Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 33: Chảy nước miếng




Thẩm Nghiên Tịch hơi nghiêng đầu nhìn hắn, nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao mình đang đòi nợ hắn, sao hắn lại đột nhiên nói ra một câu không ăn nhập thế này.

Cái gì mà luôn dùng bộ dạng này tiếp khách là sao a? Bộ dạng nàng lúc này có gì không ổn sao? Không lẽ hắn cho rằng nàng phải ăn mặt sang trọng, chu tất đẹp đẽ để nghênh đón hắn sao?

Nàng không hề ý thức được bộ dạng u mê vô tội lúc này của mình, hoàn toàn không có vẻ lanh lợi luôn sẵn sàng nhe nanh múa vuốt, phải nói là đầy ý vị xúi giục người ta phạm tội. Lại thấy ánh mắt của ‘con nợ’ này cứ luôn lập lòe lóe lên, nghiên nghiên vô ý nhìn xuống phía dưới cổ của nàng, mơ hồ đang chứng kiến một đường rãnh sâu, hết sức mê người.

Từ tầm mắt của hắn, nàng cúi đầu nhìn theo, rốt cục đã nhận ra quần áo của bản thân lúc này thật sự không chỉnh tề lắm, ở thời đại này… cái này chính là đồi phong bại tục.

Nàng ‘ực’ to một tiếng, lập tức vươn tay khép chặt vạt áo, ngẩng đầu lên lại tiếp tục nhìn thẳng hắn, vươn tay ra đòi nợ.

Bàn tay này thật sự rất đẹp, những ngon tay ngọc ngà xanh miết, thon dài trắng nõn trong suốt như châu báu, tựa như mờ ảo ẩn hiện dưới lớp sương mù, khiến người ta kiềm không được muốn nâng niu trong lòng bàn tay mình mà tỉ mỉ vuốt ve một phen.

Chỉ tiếc… bàn tay đẹp như vậy, mục đích vươn ra lại quá mức… không tốt.

Quân Thương giả vờ đĩnh đạc không thèm để ý mà quất quất khóe miệng, lại thấy vẻ mặt nàng mỉm cười vô cùng tham tiền, lòng có chút bất đắc dĩ, đáy mắt lộ ra một tia mềm mại dịu dàng đến khó tả.

Tâm tư bất thường này hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều, ánh mắt chỉ tập trung lên bàn tay nhỏ nhắn đang duỗi ra, hắn đưa tay rút ra một tờ kim phiếu thả lên mặt bàn. Sau đó, hắn lập tức chứng kiến cặp mắt nàng phát sáng như đuốc đêm, thoáng cái nhảy ngay từ trên giường xuống, ngay cả giầy cũng không thèm xỏ vào, nhanh chóng nhào ngay về phía hắn.

Ực, nói đúng hơn chính là nhào về phía mặt bàn trước mặt hắn.

"Ta phải kiểm kê một chút, ai biết được ngươi có đưa thiếu không, hoặc giả như trộn lẫn tiền giả trong đó, một khi ngươi đi rồi đến cả khóc ta cũng không còn nước mắt để khóc nữa!"

Miệng nàng không ngừng lẩm bẩm, bàn chân trần lanh lợi chạy đến nắm chặt những tờ kim phiếu trên mặt bàn, lần lượt đếm từng cái một, vừa đếm vừa… vuốt ve.

Những tờ kim phiếu mỏng manh trong mắt nàng ánh lên như ánh mặt trời đang tỏa sáng, đồng tử sáng choang như hóa thành hai nén tiền vàng. Nàng lần lượt đếm lần từng tờ một, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Sổ sách xem như đã ổn, những ngày tới có thể không phải lo cơm ăn áo mặc, hao tâm tổn sức quá thật sự cũng không tốt lắm. Rốt cục đã có thể yên tâm rồi… À… ừm, đã đúng một vạn lượng kim phiếu, bây giờ ngươi có thể đi rồi đó!"

Xác nhận đúng số lượng rồi, nàng phất phất tay đuổi khách, một chút cũng không đắn đo suy nghĩ!

Quân Thương lại cúi đầu ngắm bàn chân nàng.

Đúng là một đôi chân tuyệt hảo, khéo léo mượt mà, hồn nhiên nghiêng thành, ngón chân nho nhỏ khẽ cuộn mình, móng chân hồng hồng hết sức đáng yêu.

Nàng tuyệt đối không như những cô gái thướt tha chập chờ, nàng bước đi hiên ngang như gió, tư thái của riêng nàng, ung dung tự tại giữa đất trời mênh mông.

Hắn nhìn nhìn một lúc, nghĩ nghĩ một hồi, tâm tư lại thất thần không để ý xung quanh, cho đến khi nghe nàng hạ lệnh đuổi khách mới khôi phục thần trí, ngẩng đầu nhìn nàng chỉ lo tập trung vào số kim phiếu mà không hề để tâm đến hắn, khóe miệng hắn lại giật giật.

Từ đó đến giờ, hắn chưa bao giờ bị người ta ghét bỏ đến như vậy.

Ánh mắt hết nhìn nàng rồi lại chuyển sang mớ kim phiếu may mắn đang được nàng nâng niu trong tay rồi nhìn qua sắc mặt nàng, hắn cực kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng lại gợi lên, lộ ra một kẽ hở mỏng thật mỏng, phút chốc tựa như băng tuyết đã tan đi, vui vẻ phấn chấn muốn nhảy múa giữa tiết xuân ấm áp, nếu bị người khác nhìn thấy không biết sẽ rung động đến cỡ nào.

