Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 42: Vớt vát chút lợi




Mắt Ngải Thiển nhìn thẳng vào Âm Tuyền. Sắc mặt đó của nàng ta không giống như đang nói dối. Lẽ nào một ngàn năm trước có chuyện xưa gì thật? Nhân vật chính của câu chuyện này là Nguyệt Nguyệt? Có lẽ có liên quan tới mình chăng? Nàng không biết vì sao mình lại có ý nghĩ kỳ lạ này, không thể lái hướng suy nghĩ đi được.

"Ta không rõ nguyên nhân lắm. Nhưng những gì ta nói đều là thật. Muội chỉ là thế thân mà thôi. Vì sao một ngàn năm nay Nguyệt sư thúc không thu đồ đệ mà lại bằng lòng nhận muội? Đó chỉ vì muội giống sư tỷ mà thôi." Lúc nói chuyện, giọng Âm Tuyền lúc nào cũng nhẹ nhàng mềm mại, nói liền một hơi, không hề để lộ ra cái răng ngà nào. Mặc kệ nội dung câu chuyện là gì, giọng điệu nàng luôn luôn không bao giờ thay đổi. Nếu không chú ý lắng nghe ý tứ trong lời nói thì người ta sẽ cho rằng nàng thật dịu dàng như nước.

Điều này khiến Ngải Thiển không kiềm nổi mà nhớ tới vùng sông nước Giang Nam với những dòng sông lặng lờ trôi, luôn nhẹ nhàng nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút là bị sóng cuốn đi ngay.

Nếu lời Âm Tuyền là thật, nàng sẽ tìm cơ hội kiểm chứng. Nếu bây giờ nàng không kiếm chút lời từ chỗ nàng ta thì thật có lỗi với bản thân khi để mình đứng đây nghe lời châm chọc chế giễu lâu như vậy.

Nàng cong môi cười, chợt trở nên hết sức thân thiện, vươn tay ra cầm chặt lấy tay Âm Tuyền: "Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã nói với muội chuyện này, nếu không muội vẫn còn lấy làm đắc chí vì cho rằng mình là đồ đệ đầu tiên của Nguyệt Nguyệt mất."

"Muội muội nói quá lời rồi." Âm Tuyền trở tay, đặt lên mu bàn tay Ngải Thiển, cười vô cùng dịu dàng.

Ngải Thiển cười với nàng ta, để mặc cho nàng ta vuốt tay mình mà không phản ứng. Nàng còn nói thêm: "Nhưng mặc kệd♧đ♧L♧q♧đcó phải là thế thân hay không, muội là đồ đệ của Nguyệt Nguyệt là sự thực. Muội nghĩ chắc có rất nhiều người mong được như muội. Thế thân thì đã sao? Sư tỷ đã chết, bây giờ muội chẳng phải là đồ đệ duy nhất của Nguyệt Nguyệt sao?"

"Đây..." Sắc mặt Âm Tuyền bỗng tái nhợt nhưng chỉ một giây sau lại khôi phục bình thường: "Nói cũng đúng. Hy vọng muội muội làm đệ tử của Nguyệt sư thúc thì không làm nhục sư môn. Sau này chúng ta là đồng môn rồi."

"Đương nhiên rồi. Muội gọi một tiếng sư tỷ trước nhé?" Ngải Thiển cười cực kỳ ngọt ngào, để lộ ra hai cái lúm đồng tiền, chọc đau mắt Âm Tuyền.

"Ừ, được." Âm Tuyền trả lời hết sức gượng gạo.

Nụ cười của Ngải Thiển càng thêm ngọt ngào: "Sư tỷ, miếng ngọc bội của tỷ đẹp quá."

Nàng vươn tay ra sờ lên ngọc bội màu tím mà Âm Tuyền đeo bên hông, bày ra vẻ mặt ngây thơ.

"Muội muội có thích không?" Ngải Thiển gật đầu như gà mổ thóc, cười ngọt: "Thật là đẹp, rất xứng với sư tỷ. Nó tôn lên tiên khí bức người của tỷ đấy."

