Độc Sủng Dược Phi

Chương 10: Thi Đấu




Trêи cao đài Đoan Mộc Ly Tâm đưa mắt nhìn xung quanh rồi khéo léo chuyển nhãn thần lên người Đoan Mộc Nghi nhếch nhẹ môi. Kim y phấp phới theo gió lả lướt, mọi người đều chăm chú nhìn Ngụy vương phi. Trận cá cược này lớn như vậy, bất kể ai thắng đều có người phải bỏ mạng. Nhìn vào những cử chỉ của Ngụy vương, nếu lỡ như Đoan Mộc Ly Tâm thua thì hắn sẽ trơ mắt nhìn vương phi của hắn mất mạng sao. Nếu đổi ngược lại là Ngụy vương phi thắng thì mọi chuyện có vẻ dễ thở hơn. Mạng của Đoan Mộc Nghi cũng không quá quan trọng, mà Tây Thần thái tử đã nói thuận theo ý trời vậy vạn nhất Tây Thần công chúa có mất đi đôi mắt cũng chỉ là do nàng ta tuân thủ luật lệ. Vệ quốc hùng mạnh như vậy lại sợ một Tây Thần nhỏ nhoi sao? Nghĩ đến đây hiển nhiên đa phần đều muốn Đoan Mộc Ly Tâm thắng.

Dưới đài Đông Bách Tùng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đông Bách Hàn. Hắn không còn giữ được nụ cười lúc ban đầu, sắc mặt trầm xuống.

– Ngụy vương đệ đệ là muốn vị trí của bổn thái tử sao?

– Ta cảm thấy vị trí này nên để người tài đức ngồi vào. Tránh sau này hại nước hại dân, lăng nhục tổ tông.

– Đông Bách Hàn, ngươi..

Đông Bách Hàn một mực cười nhẹ, lời nói như trêu đùa, như mỉa mai Đông Bách Tùng. Đông Bách Tùng sớm đã muốn loại trừ nàng, chỉ là hiện tại binh lực hắn không đủ, phụ hoàng lại hết mực ưu ái nàng, hắn càng không có cơ hội ra tay. Chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn chờ thời cơ. Một hồi suy tính liền khôi phục lại thần thái hòa nhã.

– Ngụy vương đệ đệ, thật biết cách đùa.

Đông Bách Hàn thong thả nhấp rượu không lên tiếng trả lời. Nàng đang hướng lên kháng đài nơi có một nữ tử mặc kim y bộ dáng phiêu dật đứng đó. Đông Bách Hàn từng chút thu vào mắt hình ảnh ưu mỹ đó, cứ sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ mỹ cảnh trước mặt. Một thị vệ cầm lên ba thanh trường kiếm đưa cho Tề Trác Nghiên, Đoan Mộc Ly Tâm cùng Đoan Mộc Nghi. Khi cả ba nhận kiếm trong tay, Tề Trác Nghiên cười nhẹ.

– Ai thi đấu trước đây?

Đoan Mộc Ly Tâm miết qua lưỡi kiếm, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra hào quang lấp lánh.

– Ta không muốn mất thời gian. Cả ba cùng đánh đi, ai rơi xuống đài trước coi như thua.

– Hảo, ý kiến không tồi, người duy nhất còn trêи đài là người chiến thắng.

Đoan Mộc Nghi sảng kɧօáϊ tiếp lời. Đông Bách Tử Hằng uy nghiêm trêи long ỷ hô lớn một tiếng.

– Bắt đầu.

Kim khẩu vừa dứt, Tề Trác Nghiên cùng Đoan Mộc Nghi đồng loạt xong tới. Trường kiếm sắc nhọn nhanh như cắt lao về phía Đoan Mộc Ly Tâm. Đoan Mộc Nghi muốn nhanh chóng loại Đoan Mộc Ly Tâm trước, nhân cơ hội muốn đả thương nàng. Tề Trác Nghiên không hơn không kém, hai người trường kiếm đanh ác, một trái một phải, một trêи một dưới lao đến phía trước. Đoan Mộc Ly Tâm còn chuyên tâm miết miết lưỡi kiếm, như có như không cười nhạt. Mọi người dưới đài nhìn nhau lo lắng. Ngụy vương phi sao không xuất chiêu, còn tiếp tục đứng yên sẽ bị thương mất. Đông Bách Hàn hơi nhíu mi tâm, ngay lúc bắt gặp ánh mắt Đoan Mộc Ly Tâm hướng nàng nháy một cái thì liền yên tâm trở lại.

