Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 15: Ninh phu nhân




Edit: Nhạn

Thấy Chu Quân Uyển chủ động chào hỏi hai người, Tề Đại tiểu thư Tề Hàm Chi mặc y phục màu hồng nhạt thêu thải điệp trên nửa tay áo, cùng với Tề Tam tiểu thu Tề Hàm Bình mặc y phục hồng cánh sen thêu hoa sen bàng chỉ bạc trên viền áo cũng vội vàng khom người trả lễ: “Đa tạ Nhị tẩu quan tâm, bọn muội cũng khỏe!”

Đợi sau khi đứng dậy, Tề Hàm Chi còn bổ sung thêm một câu: “Nhìn khí sắc của Nhị tẩu tuy tốt hơn nhưng người lại gầy đi không ít, chắc là thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ?”

Chỉ một câu nói này, Chu Quân Uyển lập tức xác định thân phận của hai người.

Tuy rằng Tề Hàm Chi là trưởng nữ của Hầu phủ, nhưng lại là thứ xuất, mẫu thân ruột thịt lại mất sớm, cho dù từ nhỏ được nuôi dưỡng trong viện của Ninh phu nhân nhưng cũng không kiêu căng, ngược lại rất thiên thân thiện với trên dưới tất cả mọi người trong phủ, khiến cho Chu Thái phu nhân cho tới chúng người làm đều yêu thích; không thể so được với Tam tiểu thư Tề Hàm Bình, mặc dù nàng cũng là thứ xuất nhưng mẫu thân ruột thịt của nàng Chúc di nương vẫn còn khỏe mạnh, mặc dù sự sủng ái của Tề Hanh đối với nàng không bằng Phùng di nương, trong một tháng chỉ có hai ba ngày nghỉ tại nơi của nàng, cho nên việc đối nhân xử thế của nàng (Tề Hàm Bình) không khôn khéo như Tề Hàm Chi, thường ngày trong lòng nghĩ cái gì đều thể hiện trên mặt.

Giống như vào giờ phút này, mặc dù Tề Hàm Bình cũng hành lễ với Chu Quân Uyển, nhưng sự ngạo mạn thể hiện trên mặt người ngoài nhìn vào đều có thể thấy, hơn nữa đứng cạnh Tề Hàm Chi với biểu hiện ân cần trên gương mặt, ai ưu ai kém, cao thấp có thể nhận ra.

Nhưng theo như Chu Quân Uyển, nàng tình nguyện giao thiệp với người có cái gì cũng đều viết trên mặt như Tề Hàm Bình, dù nàng ta ương ngạnh phách lối, mắt mọc trên đỉnh đầu cũng không muốn giao thiệp với người có danh tiếng rất tốt, dịu dàng hào phóng như Tề Hàm Chi, thật đúng là ‘chó không sủa sẽ cắn người’, ai biết lúc nào, bất tri bất giác nàng bị gài bẫy?

Nhưng mà trước mắt không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, việc cấp bách hiện tại là đi vào thỉnh an Ninh phu nhân.

“Đa tạ Đại muội muội quan tâm, thân thể ta đã khỏe hơn nhiều rồi!” Chu Quân Uyển cười đáp lời Tề Hàm Chi, không muốn trì hoãn thời gian nữa, chủ động đổi đề tài: “Đúng rồi, chắc mấy vị muội muội cũng tới để thỉnh an phu nhân? Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau vào thôi, tránh cho lão nhân gia nàng đợi lâu!”

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều kinh hãi, Tề Hàm Thiên không nhịn được lập tức kêu lên thất thanh: “Nhị tẩu vội vàng tới đây là thỉnh an phu nhân?”

Gương mặt Tề Hàm Chi cùng Tề Hàm Bình cũng hiện lên kinh nghi (kinh ngạc và nghi ngờ), giống như là nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng được.

Giả vờ không thấy vẻ mặt ngoài ý muốn của ba người, Chu Quân Uyển gật đầu cười nói: “Đúng vậy, phu nhân là thân phận trưởng bối, thỉnh an phu nhân, hầu hạ người chính là bổn phận của đám tiểu bối chúng ta, trước đây là ta không hiểu chuyện, lần này bị bệnh một trận, ngược lại có rất nhiều chuyện ta đã nghĩ thông suốt, say này còn có nhiều chuyện cần ba mị muội muội chỉ điểm thêm cho ta, đừng chê ta ngu dốt!”

Trong lòng cũng đang thầm than, Tề Hàm Chi nghe được nàng (Chu Quân Uyển) vội vàng tới thỉnh an Ninh phu nhân, cũng là ngoài ý muốn, có thể suy ra trước đây và hiện tại nàng đã nghĩ thông suốt, thật sự không thể tưởng tượng được!

Chu Quân Uyển nói xong, không nhìn phản ứng của ba người nữa, xoay người đi vào trong viện.

Tỷ muội ba người Tề Hàm Chi đứng phía sau, hai mắt nhìn nhau một cái, trong mắt ít nhiều vẫn có kinh nghi, cuối cùng cũng không thể tiếp tục luống cuống nữa, cũng đi vào theo.

Chu Quân Uyển còn tưởng rằng Ninh phu nhân là một người rất uy nghiêm, lạnh lùng cứng rắn, trong mắt không cho phép có một hạt bụi, nếu không làm sao sẽ làm ra chuyện độc sát d(i)en d4$nlequy đ0n tôn tử ruột thịt của mình, dù sao thì hổ dữ cũng không ăn thịt con.

Nhưng mà ngoài dự liệu của Chu Quân Uyển, Ninh phu nhân là một phụ nhân điềm đạm, mỹ lệ.