Âm Tuyền nhìn Ngải Thiển, cười tao nhã, dừng một chút rồi đưa ngọc bội vào tay nàng: "Nếu sư muội thích thì ta tặng muội, coi như quà gặp mặt." Nàng ta nghĩ thầm, nếu chỉ dùng một miếng ngọc bội đã thu phục được tiểu nha đầu này thì mình chẳng có gì lỗ cả.

"Thật ạ?" Ngải Thiển nhận ngọc bội không chút khách khí, cầm trong tay tinh tế đánh giá. Cách chạm trổ, chất ngọc đều là thượng thừa trong thượng thừa, có thể bán được không ít tiền.

"Ta cần gì phải lừa muội chứ?" Âm Tuyền dịu dàng nói. Một tia khinh thường xẹt qua đáy mắt nàng ta. Đúng là một nha đầu chưa trải việc đời. Chỉ một miếng ngọc bội mà thôi, có đáng để hưng phấn vậy không? Quả nhiên đúng là không có tiên căn, có tiên cốt mà vẫn còn ham muốn vật chất như người phàm vậy. Nghĩ tới đây, lòng nàng ta không khỏi thoải mái hơn một chút. Nha đầu kia càng tệ thì càng có lợi cho mình chứ sao? Vì vậy, nụ cười trên mặt Âm Tuyền thật hơn một chút.

"Vậy cám ơn sư tỷ ạ." Ngải Thiển nhoẻn miệng cười, nhanh nhẹn thu ngọc bội vào trong tay áo, giả vờ như không thấy được sự thay đổi trên mặt Âm Tuyền.

"Muội tu luyện cho thật tốt đi. Ta về đây." Âm Tuyền phất tay áo đầy hài lòng, xoay người một vòng, định rời đi.

"Á, đợi chút đã." Ngải Thiển gọi nàng ta lại.

Âm Tuyền vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Ngải Thiển. Nha đầu này định làm gì?

"Vòng ngọc trên tay sư tỷ..." Ngải Thiển nhìn cái vòng trên cổ tay Âm Tuyền chằm chằm, cười vô cùng ngọt ngào.

"Hả?" Âm Tuyền cúi đầu nhìn tay mình. Trên vòng ngọc bóng loáng có khắc một chữ "Nhuận". Chữ này chuyển độngd●đ●L●q●đtrong không gian của chiếc vòng, phát ra ánh sáng mờ ảo lộng lẫy, rất động lòng người. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Thiển, chần chừ một chút rồi cởi cái vòng ra, nói: "Cầm đi. Ta đeo nó cũng không có tác dụng gì."

"Cảm ơn sư tỷ." Ngải Thiển cười ngọt ngào, vươn tay nhận cái vòng. Cảm xúc thật không tệ. Xem ra có thể bán được một số tiền kha khá. Vị sư tỷ mỹ nữ này thật đúng là lắm tiền nhiều của.

Ngải Thiển cầm vòng ngọc trên tay, nhìn bóng lưng rời đi của Âm Tuyền, cười yếu ớt đầy gian xảo. Muốn chỉnh bản tiểu thư? Vậy trước hết phải vớt vát chút lợi rồi hãy nói. Hôm nay thu hoạch không tệ.

Nàng xoay người, quay về phòng mình, lấy các bức tranh ra khỏi hốc tối trong phòng. Người trong các bức tranh đều là Nguyệt Ca với đủ loại tư thế nhưng chỉ có vài nét mặt. Nàng tùy tiện lấy ra mười bức vẽ Nguyệt Ca, gói kỹ rồi cất vào ngực. Nếu Nguyệt Nguyệt không ở trên núi thì nàng cũng xuống núi đi dạo, kinh doanh một chút cũng tốt.

Lúc này bầu trời rất đẹp, trời xanh mây trắng. Nhưng sương mù vẫn lượn lờ quanh núi Tử Vân, quanh năm không tiêu tan. Ngải Thiển mang theo bức vẽ và ngọc bội, vòng ngọc vừa lừa được từ chỗ Âm Tuyền, đi xuống chân núi Tử Nguyệt.

Nhưng các con đường mòn chín khúc vòng mười tám khúc quanh của núi này thông với nhau khiến Ngải Thiển đi tới đi lui, rốt cuộc lạc đường.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.