Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 25




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 25: Cứu mỹ nhân


Lão đại phu thấy tiểu thư nhà mình đứng bên đường cùng một tráng hán lôi kéo, nhất thời a một tiếng.


Hắn vội vàng từ trên ghế đứng dậy, vội nói câu xin lỗi, cùng tuổi tác không quá hợp nhất lưu loát đi xuống lầu.


Thẩm Lục Mạn cũng tò mò nhìn ra cửa sổ nói: "đó không phải là Ngô Chí Dũng sao?"


Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "là hắn, người đứng bên cạnh hắn là tiểu thư Bách Thảo đường, ta đúng là nhìn không ra, Ngô Chí Dũng lại biết nhân vật lớn như vậy."


Thẩm Lục Mạn cũng bất ngờ, hai người xem náo nhiệt không che chuyện lớn, cùng nhau nhìn ra cửa sổ.


Ngô Chí Dũng bị cô nương kia kéo đo, lại bị nhiều người nhìn chằm chằm, trên mặt liền có chút ngại ngùng.


Hắn giãy giãy, nhưng tay cô nương kia túm chặt cổ tay hắn, nắm chặt không nói còn mang theo vẻ mặt ủy khuất nói: "Ngô Chí Dũng, ngươi thật hỗn đản."


Cái này khiến người đứng lại xem càng nhiều thêm, mọi người cùng nhau suy đoán, có phải nam nhân này khiến cô nương kia thương tâm hay không?


Ngô Chí Dũng cũng nhận thấy được ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, cảm giác đầu mình sắp to lên, thực tế lại không phải như vậy.


Hắn cắn răng, dùng sức bỏ tay đối phương ra, đang muốn rời đi, lại bị quần chúng chính nghĩa đứng ra cản lại, hắn lại còn mang theo cái xe lừa, cho dù hắn chạy thoát thì xe lừa cũng không thoát được.


Mà vị tiểu thư Cố gia lại có lai lịch bất phàm, cho dù hôm nay hắn chạy thoát, thì nàng cũng sẽ biết hắn ở ngay cái thôn cạnh trấn, nhất định sẽ phái người đi truy tìm tung tích của hắn.


Như vậy có chạy trốn cũng không còn ý nghĩ gì.


Hắn thở dài bất đắc dĩ một tiếng, cảm giác tay mình lại bị Cố tiểu thư kéo lại.


Hắn không ôm hy vọng gì nói: "Cố tiểu thư, mau buông tay, như vậy sẽ tổn hại đến danh dự tiểu thư."


Cô nương phấn ý cười lạnh một tiếng nói: "danh dự? trước đây lúc ngươi gạt ta, sao không nghĩ đến danh dự của ta."


"Oh~" mọi người cùng nhau ồ lên, cái này khớp với suy đoán, có người còn mắng: "phi, ngươi thật cặn bã."


Ngô Chí Dũng bị nhiều người vây quanh nhìn chằm chằm, mặt nóng lên trên mặt da đồng hắn nổi lên một màu đỏ, bất quá cũng nhìn không được rõ lắm.


Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, nói: "Cố tiểu thư, việc này không thể.... trước đây, là..."


"Ngươi câm miệng." thấy hắn sắp nói ra lời không nên nói, cô nương phấn ý liền quát lớn hắn một tiếng, lại độc ác trừng hắn một cái, ánh mắt nhìn quanh đám người kia một vòng, đúng lúc thấy lão đại phu từ Bách Thảo đường chạy đến.


Mắt nàng lóe lên trầm tư, liền lôi Ngô Chí Dũng đến Bách Thảo đường, vừa đi vừa nói: "ngươi đừng hòng chạy, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi."


Vẻ mặt Ngô Chí Dũng sinh vô khả luyến, xe lừa bị học đồ Bách Thảo đường dắt đi, hắn cúi đầu nhìn mặt Cố tiểu thư phẫn hận bất mãn, trong lòng biết lần này xong rồi, nếu không nói thật ra chỉ sợ Cố tiểu thư không tha cho hắn, hắn chỉ có thể chấp nhận theo sau lưng đối phương.


