Độc Sủng Mỹ Hậu

Chương 42: Tương kế tựu kế (hạ)




Thiển Nguyệt mở mắt ra, lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ.

"Cô nương, cô đã tỉnh?"

Một nha hoàn tiến lên, dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, làm sao vương gia lại đưa về một nữ nhân?

"Ngươi đã tỉnh, vậy nên đưa trở về chỗ quý phi thì hơn." Phía bên ngoài, vang lên một giọng nói trầm thấp, Lôi Thừa Vân một thân trường sam màu bạc, làm nổi bật thân ảnh hắn trong bóng đêm.

Thiển Nguyệt trong lòng không khỏi kinh hoảng, vậy là nàng đang ở Vương phủ?

"Thiển Nguyệt tham kiến Vương gia." nàng muốn xuống giường hành lễ, hắn đã phất tay ra hiệu.

" Không cần!" Lôi Thừa Vân ngừng một chút, lại tiếp" Ngươi là người của quý phi, làm sao lại bị người của Lan Tâm các đuổi bắt?''

Hắn tận mắt thấy, hoàng đệ của hắn ở bên quý phi mới có thể chân chân thực thực nở nụ cười hiếm hoi, hắn không muốn nữ nhân hoàng đệ mình thật lòng lại là người tâm cơ khó lường, cho nên hắn mới phá lệ mà can dự chuyện này, Đổi lại là người khác, hắn một chút cũng không để vào mắt.

Thiển Nguyệt im lặng không trả lời, nàng không muốn tùy tiện tiết lộ mà nguy hại đến nương nương.

"Vương gia, người của hoàng thượng truyền tin đến!"

Lôi Thừa Vân gật đầu, xoay người ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại, ánh mắt nhìn Thiển Nguyệt hòa hoãn không ít.

" Đưa nàng về cung Vĩnh Thụy!" Lôi Thừa Vân phân phó xong, lập tức rời đi không thấy bóng dáng.

" Truyền thái y, mau lên!" Mới sáng sớm, Tiểu Thanh đã kêu lên, chạy ra khỏi cung Vĩnh Thụy.

"Chuyện gì vậy?"

"Nương nương làm sao thế?"

Nhìn bóng dáng thái giám gấp rút chạy đi, các cung nữ không khỏi lo lắng, muốn vào trong xem xét, nhưng tất cả mọi người đều bị Thiển Nguyệt chặn lại ngoài cửa.

Chỉ riêng có một người, thần sắc bất đồng, không hề có vẻ lo lắng, ngược lại là vui mừng cùng đắc ý..

Hết thảy cử động của nàng ta không qua nổi mắt Thiển Nguyệt, nàng cùng Tiểu Thanh hai người trao đổi ánh mắt, rất nhanh đã ngầm hiểu.

"Nhanh, chúng ta đi tìm hoàng thượng tới!" Tiểu Thanh nói xong, không quên quay lại phân phó" Các ngươi chăm sóc nương nương cho tốt,thái y sẽ mau chóng đến đây, nhớ chưa?"

" Vâng, tổng quản!"

Hai người vốn đứng canh chừng trước cửa, lại mau chóng rời khỏi. Ra ngoài một quãng, Tiểu Thanh cùng Thiển Nguyệt hai người thẳng hướng cung Phỉ Thúy đi tới.

Thủ vệ, cung nữ đã nhận được phân phó của Lôi Ngọc Âm, liền để hai người tự do vào trong.

Vừa vào phòng, Tiểu Thanh liền nhanh chóng đem cửa đóng chặt lại, Thiển Nguyệt bên kia xé bỏ lớp mặt nạ, lộ ra gương mặt thanh tú tươi đẹp.

" Công chúa, người vất vả rồi!"

Lôi Ngọc Âm, nhấp một ngụm trà, hung hăng nuốt xuống " Ngạt thở chết đi được."'' Cũng vì Thiển Nguyệt tỷ ấy thương thế quá nặng, nếu như phải đi lại, nhất định sẽ bại lộ."

