Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 39: Vết bớt!




Truy binh đang tới gần, hai người triển đấu không dứt, hoàn toàn quên béng tình huống lúc này.

Đột nhiên một tiếng ‘khàn’ vang lên, trong đêm tối tiếng đánh nhau càng dữ dội hơn, Thẩm Nghiên Tịch chỉ thấy bả vai trái đột nhiên lạnh lẽo, vô thức cúi đầu liền thấy cổ áo đã bị xé rách một bên, lộ ra cả một nửa bờ vai.

Tình huống đột ngột phát sinh khiến động tác của nàng hơi chậm lại, nhưng trong nháy mắt nàng cũng kịp phản ứng rất nhanh, không quản y phục đã bị xé rách, phất tay tung một chưởng, cái gã ăn trộm chết tiệt dám lợi dụng nàng làm bia đỡ đạn.

“Ầm!”

Một chưởng vừa vặn chụp qua, Thẩm Nghiên Tịch lại sững sờ, ngẩng đầu đã thấy người nọ kêu lên một tiếng lui nhanh về sau hai bước, không còn động thủ đối chiêu với nàng, duy chỉ còn hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ, chăm chú nhìn bờ vai đang hở ra của nàng.

Nàng vô thức đưa tay che kín phần lõa lồ đó, thầm nói không lẽ tên này chưa từng thấy qua bả vai của con gái hay sao mà bị kích thích đến độ ngây ngốc như vậy chứ!

Chỉ là ánh mắt hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng khiến nàng không được tự nhiên lắm, vô thức đưa tay che lại, mi mày nhướng lên, lại phát giác được truy binh đã đuổi đến gót chân rồi, không muốn tiếp tục dây dưa nữa, thấy hắn vẫn còn ngẩn ngơ liền hừ lạnh một tiếng, một cước đá thẳng lên người hắn đẩy hắn ngã về phía đám truy binh, mà chính nàng lại mượn lực này nhảy lên đầu tường, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Người đó bị một cước đá lấy liền chấn động hoàn hồn, vội vàng ngừng lại ngẩng đầu muốn đuổi theo, bước chân chỉ vừa nâng lên nhưng đột nhiên ngừng lại, nghiêng người né tránh đòn công kích từ phía sau, xoay người đánh nhau với hai gã thị vệ vừa kịp tiến lên.

Bị trì hoãn như vậy, Thẩm Nghiên Tịch càng một đường thông thuận, người đuổi theo hắn ngày càng nhiều, đằng xa còn có một bóng dáng màu nguyệt sắc nhanh như tia chớp bay vút đến, chưa đến gần đã khiến người ta lạnh tóc gáy, cả người như bị khí thế của hắn đông cứng.

Hắn cũng không dám trì hoãn, liều mạng nhận một chưởng tìm đường thoát thân, đội đất chui lên nhào thẳng về màn đêm đen để rời đi.

Bóng trắng chợt lóe, Quân Thương đã đứng ở đầu tường, song không tiếp tục đuổi bắt, chỉ nhìn bóng người nhanh chóng rời xa, mất tung mất tích, ánh lửa phía sau toát ra không chiếu rõ nét mặt của hắn, duy nhất chỉ thấy một đôi mắt âm u không biết là đang nghĩ cái gì.

“Chủ tử, chúng ta không đuổi theo sao?”

“Không cần!”

Nói xong, hắn xoay người tiến về phủ Kỳ vương, cũng không có ý định đuổi theo kẻ to gan kia dám nửa đêm lẻn vào phủ đệ của mình.

Trở lại thư phòng, hắn mới mở bàn tay ra, cúi đầu nhìn chiếc hoa tai trong lòng bàn tay hắn, màu thiển tử tựa như lưu ly, chớp ẩn chớp hiện lộng lẫy dưới ánh đèn, rực rỡ, đẹp đến chói mắt.

Hắn thu hẹp lòng bàn tay lại rồi nắm chặt, đôi hàng lông mày lạnh nhạt kia mơ hồ lộ chút nghi hoặc.

Vòng tai này hắn vừa nhặt được, nhìn một cái là biết ngay của cô nương Thẩm Nghiên Tịch rồi, nếu không, hắn nhất định sẽ không để người đó thuận lợi đào thoát, nhưng mà…đạo tặc khi nãy đích thị không phải là nàng.

Hắn lại mở tay ra nhìn, đầu ngón tay khẽ xẹt qua viên tử châu đó, đáy mắt khẽ rung động lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Nàng đã tới vương phủ ư, nhưng không biết đến là vì chuyện gì nữa.

Đột nhiên hắn nhướng mày, nàng tùy tiện tiến vào như vậy liệu có bị thương tích gì không?

“Chủ tử, tuyết liên đã không thấy!”

Ảnh Cửu vội vã chạy vào, trong tay còn nắm chặt thanh kiếm, nếu bắt được hắn nhất định sẽ phanh thây kẻ trộm ra trăm mảnh!

Việc như vậy mà thần sắc của Quân Thương vẫn không có chút bất thường, chỉ cẩn trọng thu chiếc hoa tai vào trong túi gấm, cất kỹ vào ngực. Sau đó đứng dậy bước ra ngoài cửa, động tác nhanh gọn lẹ đến nỗi ném lại mỗi Ảnh Cửu ở trong thư phòng.