Cô nương phấn ý đem theo Ngô Chí Dũng lên hầu hai Bách Thảo đường, nàng theo bản năng mở cửa gian phòng Kinh Ngạo Tuyết ở trong, chỗ này lúc trước là nơi nghỉ ngơi thị sát, không ngờ lại thấy được hai người ngoài, chốc lát lại quên chuyện học đồ trong tiệm thuốc nói, còn tưởng đối phương tự tiện xông vào, liền nhíu mày.


Vẫn là nhờ lão đại phu ở đằng sau giải thích nàng mới hiểu ra, trên mặt lộ vẻ áy náy phiền hai người Kinh Ngạo Tuyết ở đây chờ một lát, chờ nàng giải quyết xong chuyện này liền quay lại nói chuyện với các nàng.


Kinh Ngạo Tuyết nhìn Ngô Chí Dũng bên cạnh nàng, đối phương cũng thấy nàng kinh ngạc mở to mắt, sau đó liền khẽ lắc đầu, nhìn bộ dạng là biết hắn không muốn Cố tiểu thư biết hai bên có quen biết nhau.


Kinh Ngạo Tuyết kéo tay Thẩm Lục Mạn ý bảo đối phương không cần nói, chính nàng nói không sao đâu, liền nhìn hai người kia đi ra cửa đến một hành lang sâu đến phòng cuối.


Lão đại phu đi đến đãi khách, hắn mang thần tình đọng lại trên mặt Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn liếc nhau, cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.


Lão đại phu đột nhiên mở miệng nói: "vị cô nương vừa rồi là tiểu thư nhà ta, mặc dù là nữ nhi nhưng lại là người lo việc lớn nhỏ trong gia đình, đối với nàng những người quen giao dịch sẽ đến trao đổi với nàng."


Kinh Ngạo Tuyết nhìn hắn một cái cười nói: "như vậy a, Cố tiểu thư đúng là một nhân vật lợi hại."


Lão đại phu cũng có vinh yên, vừa nói đến tiểu thư nhà hắn thì miệng lưỡi liền lưu loát.


Hắn nói: "tiểu thư 10 tuổi đã theo lão gia kinh thương, đối với chữ số và kinh thương đều hiểu thấu, lão gia là người quen biết nhiều, chỉ cần là người có khả năng, thì ở chỗ hắn đều được trọng dụng, tiểu thư là nữ nhi duy nhất của hắn, bản thân lại có năng lực, khiến cho những người khác trong gia tộc đều tâm phục khẩu phục, đây cũng là nguyên nhân khiến tiểu thư trở thành người kế thừa tiếp theo."


Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, nghe lão đại phu nói tiếp: "hiện tại tiểu thư đã 20 tuổi, còn chưa lập gia đình, sống chết đều có ý niệm trong lòng, hôm nay cái này...."


Hắn nói đến đây liền dừng lại, cảm thấy đây là việc riêng, không cần nói với Kinh Ngạo Tuyết hai người, liền cười xấu hổ, dời đi trọng tâm câu chuyện hàn huyên cái khác.


Kinh Ngạo Tuyết thấy đó là cơ hội liền nói: "lão đại phu, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi một phen, không biết có thời gian không?"


Lão đại phu cười ha ha một tiếng nói: "ta tên là Cố Thanh, là hạ nhân Cố gia, ngoại trừ sách thuốc còn đọc nhiều sách khác, ngoại trừ y thuật ra cũng không có bản lĩnh gì, ngươi không cần khách khí với ta, có chuyện cứ nói thẳng, không dám nhận hai chữ thỉnh giáo."


Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy đối với lão nhân này rất có hảo cảm, nàng hỏi: "không biết bệnh nói lắp, nên chữa thế nào?"


Lão đại phu sờ râu một cái suy nghĩ một chút nói: "bệnh nói lắp có nhiều nguyên nhân khác nhau, mà nguyên nhân bệnh khác nhau nên phương pháp trị liệu cũng sẽ khác nhau, nếu là do trời sinh nói lắp, ngoại trừ trị liệu bình thường còn phải chú ý đến nói chuyện, ở ngoài tập luyện nhiều, còn phải dùng thuốc hỗ trợ."


