Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 176: Say rượu




Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Hy Hoàng Thái phi


Sau khi sinh Tiêu Đằng Đằng, Tần Phiên Phiên lại trải qua cuộc sống bận rộn.

Cho đến khi Tiêu Đằng Đằng đầy một tuổi, mới coi như nàng có thể thở ra một hơi.

Đương nhiên trong một năm tiểu công chúa sinh ra Tiêu Nghiêu cũng trải qua những ngày vừa khổ sở lại vui sướng.

Hắn phát hiện tiểu cô nương đáng yêu hơn tiểu tử thối nhiều, nghe lời lại ngoan ngoãn, ôm vào trong ngực cảm giác cũng không giống nhau, mềm mại, dường như làm tận sâu trái tim hắn cũng mềm đi.

Có nữ nhi thật sự giống như có cái áo bông tri kỉ, làm tâm tình người ta sung sướng.

Nhưng đồng thời làm hắn khổ sở chính là trong một năm này, hắn làm tăng nhân khổ hạnh, hoàn toàn giống như đang tu hành, hoàn toàn không được chạm vào Tần Phiên Phiên.

Còn có hắn thương tiểu công chúa, Tần Phiên Phiên cũng thương.

Hoàng hậu như là lập tức biến thành đứa bé gái nhỏ, bắt đầu ghen, nếu trong lúc lơ đãng hắn nói ra cái gì tỏ vẻ thương nữ nhi không thương nàng, nàng phản pháo vô cùng lợi hại.

Điều này làm cho Tiêu Nghiêu mệt mỏi tinh thần, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp dỗ dành nàng.

Rốt cuộc bây giờ công chúa một tuổi, hai người bọn họ hoàn toàn khôi phục cuộc sống vợ chồng bình thường, làm ngôi cửu ngũ kích động đến không ngừng run chân, hận không thể nói cho khắp thiên hạ.

Từ một con cừu ăn cỏ, hắn trở lại thành một con sói ăn thịt.

Đương nhiên ngay từ đầu Tần Phiên Phiên còn rụt rè, không nghĩ để hắn dễ dàng đắc thủ, chỉ là khi lên giường, tất cả đều là hắn định đoạt.

"Được rồi, thần thiếp chịu không nổi." Tần Phiên Phiên đè bờ vai của hắn, không cho hắn lại gần mình thêm nữa.

Trời biết thằng nhãi này thật sự giống một con sói hoang nhịn đói đã lâu, vẫn luôn quấn lấy nàng, đã quá nửa đêm, nàng thật sự có chút chịu đựng không nổi, không còn tinh thần như hắn.

Nhưng Hoàng thượng vẫn là tư thế hoàn toàn không biết đủ, căn bản không ngừng lại, hoàn toàn làm nàng chống đỡ không được, nàng hô lên mới ngừng lại.

"Đã lâu không quấn quít bên nhau, nàng không muốn trẫm sao?" Hắn vừa nói vừa đưa tay lên cổ nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, một đường đi xuống.

Động tác của hắn mang theo khiêu khích, hơn nữa hắn biết điểm mẫn cảm của nàng, hoàn toàn giống như đang đốt lửa, căn bản là làm Tần Phiên Phiên chống đỡ không nổi, rất mau nàng binh bại như núi lở.

Chờ đến sau khi chấm dứt một lượt nữa, cả người Tần Phiên Phiên đều đã ướt đẫm, hoàn toàn giống như vớt từ dưới nước lên.

Nhưng Tiêu Nghiêu vẫn còn rất hứng thú, lại dính lấy nàng như chó nhỏ.

Tần Phiên Phiên tức muốn hộc máu mà hô: "Có phải ngài lại ăn gạch cua đực[1] không? Bằng không sao tràn đầy tinh thần như thế?"

[1] Gạch cua đực: chất dịch màu trắng do tuyến sinh dục của cua đực tiết ra, khi hấp lên có dạng như chất cao màu trắng mờ.

"Không, cái gì trẫm cũng chưa ăn, thuần túy là nghẹn lâu ngày." Lời lẽ của hắn mờ ám, chẳng qua trong giọng nói nghe ra vài phần ấm ức.

