Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 14: Kẻ quái dị?




Giờ Thìn còn chưa đến, xe ngựa và hộ vệ đã sẵn sàng đứng trước cửa phủ Tể tướng, bất cứ lúc nào cũng có thể hộ tống phu nhân, công tử và các vị tiểu thư đến phủ Tĩnh Bình Hầu để dự tiệc, thật ra cũng chỉ cách một con phố thôi mà.

Thẩm phu nhân và các vị công tử tiểu thư đã đến phòng chính, đang ngồi chờ người cuối cùng đến.

Đã đợi được một canh giờ.

Những người chờ đợi có chút không kiên nhẫn, ánh mắt liên tiếp nhìn ra ngoài cửa, đặc biệt là những thiếu niên bảy tám tuổi ngồi bên cạnh Thẩm phu nhân, sớm đã nhíu mày bực mình, nếu không phải do mẫu thân ngồi bên kéo chặt, e từ sớm hắn đã xông ra ngoài cửa rồi.

Hắn ngồi trên ghế cũng không chút yên phận, tựa như dưới mông có kiến bò khiến hắn khó chịu, sắc mặt càng lúc càng khó coi, rốt cục cũng la lên: "Mau đi thôi. Đi thôi a! Sớm ta đã muốn cùng các huynh đệ tỷ muội đi gặp gỡ mọi người, còn rất nhiều chuyện cần làm, sao lại bắt người ta ngồi đây đợi a!"

Đây chính là Tam công tử của phủ Tể tướng, Thâm Ngọc Hành, cũng là thứ nam của phu nhân Kim thị, một thân khâm bào màu hồ lam, đầu đội mũ trân châu, sáng trong như châu ngọc tựa như tiên đồng thoát phàm. Nếu như hắn chịu đổi sự kiên nhẫn căng thẳng thành nụ cười hồn nhiên thì sẽ giống như những đứa bé vô tư mà thôi.

Thẩm phu nhân khẽ gõ trán hắn một cái, cười nói: "Gấp gáp gì? Nhị tỉ ngươi ở sân sau cũng hơi xa một chút, thân thể yếu đuối, sao có thể như ngươi chạy nhảy điên khùng khắp nơi như vậy? Hơn nữa, đợi chút xíu là cũng tới mà."

Đang nói, liền nghe tiếng bước chân bên ngoài, sau đó Thẩm Nghiên Tịch xuất hiện giữa vòng vây của bọn nha hoàn.

Thẩm Nghiên Tịch vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khiến nàng không khỏi co rúm người, tựa hồ như là bị ai đó dọa cho một phen, chần chờ một lát mới bước vào, đầu rũ xuống lộ vẻ khiếp đảm tự ti, bước đến bên Thẩm phu nhân, cẩn trọng hành lễ, "Đã khiến mẫu thân phải đợi lâu."

Thẩm phu nhân khẽ gật đầu, sau đó kéo tay Thẩm Ngọc Hành cùng đứng dậy, tay kia lại kéo Thẩm Nghiên Tịch, vô cùng từ ái, yêu thương nhìn nàng: "Hôm nay nhân dịp đến dự yến tiệc, sẵn tiện ngươi đến bái kiến tổ mẫu ngoại cùng cậu mợ đi, không cần sợ, lát nữa cứ theo sát bên mẫu thân là được rồi."

"Vâng, mẫu thân."

Nói xong, mọi người cùng bước ra ngoài, Thẩm Nghiên Tịch trong chớp mắt cũng rơi vào dòng người, tay nàng lọt thỏm vào tay một người khác.

Đó là Thẩm Nghiên Huyên đang thân mật kéo tay nàng, dịu dàng đánh giá nàng một lượt rồi mới lên tiếng: "Hôm nay Nhị tỷ ăn mặc cũng thật khéo, liễu yếu đào tơ đung đưa theo gió, khiến người ta vừa gặp đã thấy thương mến."