Lúc mũi kiếm cách một khoảng không xa, Đoan Mộc Ly Tâm vung tay một cái, đánh bật hai mũi kiếm ra ngoài. Lực đạo khá mạnh làm Tề Trác Nghiên cùng Đoan Mộc Nghi loạng choạng lùi lại. Đoan Mộc Nghi đưa mắt sang Tề Trác Nghiên một cách nghi hoặc, dĩ nhiên Tề Trác Nghiên cũng không thể ngờ. Hai người còn chưa kịp hết kinh ngạc, trường kiếm trong tay Đoan Mộc Ly Tâm vùn vụt lao tới. Đoan Mộc Ly Tâm nhếch nhẹ môi mỏng, phiêu dật lướt tới, mềm mại như tơ, hệt như chẳng dùng một chút lực đạo nào. Đoan Mộc Nghi cùng Tề Trác Nghiên đồng loạt lấy kiếm chắn lại mũi kiếm của Đoan Mộc Ly Tâm, chân không tự giác lùi lại bởi lực đạo kia quá mạnh. Cả hai bị dồn sát mép đài, chính lúc thăng bằng sắp không còn thì người kia đã thụ lại trường kiếm hướng hai ả ngoắc ngoắc tay.

Đoan Mộc Ly Tâm thập phần kiêu ngạo chỉ tay về Đoan Mộc Nghi và Tề Trác Nghiên ra dấu mau đến đây. Cực kì khiêu khích. Tề Trác Nghiên dĩ nhiên tức giận, nàng sao có thể thua một phế vật được, liền dùng chân dẫm lên sàn đài lấy một lực mạnh phi đến chỗ Đoan Mộc Ly Tâm. Đoan Mộc Nghi cũng nhanh chóng phi thân lên cao chuẩn xác cùng vị trí mà chém xuống. Rõ ràng là đoạt mạng, với hướng công kϊƈɦ và lực đạo của cả hai là muốn lấy mạng Đoan Mộc Ly Tâm. Đoan Mộc Ly Tâm vẫn giữ thần thái ngạo khí ngút trời tung ra một đạo trường lụa chặn đường tấn công của Tề Trác Nghiên, tay cầm trường kiếm đưa lên đỡ kiếm của Đoan Mộc Nghi chém xuống. Thanh thoát như đang dạo chơi.

Choang…..

Bất ngờ thanh kiếm trong tay Đoan Mộc Ly Tâm gãy vụn. Hai mảnh kiếm rơi xuống sàn đài, trường kiếm của Đoan Mộc Nghi vì vậy mà xượt qua bả vai nàng, làm rách đi kim sam lộng lẫy. Phía dưới đài, tất cả bị màn này dọa đến thất kinh, suýt nữa thì Ngụy vương phi lành ít dữ nhiều. Đông Bách Hàn thấy cảnh kia dĩ nhiên sốt ruột, nhưng nàng cũng chỉ có thể ngồi yên nhíu mày theo dõi. Đoan Mộc Ly Tâm liếc nhìn vết rách trêи y sam lại nhìn xuống thanh kiếm gãy đôi dưới đất. Lực đạo như vậy sao có thể đánh gãy kiếm của nàng, có kẻ giở trò sao? Nàng kín đáo đảo mắt xung quanh, chỉ duy thấy Đoan Mộc Thuần Tuyết cười nữa miệng, ánh mắt thỏa mãn hướng tới nàng thách thức. Lại nhìn đến tên thị vệ đứng sau ả ta, hóa ra là ngươi sắp xếp. Giỏi cho Đoan Mộc Thuần Tuyết. Đoan Mộc Ly Tâm chậm rãi rút ra roi mây bên hông, vung một tiếng xé gió trêи đài. Đôi mắt nàng bất chợt sắc lạnh. Tề Trác Nghiên hoàn toàn không để ý, cứ nhằm phía trước lao tới, Đoan Mộc Nghi muốn chớp thời cơ đẩy Đoan Mộc Ly Tâm về góc đài. Lần này chính là cả hai ả vừa động thì roi mây của Đoan Mộc Ly Tâm đã đánh tới. Lực đạo kinh người phá vỡ sàn đài phía Tề Trác Nghiên. Tề Trác Nghiên lập tức bị cổ lực đạo đẩy bay xuống dưới đất, cơ thể va đập mạnh, nhịn không được nôn ra một ngụm máu.

Đoan Mộc Nghi còn cách một khoảng thấy Tề Trác Nghiên bị đánh văng khỏi sàn đài cũng không quan tâm. Từ phía sau hướng ngay tử huyệt Đoan Mộc Ly Tâm đâm tới. Chỉ là khi mũi kiếm sắp chạm được Đoan Mộc Ly Tâm thì người đột nhiên biến mất. Thân ảnh Đoan Mộc Ly Tâm thoắt ẩn thoắt hiện trêи sàn đài. Đến khi ả nhìn thấy được Đoan Mộc Ly Tâm cũng là lúc roi mây trong tay nàng quấn chặt cánh tay ả, kéo một cái liền hất văng ả xuống đài, cổ tay còn vươn chút máu tươi. Chỉ trong vòng chưa đầy nữa khắc cả hai đều bị Đoan Mộc Ly Tâm hoa lệ đá bay xuống đài, thua không thể thảm hơn. Đông Bách Tùng từ khi chứng kiến cảnh trêи đồng tử mở to, hắn không thể tin được, đây là năng lực của một phế vật sao? Còn Đoan Mộc Thuần Tuyết mặt mày tái nhợt bởi ánh mắt sắc lạnh kia đang hướng tới ả ta. Nội lực bao nhiêu mới có thể một roi đánh vỡ vụn sàn đài? Ả thật không dám tưởng tượng, Đoan Mộc Ly Tâm thật sự là phế vật mà ả từng biết sao?