"Không được, thần thiếp thật sự không được, quá mệt mỏi." Tần Phiên Phiên lập tức xua tay, hiện tại đến nói chuyện nàng đều có một loại cảm giác miệng khô lưỡi khô.

"Vậy nàng cầu xin trẫm đi."

"Thần thiếp cầu xin ngài." Tần Phiên Phiên không chút do dự nói.

Nàng cảm giác trên mặt mình đều là mồ hôi, nói chuyện cũng không có sức lực.

Tiêu Nghiêu vẫn không thỏa mãn, hắn trừng mắt nhìn về phía Tần Phiên Phiên, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, trực tiếp nhảy xuống giường.

Sau một lát, trong tay của hắn cầm một đồ vật đi tới.

Lúc Tần Phiên Phiên thấy rõ ràng, cả người đều lộ ra một loại hơi thở sống không còn gì luyến tiếc.

Đó là một cuộn ý chỉ, đương nhiên cũng là cái Tiêu Nghiêu gọi là thư tình.

"Không phải chứ? Rốt cuộc ngài còn muốn lấy ý chỉ này ra bao nhiêu lần nữa? Thần thiếp đã nói không cần đọc, cảm thấy quá thẹn. Ngài đều là thừa dịp thần thiếp say rượu, dụ thần thiếp viết, nhân lúc cháy nhà mà ra hôi của!"

Tần Phiên Phiên lắc đầu, đầy mặt đều thể hiện kháng cự.

Nhưng Tiêu Nghiêu lại không phản ứng nàng, nhét ý chỉ vào tay nàng, thấp giọng nói: "Mau đọc lên, đừng trách trẫm không nhắc nhở nàng, phải dạt dào tình cảm, cảm xúc chân thành mà đọc. Bằng không chúng ta còn tiếp tục..."

Tần Phiên Phiên bất đắc dĩ mà nhìn hắn, nhưng mặc kệ nàng nài nỉ cầu xin, nam nhân vẫn là tư thế tuyệt đối không thỏa hiệp.

Nàng thật sự không có cách nào, không khỏi thở dài một hơi, cầm lấy ý chỉ hắng giọng, bắt đầu đọc: "Thần thiếp yêu mến Hoàng thượng đã lâu, ngày đêm khó ngủ, không buồn ăn uống. Quân tử đoan chính, chàng làm hồn thần thiếp đêm ngày mơ mộng. Đương kim ngôi cửu ngũ Tiêu Nghiêu là nam nhân mạnh nhất trên đời này. Bất luận trên giường hay dưới giường, tự thử nghiệm qua, chứng thực!"

Tiêu Nghiêu vừa nghe vừa cười, khóe miệng cong đến mang tai, đủ để thấy được hắn có bao nhiêu đắc ý.

"Được rồi, buông tha nàng. Thật ngoan." Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng vỗ gò má Tần Phiên Phiên, hoàn toàn chính là bộ dáng thỏa mãn.

Rốt cuộc hắn cũng buông tha nàng, nằm ở bên cạnh nàng, nghỉ ngơi.

Đồng thời Tiêu Nghiêu cũng thở dài một hơi dưới đáy lòng, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa phải cạn kiệt tinh lực mà chết.

Quả nhiên mặt mũi của nam nhân tương đối quan trọng, may mắn hắn chống đỡ được.

Quả nhiên hôm nay hắn cũng là một ngày dồi dào sinh lực, thật cừ!

Lão tử đệ nhất thiên hạ!

Tần Phiên Phiên lại trợn mắt, nàng thề nhất định phải trả đũa, không thể cứ để Tiêu Nghiêu khoe khoang như vậy.

Sau khi giải phóng sinh lực dồi dào, bóng ma tâm lý vốn đọng lại ở trong lòng Tiêu Muốn Muốn đã hoàn toàn rời khỏi hắn, hắn cảm thấy cả cuộc sống của mình đều thăng hoa.

Đừng nhìn hắn đã tuổi càng lúc càng lớn, nhưng nam nhân bốn mươi mốt tuổi vẫn làm Hoàng hậu không ngừng kêu không muốn.

