Độc Sủng Vương Phi

Chương c22




Lạc Y Cầm đứng ở trước cửa Vũ vương phủ lo lắng, vừa thấy xe ngựa của bọn Ly Yên, lập tức vui mừng xông lên phía trước.


Trong khoảng thời gian này mỗi ngày nàng đều đứng ở cửa chờ Ly Yên trở về, luôn luôn lo lắng nàng ấy xảy ra  chuyện gì, bây giờ nhìn thấy nàng ấy bình an trở về cũng yên tâm rồi.


"Mệt mỏi quá a! Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi." Ly Yên bĩu môi nói.


Lạc Y Cầm bật cười, "Được, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi."


Vì thế hai người không chút nào để ý tới hai vị vương gia kia, liền náo nức trở về phòng.


"Sư tỷ, muốn nói gì thì nói đi! Tỷ nói xong muội ngủ tiếp." Nhìn Lạc Y Cầm muốn nói lại thôi, nàng còn có thể không rõ sao?


"Ly Yên, đã tìm được hoàng huynh, ngày mai hẹn gặp ở Luyến Vũ Các."


Luyến Vũ Cát chính là thanh lâu lớn nhất, tiết mục bên trong muôn màu muôn vẻ, nhưng mà nữ tử chỉ bán nghệ không bán thân, các nàng không cần ký Khế Ước Bán Thân, chỉ cần muốn đi thì có thể đi. Quan trọng là nữ tử tại Luyến Vũ Các sẽ không bị người khác khi dễ, một khi có người làm loạn, ngay lập tức sẽ xuất hiện cao thủ làm cho bọn hắn đoạn tử tuyệt tôn, một chút quá phận sẽ làm cả nhà diệt môn, bởi vậy tại Luyến Vũ Các, các nữ tử đều được bảo vệ rất tốt.


Các chủ Vũ Tâm của Luyến Vũ Các là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng rất thần bí, không có mấy người có thể  gặp qua nàng.


Ly Yên lười biếng nói, "Được rồi."


Duỗi thắt lưng đi đến bên giường, rất lâu không gặp Vũ Tâm, có phần thấy nhớ, tiện thể đi xem nàng luôn.


Ngày hôm sau, trên đường cái xuất hiện hai mĩ nam tuyệt sắc, khiến cho các nữ tử khuê phòng xuân tâm nhộn nhịp, có vài nàng lớn mật trực tiếp cầu thân.


Hai người đi trên đường giống như một phong cảnh mỹ lệ, bọn  họ chính là LY Yên cùng Lạc Y Cầm mặc  nam trang.


Ly Yên cầm trong tay trường phiến, một bộ dáng công tử phong lưu tiêu sái bất kham. Còn Lạc Y Cầm nhìn rõ là ôn nhu, bước tiếp bước sen đi tới.


Khóe miệng Ly Yên vẫn treo nụ cười nhạt, con ngươi hiện lên quét xuống một đạo tinh quang khó hiểu, đừng tưởng rằng nàng không biết có người theo dõi, chỉ là người nọ không hề động sát khí, nên nàng cũng không để ý tới thôi.


Dưới ánh mắt ái mộ của quần chúng"Sói cái" hai người bước vào Luyến Vũ Các.


----- Ta là tuyến phân cách sói cái hâm mộ................


Bên trong Lan Nguyệt Các, Vũ Vương Phủ


Một ám vệ mặc hắc y đang quỳ, cung kính nói: "Vương gia, Hiện giờ Vương Phi đang đi đến Luyễn Vũ các."


Vương phi? Tựa hồ rất dễ nghe, ngược lại hắn cũng không bài xích cái cách xưng hô này.


Cau chặt hai hàng lông mày, khó hiểu lầm bầm: "Nữ tử như nàng đi Luyến Vũ Các làm cái gì?"


"Vương gia, vương phi mặc nam trang đi."


"Ta  muốn nhìn xem nàng định làm cái gì?" Môi mỏng khẽ mở, con ngươi nheo lại.


Hai người Ly Yên vừa vào Luyến Vũ Các, mọi người đồng thời hút không khí, hai người nam nhân này sao lại có bộ dáng xinh đẹp như vậy a?


Tú bà thướt tha nịnh nọt cười nói: "Hai vị công tử mới tới?"


"Dẫn chúng ta đi Phòng của Lâm công tử." Lạc Y Cầm nói ngắn gọn.


Ở ngoài đều gọi là Lâm Công Tử, nếu nói tên thật, chẳng khác nào tiết lộ thân phận.


"Gọi Vũ Tâm cô nương đến đây." Tiêu sái mở ra trường phiến, Ly yên nở nụ cười tà mị, giống như một tên công tử phong lưu đùa giỡn con gái  nhà lành.


Tú bà cứng ngắc cười: "Vị công tử này, Vũ Tâm cô nương của chúng ta không tiếp khách."


Ly Yên cười yếu ớt, "Ngươi nói với nàng có người muốn gặp nàng, không gặp thì sẽ hối hận, đi, đi vào phòng."


Nói xong quơ ống tay áo xoay người lên lầu, lưu lại câu nói chứa đầy ẩn ý, khiến mọi người mê man không thôi.


Vừa mở cửa ra, đập vào mắt là một nam tử tao nhã.