Đông Bách Hàn ôn nhu cười, ngoắc ngoắc Đoan Mộc Ly Tâm.

– Tâm nhi, lại đây

Đoan Mộc Ly Tâm từ trêи cao đài liền lập tức phi xuống, trường sam mềm mại bay bay vô cùng yêu mị.

– Vương gia~ Y sam ta rách rồi.

Đoan Mộc Ly Tâm tiếp tục trở về yên vị trong lòng Đông Bách Hàn giọng ủy khuất kháng nghị.

– Còn không mau giúp vương phi thay y phục.

Đông Bách Hàn hướng hai thị nữ nói. Lập tức Đoan Mộc Ly Tâm được dìu đi.

– Vương gia đợi ta a~

Đoan Mộc Ly Tâm vui vẻ hướng má Đông Bách Hàn hôn một cái rồi đi theo hai thị nữ. Đông Bách Tử Hằng hài lòng lên tiếng.

– Vòng một, Ngụy vương phi thắng.

Đoan Mộc Nghi ôm cổ tay bị thương, nét mặt oán hận. Đoan Mộc Ly Tâm rốt cuộc học võ công ở đâu? Còn xuất chiêu lợi hại như vậy? Hoàn toàn có thể không tốn sức đánh bại ả. Tề Trác Nghiên được Tề Trác Hâm đỡ về cũng thập phần nghi vấn. Có lẽ nào Đoan Mộc Thuần Tuyết lừa mình? Võ công kia có thể gọi là phế vật sao? Không chỉ Tề Trác Nghiên cùng Đoan Mộc Nghi khó hiểu, ngay cả Đoan Mộc Thuần Tuyết cũng không thể tưởng tượng nổi. Mà có lẽ người kinh ngạc nhất là Đoan Mộc Chính Đồ. Hắn chưa bao giờ để ý nữ nhi này, cũng chưa từng dạy nữ nhi này bất cứ thứ gì. Nàng từ nhỏ không có tố chất, là vô dụng nhất trong số các nữ nhi của hắn. Từ lúc Phượng Dao – mẫu thân của nàng qua đời thì hắn giao nàng cho Duệ Thần nuôi dưỡng, còn lại đều không để ý nữa. Hôm nàng về thỉnh an, bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt đó hắn có chút khó chịu trong lòng.

Một lúc sau Đoan Mộc Ly Tâm hoàn hảo một thân y sam nguyên vẹn xuất hiện. Nàng chậm rãi khí phách tiến lên cao đài.

– Vòng một ta đã thắng, vậy vòng hai công chúa muốn thi gì đây?

Tề Trác Nghiên cùng Đoan Mộc Nghi ôm thân thể bị thương bước lên đài. Bộ dạng có chút chật vật.

– Dùng dược.

Tề Trác Nghiên khẩu khí đã dè dặt hơn. Đoan Mộc Ly Tâm nghe vậy liền cười. Nhãn thần đột ngột bắn về phía Đoan Mộc Chính Đồ mà trả lời.

– Bổn vương phi không biết dùng dược, phụ thân từ nhỏ đến lớn đều chưa từng dạy ta.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về Đoan Mộc Chính Đồ, không dạy y thuật? Vì sao Đoan Mộc đại nhân lại không dạy y thuật cho Ngụy vương phi? Đoan Mộc Nghi thấy vậy liền mượn cớ bêu xấu Đoan Mộc Ly Tâm.

– Không phải phụ thân không muốn dạy, là do vương phi từ nhỏ không có tư chất, vốn không thể lãnh hội y thuật của gia môn.

Đoan Mộc Ly Tâm càng cười càng tươi, âm thanh thêm phần nhu nhuyễn.

– Là bổn vương phi không có tư chất học dược.

– Vương phi nói vậy là nhận thua chăng?

Tề Trác Nghiên chiếm thế thượng phong liền hưng phấn trở lại.

– Ta chỉ muốn thay đổi thể lệ thi một chút thôi.

Đoan Mộc Ly Tâm mân mê ngón tay mình lười biếng lên tiếng.

– Vương phi muốn thế nào?

– Ta mặc dù không biết dùng dược nhưng ta biết dùng độc. Vậy chi bằng so xem giữa dược của công chúa và đại tỷ lợi hại, hay độc của ta lợi hại.

Lần này ánh mắt Đoan Mộc Ly Tâm đã đặt lên người Đoan Mộc Thuần Tuyết. Nội tâm Đoan Mộc Thuần Tuyết run lên một cái, nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tề Trác Nghiên cùng Đoan Mộc Nghi nhìn nhau, trong mắt toàn là nghi hoặc.

– Vậy phải thi thế nào?

– Ta hạ độc, các ngươi phải cứu người, cứu không được chính là thua.

Âm vực ôn nhu, môi mỏng khẽ hé, tuyệt sắc nữ nhân không chê vào đâu được, nàng chính là Ngụy vương phi, thế nhưng lời nàng phát ra lại khiến tất cả những người ở yến tiếc không thôi kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.