"Còn nếu là do sau này tạo thành thì hơn phân nửa là do học thói quen không tốt, cũng do trong lòng xảy ra vấn đề, cho nên nói không lưu loát, nói như vậy cần phải giải quyết nỗi lo trong lòng trước, mới có thể phụ trợ luyện tập chậm rãi sửa đổi được. Bệnh này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, chủ yếu là do bệnh nhân tự mình tin tưởng, tâm tính là quan trọng nhất."


Kinh Ngạo Tuyết kinh ngạc chớp mắt thầm nói: Lời lão đại phu Cố Thanh nói, lại cùng suy ghĩ của nàng không mưu mà hợp.


Nàng luôn cho rằng Liễu Nhi không phải trời sinh nói lắp, chỉ là do phương diện dạy dỗ xảy ra vấn đề, hơn nữa cũng do nguyên nhân tính cách, nên tạm thời không đổi được.


Sau khi được nàng dạy vài ngày, nàng cũng đã thay đổi nhiều, nói lắp cũng không nhiều, có thể sửa lại khuyết điểm hoàn toàn.


Nàng nghĩ như vậy vội cùng lão đại phu Cố Thanh nói cám ơn, quay đầu nhìn Thẩm Lục Mạn đối mặt với nàng đều là vui sướng, hai người nhìn nhau cười.


Liễu Nhi nói lắp đều là bệnh của hai người, hiện tại thấy được ánh sáng, dĩ nhiên cũng thở dài một hơi.


Lão đại phu thấy vậy cười nói: "không biết nhị vị còn có chuyện gì muốn hỏi."


Kinh Ngạo Tuyết đảo mắt nếu lão đại phu nói vậy rồi thì nàng cũng không cần dấu giếm, đang chuẩn bị hỏi hắn việc thu mua dược liệu, thì cô nương phấn ý liền đẩy cửa đi vào.


Nàng liền ngồi xuống bên cạnh lão đại phu, lão đại phu hành lễ với nàng, nàng vội nói: "Thanh gia gia, tất cả không cần hành lễ với ta, như vậy quá khách khí."


Lão đại phu cười nói: "hài tử này, lễ không thể bỏ a, nếu ngươi không làm như vậy sao có thể quản giáo hạ nhân."


Cô nương phấn ý liền đỏ mặt mắc cỡ, ôm tay hắn làm nũng nói: "trước mặt người ngoài ta cũng không cần như vậy, Thanh gia gia yên tâm đi."


Cố Thanh bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, không nói nhiều.


Kinh Ngạo Tuyết nhìn một màn trước mắt, nghĩ thầm hai người nhìn không giống chủ tớ đơn giản a, ngược lại gần gũi giống như là người nhà.


Cô nương phấn y nhận thấy tầm mắt của nàng ngồi thẳng người, cười nói: "xin lỗi để chờ lâu, lúc nãy vô tình gặp người quen, ta lại có chuyện quan trọng hỏi hắn, liền làm trễ chút thời gian."


"Không sao đâu."


Cô nương phấn ý cười nói: "ta tên Cố Bạch Vi, là chủ chi nhánh Bách Thảo Đường này, trước đó có nghe Thanh gia gia nói đến bệnh tình của ngươi, ở đây ta cũng cho ta xin được phép đối với chuyện lần này lấy làm tiếc, hy vọng ngươi sớm ngày khôi phục."


Lời nói êm tai, thần tình trên mặt Kinh Ngạo Tuyết cũng ôn nhu nói: "đa tạ Cố tiểu thư quan tâm."


Cố Bạch Vi nói: "ta nghe nói bệnh tình này liền cảm thấy phương thuốc ngươi dùng có hứng thú, muốn cùng ngươi giao kết, nhưng lại không tìm được cơ hội, hiện tại ta cũng chờ được rồi. Không gạt gì ngươi ta có một..... hảo hữu chí giao, trước cũng có chứng bệnh như ngươi, nhưng mà.... bệnh tật, qua nhiều ngày đến nay, ta tìm nhiều đại phu cũng không thể trị được bệnh trên người nàng, cho đến khi gặp ngươi."


"Không biết, ngươi có thể đem phương thuốc bán cho ta? giá đều tùy ngươi định."


Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, cũng không phải dùng công phu sư tử ngoạm, mà nghiêm túc nói: "đây là phương thuốc bí truyền của tổ tiên ta, không phải là không thể cho ngươi, chỉ là chứng bệnh cần phương thuốc không giống nhau, lỡ như lại gây ra tật xấu gì, thì cũng không thể được."


"Nếu được thì không bằng ngươi mời vị bằng hữu bị bệnh kia đến gặp ta, trước kia để trị liệu bệnh người ta, cũng phải nghiên cứu hết mấy quyển sách thuốc, cũng không thể nói là tinh thông y thuật, chỉ đại khái giải khai được bệnh trạng trên người mà thôi, chờ ta kiểm tra thân thể hắn xong thì có thể tiến hành trị liệu, vậy cũng ổn thỏa hơn một chút."


Cố Bạch Vi không ngờ Kinh Ngạo Tuyết lại tốt như vậy, nhất thời ngạc nhiên mở to hai mắt nói: "thật không? vậy thì tốt quá, ta đây..."


Nàng đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, nói: "xin ngươi ở đây chờ một chút, ta đem vị bằng hữu kia đến, vị bằng hữu kia của ta từ khi biết được bệnh không có thuốc cứu liền thất vọng ẩn cư, xem ra chỉ có thuộc hạ bên cạnh nàng biết, hiện tại đã biết chỗ hắn trốn, ta sẽ kêu hắn đến đem chỗ ẩn cư nói ra."


Dứt lời, liền chạy ra ngoài.


Lão đại phu Cố Thanh thấy tiểu thư nhà mình vội vàng, liền nhíu mày lắc đầu, thầm nói: cần phải dạy lại a, vậy thì không ổn.


Hắn rót cho Kinh Ngạo Tuyết một chén trà, nói: "đa tạ, chứng bệnh vị bằng hữu kia của tiểu hư, cũng khiến tiểu thư ưu sầu khúc mắc nhiều ngày, nếu có thể giải được, Cố gia chúng ta nhất định sẽ hậu tạ."


Kinh Ngạo Tuyết khoát tay nói: "hậu tạ thì không cần, ngược lại ta muốn cùng Bách Thảo đường giao dịch."


Lão đại phu hiếu kỳ nói: "ah, không biết giao dịch gì?"


"Là giao dịch dược liệu, ta dự định trồng chút dược liệu, nhưng không biết nguồn tiêu thụ thế nào, nếu có thể cùng Bách Thảo đường hợp tác..."


Lão đại phu cười híp mắt nói: "vậy quá đúng lúc a, Bách Thảo đường chuyên thu mua các loại dược thảo, chỉ cần về phẩm chất không có trở ngại, chúng ta sẽ thu mua với giá cao."


Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy nói: "vậy thì tốt quá, chờ dược liệu trồng lớn, ta mong có thể cùng Bách Thảo đường hợp tác."


"Ha ha, không dám không dám..."


Đang nói, Cố Bạch Vi liền kéo Ngô Chí Dũng đến, nàng túm Ngô Chí Dũng đặt xuống ghế ngồi nói: "phải nói ta cũng nói rồi, nếu người vì người đó.... muốn tốt cho hắn, thì thành thật nói ra nơi hắn ẩn cư, vị khách nhân này có phương pháp trị hết cho nàng, nếu đến trễ bệnh tình trễ nãi, việc này một tên dân nho nhỏ như ngươi có thể đảm đương không nổi."


Mặt Ngô Chí Dũng không đổi, căn bản không đem uy hiếp của nàng để trong lòng.


Hắn nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "Kinh tiểu hữu, ngươi thật sự có cách trị liệu loại bệnh này sao?"


Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "đây là bệnh di truyền gia tộc nhà ta, lần trước ở Bách Thảo đường xem đại phu bốc thuốc, quay về dùng mấy ngày liền khôi phục, nếu ngươi không tin thì có lão đại phu Cố Thanh làm chứng."


Lão đại phu vội lên tiếng, đem việc này nói ra cặn kẽ.