" Bất quá, giúp đỡ hoàng tẩu, ta cũng không cảm thấy ủy khuất đâu. May mắn Thiển Nguyệt nàng biết được kế hoạch của bọn họ, nếu không e là hoàng tẩu lại gặp nguy hiểm.''

Trong lúc đó, một nóng người lẻn vào trong tẩm cung Vĩnh Thụy, nàng ta nhanh nhẹn điểm huyệt hai cung nữ ngất đi, lẻn đến bên giường,chiêu nghi đã dặn dò, để phòng ngừa vạn nhất, phải dùng đến thủ thuật này, không được phép sơ hở, nghĩ vậy, nàng ta liền vén mành ra, xác nhận người nằm trên giường đúng là Ninh Nhược Đình đang thiếp đi, nàng liền nhấc bàn tay NInh Nhược Đinh lên, ngón cái và ngón trỏ vững vàng ấn xuống.

Bàn tay người nằm trên giường đột nhiên siết chặt lấy tay nàng ta, lực đạo không nhỏ, tưởng chừng muốn đem tay nàng bẻ gãy.

Ninh Nhược Đình chậm rãi mở mắt, mắt hạnh sắc sảo vững vàng đối diện với ánh mắt sợ hãi của nàng kia, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười quỷ dị khó lường.

" Muốn tìm chết?"

Vụt!

Một thân ảnh màu lam nhanh chóng ập xuống, bàn tay nhanh như cắt điểm huyệt, chế trụ cung nữ kia, khiến cho nàng ta cả người không thể cử động,

Lý Đằng kéo nàng ta đứng thẳng dậy, cưỡng chế nàng mở miệng, bàn tay to lớn đập gáy nàng ta một cái, ừ trong miệng nàng ta liền rơi xuống một viên đan dược.

" Nàng ta quả nhiên ngậm độc, nếu thất bại liền tự sát...'' Từ sau bức bình phong, một đôi tuấn nam mỹ nữ bước ra, thong dong tao nhã.

"Hoàng thượng, nương nương!"

Ninh Nhược Đình kia không ai khác, chính là Thiển Nguyệt dịch dung mà thành. Lôi Thừa Vũ không cho phép ái phi mạo hiểm, liền để Thiển Nguyệt xuất thủ.

Bên ngoài vang lên tiếng thông truyền.

" Chiêu nghi cầu kiến!"

Ninh Nhược Đình nhướng mày,môi đỏ mọng nhếch lên " Nàng ta lại tự mình tới nạp mạng?" Hẳn là Thượng Quan Yên không yên lòng, muốn tới đây xem xét. Cung nữ kia bị chế trụ toàn bộ huyệt đạo, có muốn lên tiếng cảnh báo chủ tử cũng không được.

Lý Đằn túm lấy cổ áo nàng ta,lôi ra ngoài như lôi bao cát. Thượng Quan Yên nhìn thấy, lập tức hoa dung thất sắc, âm thầm ra ám hiệu cho thị vệ đằng sau.

Tên kia nhận thấy ám hiệu, ống tay áo vũ động, một ám khí vô thanh vô tức hướng cung nữ kia lao tới.

Vù! 

Keng!

Trong chớp mắt, một cố khi lực phá không lao tới, chặn đứng ám khí kia, còn không có dừng lại, lao đến tên thị vệ đứng bên Thượng Quan Yên, chưởng lực cường đại ập tới, khiến hắn ta lùi lại mấy bước, "phốc" một tiếng phun một ngụm máu tươi.

Lần này, chính là Lôi Thừa Vũ ra tay.

" Bắt bọn chúng lại!'' Đôi con ngươi thâm thúy lạnh lẽo đến cực điểm, giọng nói ngoài quyết tuyệt ra, cũng chỉ có ngoan lệ.

Thượng Quan Yên sắc mặt trắng bệch, đôi chân vô lực khuỵu xuống.