Aiz, nam nhân quá có khả năng, quả thực hạnh phúc vô cùng.

Đến lúc thượng triều, hắn cũng hoàn toàn có lòng tự tin, các vị triều thần đều có thể cảm giác được tâm tình Hoàng thượng tốt, nói vậy hẳn là thịt đến bên miệng ăn thật sự ngon.

Ban ngày Tiêu Nghiêu vẫn luôn khoe khoang, chờ tới buổi tối liền có chút chột dạ.

Tối hôm qua mới vừa giao lương thực, tuy rằng tâm tình tốt, nhưng chân vẫn có chút nhũn ra, đêm nay nếu lại làm đến hơn nửa đêm, hắn thật sự chịu đựng không nổi.

Hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng lưu tại Long Càn cung, tiếng là suốt đêm phê duyệt tấu chương, bận việc triều chính.

Trên thực tế nghỉ ngơi lấy lại sức, buổi tối ngày mai chiến tiếp.

Hắn chính là ngư dân kinh nghiệm phong phú, thời điểm ít cá, phải tĩnh dưỡng hảo tinh thần cho tốt, chờ khi cá đều trưởng thành, lại nhất quyết sống mái một phen.

Kết quả mãi cho đến buổi tối ngày thứ ba, Tiêu Nghiêu mới lại lần nữa xuất hiện ở Thưởng Đào các.

Tần Phiên Phiên đã sớm chuẩn bị xong đồ vật, bởi vì Tiêu Nghiêu không tới, hôm nay cuối cùng cũng tới.

Hai người vừa thấy mặt đều cười với nhau, hiển nhiên mỗi người đều có tâm tư riêng.

Hôm nay Tiêu Nghiêu tiếp tục mang tâm tư làm Tần Phiên Phiên nằm sõng soài, Tần Phiên Phiên lại cảm thấy nhất định phải trả thù.

"Tới đây, Hoàng thượng, thần thiếp chuẩn bị rượu ngon cho ngài, ăn mừng có thể tiếp tục quấn quít bên nhau, hôm nay chúng ta không say không về."

Tần Phiên Phiên cầm lấy bầu rượu, tự mình rót rượu cho hắn.

Trên mặt Tiêu Nghiêu lộ ra biểu tình cực kỳ vừa lòng, cũng giơ chén rượu lên.

"Hoàng thượng, tửu lượng thần thiếp thấp, không bằng thần thiếp uống nửa ly, ngài uống một ly." Tần Phiên Phiên ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói.

Tiêu Nghiêu quay đầu, nghiêm túc liếc mắt đánh giá nàng, vừa thấy thần sắc giảo hoạt trên mặt Tần Phiên Phiên, hắn liền biết nàng nhất định là có hậu chiêu đối với hắn.

Nhưng hắn là nam nhân, tửu lượng hắn có thể khá hơn nhiều so với Tần Phiên Phiên, hắn cũng không tin sẽ say trước.

"Được, trẫm còn sợ nàng không đồng ý!" Tiêu Nghiêu vô cùng sảng khoái mà đáp ứng.

Lập tức hai người đối ẩm, Tiêu Nghiêu vừa uống rượu vừa sờ tay nhỏ, đốt nóng bầu không khí.

Tục ngữ nói không sai, rượu cho người ta thêm can đảm, hắn uống chút rượu trợ hứng, đến lúc đó trên giường, nói không chừng còn có thể thử một ít tư thế mới, rốt cuộc hai người đều thả lỏng hơn.

Chỉ là lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực thật phũ phàng.

Hắn vẫn luôn cho rằng chính mình không say, nhưng lại say trước Tần Phiên Phiên, đầu óc cũng có chút không tỉnh táo.

May mắn ở một khắc cuối cùng, lý trí nói cho hắn không thể uống nữa, buổi tối hôm nay là muốn phóng thích tinh lực chứ không phải uống đến xụi lơ mềm nhũn.

"Không uống." Hắn đẩy chén rượu, tư thế nếu còn ép uống hắn sẽ trở mặt.

Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, cũng không hề khuyên, chỉ sai Trương Hiển Năng chuẩn bị bút mực và cuộn thánh chỉ.