Ảnh Cửu ngẩn ngơ một lúc, hoàn hồn xong vội vàng đuổi theo, nhưng có còn tìm thấy hình dáng của chủ tử đâu? Hắn chỉ biết đứng ngoài cửa phòng há to miệng, gãi đầu gãi tai, hung hăng giậm chân một cái sau đó xoay người rời đi truy tìm tung tích kẻ trộm.

Lại nói đến Thẩm Nghiên Tịch, sau khi rời khỏi Kỳ vương phủ nàng còn xoay người nhìn thoáng qua, thấy trong đó toát ra ánh lửa sáng trưng, còn có tiếng đánh nhau vọng lại, người đó bị nàng tung một chân, rơi xuống đám thị vệ nhất định sẽ bị vây đánh tơi bời, không thể nói trước được có bị bắt lại hay không hoặc lập tức sẽ bị mang đi hành quyết, nội tâm nàng không kiềm được dấy lên một hồi vui sướng thỏa mãn.

Ai bảo hắn dám kéo chân nàng, muốn mượn nàng làm bia đỡ đạn ư? Có bị lột da nướng sống cũng là đáng đời hắn!

Tâm tình nàng rất tốt quay người rời đi, còn cố ý đánh vài vòng, xác nhận sau lưng không có cao thủ theo dõi mới chậm chạp trở về phủ Tể tướng.

Từ lúc ra đi đến lúc trở về chỉ vỏn vẹn hơn hai canh giờ, Hương Hương đáng thương đang lo lắng không biết chủ tử tùy tiện xông vào phủ Kỳ vương có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không, vừa rồi bên hướng Kỳ vương phủ tựa hồ cũng có động tĩnh bất thường, càng khiến nàng đứng ngồi không yên, đầu tóc đã rơi loạn xạ trước trán rồi.

Kỳ vương phủ là một khu vực khó lường mà các nàng chưa từng gặp qua, theo lời đồn đãi còn thâm sâu hơn cả hoàng cung, là một vùng nghiêm ngặt, chủ tử một thân một mình đột nhập, nàng muốn cản cũng không được, lại không dám đi theo sợ liên lụy đến chủ tử nữa.

Cho nên khi cửa sổ mở ra, Thẩm Nghiên Tịch một thân áo đen nhảy vào, Hương Hương mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước nhanh về phía trước nghênh đón, đến khi cửa sổ được đóng kỹ rồi mới nói: “Chủ tử, người trở lại rồi, nô tỳ vừa phát hiện bên phủ Kỳ vương có gì đó không tầm thường nên lo lắng vô cùng. Sao rồi? Người có bị thương không?”

Ánh mắt nàng sáng quắc, nếu không phải Thẩm Nghiên Tịch can đảm gật đầu nói bị thương ở đâu, dám lắm sẽ kích động đè người chủ tử ra mà lột đồ kiểm tra từng thước tấc.

Thẩm Nghiên Tịch cúi người, y phục bị xé rách một nửa lồ lộ trước mắt, thấy nàng sững sờ, lông mày hung hăng nhíu lại, đưa tay gẩy gẩy bả vai kiểm tra một lần, không thấy vết thương nào mới thả lỏng tâm can, cả giận nói: “Gã lưu manh đăng đồ nào dám xé rách xiêm y của chủ tử hở? Chủ tử người cũng thật là, y phục như vậy sao không tìm gì đó che một tí, đậy một tí đi chứ? Lộ bả vai như vậy mà nghênh ngang đi lại bên ngoài, nếu để người ta nhìn thấy sao mà được?”

Dù cô có thao thao bất tuyệt cỡ nào Thẩm Nghiên Tịch cũng nghe không có lọt tai, phối hợp rót nhanh ly trà hớp một ngụm, cơ hồ Hương Hương dán chặt theo người nàng, lập tức chạy đi tìm y phục mới đòi thay, thấy chủ tử không muốn để ý đến mình thì nhếch miệng chán chê.

“Chủ tử à, người là cô nương chưa xuất giá mà!”

“Về điểm này, ta nghĩ ta càng rõ ràng hơn ngươi nha.”

“Phụt!” Hương Hương nhịn không được bật cười, kéo bộ y phục bị rách xuống, nói thêm, “Vậy người cũng nên biết phải có bộ dạng đàn bà con gái chứ, há có thể lộ cả một vùng vai như vậy mà thong dong bên ngoài đường? Cũng may bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, phố xá không có người, bằng không…”

“Nếu không chẳng lẽ ta chỉ cần bị người ta nhìn thoáng qua một cái liền đòi sống đòi chết bắt người ta chịu trách nhiệm sao?”

Nàng trợn tròn mắt, đích thân mặc vào y phục trên tay Hương Hương, cúi đầu liên thấy bên bờ vai trái có một dấu bớt đỏ tươi hình trăng lưỡi liềm, động tác kéo y phục cũng dừng lại, chợt nhớ vừa nãy trong Kỳ vương phủ, một đôi mắt trừng lớn đầy khiếp sợ đang kích động khiến đôi mày thanh tú của nàng cũng chau lại.

“Sao vậy chủ tử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.