Vũ Phong, ánh mắt anh hơi nhìu lại, khoé môi hiện lên nụ cười lạnh “Cậu cho rằng tôi nên làm chết người này trên giường sao?”‘
“…”
Vũ Phong rụt cổ “Bản thân tôi thì thấy cô Khuất có vẻ yếu ớt, có vẻ như không chịu nổi trách nhiệm nặng nề này”
Nụ cười Cao Dương Thành “Tôi tin Đỗ Hoàng Ngân sẽ không làm tôi thất vọng”
Vũ Phong và Thái Linh cùng lúc nuốt nước bọt.
Cho nên, bác sĩ Cao không chỉ muốn làm chết Đỗ Hoàng Ngân, mà còn muốn ngoại tình nữa!
12000 chiếc bao cao su, tối nay anh ta sẽ dành một phút để mặc niệm cho Hoàng Ngân.
Mà lúc này, Hoàng Ngân đang ngồi chăm chú vào bản thiết kế ở công ty bỗng nhiên liên tục hắt xì hơi, làm hại cô phải liên tục lấy khăn lau mũi.
Ai mà lại nhớ cô như vậy!
“Hoàng Ngân, giám đốc điều hành tìm cô, cô nhanh chóng đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến đi.” Lưu Mai gọi cô.
“Ồ, được rồi!” Hoàng Ngân tiện tay ném giấy ăn vào trong thùng rác, rồi đứng dậy vội vã đi đến phòng làm việc của Lý Kiến Thành.
Cô lịch sự gõ cửa vài tiếng rồi mới mở cửa bước vào: “Giám đốc điều hành, anh tìm tôi?”
“Đúng vậy, ngồi xuống đi.”
Lý Kiến Thành ra hiệu bảo Hoàng Ngân ngồi xuống.
Hoàng Ngân cũng không khách khí, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ấy.
“Cô nhìn qua kế hoạch này xem.”
Lý Kiến Thành đưa tập tài liệu trong tay cho cô: “Đây là kế hoạch mà cấp trên mới đưa xuống, là bản thiết kế của một khách sạn lớn.”
Hoàng Ngân mở ra nhìn, ngạc nhiên nói: “Ở thành phố S?”
“Đúng vậy. Hôm nay đã bàn bạc xong với bên thành phố S, sáng mai sẽ cử người đến xem phòng ốc, cho nên, kế hoạch lần này còn phải làm phiền cô dẫn đội đi điều tra, phòng tài vụ đã đặt xong ô tô, tám giờ sáng mai sẽ xuất phát.”
“Giám đốc điều hành...”
Hoàng Ngân mấp máy môi, có phần khó nói: “Có thể để San đi chuyến này không? Tôi...”
“Cô không muốn đi công tác?” Lý Kiến Thành nghiêm túc nhìn về phía Hoàng Ngân, anh ấy đặt chiếc bút trong tay xuống, hỏi cô: “Vẫn lo lắng cho con trai của cô sao?”
“Đúng vậy.” Hoàng Ngân thành thật gật đầu.
“Hoàng Ngân, cô cũng biết, đây là quyết định của công ty, không phải là tôi hay cô có thể quyết được, người của bên kia cũng vì xem qua bản thiết kế của cô mới chọn công ty của chúng ta, cho nên, cô không từ chối được việc ngày mai, tuy con cái là quan trọng, nhưng thân là một thành viên trong công ty thì đây cũng là chuyện quan trọng! Nếu không thì như vậy đi, tôi xin với cấp trên, để cho cô chỉ cần ở thành phố S ba ngày, những chuyện sau đó sẽ do đoàn bên đó chịu trách nhiệm, còn cô về trước, như vậy thì sẽ không còn vấn đề gì rồi chứ?” Lý Kiến Thành nhượng bộ.
“Dạ, cảm ơn giám đốc điều hành đã thông cảm.”
“Được rồi, vậy thì không còn chuyện gì nữa, cô đi ra ngoài trước đi.”