"Hoàng thượng, ta vẫn luôn có chuyện không nói với ngài, kỳ thật, kỳ thật..." nàng mới vừa mở đầu, thanh âm đã bắt đầu run rẩy, khóc nức nở.

Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, phản ứng chậm nửa nhịp mà quay đầu, nhìn mặt nàng.

Cuối cùng đối diện với tầm mắt nàng, nhìn hốc mắt nàng đều đỏ lên, tức khắc liền bắt đầu đau lòng.

"Làm sao vậy làm sao vậy? Kỳ thật cái gì, ai bắt nạt nàng?" Lúc Tiêu Nghiêu nói lời này, giọng điệu cũng có chút lớn, hơi có vẻ nhanh mồm nhanh miệng.

"Kỳ thật từ sau khi thần thiếp sinh hạ Đằng Đằng, trong lòng liền không an ổn. Bộ dáng con bé đáng yêu như vậy, lúc trước Nháo Nháo không đáng yêu bằng con bé, ngài còn đặt Nháo Nháo ở vị trí thứ nhất, ta xếp ở phía sau. Hiện giờ Đằng Đằng sinh ra, càng đáng yêu hơn Nháo Nháo, thần thiếp đây càng lùi về phía sau. Về sau nếu lại nuôi chó nuôi chim hay mèo gì đó, thần thiếp thật sự xếp dưới nền đất mất. Hoàng thượng nhất định quên mất thần thiếp..."

Nàng vừa nói vừa móc ra khăn gấm, bắt đầu lau mắt, kết quả càng lau nước mắt càng nhiều, giống như chuỗi hạt châu bị cắt đứt.

Trên mặt Tần Phiên Phiên đầy bi thương, trong lòng lại bắt đầu thở ngắn than dài, thật lâu không khóc, trình độ nghiệp vụ cũng giảm xuống, vừa rồi thiếu chút nữa nặn không ra nước mắt.

Tiêu Nghiêu hoàn toàn luống cuống tay chân, trong trí nhớ của hắn, sau khi Tần Phiên Phiên sinh Tiêu Nháo Nháo, nàng chưa từng khóc, mấy năm trôi qua, nàng bỗng nhiên lại khóc.

Mấy năm nay đối với hắn mà nói, nước mắt của Tần Phiên Phiên là thứ hoàn toàn xa lạ.

Nhưng hiện giờ vừa khóc lên, hắn mới biết được nước mắt của nàng có lực sát thương lớn thế nào.

"Thôi đừng khóc, nàng suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Nàng vĩnh viễn là vị trí thứ nhất trong lòng ta, không có nàng lấy đâu ra bọn họ, trẫm đã sớm nói với nàng." Một tay hắn ôm nàng vào trong lòng, đầy người mùi rượu cũng không ảnh hưởng đến sự bảo đảm của hắn với nàng.

"Thật sự?"

"Đương nhiên là thật, đã khi nào trẫm lừa gạt nàng chưa, trẫm không giống nàng, trước kia còn giả mang thai gạt trẫm, lừa trẫm lại thương tâm lại buồn rầu..." Tiêu Nghiêu uống say, bắt đầu lôi chuyện cũ ra.

Tần Phiên Phiên xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nàng không nghĩ tới lúc này đầu óc Hoàng thượng đã không tỉnh táo, còn muốn lôi chuyện cũ ra, thật là hoàn toàn chịu không nổi.

"Ngài bảo đảm?"

"Trẫm bảo đảm." Hắn gật đầu giống như gà con mổ thóc.

"Vậy ngài viết cho thần thiếp cái giấy cam đoan, còn phải viết cho chân thành thâm tình, bằng không thần thiếp sẽ vô cùng thương tâm." Tần Phiên Phiên lập tức lôi kéo hắn đi tới bàn sách, trên bàn giấy và bút mực đều đã chuẩn bị xong.

Dù đầu óc Tiêu Nghiêu có chút không tỉnh táo, nhưng bản năng cảm giác được không thích hợp, dường như giấy cam đoan này không thể dễ dàng viết ra.