Thẩm Nghiên Tịch càng cúi thấp đầu, khuôn mặt tái nhợt khẽ đỏ lên, trong phút chốc tựa như hồng mai trong tuyết, hết sức động lòng người.

Dưới bộ dáng thẹn thùng e lệ này, ai ai cũng không thấy được sự lạnh nhạt lạnh mạc trong đó, cánh tay như ngọc thạch khẽ quét qua.

Ngược lại cũng không ai chứng kiến được ánh mắt khẽ biến đổi của Tam tiểu thư khi nhìn thấy ‘tỷ tỷ’ mình e lệ.

Do cúi đầu nên nàng cũng không trông thấy, bên cạnh đã có một người thu rõ màn này vào trong mắt, không khỏi khẽ hừ lạnh một tiếng, nhãn châu xoay động đến bên Thẩm Nghiên Tịch, thân mật hỏi,"Nhị muội muội quả rất xinh, lúc vừa tiến phủ ta cũng có chút thất thần, nếu có thể hãy mau cố điều dưỡng thật tốt, để cho môi hồng thùy mị, thắm đỏ hồng anh, e là khó ai có thể bì kịp được!"

Trong mắt Thẩm Nghiên Tịch cũng đã có chút nét vui vẻ, song vẫn hiện lên nét ngượng ngùng thẹn thùng, nhìn nàng ta một cái liền hạ tầm mắt, nhẹ nhàng nói: "Đại tỷ khen nhầm người rồi, với bộ dạng yếu đuối đầy bệnh này của muội, sợ người ta nhìn thấy cũng chán, sao có thể vọng cao sánh ngang được với các tỷ muội chứ?"

Cô nương đó đích thực là Đại tiểu thư của phủ Tể tướng, vỏn vẹn sinh trước Thẩm Nghiên Tịch vài ngày, Thẩm gia Trưởng nữ, Thâm Nghiên Tâm.

Tuy là con vợ bé, nhưng nghe nói rất được Tể tướng đại nhân thương yêu.

Nàng vui vẻ cười, tựa hồ lời nói của Thẩm Nghiên Tịch khiến cho nàng rất vui, lại tựa hồ chỉ đơn giản là muốn được nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thẩm Nghiên Huyên.

Nàng hiểu rất rõ con người Thẩm Nghiên Huyên, vị Tam muội muội vốn được tôn sùng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân rất ghét người ta tán dương ai xinh đẹp trước mặt mình, lại ghen ghét tất cả những mỹ nhân lớn nhỏ được đem ra so sánh với mình, tự nhận bản thân là thiên hạ đệ nhất, không ai có thể sánh bằng. Lúc nào cũng muốn mọi người xoay quanh mình, quỳ gối dưới chân váy màu thạch lựu của mình.

Cho nên, Thẩm Nghiên Tâm vô cùng đắc ý, cũng không bởi vì thân phận đích thứ cao thấp của nàng mà kiêng kị, không chút sợ hãi, liếc nhìn Thẩm Nghiên Huyên một cái, trên mặt giờ đã xuất hiện đa sắc thái rồi, khinh thường, trào phúng, khiêu khích, cùng khinh miệt.

Sau đó nàng lại tiếp tục kéo tay Thẩm Nghiên Tịch nói,"Nhị muội, ngàn vạn lần chớ coi nhẹ bản thân, bất quá hiện tại thân thể muội cũng vì bệnh mà trở nên kém sắc, chứ nếu không, chỉ nhìn vào cặp mắt, mũi miệng môi này thôi, lại cộng thêm khuôn mặt hình trứng ngỗng của muội, điểm nào là không đẹp, không tinh xảo tuyệt mỹ chứ? Theo ta thấy, Nhị muội còn xinh đẹp hơn nhiều người cứ cho mình là đẹp nhất thành đó nha!"

Há! Cũng xem như ngươi có mắt nhìn người nha! Thẩm Nghiên Tịch khép mi cúi đầu, trong lòng thầm đáp lại lời khen của Thẩm Nghiên Tâm.