Hắn một thân áo trắng không nhuốm bụi trần, có vẻ phiêu phiêu dục tiên, dưới đôi mày phong trần là một đôi mắt bình thản vô ưu, không tranh sự đời. Môi mỏng nhẹ nhấp trà, không có lúc nào không tản ra một loại khí chất tao nhã.


Khóe miệng Ly Yên hếch lên, cổ đại mĩ nam nhiều quá a, nhưng mà ngày ngày đều đối mặt với lăng Dạ Vũ yêu nghiệt kia, cũng xem như miễn dịch rồi. Cung Y Lâm vốn là thái tử, sao lại không tranh sự đời, chỉ sợ là tâm cơ quá nặng, rất giỏi ngụỵ trang.


Nhìn thấy Ly Yên, ánh mắt bình thản vô ưu kia hiện lên một tia kinh diễm, chớp mắt liền che dấu, làm cho người ta đoán không ra.


Lễ phép đứng lên, ôn hòa nói: "Ngồi đi."


"Không cần khách khí với ta, tùy ý một chút là được." Ly Yên ngồi xuống, miễn cưỡng nói, khí chất  trở nên quyến rũ. 


"Thùng thùng thùng.... " Một trận tiếng đập cửa truyền vào màng tai, Ly Yên tà mị cười, là Tiểu Vũ Tâm của nàng đến đây a!


"Vào đi."


Đẩy cửa đi vào đúng là một nữ tử có diện mạo tuyệt mỹ với một gương mặt trẻ con, mâu trung thủy tuang dập dờn, lưu quang dật thải, đôi má có hai lúm đồng tiền đáng yêu, mặc váy Tử La, toàn thân tản ra khí chất cao quý trong trẻo mê người.


Vừa thấy Ly Yên, trong mắt xẹt qua kinh hỉ, kìm lòng không đậu gọi: "Lão Đại?"


Trong mắt Cung Y Lâm hiện lên một tia nghi hoặc, lão Đại? Nữ tử này rốt cuộc có thân phận gì?


Một tay Ly Yên chống đôi má, mị hoặc cười yếu ớt, phượng mi khều nhẹ, "Tiểu Vũ Tâm, đã lâu không thấy."


Tươi cười đi đến bên cạnh Ly Yên, dịu dàng lấy lòng nói: "Lão Đại, rất nhớ ngươi, sao ngươi tới đây cũng không nói một tiếng a?"


Miệng nhỏ lải nhải, khí chất không giống với lúc vừa tiếng vào, hiện giờ chỉ giống tiểu cô nương đáng yêu đang làm nũng.


Ly Yên nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái, cười nói: "Hiện tại cho ngươi kinh hỉ không được sao?"


Vũ Tâm cũng không biết Ly Yên là nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng, nàng chỉ biết  lúc nàng nghèo túng phiêu bạc là do Ly Yên thu lưu chính mình, sau đó đem Luyến Vũ các giao cho nàng trông giữ.


Hai người vui đùa ầm ĩ một hồi, rốt cục cũng vào việc chính.


"Ngươi tính toán như thế nào để tấn công vào hoàng cung?" nói thẳng vào vấn đề, không có nửa phần dài dòng.


Cung Y Lâm nhìn Vũ Tâm, có chút chần chờ, Ly Yên nói: "Ngươi yên tâm, nàng là người của ta, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người."


Nàng cho tới bây giờ đều tin tưởng ánh mắt của mình, nàng tuyển người, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội nàng.


Cung Y Lâm gật đầu, nói ra kế hoạch của hắn.


Hai người ước chừng thương lượng được một thời gian dài, Ly Yên mệt mỏi ngáp một cái.


"Trở về đi! Ta mệt mỏi, Vũ Tâm ngươi cũng trở về phòng đi!"


Vì thế mấy người đồng thời đi ra ngoài, Ly Yên vừa ra khỏi cửa liền cảm giác được có một tầm mắt lạnh lùng luôn đặt trên người nàng, nàng quay đầu chống lại ánh mắt lạnh lùng kia


Trong lòng Ly Yên chợt cả kinh, Lăng Dạ Vũ? Sao hắn lại ở đây? Hắn mà cũng đi dạo thanh lâu?


Nhớ lại trước kia Lăng Dạ Vũ đã thấy qua diện mạo chân thật của mình, trong lòng nàng có chút hoảng hốt, nhưng lập tức suy nghĩ, lúc trước đều thoát được, hiện tại cũng sẽ thoát được thôi.


Lăng Dạ Vũ gân xanh nổi lên, lãnh mâu ngưng lại, toàn thân phát ra khí chất làm cho người ta sợ hãi, nữ nhân này cư nhiên chạy đến thanh lâu vụng trộm cùng nam nhân khác, tốt lắm, tốt lắm.


Lúc Lăng Dạ Phong bị trúng "Ly Âm", hắn đã nhận ra nàng, ánh mắt đó hắn sẽ không quên, hơn nữa trên người nàng có mùi hoa lài, hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai người, cho nên hắn biết vương phi này chính là nữ tử đã hai lần nhòm ngó đến Lan Nguyệt Các của hắn.


Lúc thành thân hắn không có nhìn kỹ nàng,  thêm nữa khi đó mùi hoa lài nhàn nhạt đã sớm bị son bột nước che dấu, cho nên lúc ấy mới có thể không nhận ra. Chỉ là sau khi nhận ra nàng vẫn không nghĩ ra vì sao nàng phải gả vào vương phủ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.