" Hoàng thượng! Thần thiếp bị oan!"

" Đưa vào thiên lao, chờ ngày xử trảm!" 

" Hoàng thượng! Người hãy nghe thần thiếp nói!"

" Câm miệng!" Lôi Thừa Vũ chán ghét vô cùng, đến nhìn cũng không muốn nhìn nàng ta một cái.

Ninh Nhược Đình từ trên cao nhìn xuống Thượng Quan Yên khuỵu trên mặt đất, bị thị vệ lôi đi, vẻ thuần lương tao nhã ngày nào hoàn toàn biến mất, giờ phút này, bộ dáng của nàng ta hèn mọn vô cùng. Thế nhưng nàng không vì vậy mà có chút động lòng, nàng ta tàn nhẫn như vậy, hài tử của nàng còn chưa ra đời đã muốn giết chết, người như vậy lưu lại, chính là mối họa khó lường.

Tống giam hết đám người Lan Tâm các, Lý Đằng mau chóng trở lại, cùng Tiểu Thanh hai người đứng trước cửa tẩm cung Vĩnh Thụy.

" Lần trước, Thừa tướng có đến vì Triệu Uyển Nhi cầu tình, ta liền đáp ứng lưu lại cho nàng ta một cái mạng, nàng xem như vậy có được không?''

" Vậy cũng tốt, ông ta dù sao cũng là đại thần, không nên quyết tuyệt." Ninh Nhược Đình một tay kéo lại áo lông, tay kia vô thức đưa lên bụng, chậm rãi xoa.

" Lần này, Thượng Quan Yên dám mưu hại nàng, ta không thể dung thứ được." Hắn từ án thư đứng dậy. " Vương Hàm!''

" Có nô tài.''

" Ngươi đến Thượng Quan phủ truyền chỉ!"

Ninh Nhược Đình thắc mắc nhìn hắn"Truyền chỉ?"

"Ta biếm phụ thân nàng ta đi Thanh Châu."

" Ra vậy." Nàng ngừng lại suy nghĩ một chút. " Chàng không sợ các đại thần sẽ phản đối hay sao?"

Lôi Thừa Vũ yêu chiều ôm lấy nàng, quyết đoán nói ra" Ai dám phản đối, liền cùng đi Thanh Châu với ông ta!"

Tầm mắt hắn rơi xuống bụng nàng, liền trở nên nhu hòa vô cùng, gương mặt tuấn mỹ cúi thấp xuống, bàn tay to lớn đặt trên bụng nàng.

" Tiểu bảo bảo, con có nghe thấy phụ thân nói hay không?' Phụ hoàng yêu nhất chính là con cùng mẫu thân con, ai dám bắt nạt mẫu tử con, phụ hoàng liền dẹp sạch bọn họ!" Hắn ôn nhu thủ thỉ với cục cưng, bàn tay cảm nhận được chuyển động, Lôi Thừa Vũ phấn khích kêu lên " Nhược Đình, tiểu bảo bảo đạp!" Hắn ngước lên, thấy nàng cau mày, liền vỗ về ở trên bụng nàng" Tiểu bảo bảo, đừng đạp, làm đau mẫu thân con, phụ thân sẽ đau lòng a!''

Ninh Nhược Đình nghe những lời này của hắn, như có dòng nước ấm áp chảy xuôi trong lòng, nàng liền vòng tay ôm lấy cổ hắn, đầu dụi vào vai hắn. 

" Thừa Vũ, ta yêu chàng!"

Lôi Thừa Vũ thụ sủng nhược kinh, vòng tay ôm lấy hông nàng, môi mỏng dán lên má nàng hôn xuống " Ái phi, có phải nàng nói câu này hơi ít hay không? Ta từ nay mỗi ngay muốn nghe, nàng thành toàn đi?"

" Được, ta đáp ứng chàng." Ninh Nhược Đình nở nụ cười như gió mùa xuân, đôi mắt trong veo phủ một tầng ôn tình cành thêm mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.