Ngô Chí Dũng nghe vậy liền đứng dậy quỳ một gối xuống đất, nói với Kinh Ngạo Tuyết: "nếu phương thuốc này có hiệu quả, ngươi sẽ là ân nhân của Ngô Chí Dũng ta kiếp này, ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngươi."


Kinh Ngạo Tuyết vội đứng dậy, nàng vòng qua Thẩm Lục Mạn, đỡ Ngô Chí Dũng dậy nói: "nói chuyện này làm gì, ngươi là bằng hữu của ta, việc này cũng không phiền, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi."


Ngô Chí Dũng được nàng đỡ dậy, vẻ mặt cảm động nhìn nàng.


Kinh Ngạo Tuyết bị hắn dùng ánh mắt như phụ mẫu tái sinh nhìn, liền cảm giác buồn nôn, nói: "bất quá ngươi đừng cao hứng vội, chứng bệnh di truyền của gia tộc ta cùng chứng bệnh của bằng hữu ngươi khẳng định sẽ có bất đồng, phương thuốc có hữu hiệu với này hay không còn phải chờ chân chính trị liệu mới có thể biết được."


Kinh Ngạo Tuyết nghĩ: nàng nguyên bản đối với bệnh trạng này biểu hiện cũng như nàng, không có cảm giác gì, lúc này thấy thái độ Ngô Chí Dũng như vậy, nàng lại nghĩ làm một chuyện tốt.


Nói chung, chỉ cần dùng mộc hệ dị năng dẫn đạo trị liệu, thì không còn cách nào chữa bệnh được.


Hiện tại, mộc hệ dị năng của nàng mới là cấp hai, ngược lại không dám hứa có thể chữa hết bệnh, nhưng đối với chứng kinh mạch toàn thân bị hủy, dựa vào phương thuốc nàng sử dụng lúc trước hẳn là có thể chữa trị.


Việc này nàng không dám cam đoan, nhưng cũng khiến Ngô Chí Dũng yên tâm nhiều, nếu Kinh Ngạo Tuyết nói dối mà không biết ngượng, nói bệnh này nàng có thể chữa được thì Ngô Chí Dũng cũng phải suy nghĩ kỹ.


Dù sao triệu chứng này nhiều thái y trong kinh thành cũng không thể chữa được, bản thân hắn cũng như tướng quân đại nhân, không có hy vọng gì nhiều.


Bất quá, có hy vọng vẫn tốt hơn, từ sau khi tướng quân đại nhân mắc bệnh, liền sầu não uất ức, lúc trước là một người anh minh thần vũ, lại trở thành phế nhân không thể làm gì được.


Hắn nhìn thấy trong lòng lại không cam, cũng không đành lòng...


Cố Bạch Vi thấy Ngô Chí Dũng lại biến thành khó hiểu, tức đến dậm chân nói: "Ngô Chí Dũng, bây giờ ngươi tin chưa, có thể đem nơi nàng ẩn cư nói ra được rồi chứ?"


Ngô Chí Dũng nói: "cho dù là như vậy, ta cũng không thể không nói, còn phải tự mình đi xin phép đại nhân, nghe ý kiến của nàng rồi mới nói được."


Cố Bạch Vi tức đến trợn mắt, nàng chưa bao giờ thấy qua Ngô Chí Dũng làm khó ba người như vậy, thảo nào đối phương lại để thư rồi trốn đi, đến cả địa điểm người bằng hữu này đều không nói một lời, nhưng lại nói việc này cho Ngô Chí Dũng.


Nếu không phải nàng ôm hy vọng tìm đến, vậy thì đời này nàng cũng không thể gặp được nàng.


Nghĩ như vậy, mũi nàng liền xót, nói thế nào thì đối phương cũng là vị hôn thê của nàng, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, nàng nói là không để ý đến bệnh của nàng, nhưng đối phương lại....


Viền mắt nàng đỏ lên, lại khiến Ngô Chí Dũng lo sợ, hiện tại sự tình thay đổi, vì sức khỏe tướng quân, hắn không cần dấu diếm như trước, vội nói: "ta đã hứa với đại nhân không thể nói ra nơi nàng ẩn cư cho bất luận kẻ nào biết, nhưng Cố tiểu thư, ngươi có thể..."


Hắn còn chưa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.