............
Buổi tối, Hoàng Ngân ở trong bệnh viện với Dương Dương, không ngờ Đỗ Thanh Nga cũng ở đây.
Nhưng đêm nay cô ấy có vẻ mất hồn mất vía, dáng vẻ cũng rất buồn bã, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Chị, em cảm thấy không thoải mái, muốn đi ra ngoài hóng gió một chút...”
Đỗ Thanh Nga nói xong liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Hoàng Ngân có chút không yên tâm, sau khi dỗ Dương Dương đi ngủ thì cô lập tức đi ra ngoài tìm cô ấy.
Nhưng không ngờ khi cô đi đến cuối hành làng thì lại thấy cô ấy đang ở bên Cao Dương Thành.
“Bác sĩ Cao!”
Cao Dương Thành quay lưng về phía Đỗ Thanh Nga.
Tuy anh nghe thấy Đỗ Thanh Nga gọi mình nhưng cũng không hề có ý muốn dừng lại, mà cứ tiếp tục đi về phía trước.
“Bác sĩ Cao...”
Đột nhiên, Đỗ Thanh Nga chạy đến, ôm lấy tấm lưng cường tráng của anh.
Hoàng Ngân đứng yên tại chỗ.
“Anh thật sự sắp lấy vợ rồi sao?”
Đỗ Thanh Nga khóc.
Cánh tay cô ấy vẫn ôm chặt lấy anh.
Dáng vẻ lúc này giống như sợ anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Cao Dương Thành không nhịn được mà nhíu chặt chân mày, anh duỗi tay đẩy cánh tay đang ôm chặt lấy mình của Đỗ Thanh Nga ra.
“Cô hai nhà họ Đỗ, làm phiền cô tự trọng một chút!”
Giọng nói của anh lạnh lẽo, không mang theo chút độ ấm nào.
“Em không muốn! Em không muốn...” Đỗ Thanh Nga chơi xấu mà ôm chặt lấy anh, chết cũng không chịu buông tay: “Bác sĩ Cao, em không muốn anh lấy vợ! Hu hu...”
Cao Dương Thành nhịn xuống, anh hất cánh tay của cô ấy ra, xoay người lại, khi thấy đôi mắt đẫm lệ của cô ấy thì khuôn mặt đẹp trai của anh cũng không có bất cứ biểu cảm nào: “Đỗ Thanh Nga, những lời nói trước đây của tôi còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
Giọng điệu bình tĩnh của anh, lạnh nhạt như nước vậy: “Nếu vậy thì tôi sẽ lặp lại một lần nữa.”
Ánh mắt của Cao Dương Thành khi nhìn Đỗ Thanh Nga lạnh lẽo đến mức không có lấy một chút độ ấm, càng không có chút tình cảm hay rung động nào: “Cô không phải là gu của tôi! Từ đầu đến chân, cô không có chỗ nào vừa mắt tôi cả! Nói dễ nghe một chút là tôi cảm thấy cô xấu xí! Còn nói khó nghe một chút thì Đỗ Thanh Nga cô không xứng với tôi! Đừng cứ không biết trời cao đất rộng mà quấn quýt lấy tôi nữa, cho dù tôi có lấy vợ hay chưa, đều không có chút liên quan nào đến cô cả, có hiểu không!!”
Quả nhiên, sau khi Đỗ Thanh Nga nghe thấy Cao Dương Thành nói vậy thì sắc mặt của cô ấy lập tức trở nên trắng bệch, nước mắt rơi như mưa.
Hoàng Ngân cảm thấy cô không thể tiếp tục nhìn được nữa!
Cô bước về phía họ, che chở đằng trước em gái của mình, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên của Cao Dương Thành, lạnh lùng nói: “Bác sĩ Cao, lời nói là một loại nghệ thuật, anh có thể bỏ sức cho môn học này một chút không?”
