Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 47: Tín Ngưỡng





Chương 47: Tín ngưỡng.
Hắn nói rất lâu, nàng không có phản ứng, hắn liền dừng lại.

Cứ ngỡ nàng đã ngủ rồi nhưng không..
“Sao chàng không kể tiếp đi.”
Cơ Dục Hiên vươn tay vuốt tóc nàng, thì thầm: “Nàng thích sao?”
Nàng không một chút do dự gật đầu, ánh mắt đều sáng rực lên, chờ đợi đoạn kế tiếp của câu chuyện.
“Thích ta hơn hay thích câu chuyện hơn?”
Nàng cong môi, trong lòng thầm nghĩ nào có ai ghen tuông vớ vẩn như chàng chứ.
“Tất nhiên là thích người kể chuyện hơn.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Cơ Dục Hiên thỏa mãn nhìn lên bầu trời, cười cười nói tiếp:
“Rồi nhà vui mùa thu tới khóc trên mình tấm áo choàng kết bằng làn mây xám.

Gió từ đâu thổi tới, mái tóc của vua mùa thu rối bời và xám xịt.

Những cơn mưa ồ ạt kéo đến, các nàng hoa kiêu ngạo sợ hãi nép mình dưới cánh tay của chàng kỵ sĩ.

Mái tóc tuyệt đẹp của bọn họ héo tàn.

Chỉ có bông hoa nhỏ giữ được chiếc mũ vàng rơm của mình.


Nàng trở nên xinh đẹp, nổi bật trước hoàng tử và kỵ sĩ.

Từ đó trở đi, loài hoa này không bao giờ héo tàn, thậm chí ngay cả khi con người ngắt đi, nó vẫn cứ thế tươi mới xinh đẹp.

Người ta gọi là hoa bất tử.”
Hoa bất tử.

Cho đến ngàn đời vẫn không mất đi.
“Tiểu Tịch, tình yêu của ta dành cho nàng cũng bất tử.” Mãi mãi vẹn nguyên như ban đầu.
Tư Mã Duệ Tịch bỗng nhiên bật người ngồi dậy, hai tay vặn vẹo đan vào nhau.

Trong lòng không yên ổn nóng rạn lên.

“A Hiên à, ta không biết sau này thế nào, không biết trở lại vị trí thái tử phi kia sẽ ra sao.

Nhưng nếu chàng phản bội ta, ta không có cách nào chấp nhận được.”
Cơ Dục Hiên cũng vươn người ngồi dậy, vai sóng vai in bóng dưới ánh mặt trời.
“Tâm nguyện cuối cùng của ta chính là muốn ngươi chết.

Nếu ngươi thành công sống sót ngồi lên được vị trí thái tử, ngồi lên được vị trí hoàng đế, ta hy vọng ngươi cả đời sống trong cô độc.

Người ngươi yêu sẽ rời bỏ ngươi, người yêu ngươi sẽ lần lượt bị ngươi lợi dụng đến chết.”
Đã có người từng nguyền rủa hắn như vậy.

Đã có người hi vọng hắn cả đời không thể có được hạnh phúc.
Tâm hắn hung hăng nhói lên một hồi.
Hắn không tin trời, không tin đất, không tin thần tiên.

Tín ngưỡng cả cuộc đời hắn chính là sức mạnh của mình.

Nhưng giờ đây, hắn thực sự sợ hãi.
Nếu lời nguyền của cửu đệ linh nghiệm, hắn sẽ sống thế nào đây?
Cơ Dục Hiên cắn chặt răng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía trước.

Không có sự lựa chọn, hắn buộc phải theo con đường này, mãi mãi.

Về phần nàng, hắn sẽ dùng cả quảng đời còn lại để yêu thương, chăm sóc.


Sao nàng có thể rời bỏ hắn mà đi.
Nghĩ như vậy, tâm tình hắn cũng tốt hơn.
“Tiểu Tịch, ta không bỏ nàng được.

Ta yêu nàng còn hơn sinh mệnh của mình, Ta sao có thể bội bạc với nàng?”
“Lời chàng nói ta sẽ tin.” Nàng nhào vào lòng hắn.

Cỗ nhiệt ấm áp xông thẳng vào tim.
Hắn cũng vươn tay ôm lấy nàng, mũi thơm trên tóc của nàng khiến thần trí hắn tươi tỉnh, tâm trạng không vui còn sót lại cũng biến mất đi.
Bình yên như vậy, vui vẻ như vậy.

Nào ngờ trở lại thượng kinh tấp nập, chào đón họ là cả một đoàn giông bão.
Bảy ngày rời khỏi thượng kinh ồn ào tấp nập tới nơi mát mẻ sảng khoái như vậy quả thực thật ngắn.

Con người vốn dĩ rất tham lam mà.

Đã có được, còn muốn được nhiều hơn nữa.
“A Hiên, ta không muốn về Đông Cung một chút nào.”
Hoàng Cung, Đông Cung chỉ là một danh xưng che đậy đi bản chất tính toán khát máu của nó mà thôi.
Trở về chính là dứt khoát lao mình vào những ngày tháng tăm tối, những mưu mô sắc bén của chính người với người.

Đó là cái giá cho việc được ăn sung mặc sướng lúc còn nhỏ.
Cơ Dục Hiên ôm Tư Mã Duệ Tịch ngồi dưới góc cây.

Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện vừa qua, cứ ngỡ đó là một giấc mơ.


Ngọt ngào say đắm động lòng người.
Ngậm một viên đường trong miệng, viên đường hòa tan ngày một nhỏ dần, cuối cùng tan biến.

Đó chính là cuộc sống của hoàng tộc.

Khởi đầu càng ngọt ngào, kết thúc càng tàn nhẫn nhạt nhẽo.
Cơ Dục Hiên xoa xoa mái tóc của nàng, đầu ngã vào trên vai nàng, thì thầm: “Trở về không phải là mất đi khoảnh khắc này, mà là đoạt lấy nhiều hơn cho mai sau.”
“Ừm, ta hiểu.

Nhưng là vẫn không nỡ.”
Ngự Phong tươi mát thanh tịnh thế này, ai lại nỡ rời bỏ đi chứ?
Nàng nâng tầm mắt, một bầy sói bộ dạng chán nản nằm xuống trước mặt.

Có lẽ đến chúng cũng không nỡ từ biệt hai người đây mà.
“Ngoan, rồi ta sẽ trở lại.

Nhất định…” Nàng vuốt ve bộ lông cứng cáp của chúng.
Nàng thở dài nhìn lên bầu trời.

Trời thật sạch sẽ, thật trong xanh, thật bình yên, chỉ có lòng nàng là đang chấn động..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.