"Giấy cam đoan có thể viết, nhưng thâm tình chân thành vẫn là thôi đi, trẫm không viết ra được. Đạo Đế vương chính là không thể lộ cảm xúc ra ngoài." Hắn nhẹ giọng cãi lại, tranh thủ quyền lợi cho chính mình.

"Quả nhiên ngài không yêu thần thiếp, vẫn là yêu Tiêu Nháo Nháo và Tiêu Đằng Đằng hơn? Về sau ngài đều ngủ cùng bọn chúng đi, sao ta lại thảm như vậy, Hoàng thượng cũng không cần ta..."

Nàng lấy đôi tay bụm mặt bắt đầu khóc.

Nước mắt rơi xuống từ những kẽ ngón tay, Tần Phiên Phiên cảm thấy như cuộc sống thăng hoa, đã thật lâu không cảm nhận được khoái cảm biểu diễn.

Chỉ hai từ "sảng khoái"!

Nàng vừa khóc như vậy, phảng phất nhớ tới khi nàng mới vừa tiến cung, quả đào tinh không gì không làm được.

"Trẫm viết!" Tiêu Nghiêu thật sảng khoái mà đồng ý, nhắc bút bắt đầu trau chuốt viết, dùng thâm tình lớn nhất đời này của hắn viết giấy cam đoan cho nữ nhân hắn yêu nhất.

Trương Đại tổng quản đứng ở một bên, nhìn Cẩu Hoàng đế dễ dàng bán chính mình như vậy, nội tâm bỗng nhiên thoải mái.

Thật tốt, Cẩu Hoàng đế cùng quả đào tinh, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, bọn họ vẫn như cũ còn có thể tái chiến, long trời nở đất!

Ngày hôm sau Tiêu Nghiêu vừa rời giường, liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng cái này cũng chưa tính là gì.

Khi hắn thấy được thánh chỉ đóng dấu trên bàn thì càng thấy hoa mắt.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu rằng: Cả cuộc đời này Tiêu Muốn Muốn trẫm yêu nhất Tần Phiên Phiên, đến chết không phai. Người ta yêu nhất, dung mạo tựa thiên tiên, quốc sắc thiên hương. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Trằn trọc, ngày đêm suy tư. Không có nàng, lòng trẫm ưu phiền. Nàng vĩnh viễn là người trong tim trẫm, sáng cùng nhật nguyệt. Nếu ở trong lòng trẫm, nàng không phải vị trí thứ nhất thì trẫm không phải nam nhân, trên giường dưới giường đều không phải, đặc biệt mau lại mềm (không giải thích đâu, ai hiểu thì hiểu nè >.<)! Khâm thử."

Hắn nhìn đạo thánh chỉ này, lỗ tai nổ vang, cả người đều muốn bạo phát, lập tức tiến lên muốn hủy diệt.

Trương Hiển Năng ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Nương nương nói, tối hôm qua sau khi viết xong thánh chỉ này, ngài tự cảm thấy không đủ khí thế, lại lần nữa viết vài thánh chỉ, còn nói lâu không luyện chữ, tay có chút cứng. Chỗ nàng còn giữ vài thánh chỉ giống như vậy, ngài huỷ hoại cũng vô dụng."

Sắc mặt Tiêu Nghiêu xanh như tàu lá, quay đầu hung tợn chất vấn: "Vậy vì sao ngươi không ngăn cản trẫm."

Trương Đại tổng quản không còn lời gì để nói.

Tâm tình Cẩu Hoàng đế lại không tốt.

Từ đây, Hoàng thượng và Hoàng hậu, trên tay mỗi người đều có thư tình đối phương viết cho mình, mỗi lần có ý kiến gì không hợp nhau đều lấy ra đọc để cười nhạo đối phương một chút.

Đương nhiên hai bên thế lực ngang nhau, đọc đọc một hồi liền lăn đến trên giường, tranh chấp bằng miệng lưỡi không chiếm được kết quả, vậy dùng đao thật kiếm thật để phân định kết quả.

Những ngày sau Trương Hiển Năng tập mãi thành thói quen, chờ hắn già rồi, lại có Trương Thành thay thế.

Tuy rằng người hầu hạ thay đổi, nhưng hai vị chủ tử lại vẫn ngọt ngào như lúc ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.