Cao Dương Thành nhìn xuống, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy sự lên án của Hoàng Ngân, nhếch miệng cười: “Cô Đỗ, có thể nhờ cô dạy dỗ em gái mình một chút không, bám lấy người khác cũng là một loại nghệ thuật, cô xem xem có thể để cho cô ta cũng bỏ sức cho môn học này một chút được không?”
Trước đây anh cũng bị Đỗ Hoàng Ngân quấn quýt không buông như vậy, nhưng tại sao lúc đó anh chỉ cảm thấy bất lực với cô, chứ không hề có bất cứ cảm giác chán ghét nào cả?
“...”
Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy bản thân mình không đấu lại được miệng lưỡi của anh.
Khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Thanh Nga lúc này đã trở nên trắng bệch, cô ấy bị những lời này của Cao Dương Thành làm tổn thương rất nhiều, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng mà cô ấy vẫn có chút không cam lòng: “Bác sĩ Cao, em thật sự làm cho anh chán ghét như vậy sao? Anh nói đi, em có chỗ nào không tốt, em sẽ sửa, không được sao?”
Cao Dương Thành đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn cô ấy: “Hay là cô nói xem, cô thích tôi ở điểm nào để tôi thay đổi, có được không?”
“Bác sĩ Cao, anh đừng có quá đáng quá!”
Hoàng Ngân không nhịn được mà nói chen vào, bảo vệ em gái của mình.
Cao Dương Thành lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Ngân, sau đó lại chuyển ánh mắt lạnh lùng về phía Đỗ Thanh Nga: “Đỗ Thanh Nga, cô có biết cô cứ quấn lấy tôi như vậy làm tôi cảm thấy rất phiền phức không, có lẽ cô cảm thấy đấy là tình yêu, nhưng tôi lại cảm thấy rất phiền! Trong mắt của người khác...”
Khi nói đến đây anh dừng lại một chút.
Ánh mắt cũng hướng về phía Hoàng Ngân, sau đó không nói thêm gì nữa.
Phía sau anh còn muốn nói, “Trong mắt của người khác thì cô là kiểu người không có lòng tự trọng!”, nhưng anh lại không muốn thấy dáng vẻ lên án anh của Đỗ Hoàng Ngân, cho nên, anh không nói nữa.
Hoàng Ngân biết rõ anh độc miệng như thế nào, mặc dù anh không nói tiếp, nhưng cô biết, những lời mà anh nói ra không có câu nào là dễ nghe cả.
“Bác sĩ Cao, là do chúng tôi đường đột, xin lỗi anh.”
Hoàng Ngân kéo Đỗ Thanh Nga đi về một phía khác của hành lang.
“Chị, chị đừng kéo em! Em không đi, chị đừng kéo em!!”
Đỗ Thanh Nga cố gắng thoát khỏi tay của Hoàng Ngân.
Cao Dương Thành đứng ở đầu hành lang bên này, hờ hững nhìn về phía hai người, nhìn bóng dáng cứng cỏi của Hoàng Ngân càng ngày càng xa anh...
Con ngươi đen láy nay lại càng đen hơn.
Anh xoay người, đi thẳng vào trong thang máy.
Hôm đó, Đỗ Thanh Nga khóc suốt đêm.
Bởi vì, hôm sau Cao Dương Thành phải quay về thành phố S để tổ chức đám cưới với Khuất Mỹ Hoa.
Hoàng Ngân không biết mình nên dùng cảm xúc gì để đón nhận thông tin này...
Đỗ Thanh Nga khóc một đêm, thì cô cũng ở bên cạnh cô ấy một đêm.
Sáng sớm hôm sau, những tia nắng yếu ớt xuyên qua làn sương mù, xuyên qua lớp kính cửa sổ, chiếu lên người Hoàng Ngân, giống như phủ một lớp vải mỏng màu vàng lên người cô...
Cô ngơ ngác nhìn về phía mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hai mắt đỏ hoe.
Cuối cùng thì anh cũng phải kết hôn rồi...
Như vậy, có phải là cô cũng có thể triệt để mất hết hy vọng rồi không....