Dáng vẻ của nàng khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, da thịt trong suốt, miệng nhỏ anh đào, vóc người cao gầy, y phục màu vàng nhạt xuống tới nửa ống tay áo, váy lụa màu lục, búi tóc vân kế, bên trái cài một cái trâm ngọc san hô, dáng vẻ thướt tha mềm mại, xinh đẹp động lòng người…Nếu không phải tỷ muội ba người Tề Hàm Chi vừa tiến vào đã quỳ xuống, cùng nhau nói: “Chúng nữ nhi thỉnh an mẫu thân!”, Chu Quân Uyển đã muốn hoài nghi có phải mình đã đi nhầm nơi, nhận lầm người hay không!

Nhưng Chu Quân Uyển lại biết, nàng tuyệt đối không có đi sai chỗ, cũng không có nhận lầm người, có thể ánh mắt nhận sai người nhưng tâm chắc chắn không nhận lầm.

Hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm, Chu Quân Uyển miễn cưỡng đè nén hận ý mãnh liệt đang muốn phát tác ra vào trong ngực, lập tức tiến lên trước quỳ xuống cung kính hành lễ: “Quân Uyển thỉnh an phu nhân, nguyện phu nhân ngọc thể an khang, vạn phúc kim an!”

Nàng cảm thấy Chu Quân Uyển chân chính không biết đối nhân xử thế, Ninh phu nhân không thích nàng về tình có thể tha thứ, nhưng như vậy cũng không thể giảm bớt hận ý của nàng đối với Ninh phu nhân, dù sao Chu Quân Uyển chân chính cũng không đáng tội chết, vậy mà Ninh phu nhân lại không chút do dự muốn lấy tính mạng của hai người mẫu tử họ, chỉ cần một điểm này, nàng lại cảm thấy chính mình muốn ăn tươi nuốt sống Ninh phu nhân cũng không quá đáng!

Lúc đó Ninh phu nhân đang cùng Tề nhị tiểu thư, đó là nữ nhi ruột của nàng, cũng là đích nữ Tây trữ Hầu tiểu thư Tề Hàm Phương nói chuyện, nhìn thấy tỷ muội ba người Tề Hàm Chi đi vào cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng nhìn thấy Chu Quân Uyển tiến vào cùng với các nàng lại hơi kinh ngạc, ngoài sự kinh ngạc lại thoáng qua căm giận, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, thay vào nụ cười ôn hòa, nâng tay Chu Quân Uyển: “Tại sao hôm nay Uyển nhi có thời gian rảnh tới thăm ta? Ngươi đã khỏe hơn chưa? Đứng lên hết đi!”

Chu Quân Uyển cũng không đứng lên, vẫn khuỵu gối cung kính nói: “Đa tạ phu nhân quan tâm, Quân Uyển đã khỏe hơn nhiều rồi! Trước kia là Quân Uyển không hiểu chuyện, thường chọc cho phu nhân tức giận, nhưng phu nhân ngài đại nhân đại lượng, cũng không so đo với ta, vẫn đối đãi với ta như là con ruột, bọn tỷ muội d*ien d)4nl equysd0n trong nhà đều hòa thuận, nhưng ta thì thật là hồ đồ, làm ta thật sự xấu hổ vô cùng. Ta thật sự cảm kích nhưng lại không có gì để báo đáp, chỉ có thể sau này tận hiếu với phu nhân báo đáp đại ân đại đức của phu nhân!”

Nghe nàng nói xong, chẳng những có thể nịnh hót Ninh phu nhân, còn không dấu vết tán dương bốn vị tiểu thư, mà quan trọng nhất là, nàng không hề đề cập tới Chu Thái phu nhân, đám tỷ muội Tề Hàm Chi nghe xong trong lòng ai nấy đều thoải mái, sắc mặt của Ninh phu nhân cũng hòa hoãn không ít.

Chỉ có Tề Hàm Phương, gương mặt cười như không cười: “Nhị tẩu bị bệnh lần này, hiểu chuyện hơn trước kia, ta có câu này khó nghe, Nhị tẩu bị bệnh lần này thật sự rất tốt, nếu có thể bệnh sớm hơn, mẫu thân và Nhị ca cũng có thể thoải mái dễ chịu hơn!”

Thân là đích nữ duy nhất của Hầu phủ, toàn thân Tề Hàm Phương rất có phong thái, đương nhiên tỷ muội Tề Hàm Chi còn lâu mới sánh bằng, tuy nàng chỉ mặc y phục màu trắng đơn giản thêu hoa văn mai lan trúc, la quần nguyệt sắc, trên đầu cũng chỉ đeo trâm phượng nhỏ, lại bởi vì sống lưng thẳng tắp, cử chỉ tự nhiên mà khiến những nữ tử trong nhà không dám biểu lộ ra sự kiêu ngạo của mình, mặc dù nàng có năm phần tương tự tỷ muội trong nhà, lại chói lọi khiến người ta nhìn mà không rời mắt, từ đó lập tức xem nhẹ những người khác.

Đây chính là cảm giác lúc này của Chu Quân Uyển, cảm giác mình rất khó dời ánh mắt khỏi người Tề Hàm Phương.

Suy nghĩ một chút, đón nhận ánh mắt của nàng, thành khẩn nói: “Nhị muội muội nói rất đúng, trước đây đều là ta bị hồ đồ, lần này bị bệnh, đã nghĩ thông suốt rất nhiều, kính xin muội muội đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, về sau chỉ bảo ta nhiều hơn, để ta có thể hiếu thuận hơn với phu nhân, hầu hạ Nhị gia, làm tròn bổn phận của mình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.