Thẩm Nghiên Tịch cũng cảm thấy có chút khác thường, lưu luyến không rời mớ kim phiếu, phải khó khăn lắm mới chuyển mắt ngẩng lên nhìn hắn, đôi mi thanh tú có chút bất mãn, hơi chau lại, "Chúng ta đã sòng phẳng, không ai nợ ai, sao ngươi còn chưa đi?"

Ảnh Tam ở ngoài cửa sổ trông chừng đột nhiên xoay người úp mặt vào tường, đụng mạnh một cái ‘cộp’, từ ngực đến bả vai đều rung động, nếu không phải e sợ chủ tử thẹn quá hóa giận, lập tức giết người diệt khẩu, hắn nhất định sẽ cười to đến mức tắt thở mới thôi.

Chủ tử lại bị ghét bỏ rồi!

Một chủ tử hào hoa phong nhã, tuyệt thế khuynh thành lại bị vị hôn thê của mình ghét bỏ mới đau!

Mặc dù… hình như Vương phi còn chưa biết được thân phận của chủ tử.

Động tĩnh ngoài cửa sổ khiến Quân Thương thật có chút để tẩm rồi, nghiêng người nhìn thoáng qua vách tường, cũng không biết có phải Thất điện hạ có võ công tái thế hay không, ánh mắt sắc bén như dao, ngoài cửa sổ lập tức yên tĩnh trở lại.

Quay đầu lại chứng kiến nữ tử nào đó đang trợn to mắt nhìn hắn, một bộ dạng rất hiển nhiên không muốn tiếp tục thấy hắn nữa, bộ dáng sao không mau đi ngay cho khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ, vốn dĩ đã ít nói rồi bây giờ càng không biết phải nói gì cho đúng.

Thẩm Nghiên Tịch nhíu mày lại, nàng nhạy cảm cảnh giác nắm chặt mớ kim phiếu để ra sau lưng, lui nhanh về sau một bước đề phòng hắn hối hận, sẽ tiện tay giật lại mớ kim phiếu từ tay nàng. Ánh mắt lại vui vẻ nói: "Nợ ta đã thu xong, không lẽ ngươi hối hận? Không muốn trả cho ta sao?"

Hắn cười thật sự rất thuận mắt, tuy chỉ là chút vui vẻ nhàn nhạt thoáng qua nhưng phút chốc như băng tan tuyết rã, nụ cười trong trảo lạnh lùng như trích tiên hạ phàm, tuyệt đối mị người.

Thẩm Nghiên Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong một lúc cũng mắt hoa thần mê, ngẩn người ra mãi một lúc vẫn không thu hồi lại được.

Phản ứng này rất lấy được lòng Thất điện hạ nha, niềm vui trong mắt càng rõ ràng hơn, tựa như ly rượu được rót đầy sắp sửa có thể trào ra, cõi lòng thoải mái vô cùng, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy sung sướng khi được người ta mê đắm nhìn hắn như vậy.

Sau đó, ngón tay hắn chỉ chỉ nơi khóe miệng nàng, lạnh nhạt nói: "Chảy nước miếng kìa."

Giọng nói rất dễ nghe, cùng với nội dung ác liệt như vậy khiến Thẩm Nghiên Tịch hoàn hồn, không nói lời thứ hai lập tức hướng chân đá hắn một cái, cả giận nói: "Có ngươi mới chảy nước miếng đó!"

Hắn cho rằng nàng háo sắc lắm sao, chỉ là nàng có chút ngẩn ngơ thôi mà, đứng trước trai đẹp bổn cô nương không si mê, chắc có bệnh sao. Gì mà chảy nước miếng, bộ hắn cho rằng bản thân là một món ăn ngon hở?

Mà nhắc đến thức ăn… lúc này thực sự cũng có chút đói bụng rồi.

Cú đá của nàng được hắn né rất nhanh, song nàng cũng không vung chân lần hai, chỉ trừng mắt nhìn hắn, vừa sờ sờ bụng, sau đó xoay người đến trước bàn trang điểm kéo ngăn dưới cùng nơi góc xó bới ra một miếng ngọc bội đen như mực tàu, không thèm xoay đầu lại tiện tay hất thẳng về phía hắn.

"Vật này của ngươi, lấy lại đi, sau đó cút nhanh cho ta nhờ!"

Ảnh Tam lại nhịn không được bật cười, tí nữa lại đập đầu xuống nền đất, Quân Thương nắm chặt miếng ngọc thượng đẳng trong tay, đầu ngón tay khẽ khàng vuốt vuốt một chút, nhưng trong đầu lại nghĩ đến một miếng ngọc bội khác.

Nếu có một ngày biết được thân phận thật sự của hắn, không biết nàng sẽ phản ứng thế nào?

Hắn khẽ vuốt ve miếng ngọc bội, nhìn nhìn nàng, cõi lòng bĩnh tĩnh đến độ tĩnh mịch bỗng chốc không ngăn được sóng tình cộng hưởng, trước nay chưa từng hứng khởi trêu chọc nàng đến vậy, đúng là rất muốn xem xem biểu cảm phất khích đến tột cùng sẽ như nào.

Bỗng nhiên trong lúc đó, lông mao của Thẩm Nghiên Tịch dựng đứng, rùng mình một cái. Biểu hiện của hắn như vậy… là sao a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.