Hoàng Ngân giơ tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của mình.
Sáng sớm mùa đông, có chút lạnh.
Lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên, là đồng nghiệp trong công ty gọi điện đến.
“Hoàng Ngân, cô đang ở đâu vậy? Chúng tôi đang trên đường đến bến xe đường dài.”
“Được, tôi lập tức đến đó.”
Hoàng Ngân cầm hành lý, đi đến bên giường của Dương Dương.
Đứa bé vẫn còn đang ngủ say, trong lúc ngủ, chiếc miệng chúm chím hơi chu ra, đáng yêu vô cùng.
Hoàng Ngân không nhịn được ý cười, cô giơ tay vuốt ve chiếc đầu trọc lốc của cậu bé, sau đó nhẹ nhàng hôn liên tục lên trán cậu: “Cục cưng, ba ngày mẹ không ở nhà, con nhất định phải biết tự chăm sóc cho mình, phải ngoan ngoãn đợi mẹ về...”
Nói xong, cô lại lo lắng giúp cậu bé đắp lại chăn: “Mẹ nhất định sẽ nhanh chóng trở về với Dương Dương.”
“Tạm biệt...”
Giọng nói của Hoàng Ngân dần trở nên nghẹn ngào.
Ba ngày...
Đối với hai mẹ con họ mà nói, ba ngày dài như ba năm vậy!
Huống hồ đối với cô mà nói, ba ngày của Đỗ Hướng Dương, càng là vô giá!
Khóe mắt ướt nhòe, cô xoay người, kéo hành lý đi ra khỏi phòng bệnh của Dương Dương.
Ngồi trên chiếc ô tô đường dài đi thành phố S, Hoàng Ngân chưa bao giờ cảm thấy cảm xúc của mình đè nén như lúc này.
Cô không biết tại sao bốn năm sau lại quay về thành phố S, hay là vì... anh sắp kết hôn...
Cô dựa đầu vào cửa kính, đờ đẫn ngắm nhìn phong cảnh trên đường cao tốc, không biết bao lâu sau, có lẽ là vì mệt mỏi, cuối cùng thì Hoàng Ngân cũng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại, thì chiếc xe đã dừng tại bến xe đường dài của thành phố S.
“Đến nơi rồi.”
Các đồng nghiệp bắt đầu nhao nhao xuống xe, Hoàng Ngân cũng xuống theo mọi người.
Đứng trong bến xe, cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời thành phố S, sắc trời u ám, giống như tâm trạng của cô vào lúc này.
Nhìn đoàn người hối hả qua lại, đều là những khuôn mặt xa lạ, nơi này, dường như mọi thứ đều thay đổi, rồi lại như chưa từng thay đổi điều gì.
Dường như cô lại nhớ đến kì nghỉ tết năm nào...
Khi đó, Cao Dương Thành anh còn chưa là bạn trai của Đỗ Hoàng Ngân cô.
Cô ngồi xe đường dài quay về thành phố A, bạn thân lôi kéo Cao Dương Thành đến tiễn cô, ai cũng tiếc nuối nói lời tạm biệt với cô, ngoại trừ anh. Anh chỉ hờ hững đứng trong đám người, không có ý muốn tiến đến, đương nhiên, càng không có ý muốn nói lời tạm biệt với cô.
Hiển nhiên anh chỉ là người đi cùng bạn của mình đến để tạm biệt mà thôi.
Sau khi tất cả bạn bè đều nói lời tạm biệt, Hoàng Ngân cũng đến lúc phải lên xe, thì ánh mắt của cô vẫn cứ lưu luyến nhìn về phía Cao Dương Thành, vẫn hy vọng anh sẽ nói lời tạm biệt với mình, hoặc chỉ cần nói với cô một câu thôi, cô cũng thấy mãn nguyện.
Nhưng vào lúc anh xoay người bước đi thì hy vọng của cô cũng hoàn toàn vỡ vụn.