Nếu chỉ đơn giản là cầm tay nàng nói ra những lời có cánh như thế, nói không chừng tâm trạng nàng vui vẻ phấn khích mà tặng cho cô ta một linh đan diệu thuốc nha. Nhưng mà Vị cô nương này lại châm ngòi ly gián một cách cố ý rõ ràng như vậy, dám mượn nàng để công kích người khác, lại mang thù rước hận lên người nàng, quả nhiên là tài giỏi. Hừ. Bổn thần y mà ra tay, nhất định thuốc đến bệnh trừ thôi!

Đầu nàng hơi rũ xuống, đôi mắt nhỏ bé khẽ cong lên, ánh mắt âm thầm đảo qua Thẩm Nghiên Tâm, tựa hồ không phề phát giác ra sự âm trầm trong con người Thẩm Nghiên Huyên và sự sắp đặt của Thẩm phu nhân. Ngược lại, Tam công tử Thẩm Ngọc Hành rất ư là khinh thường liếc nhìn Thẩm Nghiên Tịch một cái, trong mắt hắn không hề có ý đối đãi thân mật với tỷ mình, trực tiếp hừ lạnh," Đại tỷ hôm nay ra đường không mang mắt theo chăng? Bộ dáng này mà cũng có thể nói là một mỹ nhân hả!"

Sắc mặt Thẩm Nghiên Tịch lập tức trầm xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn sang tên nhóc tỳ lẻo mép, không biết lễ phép kia, nhưng khi ánh mắt chạm phải Thẩm phu nhân, thần sắc lại ém nhẹm, lời ra đến miệng cũng phải ráng thu về, hiển nhiên cũng có chút kiêng kỵ với người mẫu thân này, bà cũng rất được phụ thân sủng ái mà.

Ngược lại, Thẩm phu nhân Kim thị nghe được những lời nói của Thẩm Ngọc Hành, sắc mặt cũng trầm xuống, khí thế lập tức trở nên uy nghiêm khiến người khác không dám mạo phạm, nói rõ: "Sao ngươi có thể ăn nói với tỷ tỷ như vậy? Còn không mau cáo lỗi với Đại tỷ, Nhị tỷ đi!"

Thẩm Ngọc Hành thu mắt lại, vẻ mặt bực tức, hung hắn bỏ tay ra khỏi vòng tay của mẫu thân, "Đi, đi nhanh đi" rồi hướng về phía cổng lớn mà chạy, bò lên xe ngựa sớm đã chờ ở ngoài đó, quay đầu hung hăng vung quyền lên đầu cảnh cáo Thẩm Nghiên Tịch, mắng nàng một câu,"Người quái dị, sớm chết đi cho xong" rồi mới chui vào xe ngựa.

Thẩm Nghiên Tịch cũng đâu có vừa, không khỏi bực tức muốn hành sự rồi nha, mi mày đang tươi cười khẽ nhíu lại, đầu ngón tay thật sự đã ngứa ngáy lắm rồi.

Hừ! Tên nhóc tiểu tử không hiểu chuyện này…à, mà ta cần gì phải đi so đo với một đứa trẻ chứ? Nhưng mà… chẳng lẽ ta lại đi chịu thua một đứa nhóc sao?

Sắc mặt của Thẩm phu nhân cũng rất khó coi, bà trầm mặc, trong thần sắc mang theo sự sủng ái bất lực, quay đầu nói với Thẩm Nghiên Tịch: "Ngươi đừng so đo với nó, tiểu tử hỗn loạn này, từ nhỏ mở miệng đã không biết kiêng kị, coi trời bằng vung, ai ai cũng không ngăn được hắn. Ngươi thân là tỷ tỷ của nó, đợi một thời gian sống chung, ít nhiều nó cũng sẽ biết nghĩ, che chở cho ngươi thôi."

Bà cắn mạnh ba chữ ‘tỷ tỷ ruột’, nói xong còn liếc mắt nhìn Thẩm Nghiên Tâm một cái, Thẩm Nghiên Tâm chớp mắt co rúm người, sắc mặt cũng trắng bệch không dám nhìn thẳng mẹ cả, song trong mắt vẫn có chút gì đó không cam lòng.

Thẩm Nghiên Tịch khéo léo che giấu ánh nhìn lạnh lẽo của mình, lắc lư hạ người ảm đạm, cúi đầu như vừa bị đả kích nghiêm trọng, nhưng vẫn khẽ gật đầu bày tỏ biết tựa như rất nghe lời mẫu thân.

…….

Kỳ vương phủ, hôm nay tựa hồ náo nhiệt hơn mọi hôm, tới lui có một nam tử, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng, âm dương không hề phối hợp.

Hai gã nam tử vận hắc y vội vã đi qua hành lang, bước chân nhẹ nhàng, mặt mày phấp phới, vẻ mặt phải nói là… rất quỷ dị!

Phía trước chính là tẩm cung của Kỳ vương điện hạ, Quân Thương đang ở sân trong luyện kiếm dưới nắng mặt trời, bóng kiếm hư ảo, tóc đen tung bay trong gió, quần áo nhanh nhẹn, hết thảy tựa như một cuốn tranh cực đẹp, sáng chói mờ ảo như tiên cảnh.

Đã có không ít nam tử vận hắc y ngồi xổm xung quanh sân, hưng phấn nhìn chủ tử luyện kiếm, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn chắc cũng chưa dừng lại. Được một hồi, bọn họ vò đầu bức tai nóng như lửa đốt, ngồi xung quanh hội bàn kế sách, không biết làm sao để khuyên chủ tử mau ngừng luyện kiếm, tắm rửa rồi sửa soạn đi dự tiệc, đến gặp vị vương phi tương lai a!

"Tiểu Cửu, ngươi điều tra đã nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có phải vị cô nương kia chính là Thẩm Nhị tiểu thư hay không?"

"Cũng không giống lắm."

"Sao hả? Không lẽ là chúng ta đoán sai? Không thể nào a! Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?"

"Ta cũng cảm thấy bản thân không thể tính sai được, Tiểu Cửu, ngươi có điều tra kỹ chưa đó?"

"Nhưng mà, nhưng sự việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của chủ tử, ngàn vạn lần ngươi cũng phải cẩn thận điều tra kĩ nha! Nói thử xem, vì sao mà ngươi cảm thấy không giống? Ngươi đã thấy gì?"

"Ta thấy có vẻ yếu ớt, bệnh đến độ gió cũng có thể thổi ngã, hơn nữa, bộ dạng cũng không có gì xuất chúng, hoàn toàn không thể sánh được vớ vị cô nương kia!"

"Lời của ngươi nghe quả kỳ quái, cái này đâu phải là lời giải thích?"

Ảnh Cửu sờ sờ cằm, "Nhưng nhìn kĩ thì cũng có chút giống."

"Sao?"

"Là sao?"

"Nói cho rõ coi!"

Đang nói, chợt thấy đỉnh đầu có một bóng đen, toàn thân phát lạnh, nội dung còn đang thảo luận lập tức ngừng lại, mọi người vô thức ngẩng cao đầu, nhìn chủ tử bọn họ không biết khi nào đã luyện xong kiếm, đang ung dung đứng sau lưng họ.

Mọi người không khỏi rùng mình một cái, sau đó lập tức giải tán, ai về nhà người nấy ẩn nấp, tốc độ này… phải nói là ‘nhanh như gió’ a.

Chính trong giờ phút này, trong sân chỉ còn lại mỗi Quân Thương, hắn đứng ở đó, quét mắt một lượt đến chỗ ẩn nấp của đám thuộc hạ, khóe miệng không khỏi giật giật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.